Vô Song

Quyển 2 - Chương 55

Bàn về gây sóng gió, không ai có thể so với Thôi Bất Khứ.

Bọn họ chân trước vừa rời khỏi huyện nha, tin đồn “Cao minh phủ nửa đêm nghe thấy quỷ khóc, kỳ án hai mươi năm nổi lên mặt nước” đã bắt đầu truyền ra trong thành Thả Mạt.

Trong này không thiếu được công lao bày ra mật thám của Tả Nguyệt cục cùng Giải Kiếm phủ, mà tính người luôn thích náo nhiệt, loại chuyện quỷ này còn truyền đi nhanh hơn, được hoan nghênh hơn chuyện khác.  

Rất nhanh, chuyện ma quỷ lộng hành khách điếm đêm qua cũng được truyền ra, lúc bọn Thôi Bất Khứ từ chỗ Cao Ý về khách điếm, đã nghe thấy một vị khách trọ ở tầng một kể với bạn hắn chuyện đêm qua vô cùng sống động.  

“Cái giếng phía sau kia, vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy chứ? Tiếng khóc chính là truyền tới từ bên trong, rất khiếp người, ta trùm chăn lên cũng có thể nghe thấy tiếng khóc kia, ai da, quá thảm, không biết khuê nữ nhà ai bị hại thành như thế?”

“Cũng không phải, vừa nãy ta đi nhìn miệng giếng kia một cái, sâu không thấy đáy, cũng không biết có nước không, nhắc tới khách điếm này cũng thật là tà môn, thỉnh thoảng lại có quỷ nháo, hôm nay cũng phải là lần đầu, nhưng mà như đã nói, huyện nha cách chỗ này xa như vậy, con quỷ kia làm sao đến quậy chỗ Cao minh phủ được nhỉ?”

“Như vậy không phải đã nói oan tình rất nghiêm trọng sao, không có nơi để minh oan, quỷ cũng thành ác quỷ, càng quậy càng hung, vị Cao minh phủ kia của các ngươi là mệnh quan Triều đình phái tới, trên người có khí chân long, nữ quỷ đến minh oan với hắn cũng bình thường mà, ngươi nói Cao minh phủ sẽ tiếp nhận vụ án này không?”

“Thôi đi, vị Cao minh phủ này từ lúc mới đến đây, chưa làm được chuyện gì hết! Ngươi không phải người bản xứ, có lẽ không biết, lần trước có hai tên bán đồ ăn gây gổ ra án mạng, hắn cũng không quản, còn có thể quan tâm đến chuyện này sao? Nói không chừng đi tìm Thiện Thiện vương, có lẽ hắn còn quản đấy!”

Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu ngồi ở bàn kế bên, nghe được rất rõ.

Thiện Thiện vương chính là Hưng Mậu, hắn tuy rằng rời xa nơi chôn rau cắt rốn, nhưng vẫn cứ tự cho mình là đời sau của Thiện Thiện vương, những người hay nịnh bợ hắn cũng gọi hắn là vương thượng để hắn vui, dần dần, danh hiệu này chính thức được lan truyền, dù sao đây cũng là nơi không có ai quản, vương chiếm đất cũng không lạ gì. 

Đêm qua, Cao Ý gặp quỷ, là Thôi Bất Khứ cùng Phượng Tiêu làm, nhưng khách điếm gặp quỷ, lại không liên quan đến bọn họ.

Chỉ có thể nói, muốn mượn quỷ gây chuyện, không chỉ có mình Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ không sợ có người gây chuyện, chỉ sợ chuyện chưa đủ lớn, nước còn chưa đủ đục.

Vì vậy hắn nói với Phượng Tiêu: “Cao Ý cầm bổng lộc Triều đình mà không làm việc, chúng ta hẳn nên giúp hắn một chút.”

Phượng Tiêu hiểu ý: “Ngươi sợ bị Hưng Mậu đoạt trước?”

Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười: “Không sai, án oan như thế, do Cao Ý tới thẩm tra xử lý, mới danh chính ngôn thuận nhất.”

