"Xin lỗi, vừa mới thấy ghế xích đu này làm cho tôi nghĩ tới một người đã mất..., cho nên...." Hoàng Hân Nguyệt nghẹn ngào nói không nên lời.
Ngô Văn hiểu gật đầu một cái, sờ cái đầu húi cua của Lâm Hựu. Nhìn thoáng qua viền mắt hồng hồng của Hoàng Hân Nguyệt, cô hiểu nói: "Không có sao, ghế này là chú hai của tôi làm, bằng không thì tôi sẽ tặng nó cho cô."
Ngô Văn nhìn một bộ dáng vừa mới khóc bi thương của cô gái, hơn nữa còn vuốt vuốt dây mây bám trên ghế, im lặng rơi lệ, ngay cả tiếng khóc cũng không bật ra. Có thể thấy được, là nhớ chuyện không vui trước đây.
"Xin lỗi, đã quấy rầy. Tôi đi thôi." Hoàng Hân Nguyệt áy náy khoát tay áo với họ, chưa kịp xoay người rời đi, ống tay áo đã bị một đứa nhỏ kéo lại.
"Dì đừng đau lòng. Ghế này cho dì, dì cứ ngồi đi!"
Hoàng Hân Nguyệt im lặng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu bé, nhìn gương mặt nho nhỏ của đứa bé lộ ra ý tốt đơn thuần, con mắt, lông mi cũng chớp chớp. Hoàng Hân Nguyệt sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nở một nụ cười: "Cảm ơn cháu! Không cần đâu, dì còn có việc." Nói xong đã đứng lên, áy náy gật đầu với Ngô Văn một cái, xoay người đi tới nơi cần đi.
Vốn chính là Hoàng Hân Nguyệt tùy tiện xông vào phía sau vườn hoa nhà người ta, người ta không coi cô là tên trộm đã may mắn rồi, lại còn quan tâm giúp đỡ hết lòng, huống chi bọn họ là người xa lạ. Hoàng Hân Nguyệt biết bọn họ, nhưng bọn họ không biết cô. Trước đây, cô có thể thấy được chị dâu là một người rất tốt. Kiếp trước, thế nào mà cô lại cảm thấy sống chung với chị ấy không tốt đây.
Lâm Hựu nhìn Hoàng Hân Nguyệt đã đi xa mới quay người lại lôi kéo tay áo của Ngô Văn, ngước đầu hỏi: "Mẹ, mới vừa rồi dì đó nói một người bạn có phải là bà cố hay không, bà đã đi rất xa nơi này?"
"Đoán chừng là vậy. Được rồi, chúng ta trở về thôi." Ngô Văn dắt tay nhỏ bé của Lâm Hựu, đóng lại cửa nhỏ sau vườn hoa, mới quay trở về nhà.
Lúc này, trong lòng Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy ấm áp vì câu nói kia Lâm Hựu, cô mới vừa bị chiếc ghế xích đu kia làm hấp dẫn, lại có thể thể đi tới sau vườn hoa của Lâm gia.
Nơi này là Lâm gia bỏ vốn đầu tư, phòng ở của Lâm gia không chỉ có một hai cái đơn giản như vậy, mà là giống như một cái biệt thự, bên trong có đầy đủ tất cả mọi thứ.
Hoàng Hân Nguyệt đi tới chỗ ở của Hoàng Tân Duy, bấm vào mật mã ở dưới lầu, cửa "ting" một tiếng tự động mở ra. Cô thẫn thờ đi vào trong, nhấn thang máy tới tầng 12.
Hoàng Tân Duy mua lại lầu 12 này, vốn là chuẩn bị đưa cha mẹ tới đây ở. Cho nên mới mua lớn như vậy. Sau này sửa sang lại dựa theo ý thích Hoàng Hân Nguyệt và cha mẹ. Hoàng Hân Nguyệt bấm mật mã một lần nữa, nghiệm chứng thân phận, đi vào, đã có chút mệt mỏi.
