Editor: May
Trước cửa sổ văn phòng sát đất, người đàn ông nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Vậy sau khi em kết thúc trực tiếp về nhà, anh bảo phòng bếp chuẩn bị món em thích ăn."
Trì Hoan cũng không ý kiến gì với chuyện này, ăn ở nơi nào đều không sai biệt lắm, "Được, sau khi kết thúc em sẽ trở về nhà, bây giờ anh đi về sao?"
"Vẫn chưa, hôm nay tăng ca."
Trì Hoan nghĩ rằng nếu anh không tăng ca hẳn là đã tới đây tìm cô cùng nhau ăn cơm, môi đỏ mọng kéo độ cong tươi cười, "Vậy em đi làm việc, buổi tối gặp." Tiếng nói trầm thấp nặng nề của người đàn ông đơn giản đến giông như ôn nhu, "Ừ, gặp sau."
Sau khi cắt đứt điện thoại, Trì Hoan cảm thấy cô cũng chưa nói tới tâm tình đặc biệt xuống thấp hay là tăng vọt không ít, thế cho nên trực tiếp nâng cao hiệu suất công việc.
Lúc hơn tám giờ sắp chín giờ liền đã xong, tổ tiết mục người ta nói muốn cùng đi ăn lẩu, cô nghĩ nghĩ vẫn là cự tuyệt, vừa gọi điện thoại cho An Kha, vừa đi về phía bãi đổ xe.
Lúc từ trong thang máy đi ra, mới vừa đi hai bước, đã bị một người đàn ông rất cao mặc tây trang màu đen chặn lại.
Cô ngẩn ra, lui về sau hai bước, theo bản năng khẩn trương cùng cảnh giác lên, ngón tay gắt gao nắm túi xách của mình.
"Trì tiểu thư, phu nhân nhà chúng ta muốn gặp cô."
Tuy rằng người ở bãi đổ xe không nhiều lắm, nhưng rải rác tiến tiến vào vào vẫn là có, Trì Hoan nhìn quan sát, hơn nữa thái độ người đàn ông trước mặt coi như là khách khí, cô cau mày, phát ra cười lạnh, "Phu nhân? Phu nhân nhà các người là ai?"
Chẳng lẽ là vợ bây giờ của Laurence?
Con của chồng mình và phụ nữ khác mà bà ta cũng quản, tâm có phải quá lớn rồi không?
Vệ sĩ đáp, "Là Larry phu nhân."
Thần sắc Trì Hoan nổi lên gợn sóng, khẽ biến vài phần, cuối cùng nhạt nhẽo xuống lần nữa.