Hắn đứng dậy đi tìm chủ nhân khách điếm, đưa ra một khoản tiền, bảo đối phương cho người xuống dưới giếng tìm hài cốt.

Những năm nay, tin đồn ma quỷ lộng hành trong khách điếm không phải là không có người muốn xuống giếng tìm kết quả, nhưng chủ nhân khách điếm rất sợ đào phải thứ đồ gì ghê gớm, ảnh hưởng đến cả mình, dù sao quan phủ cũng không hỏi, hắn cũng muốn không nhiều chuyện, trực tiếp sai người đè một khối đá lớn lên đó, ngăn chặn người hiếu kì đến xem.


Nhưng bây giờ số tiền Thôi Bất Khứ lấy ra đủ nhiều, lại nói rằng Cao Ý bảo hắn đến, đối phương động lòng, quả nhiên rất nhanh đã cho người đến khiêng đá ra, tiểu nhị tự buộc dây thừng quanh hông, đi xuống dưới tìm.

Không ít người nghe thấy chuyện này, cũng chạy tới xem náo nhiệt.

Thật ra thì lấy võ công của Phượng Tiêu, cho dù không cần dây thừng, y cũng có thể làm được chuyện này, hơn nữa khẳng định còn tìm ra nhanh hơn người khác, nhưng bên dưới giếng khô không biết đã bỏ hoang bao nhiêu năm, cho dù không còn nước, cũng sẽ có rất nhiều rêu bọ cá, chắc chắn Phượng phủ chủ sẽ không chịu đi xuống.

Y bắt chéo hai chân, cùng với Thôi Bất Khứ ngồi bên cửa sổ trên tầng hai nhìn xuống, vừa nói với Thôi Bất Khứ: “Chúng ta đánh cược đi?”

“Đánh cược gì? Có thể đào được hài cốt trong giếng không á? Không cần đánh cược, nhất định là ngươi thua.”

Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, biên thành gió cát lớn, khí hậu khô ráo, không có Kiều Tiên ở bên người rập khuôn chiếu cố, hắn cũng không để ý với thân thể mình, ở đây đợi hai ngày, ho khan lại chứng nào tật nấy, nghiêm trọng đến mức cổ họng đau rát.

Phượng Tiêu: “Vì sao?”

Mặt Thôi Bất Khứ không chút thay đổi nói: “Bởi vì ngay khi chúng ta mới tới nơi này, sau khi nghe Trình Thành nói tin đồn trong giếng có ma quỷ lộng hành, ta đã cho người ném một bộ hài cốt vào, cho nên nhất định có thể đào ra.”

Hài cốt cũ mới không thành vấn đề, dân chúng bình thường cũng sẽ không đi quan tâm, bọn họ chỉ biết nếu quả thật có thể đào ra hài cốt từ trong giếng, thì đồng nghĩa với chuyện ma quỷ lộng hành là thật, án cũ năm xưa đúng thật có oan tình thấu trời, người bị hại mới chết không nhắm mắt, hóa thành ác quỷ tới tìm thù kêu oan, câu chuyện sẽ càng được truyền bá càng rộng, càng nháo càng lớn.

Cao Ý nhận một củ khoai lang nóng bỏng tay, không thể không quan tâm, Đoạn Tê Hộc cũng sẽ bị đưa lên lửa nướng.

Nếu như nói cục diện thành Thả Mạt vốn là một nồi nước ấm, vậy Thôi Bất Khứ đến, chính là tăng thêm một bó củi phía dưới đáy nồi, sau đó đốt lửa, nấu sôi nước.

Làm một con hồ ly đa mưu túc trí không khó, cái khó là đi một bước nhìn ba bước, mưu tính đến mức này, Phượng Tiêu cũng coi như đã phục.

Còn có cái gì mà Thôi Bất Khứ không tính được?

Phượng Tiêu muốn hỏi câu này, nhưng không hỏi.

Y bỗng nhiên cười.

