Vô Song

Quyển 2 - Chương 54

Cao Ý nghe những lời này, phản ứng đầu tiên là mất hứng, nào có ai vừa thấy mặt đã nói đối phương âm khí quấn thân?

Nhưng sau mất hứng, hắn đột nhiên giật mình một cái, cũng không đoái hoài tới việc mất hứng, vội hỏi: “Lời này là sao!”

Thôi Bất Khứ nói: “Ta từ nhỏ có cơ duyên xảo hợp, tập được thông huyền thuật, có thể nhìn khí đoán tướng, cho nên lúc vừa mới đến, đã thấy khí đen tụ tập quanh trán Minh phủ, sợ là hôm qua gặp phải chuyện gì, hoặc là bị thứ gì dây dưa.”

Lấy giao tình của hai bên, Thôi Bất Khứ không thể nghi ngờ là ít thân thiết mà nói lại nhiều, nhưng sau khi Cao Ý trải qua kinh sợ đêm qua, bây giờ rất cần có người để bày tỏ cảm nhận trong lòng, cũng không quan tâm nhiều như thế, nhịn lại nhịn, vẫn không nhịn được, dứt khoát thuận theo nội tâm nói hết ra.

Hắn hỏi: “Đêm qua các ngươi, có gặp phải chuyện kỳ quái gì hay không?”

Thôi Bất Khứ thật đúng là gật đầu một cái: “Có. Thực không dám giấu giếm, sáng sớm chúng ta tới bái kiến Minh phủ, cũng chính bởi chuyện này.”

Cao Ý: “Mau nói!”

Thôi Bất Khứ liền kể lại đơn giản chuyện quỷ khóc đêm qua một lần.

Dĩ nhiên, hắn không nhắc tới tiếng rú kinh thiên động địa của Phượng Tiêu, cũng không đề cập đến chậu nước rửa chân.

Cao Ý bất ngờ biến sắc: “Các ngươi nghe rõ con quỷ kia nói gì không?”

Thôi Bất Khứ: “Hình như nói là mình bị chết thảm, có oan. Chẳng lẽ đêm qua Minh phủ cũng nghe thấy quỷ khóc?”

Nếu không chỉ có một mình nghe thấy, nghi ngờ của Cao Ý cũng giảm đi nhiều, thậm chí còn có loại vui mừng mặc dù xui xẻo nhưng có người chịu tội thay, hắn hạ thấp giọng, thần bí nói: “Không chỉ nghe, ta còn nhìn thấy!”

Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu hai mắt nhìn nhau một cái, mặt lộ kinh ngạc: “Hình dáng ra sao, đúng là nữ quỷ?”

Cao Ý: “Hình dáng ta không thấy rõ, mặc quần áo trắng, tóc tai bù xù, có chút cao gầy, thanh âm không phải nam không phải nữ, con, con quỷ kia trực tiếp hiện thân bên giường ta, sau khi ta gọi người vào, lại không thấy nó, nhưng ta mới nằm xuống, thanh âm kia liền vang lên, xa xa gần gần, nói mình bị chết thảm, muốn cầu ta giải oan cho nó.”

Phượng Tiêu kéo tay áo Thôi Bất Khứ, lộ ra vẻ kinh sợ: “Phu quân, ngay cả Minh phủ cũng không thể may mắn tránh khỏi, tối nay chúng ta về có thể lại gặp phải quỷ hay không? Phu quân, phu quân, chúng ta đổi khách điếm được không?”

Thôi Bất Khứ nghiêm trọng nói: “Khó trách ta trước khi ra cửa xem được một quẻ, trên quái tượng hiện ra đại hung, xem ra không chỉ là điềm đại hung, mà vạn quỷ khóc thành.”

Cao Ý nghe tên này cảm thấy khiếp người, vội hỏi: “Vạn quỷ khóc thành là ý gì?”

Thôi Bất Khứ: “Hai mươi năm trước có oan tình thấu trời, lúc đó thành Thả Mạt không có mệnh quan triều đình, khổ chủ không chỗ khiếu nại, thẳng đến hôm nay, tích lũy tháng ngày, oán khí càng sâu, quấn quanh Đoạn Tê Hộc không chịu rời đi, hôm qua chúng ta đến Hưng gia dự tiệc, cũng bị nhiễm phải oán khí sâu nặng trên người Đoạn Tê Hộc, tất nhiên sau đó có thể dễ dàng thấy âm uế vật?”

