Editor: May
Trước mắt này, càng như là chân chính bị sủng ra.
Môi mỏng của người đàn ông hơi kéo, thản nhiên nói, "Không phải là tốt nhất."
Anh nói xong, liền nghiêng đi từ thân thể của cô.
Beth lại ngăn anh lại lần nữa, ngước mắt, mắt to trừng anh, "Anh liền đến lung tung oan uổng tôi và mẹ tôi như vậy, oan uổng hoàn liền rời đi như vậy sao?"
"Tránh ra."
"Không tránh, anh trước giải thích cho tôi biết, sau đó lại giải thích với mẹ tôi."
Đáy mắt và sắc mặt người đàn ông đều là thờ ơ hờ hững, trực tiếp nhấc chân đi về phía trước.
Beth không dự đoán được anh sẽ là phản ứng này, phản xạ có điều kiện lui về sau.
Nhưng lui hai bước liền ý thức được mục đích của anh, vì thế lập tức đứng không hề động, "Nếu anh không chịu xin lỗi, ngày mai tôi muốn đi tìm chị Trì Hoan cáo trạng..."
Môi câu của cô ta còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông nhấc bả vai trực tiếp ném tới một bên, thiếu chút nữa đụng cô ta vào trên tường.
Chờ cô ta hồi thần, người đàn ông đã muốn đi xa, hơn nữa đã vào thang máy.
Beth đứng ở hành lang bệnh viện, xoa bả vai của mình, nhìn bóng dáng rời đi của người đàn ông, bộ dáng cô gái nhỏ ngây thơ nhất phái trên mặt biến mất, lộ ra tươi cười hưng trí dạt dào.
Thật sự là người đàn ông giống như đầu gỗ.
Người đàn ông loại này là loại hình khó phá được nhất, nhưng chỉ cần phá được thành công, anh liền đều khăng khăng một mực hơn ai khác.
.........
Buổi sáng Trì Hoan còn đang đánh răng, tiếng chuông cửa liền vang lên.