Thôi Bất Khứ không hiểu nổi: “Ngươi cười cái gì?”

Phượng Tiêu: “Không có gì.”

Nếu như có một việc, Thôi Bất Khứ tự cho là nắm chắc phần thắng, cuối cùng lại không tính được, hẳn sẽ rất thú vị?



Ngay lúc rất nhiều người chạy đến khách điếm xem náo nhiệt, Đoạn Tê Hộc đang ở nhà nhìn tin Thôi Bất Khứ đưa tới mà cười nhạt.

Tin là Thôi Bất Khứ dùng danh nghĩa Cao Ý viết, bên trên có quan ấn của Cao Ý.

Cao Ý không chịu ra mặt, nhưng dưới sự hăm dọa của Thôi Bất Khứ, cuối cùng viết phong thư này, nói tới một vụ án hai mươi năm trước, mời Đoạn Tê Hộc qua một chút.

Không có hồ sơ, không có người bị hại trần thuật kêu oan, tất cả cũng đều suy đoán từ con số không.

Trên phố nghe đồn, lúc Đoạn Tê Hộc còn trẻ phụ lòng một nữ tử, hại nàng treo ngược tự vẫn; cũng có người nói, là Đoạn Tê Hộc khi làm mã tặc thiếu nợ máu, hôm nay đối phương tới lấy mạng.

Đoạn Tê Hộc một đêm chưa chợp mắt.

Đêm qua khách điếm có ma quỷ lộng hành, Cao Ý gặp quỷ, hắn cũng bị quỷ huyên náo khiến tâm thần không yên, sau nửa đêm mặc dù không nhìn thấy bóng quỷ, nhưng luôn cảm thấy có người nói chuyện ở bên tai.

Hắn là người luyện võ, người mạnh thể kiện, một đêm không ngủ cũng không là gì, nhưng bây giờ tâm tình cực kém, chỉ có thể nói rõ một chuyện.

Trong lòng Đoạn Tê Hộc có quỷ.

“Chủ nhân có đi gặp Cao Ý không?” Quản sự Đoạn phủ hỏi.

Hắn là tâm phúc của Đoạn Tê Hộc, từ ngày Đoạn phủ xây xong, quản sự cũng thành quản sự của Đoạn phủ.

Đoạn Tê Hộc mỉm cười nói: “Tất nhiên không đi! Cao Ý là thứ gì chứ, người khác kêu hắn một câu Minh phủ, là nhìn Đại Tùy sau lưng hắn, chẳng lẽ hắn có mặt mũi này sao?”

Lâm quản sự gật đầu một cái, hắn tuyệt đối trung thành với Đoạn Tê Hộc, không có nghi ngờ dư thừa, chẳng qua ở chỗ chức trách, lại nhiều hỏi một câu: “Vậy có cần gửi thư lại, hay hoàn toàn không thèm để ý tới?”

Đoạn Tê Hộc: “Ngươi phái người đi nói một tiếng đi, bảo thân thể ta không khỏe, bị bệnh liệt giường, ngày khác sẽ đến nhà viếng thăm.”

Hắn dừng một chút, “Đêm qua, ngươi có nghe thấy cái gì, nhìn thấy cái gì không?”

Lâm quản sự nói: “Tiểu nhân không nhìn thấy cái gì, nhưng, cũng nghe thấy tiếng khóc. Đối phương hẳn là một vị cao thủ tuyệt đỉnh, tiểu nhân không đuổi kịp hắn.”

Đoạn Tê Hộc hừ lạnh: “Chẳng biết lúc nào Hưng Mậu lại lôi kéo được vị cao thủ như thế—”

Nói xong hắn liền phát hiện không đúng.

Cứ coi như quỷ là Hưng Mậu tìm người giả trang, thế nhưng quỷ làm sao biết chuyện hai mươi năm trước?

Nghĩ đến đám người tam quản sự, Trình Thành, Lý Phi liên tiếp chết, Đoạn Tê Hộc cảm giác da mặt căng lên.

