Editor: May
Larry phu nhân còn chưa có mở miệng nói chuyện, cô gái bên giường bệnh đã muốn vụt một tiếng đứng lên, "Mặc Tiên sinh, anh nói những lời này là có ý tứ gì?"
Ánh mắt Mặc Thời Khiêm liếc qua trên thân thể cô ta, nhưng lạnh lùng không có tạm dừng một giây, trên môi nhấc lên độ cong giọng mỉa mai, "Đừng tưởng rằng bà là mẹ đẻ Trì Hoan, tôi sẽ không làm gì nhà các người, đối với cô ấy mà nói -- tôi quan trọng hơn nhiều."
Sắc mặt Larry phu nhân, rốt cục vẫn là hơi hơi thay đổi.
Nhưng chưa cho bà ta cơ hội nói chuyện, người đàn ông đã muốn xoay người, kéo cửa ra đi ra ngoài rồi.
Cô gái bên giường bệnh lập tức đứng dậy đuổi theo.
Larry phu nhân nhíu mày, "Beth."
Bước chân Mặc Thời Khiêm cũng không mau, nhưng anh chân dài, chờ khi cô ta đuổi theo ra ngoài anh đã muốn đi ra một đoạn rất dài.
Beth chạy chậm đuổi theo, chặn đường đi của người đàn ông.
Cô ta thở hổn hển, một đôi mắt thật to căm tức người đàn ông cao hơn chính mình rất nhiều, "Anh có ý tứ gì? Cái gì gọi là muốn gả tôi tiến vào gia tộc Laurence? Cái gì gọi là như thế nào cũng không đến phiên tôi? Anh thật sự là buồn cười, anh làm như phụ nữ toàn thế giới đều thích anh sao? Tôi từng nói qua, tôi muốn gả cho anh lúc nào sao?"
Gương mặt tuấn mỹ của Mặc Thời Khiêm gợn sóng không sợ hãi, thần sắc không có chút dao động.
Anh rũ mắt nhìn cô gái trước mắt.
Tuổi của cô ta và Trì Hoan hẳn là không sai biệt lắm, có thể nhỏ hơn hai tuổi, ngũ quan cũng không có tinh xảo xinh đẹp bằng Trì Hoan, nhưng so sánh với Trì Hoan xinh đẹp khí thế bức người, cô ta có vẻ càng nhà bên và vô hại.
Trì Hoan nhìn qua kiêu căng tùy hứng giống như một cô gái bị chiều hư, nhưng chỉ là nhìn qua mà thôi.