Vợ Xấu Thành Vợ Hiền

Chương 9: Khó có thể kể bi thương

Trong mắt Hàn Hân Nguyệt hiện lên một tia sáng ấm áp, nặng nề gật đầu một cái, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy chân thành: "Em biết rồi, chị Dao." Đã từng sống sống qua một đời, sống lần thứ hai mà như vậy thì không cứu được. Nhưng mà, ngay cả Triệu Dao Dao cũng biết loại người này có ý đồ xấu, tại sao cô lại không nhìn ra được chứ.

Kiếp trước, cha mẹ và anh trai không biết Vương Tiếu Vân sẽ như vậy. Khi đó, buồn bực cái gì cô cũng đều để trong lòng, ở bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không nói cho cha mẹ và anh trai.

Anh của cô bận rộn chuyện lớn nhỏ của công ty, mà cô hãm hại Triệu Dao Dao, anh của cô càng không thể phân thân ra giúp cô được, chứ đừng nói đến cha mẹ tuổi đã già.

"Hân Nguyệt, tuần sau em tốt nghiệp, có tính toán gì không? Mới vừa rồi nói đi tìm hiểu một chút, sẽ không vào Lâm thị chứ?" Triệu Dao Dao dừng xe trước chỗ ở của Hoàng Tân Duy hỏi.

"Em đang suy nghĩ thêm, Chị Dao. Đúng rồi, chị còn bận việc thì đi trước đi, em tự đi vào là được rồi." Nói xong mở cửa xe ra, đi xuống xe, cách cửa xe, cô quay đầu lại, nói chân thành: "Chị Dao, hôm nay cám ơn chị..." Cô ngừng một chút, sau đó nở một nụ cười: "Em hi vọng tương lai chị có thể làm chị dâu của em, phải cố gắng lên nha. Tuổi của anh em cũng không còn nhỏ nữa, ha ha...." Nói xong cũng đóng cửa xe lại, đi về phía trước, để lại vẻ mặt Triệu Dao Dao vừa ngây ngô vừa xấu hổ ngồi ngẩn ngơ ở nơi đó.

"Xin lỗi, xin tiểu thư đưa ra thẻ căn cước." Hoàng Hân Nguyệt vừa mới đi tới cửa, đã bị một người nhân viên mặc đồng phục an ninh ngăn lại, xem ra là bảo vệ của nơi này. Hoàng Hân Nguyệt không nói gì, lấy thẻ căn cước ra, người an ninh đưa đến một cái máy quét khác, xác nhận thân phận, sau đó cung kính đưa thẻ căn cước trả lại cho Hoàng Hân Nguyệt, nói xin lỗi: "Hoàng tiểu thư, cô có thể đi vào, đã quấy rầy đến thời gian của cô!"


Hoàng Hân Nguyệt gật đầu một cái, đi bộ chậm rãi trong vườn hoa của chung cư. Kiếp trước, cô ở nơi này cũng là mười mấy năm, sau đó mới dọn đi. Bỗng nhiên cô dừng bước chân, cô nghĩ tới người của nhà họ Lâm cũng ở nơi này. Cô vỗ đầu mình một cái, làm sao cô lại quên mất, nơi này quen thuộc như vậy, làm sao cô có thể quên mất đây.

Nơi này là một khu nhà ở cao cấp, không chỉ có cảnh vật xung quanh xinh đẹp, ngay cả ra vào cũng phải nghiệm chứng thân phận mới có thể ra vào. Người ngoài muốn vào không những phải xác minh thân phận, còn phải xác nhận có thật sự biết người ở bên trong hay không.

Mà mới vừa rồi Hoàng Hân Nguyệt có thể đi vào chính là Hoàng Tân Duy sợ lúc cô muốn đi qua mà anh lại không có ở nhà, cho nên mới nói trước ghi thân phận vào. Nếu không vừa rồi ngay cả cánh cửa lớn cũng sờ không tới, cô vốn đang tính dưỡng thai ở chỗ này.

