Tô Nhã Băng ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Cố phu nhân, rõ ràng là gương mặt tươi cười ôn hoà nhưng ánh mắt tựa như hàng ngàn cây kim. Cô sao không nghe ra ý cảnh cáo, cắn cắn môi qua một lúc lâu mới nói:”Hôn lễ của Tây Cố thứ lỗi cháu không tham gia được”
Mạc phu nhân hời hợt ồ một tiếng, lại chuyển đề tài hướng về Trì Hoan:”Áo cưới Tây Cố đi Pháp đặt đã xong, ngày mai nếu rảnh để Tây Cố đưa con đi thử, nếu không vừa liền sửa, thế nào?”
Trì Hoan nhìn Mạc Tây Cố:”Chỉ cần Tây Cố sắp xếp được thời gian, còn liền sao cũng được”
Mạc Tây Cố ngẩng đầu, thật sâu nhìn cô chừng mười giây lại cúi đầu ăn không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
Tô Nhã Băng cúi đầu nhìn từng hạt cơm trong chén, cố nén ý định bỏ của chạy lấy người, loại khó chịu này không phải là lần đầu cô chịu đựng qua. Chẳng qua khi đó cô là vai chính, có người bên cạnh che chở cho mình. Bây giờ tình cảnh vẫn thế, cô lại chỉ là người ngoài chẳng thể nói được một câu.
Sau khi ăn xong, Mạc Tây Cố lấy chìa khoá trên bàn trà thuận miệng nói:”Tôi đưa hai người về!”
Không đợi Trì Hoan mở miệng, Mạc phu nhân nhàn nhạt liếc nhìn Tô Nhã Băng, lập tức cô liền đứng lên khoát tay gượng gạo cười, nói:”Không cần, tôi tự mình trở về, Tây Cố anh đưa Trì tiểu thư về đi”
Mạc Tây Cố ngón tay treo chìa khoá, nhẹ giọng, nói:”Ở đây rất khó bắt xe”. Lan thành là khu biệt thự giới nhà giàu nổi danh, nhà ai cũng có không chỉ một chiếc xe riêng.
Tô Nhã Băng vẫn là cự tuyệt:”Không cần phiền phức như vậy, đi một đoạn liền có trạm xe bus, tôi đi xe bus về cũng rất tiện”
Trì Hoan nhìn họ một cái cườ,i nói:” Không phiền, đều thuận đường cả, đi thôi”
Tô Nhã Băng nhìn Trì Hoan, cuối cùng khẽ gật đầu:”Vậy, làm phiền!”
Ra khỏi biệt thự, Tô Nhã Băng nói với Mạc Tây Cố:” Tây Cố, cho em về nhà trọ”
Mạc Tây Cố cau mày trầm giọng:”Đi bệnh viện, bác sĩ nói em còn cần ở lại bệnh viện một thời gian nữa”
“Em không muốn về bệnh viện”
Khuôn mặt đàn ông lập tức trầm xuống:”Nhã Băng, đừng tùy ý nữa!”
Phía sau một lúc lâu không có thanh âm, im lặng cả phút đồng hồ, Tô Nhã Băng mới cất tiếng:” Nếu anh không đưa em về nhà trọ thì tới giao lộ phía trước cho em xuống đi”
Mạc Tây Cố nhìn qua kính chiếu hậu thấy gương mặt cô thê lương, tay lái bỗng nhiên tăng thêm lực, môi mím thành một đường thẳng, không nói một lời đạp ga tăng nhanh tốc độ xe, vẫn hướng bệnh viện lái đi.
“Dừng xe!”
“Dừng xe! Dừng xe! Mạc Tây Cố dừng xe!”
Vô luận Tô Nhã Băng ở ghế sau ầm ĩ thế nào, Mạc Tây Cố cũng không có nửa điểm dao động.
Xe tại cửa bệnh viện dừng lại, Tô Nhã Băng liền lập tức đẩy cửa xuống xe, Mạc Tây Cố ánh mắt lạnh lẽo không chút nghĩ ngợi giật ra dây an toàn đuổi theo.
Trì Hoan ngồi ở ghế phụ, xuyên thấu qua cửa kính ô tô nhìn người đàn ông gương mặt lạnh lùng giận dữ đang vượt qua dòng xe, móng tay cô thật sâu bấm vào lòng bàn tay. Cô biết Mạc Tây Cố không yêu cô, nhưng cho tới bây giờ cô mới biết hắn thờ ơ tới mức này. Chưa từng thấy qua Mạc Tây Cố yêu ai, cô chưa từng thấy đau đớn như thế này.
Lời Ninh Du Nhiên nói lại vang lên bên tai:” Hoan nhi, hai người sắp kết hôn. Cậu thực xác định với thái độ hiện tại, cậu gả cho hắn sẽ hạnh phúc sao?”
Tầm mắt đột nhiên mơ hồ.
Ngoài xe bỗng trở nên ồn ào náo động, cô nghiêng đầu nhìn ra lúc này mới phát hiện bãi đậu xe chật kín người, ai nấy thi nhau ném đồ trong tay về phía Tô Nhã Băng.
Cô ngẩn ra muốn đưa tay mở cửa xe, một chân vừa chạm đất giữa trán đã trúng ngay một quả trứng gà, trời đã tối, bãi đậu xe ở bệnh viện ánh sáng lại càng ảm đạm, Trì Hoan bị trứng gà đập trúng liền đau tới gập người lại vì vậy không ai thấy rõ diện mạo của cô. Đột nhiên xông tới đều là mấy cô bé trẻ tuổi, có vẻ như đã ngồi ở đây chờ một hồi lâu.
“Đồ tiểu tam không biết xấu hổ”
“Đánh ả”