Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 3 - Chương 15: Thiếu

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Khí thế như lửa, trảm phá trời không, vào một khắc này trời đất cũng ảm đạm thất sắc.

Lá cây bị cuồng phong cuốn vào, quay vòng ở dưới bầu đêm đó.

Thân thể của lão giả như một bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, rất nhanh xông đến trước mặt Quân Thanh Vũ, giờ khắc này, trong mắt ông ta lộ ra tia âm hàn, như ở trong mắt ông ta, Quân Thanh Vũ đã là một người chết…

Ầm!

Ngọn lửa vô tận bắn nhanh ra, hóa thành một hồng long đâm về phía thân thể của lão giả, lực lượng cường đại khiến thân thể của ông ta bay ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất.

Lão giả kinh ngạc mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn bóng dáng ở trong ngọn lửa kia, lòng như bị chấn động mạnh……

“Ba Thần Cảnh sơ cấp? Rất ghê gớm sao?”

Nữ tử bạch y đón ánh trăng từ từ đi đến, dưới ánh trăng, nàng lại làm cho người ta cảm giác như quỷ mị.

Lời nàng nói như là một búa tạ hung hăng đập ở trong lòng mọi người.

“Chúng ta lên!”

Ánh mắt của một lão giả hắc y khác trầm xuống, lạnh giọng nói: “Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một mình nàng?”

Xoạt!

Xoát xoát xoát!

Ba bóng dáng đón cuồng phong xông về phía Quân Thanh Vũ, sát khí trên người đều triển lộ ra……

Giờ khắc này, rốt cuộc mọi người cũng tin tưởng, gia chủ xác thật chết ở trong tay nữ nhân này, cho dù như thế nào, bọn họ đều sẽ báo thù rửa hận cho gia chủ!

Xoạt!

Nữ tử khẽ nâng bàn tay lên, trong bóng đêm, một thanh đại kiếm cao bằng cả người nàng từ từ hiện ra bóng dáng……

Trên đại kiếm đỏ bừng bùng lên ngọn lửa nóng cháy, nhiệt độ kia như có thể đốt tất cả mọi người thành tro bụi…

“Hồng Diễm Bạo Phong Kiếm!”

Ầm!

Liệt hỏa che trời lấp đất thổi quét đến, chiếu sáng khắp không trung, từ xa nhìn lại, bầu trời đêm lại là một mảnh trần bì, đẹp kinh tâm động phách.

“Không!”

Từ trong cổ họng của lão giả phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế, lại ở trong giây lát, khắp bầu trời đêm khôi phục yên tĩnh.

Ánh trăng từ từ chiếu xuống, ánh sáng chiếu ở trên khuôn mặt của nữ tử bắn ra bốn phía……

Gió đêm thổi qua, khói bụi thổi qua từ trước mặt nàng, như mang theo một cổ hơi thở tử vong……

“Tiểu Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi.”

Quân Thanh Vũ từ từ ngước mắt lên, chỗ sâu trong đáy mắt lại là một mảnh thanh lãnh: “Tiếp theo, nên đến lượt Cuồng Long Giáo!”

……

Cuồng Long Giáo tọa lạc ở phía Tây nơi trục xuất, từ nơi xa nhìn lại, như là một cung điện âm trầm…

Lúc này trong Cuồng Long Giáo, Thiên Cuồng ngồi ở trên ghế dựa màu xám, áo xám khẽ bay, khói mù từ đáy mắt chợt lóe qua.

“Giáo chủ! Việc lớn không tốt!”

Bỗng nhiên, một giọng nói vội vã từ ngoài cửa truyền đến.

“Chuyện gì?” Thiên Cuồng khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn nói.

“Là…… Là nữ nhân kia, từ trong Tử Vong Chi Sâm đi ra.”

“Cái gì?”

Sắc mặt của Thiên Cuồng đột nhiên trầm xuống, âm u trong mắt xám càng sâu: “Tử Vong Chi Sâm là địa bàn của lão gia hỏa kia, nàng lại còn có thể sống sót đi ra, hiện tại nàng đi đến đâu?”

Người tiến đến bẩm báo nuốt nước miếng, ấp a ấp úng nói: “Nữ nhân kia dẫn theo một tiểu oa nhi, còn có một con hồ ly màu đỏ đã giết vào Cuồng Long Giáo…”

“Ầm!”

Thiên Cuồng vỗ bàn đứng lên, chợt cười to: “Ha ha! Nàng thật đúng là rất to gan, thật vất vả nhặt về một cái mệnh lại còn dám trở về, lần này, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng có bất kì cơ hội gì!”

Xoạt!

Một hắc y bay ra ngoài cửa, rất nhanh dã biến mất ở dưới ánh mắt của mọi người……

Trong núi rừng ngoài Cuồng Long Bang, nữ tử đón gió mà đứng, bạch y khẽ bay, giữa mày lộ ra tia thanh lãnh, trên vai nàng nằm một con hồ ly màu đỏ, ánh mắt nâng lên thỉnh thoảng hiện ra một tia sáng.

Mà đứng bên cạnh nàng lại là một nữ hài phấn điêu ngọc trác, đáng yêu phấn nộn khiến người ta thích không buông tay, đặc biệt là đôi mắt to kia là một mảnh thiên chân sáng ngời.

“Mẫu thân, tiếp theo, Hoàng Nhi đều có thể ăn người nơi này sao?” Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười đáng yêu, nụ cười kia sáng lạn như ánh mặt trời.