Hôm nay cảm xúc thay đổi nhanh chóng, hơn nữa còn có đứa bé quan tâm. Hiện tại chỉ còn lại một mình cô, cô cảm thấy mệt mỏi hơn rồi, mở cửa phòng, lười biếng không rửa mặt, mở cửa phòng ngủ ra đã leo lên giường ngủ.
Bên này Hoàng Hân Nguyệt ngủ khá thoải mái, nhưng Lâm Vĩnh Mặc bên kia, anh nhìn tài liệu mới nhất ở trên bàn, trên mặt không biết nên có vẻ mặt gì, khó có thể hình dung.
Anh nhớ ra rồi, ngày đó anh bị bạn tốt kéo ra ngoài quầy rượu, nói là bạn bè thật lâu rồi chưa có tụ tập, nhân cơ hội tụ tập một chút, còn nói người bận rộn như anh khó có lúc rảnh rỗi, cơ hội khó có được. Anh quay đầu lại nhìn một đống tài liệu trên bàn, có chút dở khóc dở cười, nhưng mà không có buông lỏng, anh cũng không có phản đối…..
Kết quả đúng là anh uống say, đã xảy ra chuyện, cũng biết không nên đi ra ngoài uống rượu cùng với bạn xấu. Uống rượu say coi như xong, còn làm ra mạng người, ai.......Mấu chốt là, anh nhìn tài liệu bên trong của cô gái một cái, đặt tài liệu xuống, xoa xoa mi tâm, rơi vào một bộ dáng suy tư.
Buổi tối, đúng giờ tan việc anh lái ô tô về nhà. Mặc dù, công việc của anh có lúc bận rộn ngay cả cơm cũng không kịp ăn, nhưng mà mỗi một buổi tối cũng sẽ đúng giờ về nhà ăn cơm, nếu không mẹ Lâm sẽ lo lắng, đây cũng là quy định trong nhà. Mặc dù là quy định, nhưng cũng có thể cảm nhận được những thứ ấm áp từ người nhà kia, bọn họ cũng sẽ đi về nhà, coi như mỗi ngày có rất nhiều công việc, làm không xong cũng sẽ mang về nhà làm.
Dừng xe xong, vừa mới đi vào cửa đã nghe thấy giọng nói gọi to của Lâm Hựu cháu mình, trước cửa nhà đầy tiếng chó sủa. Không cần đoán, nhất định là cháu của anh chơi đùa chạy quanh nhà với hai con chó, dù sao cháu anh cũng lớn lên cùng với hai con chó, cho nên không có gì nguy hiểm.
"Chú hai...." Lâm Hựu vừa nhìn thấy Lâm Vĩnh Mặc, vui mừng chạy như bay tới, ôm lấy bắp đùi của anh, cười ha hả. Hai con chó cũng tràn đầy hưng phấn ngoắc ngoắc cái đuôi, không ngừng vây quanh ở bên cạnh bọn họ.
"Đứa nhóc này, chạy đầu đầy mồ hôi lại lau vào quần của chú, muốn ăn đòn?" Mặc dù giọng nói Lâm Vĩnh Mặc giận dữ, nhưng vẫn lấy khăn tay trong âu phục ra, lau mồ hôi cho đứa bé. Một tay bế cậu bé lên, đi vào bên trong nhà.
"Chú hai, tối hôm nay chúng ta chơi đùa với nhau có được hay không?"
"Không được, con lại coi chú hai như ngựa để cưỡi, tìm cha con đi. Hôm nay chú hai làm việc cả ngày, rất mệt mỏi."
"Chú hai, hôm nay mẹ con làm bánh điểm tâm. Chú có muốn ăn hay không?"
"Tên nhóc con này, lại có thể lấy cái này uy hiếp chú, không có cửa đâu. Chờ lát nữa, chú nói chị dâu không cho con ăn, hừ!"