Cao Ý cảm thấy ác quỷ này quá không thân thiện: “Oan có đầu nợ có chủ, nó muốn báo thù nên tìm kẻ thù, tìm chúng ta có ích lợi gì, thật là bất chấp lý lẽ!”

Phượng Tiêu phụ trách vai diễn phụ: “Phu quân, theo ngài nói như vậy, chuyện này sẽ còn nghiêm trọng hơn?”

Thôi Bất Khứ: “Tất nhiên, ta mới vừa nói đấy, nếu vụ án một ngày chưa phá, oán khí chỉ biết càng ngày càng sâu, đêm qua không chỉ có Minh phủ, toàn bộ khách điếm chúng ta ở cũng gặp quỷ, tiếp tục như vậy nữa, sợ là ngay vận khí những người khác, cũng đều sẽ chịu ảnh hưởng, đến lúc đó không phải là vạn quỷ khóc thành sao.”

Cao Ý rất quan tâm một câu trong đó, hỏi: “Ảnh hưởng đến vận khí, sẽ như thế nào?”

Thôi Bất Khứ: “Nhẹ thì thời vận thấp kém, khắp nơi xui xẻo, nặng thì ác quỷ quấn thân, thần trí lơ mơ, buôn bán ảnh hưởng đến tài vận, làm quan ảnh hưởng đến đường làm quan.”


Phượng Tiêu kêu lên: “Phu quân, vậy há chẳng phải chúng ta cũng xui xẻo theo sao? Êm đẹp đi ngang qua có trêu ai ghẹo ai, chúng ta đi nhanh lên thôi, không đi được mặc kệ bọn họ, chúng ta cũng không phải là người nơi này, để cho bọn họ tự mình nhận vận xui đi!”

Cao Ý: …

Phượng Tiêu: “Phu quân, thiếp sợ quá, nếu tiếp tục như vậy nữa, lỡ may buổi tối tỉnh lại quay đầu nhìn, bên gối ngủ không phải ngươi, mà là một con quỷ a?!”

Cao Ý: …

Thôi Bất Khứ không dấu vết trợn mắt nhìn Phượng Tiêu một cái, ý bảo: Không khác lắm là được, có chừng mực, xuống tiếp thì hơi quá trớn rồi.

Phượng Tiêu: Ngươi nhìn Cao Ý bị sợ thành dạng kia, chờ ta lại thêm đôi câu, để cho hắn tối nay không ngủ được.

(Vợ chồng thất đức sẽ bị quạ bắt diều hâu tha =]]]])

Hai người ở một bên trao đổi ánh mắt, Cao Ý tuy còn có một hai phần nghi ngờ, nhưng trong bụng đã tin bảy tám phân.

Đổi lại là Đoạn Tê Hộc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng trong dân gian, chỉ sợ không thể nào dễ tin như vậy, nhưng Cao Ý vốn là người mê tín xem quẻ, tin tưởng cát hung không thể nghi ngờ, hơn nữa mỗi người thành Thả Mạt đều biết vị Huyện lệnh này mỗi ngày mà bói ra được một quẻ hung, cả ngày đều có thể không ra khỏi cửa, huống chi lần này chính mắt nhìn thấy quỷ, bị hung ma náo loạn suốt đêm, giờ phút này lại bị hai người hù dọa một cái, tinh thần thật sự có chút không tập trung.

Thôi Bất Khứ thấy độ cháy đã gần đủ rồi, liền nói: “Minh phủ đã từng nghĩ qua, tra rõ vụ án, để người chết yên nghỉ? Cũng để hoàn toàn giải quyết chuyện này.”

Cao Ý cười khổ: “Ngươi nói thật nhẹ nhàng, tra được từ đâu, lại bắt đầu tra từ người nào? Chẳng lẽ ta trực tiếp đến cửa hỏi Đoạn Tê Hộc có từng giết người chưa sao? Vụ án kia ít nhất đã hai mươi năm, ta tới thành Thả Mạt chỉ có mấy năm, đừng nói hài cốt, ngay cả hồ sơ cũng không có.”

Thôi Bất Khứ: “Nếu mấy lần ma quỷ lộng hành đều truyền ra từ giếng khô sau khách điếm, phái người đi xuống lục soát giếng khô, nói không chừng có thể phát hiện cái gì. Cõi đời này cũng không phải là không có ngỗ tác tài giỏi có thể tìm được đầu mối từ hài cốt, chuyện này không chỉ liên quan đến vận khí khắp thành, cũng liên quan đến vận khí của Minh phủ, ngươi chắc không muốn ở đây làm Huyện lệnh cả đời chứ?” 

