Editor: May
Nhất là, Trì Hoan cũng ở nơi này.
Đôi mắt người đàn ông híp thành hình dạng hẹp dài, ý tứ châm chọc trong lời nói hàm xúc càng sâu, "Tôi làm ít hơn anh ta, đơn giản chính là không giống như anh ta mỗi tháng đúng hạn chuyển phí sinh hoạt cho ba mẹ cô... Này là lỗi của tôi? Rốt cuộc là tôi không chịu cho, hay là cô thế nào cũng không chịu muốn?"
Lương Mãn Nguyệt tức giận đến môi đều đang run rẩy, không nhịn xuống, giơ tay liền tát một bạt tai qua, nhìn dấu bàn tay dần dần hiện ra, trong ánh mắt của cô cũng thấm ra nước mắt.
Cô ta lui về sau hai bước, dùng sức hất tay anh ra ra, chạy vào trong cửa.
Trong gió lạnh, chỉ còn lại Đường Việt Trạch có vẻ mặt hung ác nham hiểm, cùng người yêu ngọt ngào tay trong tay.
Trên mặt tuấn mỹ của Mặc Thời Khiêm không có dao động gì, giống như lựa chọn tạm dừng bước chân, chính là chỉ do lễ phép không quấy rầy người ta "Nói chuyện", đương nhiên, cũng bởi vì bọn họ -- chặn đường.
Trì Hoan nhìn xe dừng ở giữa đường, lại ghét bỏ nhìn bản thân Đường Việt Trạch, ghét bỏ mở miệng, "Đường đại thiếu, tôi nói anh mặc kệ thế nào, cũng đều là người trải qua vạn bụi hoa, sao EQ thấp như vậy chứ?"
Đường Việt Trạch nheo mắt lại, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
"Vốn cô ta ở cùng anh, liền hận nhất người khác đâm cột sống cô ta nói cô ta là vì tiền, người khác nói còn thì thôi, anh còn kéo tiền lên cô ta... Không bỏ rơi anh thì bỏ rơi ai chứ?"
Trên môi người đàn ông nhiễm ra cười lạnh, "Kia cũng đúng, nếu phụ nữ đều da mặt dày giống như cô thì tốt rồi, cho dù đâm lên cột sống, cô cũng thực đúng lý hợp tình."
Trì Hoan kéo khăn quàng cổ che kín trên mũi xuống, bất mãn nói, "Tôi tốt bụng chỉ điểm cho anh, anh chèn ép tôi làm gì?"
Đường Việt Trạch lạnh lùng trầm tĩnh liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, "Cô ở cùng anh ta, nói rõ cô là bởi vì tiền thiếu?"