"Tại sao? Tại sao chỉ nghe người khác nói một chút về chuyện quá khứ của anh thì đối xử với anh như vậy? Chẳng lẽ nhìn một người không nên nhìn đến tương lai của anh ta sao?" Khuôn mặt Ngô Duẫn Kỳ chôn trên lưng cô, khẽ nói.
Nam Cung Thiến mở to mắt thẳng tắp nhìn phía trước, cảm thụ hơi ấm sau lưng truyền tới, đúng vậy, trên người Ngô Duẫn Kỳ cũng có ấm áp, thậm chí có lúc cô rất thích độ ấm như vậy, không giống với mẹ, khi đến bên cạnh anh luôn có một mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhất là gần đây, một tuần này mùi thuốc lá trên người anh rất nồng.
"Một người, nên có trách nhiệm với quá khứ của mình." Nam Cung Thiến thản nhiên nói, nếu như cô chỉ là một người bình thường, cô sẽ chọn ở cùng với anh. Nhưng cô là một nữ quân nhân, dù như thế nào đi nữa thì cô không có cách nào quên trách nhiệm của mình.
Ngô Duẫn Kỳ ngẩng đầu lên, cằm đặt lên vai của, giọng nói trở nên khác thường nhu hòa ở bên tai cô, cô thậm chí có thể cảm nhận được lúc anh nói chuyện khóe miệng thoáng cười: "Lúc nào thì quyết định bắt anh về?"
Nói thật, cô thích Ngô Duẫn Kỳ giống như một đứa trẻ con, thích cách anh nói chuyện, mỗi lần lúc anh nói chuyện như thế với cô, cô luôn có ý nghĩ muốn đưa tay ra sờ đầu của anh.
Nam Cung Thiến hơi ngẩn ra: "Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là từ lúc mới bắt đầu."
"Vậy sao!" Ngô Duẫn Kỳ hôn một cái bên tai cô, Nam Cung Thiến không có phòng bị bị anh hôn như vậy thì cổ khẽ co lại, Ngô Duẫn Kỳ leeequhydonnncười một tiếng, ôm cô càng chặt hơn: "Nếu như em làm không được?"
"Sớm hay muộn gì cũng sẽ làm được!"
"Sớm hay muộn là bao lâu? Cả đời? Vậy em cần phải ở bên cạnh tôi cả đời rồi."
"Không dài đến như vậy."
"Nếu như anh không muốn, em căn bản không làm được." Ngô Duẫn Kỳ khẳng định nói: "Không bằng, ước hẹn đến kiếp sau luôn nhé?"
Nam Cung Thiến nhất thời nhíu mày, cô rất ghét Ngô Duẫn Kỳ tự tin như thế.
Thấy Nam Cung Thiến trầm mặc, Ngô Duẫn Kỳ tiếp tục nói: "Không bằng chúng ta đánh cược như thế nào?"
"Đánh cược gì?"
"Thì đánh cược em có thể bắt anh trở về hay không, thời hạn là ba tháng, nếu như trong vòng ba tháng em không có cách khống chế anh, hoặc là bắt anh trở về lời nói, như vậy thì coi như em thua." Thấy Nam Cung Thiến nghe, Ngô Duẫn Kỳ tiếp tục nói: "Trong ba tháng này, anh sẽ cố gắng khiến em hiểu anh, chỉ cần là em muốn biết gì, anh đều nói tất cả đều nói cho em biết, bất kể là quá khứ hay hiện tại, ngay cả tương lai anh cũng có thể nói cho em."
"Nếu như tôi thắng thì sao?"
Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt một tiếng: "Em thẳng, chẳng những có thể bắt anh về, anh còn có thể nói tất cả chuyện của tổ chức Hắc Bò Cạp, còn có danh sách những người không có bị cảnh sát bắt đi, toàn bộ cho em, chỉ cần là em muốn, anh đều có thể giúp em có được."
Ngô Duẫn Kỳ đứng dậy, để cho Nam Cung Thiến nằm trên giường, mà hai tay anh chống bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô.
"Em không phải xem nếu như em thua thì sẽ như thế nào sao?" Ngô Duẫn Kỳ cười nói: "Vậy thì em không dám cùng anh đánh cược rồi?"
"Thua thì như thế nào?"
Ngô Duẫn Kỳ cúi đầu hôn lên bờ môi cô một cái: "Thua, em sẽ phải tâm cam tình nguyện ở lại bên cạnh anh. Từ bỏ ý tưởng ngây thơ không thể thực hiện được của người nào đó đi."
"Tôi tuyệt không cảm thấy ngây thơ."
"Được rồi, không sao cả, dù sao chính là từ bỏ việc bắt anh, ở lại bên cạnh anh." Ngô Duẫn Kỳ nhìn cô, chờ câu trả lời của cô. Thấy cô không có mở miệng anh bèn cười nói: