Editor: May
Thật là Lương Mãn Nguyệt, nhưng cô ta vừa vặn đưa lưng về phía bọn họ, trên đường đá còn ngừng một chiếc xe giá trị xa xỉ, thân hình người đàn ông cao to một thân quý khí đứng ở đối diện cô.
Đường Việt Trạch vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một đôi bích nhân tay trong tay xuất hiện.
Anh nheo ánh mắt lại, cười nhạo thật mạnh, "Cô theo tôi không thích hợp, người nào thích hợp với em, Mặc Thời Khiêm sao?"
Lương Mãn Nguyệt cắn môi, "Đúng, hiện tại nhớ tới đến... Anh ấy càng thích hợp với tôi."
Môi trên của Đường Việt Trạch kéo ra độ cong cực kỳ lãnh trào, giọng nói lại lạnh đến mức tận cùng, "Vậy cô hỏi anh ta một chút, bây giờ còn muốn cô hay không."
Lúc này Lương Mãn Nguyệt mới chú ý tới tầm mắt người đàn ông trước người, cô sửng sốt, theo bản năng xoay người, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông anh tuấn cao ngất đang đứng sau lưng cô ta, ánh mắt đạm tĩnh không hề gợn sóng, chính là trong tay dắt một cô gái nhỏ xinh đẹp.
Cô ta lập tức như bị người đánh một gậy, ánh mắt có rối loạn ngắn ngủi...
Anh đây là... Mang Trì Hoan về nhà gặp cha mẹ?
Nhanh như vậy, bọn họ mới cùng một chỗ bao lâu.
Sắc mặt Lương Mãn Nguyệt tái nhợt xuống, bị một màn này, cũng vì Đường Việt Trạch làm cô ta khó chịu, cắn môi, giống như cười khổ tự giễu nói, "Tôi biết, tôi đã muốn bỏ lỡ."
Nói xong, liền nhấc chân muốn vào cửa.
Nhưng khi đi qua bên người người đàn ông bị Đường Việt Trạch tay mắt lanh lẹ chế trụ cánh tay rảnh, khuôn mặt xưa nay anh tuấn lúc này lộ ra một loại tà khí mang theo ác ý, "Là bỏ lỡ, hay là hối hận? Hay là nói hiện tại anh ta từ vệ sĩ biến thành tổng tài Clod-Summer, cho nên cô không cam lòng?"
Trong lời này, rõ ràng có một cỗ hương vị nhục nhã.
Nhất là ngay trước mặt Mặc Thời Khiêm.