Lâm quản sự lại nói: “Nghe nói Cao Ý và bên khách điếm Dương Ký kia, đêm qua cũng có quỷ nháo.”

Đoạn Tê Hộc cười nhạt: “Cõi đời này lấy đâu nhiều quỷ như vậy, chuyện này nhất định là âm mưu của Hưng Mậu!”

Lâm quản sự không hiểu.

Đoạn Tê Hộc nói: “Hắn đã sớm muốn ra tay với ta, chẳng qua vẫn luôn không tìm được cơ hội, lần trước thọ yến độc hại thất bại, sau một kế, nhất định sẽ lại có một kế, mượn chuyện ma quỷ lộng hành, trước quậy đến mưa gió cả thành, lại phái người tới giết ta, giả làm ác quỷ lấy mạng, không phải bản thân mình lại đứng ngoài cuộc rồi sao?”

Ngay trong lúc chủ tớ hai người nói chuyện, bên ngoài có người báo lại, nói trong giếng khô sau khách điếm Dương Ký đúng là đào ra được một bộ hài cốt, nhìn có vẻ như đã chết rất lâu, tất cả da thịt đều đồng hóa với bụi đất, chỉ còn lại xương trắng, bách tính gần đó đều chạy tới xem náo nhiệt.

Nghe nói cháu Quy Tư vương ở khách điếm đó, bây giờ đưa hài cốt đưa đến huyện nha, để Cao Ý làm chủ.

Lâm quản sự cau mày nói: “Chủ nhân, chuyện này nên xử lý như thế nào, bằng không, hay là để tiểu nhân đi báo cho Cao Ý ít tin tức chứ?”

Hắn cũng nhìn ra Đoạn Tê Hộc chưa đủ sức, hai mươi năm trước khẳng định đã có chuyện gì đó xảy ra với Đoạn Tê Hộc, nhưng Đoạn Tê Hộc không muốn nói, hắn tự nhiên cũng không thể truy hỏi, chỉ có thể tận tâm làm hết phận sự giúp chủ phân ưu giải nạn.

Đoạn Tê Hộc cắn răng nghiến lợi: “Không cần, Cao Ý nhát gan, nhưng Hưng Mậu nhất định sẽ mượn cơ hội gây sự, mối thù lần trước ta còn chưa báo, không bằng lần này cứ để cho hắn làm, nếu hắn không kịp đợi, vậy chúng ta sẽ ra tay chiếm lợi thế trước. Sau giờ tý(*) tối nay, ngươi mang theo năm mươi người, đến Hưng gia, nhất định phải một kích giết chết Hưng Mậu!”

(*) Giờ tý = 23h – 1h

Lâm quản sự lấy làm kinh hãi: “Chuyện này cần thảo luận kỹ hơn không?”

Đoạn Tê Hộc có một loại cảm giác lo âu không nói ra được, giống như biết rõ kẻ địch ở đâu, lại không thể ra sức xông đến giết chết đối phương.

“Không còn kịp rồi, Hưng Mậu muốn độc bá thành Thả Mạt đã lâu, chủ yếu cần một bước chính là diệt trừ ta, thật may chúng ta cũng không phải không có chuẩn bị chút nào, những năm này ta để cho ngươi huấn luyện năm mươi tên tinh nhuệ, tuy chưa tới cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng cũng có thể bước lên hàng ngũ nhất lưu, Hưng Mậu không có chút chuẩn bị, chỉ bằng vào mấy người bên cạnh hắn, cho dù có con quỷ giả kia, cũng không phải là đối thủ của các ngươi.”

Những năm này sống trong nhung lụa, dần dần làm phai mờ hùng tâm ngang ngược của Đoạn Tê Hộc, nhưng bây giờ, theo lời nói này, hắn lại dần tìm về một chút lòng tin.

“Chỉ cần Hưng Mậu chết, dõi mắt bên trong thành Thả Mạt, còn có ai là đối thủ của ta?”


