Editor: May
Cô giẫm giày cao gót liền đi về phía An Kha dừng xe, chỉ thản nhiên ném hai chữ, "Không gặp."
Nhưng cô đi còn chưa được mấy thước, trong xe ngừng lại đột nhiên quạt gió một cái mở cửa ra, từ bên trong ra ngoài một phu nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc trang phục chức nghiệp giá trị xa xỉ, tóc cũng vẫn đang búi cẩn thận tỉ mỉ.
Vĩnh viễn lộ ra lạnh lùng cao cao tại thượng.
Bước chân Trì Hoan vẫn là chậm lại, cuối cùng đứng các khoảng một mét.
An Kha từ xa xa đại khái là thấy được một màn này, đã muốn bước nhanh đi về phía bọn họ.
Bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại phức tạp, một đôi mắt khác lạnh nhạt bình tĩnh.
"Hoan Hoan."
Trì Hoan nâng cổ tay lên, làm động tác nhìn thời gian, sau đó mới nâng mắt, môi đỏ kéo ra cười nhạt, "Larry phu nhân tìm tôi có việc sao, tôi vẫn là vội vàng về nhà ăn bữa tối."
Larry phu nhân nhìn mặt trang điểm tinh xảo của cô, "Nếu con chưa ăn cơm, ta mời con ăn."
"Không được, bạn trai tôi ở nhà chờ tôi."
Larry phu nhân nhíu mày, "Hoan Hoan..."
"Nếu bà có việc tìm tôi cứ việc nói thẳng, tôi nghe là được, nhưng nếu không có gì hay... vậy tôi liền đi."
Trên người cô khoác áo khoác màu đỏ, tóc dài uốn bị gom đến một bên, như là thực quyến rũ, nhưng lại xen lẫn thanh thuần, giẫm giày cao gót mười centimet, đứng xinh đẹp.
So với khi còn trẻ, trong ánh mắt của cô thiếu lạnh lùng và lệ khí, trở nên lạnh nhạt mà bình thản, nhưng lại càng xa cách, như là từng theo thời gian mà oán hận này dần tiêu tán.