Cô đi vào một chỗ rẽ, bước chân ngừng lại một chút, nhất thời vẻ mặt cũng lộ ra bi thương. Nước mắt lập tức chảy xuống, nhìn từng gốc cây ngọn cỏ nơi đây, hai mắt cô bị nước mắt làm mờ. Cô đi từ từ vào trong giống như vườn hoa của mình, vuốt vuốt cái xích đu, nước mắt giống như hạt trân châu rơi xuống, trong đầu cũng vang lên những thứ đã từng nhìn rất bình thường kia, những lời rất cưng chiều kia.

"Bảo bối Hân Nguyệt, sau này chúng ta già rồi thì tới nơi này dưỡng lão...."

"Bà xã, em nói chúng ta sinh một đứa bé có phải rất tốt đẹp hay không. Nhìn một chút, chúng ta ngồi ở trên xích đu này, những đứa con vây quanh không ngừng ở bên người chúng ta..."

"Bà xã, có phải em ngã bệnh rồi hay không. Tới đây, ông xã đưa em đi gặp bác sĩ....."

"Hân Nguyệt, tại sao em lại ngu ngốc như vậy, tại sao Hân Nguyệt chúng ta lại đơn thuần như vậy...."

"Bà xã, em thiết kế giành được giải thưởng quốc tế rồi. Em nói, tối hôm nay chúng ta nên đi ăn mừng ở nơi nào...."


"Bà xã.......Bà xã........"

Cả người Hoàng Hân Nguyệt ngồi ở trên xích đu, im lặng chảy nước mắt. Thời gian đã từng một đi không trở lại, có phải hay không mỗi người đều giống nhau. Chỉ khi mất đi, mới biết thì ra đã từng tốt đẹp bao nhiêu. Cô mất đi không chỉ là thời gian, còn có rất nhiều, rất nhiều.....

"Này, dì sao vậy? Như thế nào lại ngồi ôm cái xích đu khóc khó coi như vậy?" Một giọng nói trẻ con truyền tới ở trước mặt Hoàng Hân Nguyệt, tiếp đó một đứa bé đi từ từ ra ngoài.

Chỉ thấy người tới là một đứa bé trai, thoạt nhìn bộ dáng chỉ có năm, sáu tuổi, dáng người tròn trịa, tóc kiểu húi cua. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn đang lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nghiêng đầu, ánh mắt tò mò đi lòng vòng.

Một lát sau, phía sau cậu bé lại vang tới một tiếng la.

"Lâm Hựu, tiểu tử thúi này lại chạy đi đâu rồi?"


"Mẹ, con ở chỗ này. Có một dì thật kỳ quái ở đây...."

"Cái gì?" Chỉ thấy một người chạy như bay tới, Hoàng Hân Nguyệt còn chưa kịp rời khỏi, bọn họ đã đến bên cạnh cô rồi. Chỉ thấy người tới mặc một chiếc váy xanh ngát, tóc đuôi ngựa thật dài, dáng dấp rất thanh tú, cũng rất nhỏ nhắn.

Nhưng mà Hoàng Hân Nguyệt biết, chẳng qua cô ấy nhìn bề ngoài như vậy thôi, thật ra thì làm việc rất hấp tấp, tính cách cũng rất hào phóng, người này là chị dâu của Lâm Vĩnh Mặc, tên là Ngô Văn. Kiếp trước, cô không thích nhất chính là sự yếu đuối, nhu nhược của cô ấy, cô ấy cũng không thích khoe khoang. Cho nên bọn họ cũng không có thân quen, gặp mặt cũng chỉ gật đầu khách sáo một cái mà thôi.

"Vị tiểu thư này, cô không sao chứ?" Trong mắt Ngô Văn tràn đầy nghi ngờ.

Hoàng Hân Nguyệt từ từ đứng lên, dụi khóe mắt còn chứa nước mắt. Mặc dù, trong mắt tràn đầy bi thương, nhưng trên mặt lại không lộ ra cái gì.