“Đi đâu vậy, xe của chúng ta không ở chỗ đó”
Người đàn ông coi như không nghe thấy, trực tiếp hướng bên kia đi tới.
Trì Hoan không biết bị thứ gì lần nữa đập trúng, trên trán chảy ra chất lỏng ấm áp, cô ngẩn người, bất tri bất giác mới kịp phản ứng. Là máu.
Một giây hoang đường trôi qua để lại trong đầu một ý nghĩ duy nhất. Mặt của cô không thể bị thương, cô là dựa vào khuôn mặt kiếm cơm a.
Tiếng kêu đến cổ họng lại nén xuống, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng chật vật như vậy. Cànglà không ở trước mặt người khác chật vật như vậy.
Ồn ào náo động phảng phất hỗn loạn trong đầu khiến Trì Hoan không biết phải làm thế nào để đối mặt, cô thậm chí hy vọng mình cứ như vậy biến mất cũng không muốn để bất luận kẻ nào bắt gặp cô nhếch nhác, khổ sở cùng khó chịu.
Lại có vật gì đập tới, cô theo bản năng giơ tay lên cản, trước mặt đột nhiên tối sầm, khí tức mát lạnh quen thuộc bao quanh thân thể, bao phủ cả khứu giác của cô.
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu:”Ngây ngốc đứng đây làm gì, không sợ bẩn, không sợ đau?”
Mặc Thời Khiêm vô cùng cao lớn, Trì Hoan bị trang phục của anh bao lại nhỏ nhắn, không để ý liền không thể thấy cô đứng sau anh.
Anh tới liền khiến người chú ý, anh cúi đầu, mày kiếm nhíu lại nhìn vết bẩn cùng máu trên trán cô, hơi nghiêng đầu liếc thấy Mạc Tây Cố cùng Tô Nhã Băng, mặt mày âm trầm xuống. Trì Hoan kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng kêu lên:”Mặc Thời Khiêm”
Anh ừ một tiếng, thấp giọng nói câu mạo phạm liền giơ tay đem cô bế ngang lên:“Cô bị thương rồi, tôi đưa cô đi tìm bác sĩ để xử lí vết thương”
Một động tác này liền khiến nhiều người nhìn lại, xì xào bàn tán. Trì Hoan trực tiếp đem mặt vùi vào trong ngực anh, hận không thể giấu cả người mình vào.
Mặc Thời Khiêm xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét qua hai người kia, trong lúc vô tình bắt gặp tầm mắt Mạc Tây Cố nhìn về phía bọn họ, bạc môi mỏng hơi nhếch lên kéo ra mấy phần châm chọc khiến tâm
Mạc Tây Cố vô cớ trùng xuống, trong lòng dâng lên tư vị khó nói. Dường như muốn đưa tay bắt lại thứ gì nhưng chưa kịp nắm lấy đã biến mất.
Trì Hoan rũ mắt, lấy áo khoác ngoài lau trán mình nhưng lại đụng phải vết thương, đau đến cô hút khí, nước mắt đảo quanh tròng.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu, thấp trọng trách mắng:”Chớ đụng lung tung”
“Tôi không đi bệnh viện, anh đưa tôi về”
“Vết thương của cô cần xử lý”
“Những vết thương này không coi vào đâu”
Mặc Thời Khiêm lần này nhìn cũng không thèm nhìn cô, dưới chân không ngừng, phương hướng càng không có thay đổi.
Trì Hoan lên giọng:“Tôi nói đưa tôi về, anh có nghe thấy không?”
Anh thản nhiên nói:“Cô ban nãy cũng rống như vậy một câu đã không bị ai đập”
“Mặc Thời Khiêm!”
Anh nhẫn nại nói qua:“Cha cô nói qua, bất cứ thứ gì liên quan tới vấn đề an toàn và thân thể của cô, không thể tuỳ theo cô tự tung tự tác”
Trì Hoan nhìn theo độ cong kiên nghị dưới cằm anh, chỉ cảm thấy chính mình cho tới giờ cũng chưa từng uỷ khuất như vậy.
Vị hôn phu trong tâm thì trong mắt chỉ chứa một người phụ nữ đã có chồng.
Không biết ngu ngốc thế nào mới có thể bị người hâm mộ mình ngộ thương.
Nuôi cái kẻ hộ vệ lại căn bản không nghe lời mình.