Đoạn Tê Hộc tin chắc mình phán đoán không sai, bởi vì hắn chính là dựa vào quyết định chưa bao giờ sai của mình mà từng bước một đi tới hôm nay.

Lâm quản sự không có dị nghị nữa, chẳng qua lo lắng cho sự an toàn của Đoạn Tê Hộc: “Chúng ta đều đi, ai sẽ bảo vệ ngài?”

“Để Bính Đinh lại, những người còn lại đều đi với ngươi.” Đoạn Tê Hộc cười lạnh một tiếng, “Hưng Mậu chắc hẳn sẽ không kịp phản ứng nhanh như vậy, tính ra, là người hay quỷ, dù sao phải kéo ra ngoài, ngược lại ta muốn nhìn một chút, ai có thể không bị thương chút nào dưới Kim Cương Chỉ của ta!”



Hưng gia.

Hưng Mậu mặt đầy gió xuân, nhìn qua tâm tình rất tốt.

“Mặc dù Đoạn Tê Hộc lợi hại, nhưng dẫu sao hắn cũng già rồi, một con mãnh hổ bị nhổ răng, không đáng sợ hãi.” Hắn nhìn người trước mắt, sắc mặt càng thân thiện dễ gần. “Huống chi, hắn đã bị đồng bọn xa lánh, ngay cả ngươi cũng chối bỏ hắn, còn có tư cách gì làm kẻ địch của ta?”

“Hưng công nói cực phải.” Người đứng ở trước mặt hắn, chắp tay nói.

“Năm xưa Mạnh Thường Quân(*)môn khách ba ngàn, ông coi tất cả như thân hữu, lễ hiền hạ sĩ, hôm nay đối với ngươi, ta cũng như vậy, Đoạn Tê Hộc tự cho mình rất cao, không coi ai ra gì, ngay cả ngươi là lão nhân đi theo hắn nhiều năm như thế, ở trước mặt hắn còn phải tự xưng tiểu nhân, hắn dựa vào cái gì có thể ở ngồi ngang hàng với ta trong thành Thả Mạt?”

(*)Mạnh Thường Quân: Tể tướng nước Tề thời Chiến Quốc, và là một trong Chiến Quốc tứ công tử. Ông là một người giàu có, lại có lòng nghĩa hiệp, thích chiêu hiền đãi sĩ, văn cũng như võ trong nhà lúc nào cũng tiếp đãi đến vài nghìn tân khách. (theo wiki)

Hưng Mậu đứng dậy đi tới, tự mình đỡ đối phương dậy, “Sau này Lâm tiên sinh ở trước mặt ta, cũng không cần đa lễ như vậy.”

Đối phương cảm kích nói: “Nhờ Hưng Công coi trọng, nhưng Đoạn Tê Hộc kia có năm mươi thủ hạ tinh nhuệ, đều là tử sĩ trung thành với hắn, chuyến này còn có hai tên tâm phúc của hắn, ta sợ rằng không có cách nào toàn quyền quản thúc làm chủ.”

Hưng Mậu khẽ mỉm cười: “Không sao, hắn cũng phái người đi ra ngoài hết rồi, không phải Đoạn gia đang trống không sao, chính là cơ hội tốt nhất để bắt hắn.”

“Sau tối nay, thành Thả Mạt phải đổi thành họ Hưng rồi.” Tăng nhân bạch y ngồi bên dưới hắn, vừa như tâng bốc, vừa như chúc mừng, chẳng qua thái độ của hắn rất đúng mực, khiến người ta không nhìn ra nửa điểm nịnh hót a dua.

Hưng Mậu ha ha cười nói: “Vậy ta đành cảm ơn lời chúc của Ngọc tiên sinh trước!”



Tác giả có lời muốn nói:

Thôi Bất Khứ: Khẩu hiệu của chúng ta là—

Kiều Tiên: Gây chuyện! Gây chuyện! Gây chuyện!

Phượng Tiêu: Ta, thiên hạ vô song, giao tiền.