Cao Ý cau mày nói: “Ý ngươi là?”

Thôi Bất Khứ: “Mượn cơ hội lần này tra Đoạn Tê Hộc, cũng xuống tay luôn với Hưng Mậu, một lúc diệt trừ hai thế lực lớn trong thành Thả Mạt, ngươi ắt có thể thoát khỏi tên Huyện lệnh bù nhìn, lập được công lớn, đừng nói lên chức, phong hầu cũng có thể.”

Cao Ý lắc đầu liên tục, hắn tới nơi này mấy năm, rõ ràng hai nhà Đoạn Tê Hộc và Hưng Mậu đã thâm căn cố đế, trừ khi Triều đình phái đại quân tới, nếu không chỉ bằng vào hắn, tuyệt đối không thể nào giết chết một người trong đó.

Thôi Bất Khứ nói: “Thọ yến hôm qua, thủ hạ của Hưng Mậu hạ độc Đoạn Tê Hộc, chuyện bại lộ, sau chuyện này Hưng Mậu kiên quyết chối bỏ có liên quan đến mình, ngươi nói Đoạn Tê Hộc có tin hay không? Hưng Mậu chắc chắn biết Đoạn Tê Hộc không tin, vì tự vệ, cũng sẽ chọn ra tay trước chiếm lợi thế. Cao minh phủ, sao ngươi biết, người kế tiếp không phải ngươi?”

“Chớ nói, chớ nói, ta không thể nào…” Cao Ý nói đến một nửa, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, trầm mặt xuống nói, “Ngươi không phải cháu Quy Tư vương, rốt cuộc là người nào?”

Quy Tư từ trước đến giờ không dính vào chuyện Thả Mạt thành, sao cháu hắn có thể giật dây để Cao Ý đi đối phó với Hưng Mậu và Đoạn Tê Hộc?

“Ta đúng không phải người Quy Tư quốc.”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Cao Ý, ngươi chết đến nơi rồi, còn tưởng rằng mình có thể đứng ngoài cuộc sao?”

Hắn cầm ra một cái ấn gỗ nhỏ ra, ném tới trước mặt Cao Ý. “Nhìn xem đây là vật gì.”

Cao Ý nửa tin nửa ngờ cầm lên, không nhìn không biết, nhìn một cái lại bị dọa cho giật mình.

Quan viên đương thời, nếu là người kiêm nhiều chức, sẽ làm ấn thành nhiều mặt, thuận lợi mang theo, như con dấu Thôi Bất Khứ ném cho Cao Ý, có hơn sáu mặt.

Con dấu là thật. Thân phận Thôi Bất Khứ ở Tả Nguyệt cục cũng không bại lộ, nhưng hắn và Phượng Tiêu, trên người cũng treo không ít chức quan khác, liên tiếp lấy ra, nhìn qua một cái cũng có thể dọa người.

Ví dụ như trên hai mặt quan ấn của Thôi Bất Khứ, chia ra khắc Ngân thanh quang lộc đại phu và Giám sát ngự sử, cái trước không có thực quyền, nói trắng ra là chính là hư danh, nhưng Thiên tử sẽ ban chức như vậy cho bề tôi có công, chức Giám sát ngự sử phía sau, năm ngoái mới vừa thiết lập, phẩm cấp không cao, rất nhiều người còn có chút xa lạ, nhưng Cao Ý được nghe bằng hữu ở Kinh thành nói qua, người có chức quan này bên ngoài vạch tội tham ô bạo ngược, bên trong quản lí ba tỉnh sáu quan, chức quyền rộng, quyền lực lớn, chưa bao giờ nghe. Tất nhiên chức Giám sát ngự sự thấy nhiều quan viên đều phải hành lễ, những quyền hạn của hắn cũng khiến nhiều người kiêng kị.

Ngân thanh quang lộc đại phu là tam phẩm, Giám sát ngự sử lại là hàng bát phẩm, theo cao không theo thấp, Cao Ý thấy Thôi Bất Khứ, tất nhiên phải hành lễ.

Nhưng hắn hoài nghi mình hoa mắt, thành nhỏ biên thùy của mình, đừng nói quan cao hiển hách, người hơi sống trong nhung lụa, cũng sẽ không chạy đến đây ăn cát, tại sao sẽ đột nhiên lại nhảy ra một vị đại quan tam phẩm?