Càng nghĩ càng uỷ khuất, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, từng giọt từng giọt cho tới khi không cầm được mãnh liệt mà rơi, nằm trên vai anh khóc thút thít.
Cổ nhân nói nước mắt tứ hoành lưu, Mặc Thời Khiêm dừng chân lại, cúi đầu nhìn áo khoác ngoài loang lổ, trên người chỉ còn mỗi chiếc áo len mỏng cũng chịu chung số phận.
Trì Hoan khóc lên căn bản không đẹp như trong phim, nước mắt nước mũi đều cọ lên y phục của anh.
Mặc Thời Khiêm nặng nề nhắm mắt, huyệt thái dương hai bên nhảy thình thịch, nhịn rồi lại nhịn mới không đem cô ném xuống.
Chê cười, cái gì mà nữ thần vui vẻ, như vậy thất thố lại còn bẩn thỉu.
Giọng đàn ông trầm thấp lại cứng ngắc vang lên:“Đừng khóc!”
“Tôi muốn về, tôi không muốn đi bệnh viện”
Mặc Thời Khiêm nhìn cửa bệnh viện ngay trước mặt, lại nhìn mặt cô trong lòng, chân thon dài lưỡng lự vài lần.
Ánh sáng bạc lướt qua, người đàn ông tuấn mỹ dựa trên xe thể thao, nhìn họ tới gần chân mày nhếch lên:”Ồ, Đại tiểu thư”
Mặc Thời Khiêm mặt không biểu tình: “Lái xe”
Lông mày người kia lại vểnh cao hơn:“Tôi là tài xế của cậu chắc”
Miệng nói vậy người lại đứng thẳng lên, với tay mở cửa ghế sau, sờ sờ cằm tựa tiếu phi tiếu “Đại mỹ nhân đây là bị người hâm mộ mình vây công?”
Mặc Thời Khiêm không để ý tới hắn, ôm Trì Hoan lên xe, lãnh đạm liếckẻ vẫn đứng bên ngoài lảm nhảm:”Nhiều lời như vậy, cậu là đàn bà sao?”
“…”
“Không phải là quần áo bị đàn bàcọ nước mũi sao, lại còn giận cá chém thớt tôi làm gì?”
Nói đoạn phóng xe đi.
Người đàn ông lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu, thuận tay đưa mấy tờkhăn giấy ra phía sau, Mặc Thời Khiêm tự nhiên nhận lấy.
Vốn Trì Hoan muốn cầm, nhưng người bên cạnh trước khi cô đưa tay ra đã lấy, cô những tưởng anh đưa cô lau mặt. Trên mặt cô vừa trứng vừa máu, còn có cả nước mắt trộn lẫn vào nhau dinh dính rất khó chịu. Cô thậm chí còn nhắm mắt lại theo bản năng.
Nhưng là đợi thật lâu, thật lâu cũng không đợi được khăn giấy lau, vì vậy cô liền mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang thấy anh đang nhíu chặt mày, mặt không biểu cảm lau chùi bả vai ướt nhẹp. Cô đương nhiên biết thứ kia là nước mắt nước mũi của mình a.
Chợt nhớ lại buổi sáng cô gắp bánh bao cho anh, anh liền gác thìa bỏ luôn bát cháo đang ăn dở.
Cô có đến mức đáng ghê như vậy sao?
Cảm giác tức giận xông lên đầu, cắn cắn môi bực mình nhưng vẫn là không nói gì, nước mắt rơi càng lợi hại hơn, chẳng qua là không khóc ra tiếng.
Mặc Thời Khiêm bận làm sạch y phục của mình, không chú ý tâm tình người kia, ngược lại người ngồi trước cong môi có chút buồn cười.
Làm huynh đệ nhiều năm anh đương nhiên biết Mặc Thời Khiêm người này dù lăn lộn từ tầng chót, trà trộn trong hắc đạo, cũng từng trải qua huấn luyện quân đội lại không hiểu được nuông chiều ở đâu ra cái bệnh sạch sẽ của các quý công tử nhà giàu.
Hắn tự tay chuyển cả hộp khăn giấy ra sau, giọng nói từ tính gợi cảm:“Trì tiểu thư”
Trì Hoan có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đưa tay đón lấy.
Miệng chưa kịp nói cám ơn lại có bàn tay khớp xương rõ ràng mang khăn giấy đi mất.
Trì Hoan cảm thấy tức đau cả gan, đang muốn nổi bão, cằm đột nhiên bị nâng lên đối diện gương mặt anh