Quân Thanh Vũ hơi ngước mắt, giọng nói thanh lãnh: “Có thể.”

“Hoàng Nhi yêu mẫu thân nhất.”

Tiểu Hoàng Nhi hưng phấn nở nụ cười, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Cuồng Long Giáo, nàng như đã nhìn thấy vô số lực lượng đưa tới cửa bị nàng hấp thu……

Bỗng nhiên, một lực lượng cường hãn từ trước mặt xông đến, rất nhanh nam nhân thiếu một chân kia đã xuất hiện ở giữa hư không trước mặt Quân Thanh Vũ.

Đôi mắt màu xám đảo qua đã dừng ở trên người Quân Thanh Vũ, ầm một tiếng, sát khí trên người hắn nùng liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân đáng chết, ngươi lại còn dám đưa tới cửa, lần này, Thiên Cuồng ta tất nhiên phải nghiền xương ngươi thành tro! Để báo thù cho chân đã gãy của ta!”

Quân Thanh Vũ khẽ nhếch môi, mặt mày thanh lãnh nói: “Ta đã nói rồi, nếu ta không chết, rồi sẽ có một ngày sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”

“Ha ha!” Thiên Cuồng ngửa đầu cười to hai tiếng, khinh thường hừ lạnh nói: “Vây cũng phải nhìn xem ngươi có thực lực này hay không! Người đâu, bắt nữ nhân đáng chết này lại, ta muốn đích thân tra tấn nàng!”

Vô số giáo đồ từ trong Cuồng Long Giáo vọt ra, bao vây Quân Thanh Vũ và Tiểu Hoàng Nhi ở giữa.

Nhưng mà, đối mặt với tất cả, mặt của Quân Thanh Vũ lại vẫn không đổi sắc, bạch y phụ trợ nàng càng thêm lạnh lùng thanh lãnh…

“Hồng Ngọc, Tiểu Điện, Xích Tiêu, còn có con rối, đều giết cho ta!”

Xoạt!

Vừa dứt lời, vô số ánh sáng từ trên thân thể Quân Thanh Vũ bắn ra bốn phía, dừng ở trước mặt hắn…

Khi nhìn thấy những người trống rỗng mà hiện ra đó, mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Đặc biệt là nam tử trong đó……

Chỉ thấy nam nhân áo xám trong đó tương đối thô cuồng, thân cường thể tráng, vừa thấy chính là thuộc về loại lực lượng cường đại, mà một người tóc tím mắt tím khác, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn, đôi mắt lập loè hai tia chớp dừng ở trên người giáo đồ Cuồng Long Bang, khóe môi cong lên độ cong tà mị.

“Linh thú!”

Hai người kia là linh thú!

Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc.

Linh thú có thể hóa hình, chỉ có…… Thần Cảnh?

Trong lúc mọi người ở đây kinh ngạc, hồ ly vốn nằm ở trên vai Quân Thanh Vũ nghỉ ngơi mở đôi mắt màu đỏ mê mị kia ra, cơ thể chợt lóe nhảy xuống mặt đất.

Bao phủ dưới ánh sáng màu đỏ, cơ thể của hồ ly dần kéo to ra, hiện ra một cơ thể vô cùng quyến rũ…

Khóe môi của Hồng Ngọc nở nụ cười, trong lụa mỏng màu đỏ, da thịt trắng nõn kia như ẩn như hiện, gió nhẹ thổi qua, lụa mỏng bay lên, đùi tuyết trắng lắc lư ở trước mắt mọi người.

Ánh mắt của mọi người trước mặt dời về phía khuôn mặt mị hoặc kia, bất giác hung hăng hít một ngụm khí lạnh, có một số người còn không nhịn được phun máu mũi ra, rốt cuộc không thể dời đi ánh mắt……

“Một đám ngu ngốc.”

Tiểu Điện cười lạnh một tiếng, hồng hồ am hiểu nhất đó là thuật mê hoặc, những nam nhân này trúng chiêu nàng nhanh như vậy, không phải ngu ngốc thì là cái gì?

“Thần Cảnh!”

Ánh mắt của Thiên Cuồng khẽ biến, hồ ly này lại cũng là linh thú Thần Cảnh!

Vì sao nàng lại có nhiều Thần Cảnh như vậy?

Ngay lúc người Cuồng Long Bang bị mê hoặc, các con rối đã có động tác, trong tay mọi người đều có một thanh chủy thủ, dễ dàng cắt vỡ yết hầu của mọi người……

Dưới ăn đau rất nhiều người phục hồi tinh thần lại, lại kinh sợ lần nữa……

Những người thoạt nhìn không chớp mắt đó, cũng là Thần Cảnh? Còn có mười người?

Ta con mẹ nó, rốt cuộc nữ nhân này đến từ đâu, sao trong tay có nhiều Thần Cảnh như vậy? Ngay cả Cuồng Long Giáo đều không có bạo tay lớn như nàng……

“Ha ha!”

Xích Tiêu cười to hai tiếng: “Từ sau khi ta tới Thần Cảnh sơ cấp, còn không có người nếm thử loại thực lực này một chút, hiện tại, xem các ngươi làm vật thí nghiệm.”

Ầm!

Một quyền của Xích Tiêu hung hăng đập xuống đầu, đầu của địch nhân trước mặt bị một quyền của hắn đập vỡ ra, óc bắn ra, hắn lại biến cười to lên…

“Mẫu thân, Hoàng Nhi đói bụng, cho nên……”

Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười khát máu.

Bất chợt, một