Editor: May
Ôn Ý nhìn anh, "Chú liền tính thả bồ câu tôi như vậy?"
Người đàn ông chỉ liếc nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói, "Có rảnh tôi sẽ liên hệ với cô."
"Chừng nào thì chú theo tôi đi Pari?"
Anh vẫn là giọng điệu gợn sóng không sợ hãi kia, "Chờ tôi rảnh."
"Chú sẽ không qua sông đoạn cầu chứ?"
Mặc Thời Khiêm thường thường thản nhiên nhìn cô ta.
Ôn Ý ngược lại nhìn thoáng qua Trì Hoan ngồi ở trên ghế lái phụ, "Chú và người phụ nữ kia... Thật sự cái gì cũng không có phát sinh?"
Mày người đàn ông lập tức nhăn lại.
Qua vài giây, anh híp mắt mặt không chút thay đổi nói, "Này có cái gì đáng giá nghi ngờ?"
Ôn Ý cười ôn nhu, ý có điều chỉ nói, "Tôi nghi ngờ hay không chỉ là chuyện nhỏ, trọng điểm là bạn gái chú giống như thực nghi ngờ... Có phải chú từng có lịch sử trắng đen không rõ gì không?"
Mặc Thời Khiêm nghiêng người nhìn về phía Trì Hoan cúi thấp đầu.
Anh đương nhiên nhìn ra được, thái độ của cô.
Anh không nói chuyện, nhấc chân vòng qua đầu xe, trực tiếp lên xe.
Trì Hoan dựa vào lưng ghế dựa của chỗ ngồi, nhắm mắt lại, tóc dài che mặt, nhìn qua như mệt mỏi đang ngủ.
Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm mặt của cô trong chốc lát.
Cô không tin anh?
Môi mỏng của người đàn ông mím thành một đường thẳng tắp, cô và Mạc Tây Cố...? Anh biết bọn họ cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng thái độ của cô đối với Mạc Tây Cố rõ ràng có biến hóa.
Đường cong cằm căng chặt, nhưng anh cái gì cũng không nói, qua ước chừng một phút đồng hồ, phát động động cơ, chuyển xe rời đi.