Thôi Bất Khứ: “Ra ngoài tra án, ngang qua nơi đây, vì để che giấu tai mắt người khác, lấy thân phận cháu của Quy Tư vương. Cao Ý, ngươi thấy ấn như thế, còn có nghi vấn gì?”

Cao Ý trước đó bị lừa gạt một lần, tất nhiên không đễ mắc lừa nữa: “Dám hỏi các hạ đi đâu, lại phải tra vụ án gì? Có liên quan gì đến ta?”

Ý nói, cho dù ngươi là Giám sát ngự sử, cũng không quản được trên đầu ta.

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nhìn hắn: “Ta phụng mật lệnh Triều đình, phải đi đến núi Tam Di, Tây Đột Quyết, ngươi hiểu chưa?”

Cao Ý không đến mức tai mắt tắc nghẽn không biết hai năm qua Triều đình và Đột Quyết có không ít khập khiễng, cho nên, liên quan đến Đột Quyết tất nhiên là chuyện lớn, trong bụng hắn rét một cái, hình như là biết được điều gì.

Phượng Tiêu đúng lúc vỗ lên cái bàn trước mặt một cái.

Y dùng lực không lớn, Cao Ý thậm chí không nghe thấy tiếng vang gì, đã nhìn thấy cả cái bàn hóa thành phấn vụn, lộp bộp rơi xuống đất, chất thành đống ở chỗ ngồi.

Phượng Tiêu ôn nhu nói: “Cao minh phủ, ngươi nhìn thân thủ của ta thế nào?”

Cao Ý nuốt nước miếng một cái, khó khăn nói: “Hiếm thấy trên đời.”

Phượng Tiêu cười nói: “Cao thủ giống như ta, ai có thể sai khiến, đi đâu trong thiên hạ không được? Làm một kẻ lừa gạt, ngươi không cảm thấy nhân tài không được trọng dụng sao? Nếu không phải thân phận Thôi lang quân đặc biệt, sao ta có thể đi theo hỗ trợ”

Lúc trước Thôi Bất Khứ lấy quan ấn ra, Cao Ý đã tin bảy tám phần, lần này lại bị Phượng Tiêu làm cho khiếp sợ, cuối cùng tin hoàn toàn.

Hắn đứng dậy hành lễ nói: “Không biết xưng hô với lang quân như thế nào?”

Thôi Bất Khứ: “Sơn chuy thôi(*), Thôi Bất Khứ.”

(*)Thôi trong “Sơn chuy thôi”, thôi = nguy nga, hùng vĩ; sơn = núi, chuy = chim đuôi ngắn.

Cao Ý: “Thôi lang quân, ngươi là thượng quan, lại là người có nhiệm vụ quan trọng, ta vốn không nên hỏi quá nhiều, nhưng nhiệm vụ của ngươi, hình như không liên quan đến Đoạn Tê Hộc.”

Thôi Bất Khứ: “Tất nhiên chuyện của ta không liên quan đến chỗ này, nhưng ta không muốn lúc trở về, phát hiện ngươi đã chết, thành Thả Mạt lại biến thành một Thiện Thiện quốc mới.”

Cao Ý cười khan, phản đối: “Nói như vậy không khỏi quá giật gân rồi.”

“Hoang đường! Ngươi có biết không, trong phủ Hưng Mậu cất giấu hơn năm ngàn bộ áo giáp, còn có hai kho lương tài, mỗi cái bí mật để ở đâu đó trong thành, ngươi có biết cộng những thứ này lại, cũng đủ để tóm toàn bộ thành Thả Mạt?!”

Thôi Bất Khứ vốn định đập bàn tăng khí thế, ai ngờ cái bàn đã bị Phượng Tiêu phá thành bụi phấn, không thể làm gì khác hơn là lấy âm áp thanh chế đối phương, thuận tiện chửi Phượng Tiêu một lần trong lòng.

Cao Ý ngạc nhiên nghi ngờ: “Không thể nào đâu?”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Cho tới nay, Triều đình cũng đã bố trí cứ điểm bí mật ở thành Thả Mạt, dùng để điều tra tình báo, mặc dù trước mắt còn chưa thể tra được hai kho lương kia của Hưng Mậu rốt cuộc ở chỗ nào, nhưng chuyện áo giáp đã chắc chắn không thể nhầm, chuyện đến mức này rồi, ngươi còn muốn lừa mình dối người, cảm thấy hắn sẽ không khởi binh, hay cảm thấy cho dù hắn khởi binh cũng sẽ tha cho ngươi một cái mạng?”

Cho dù Hưng Mậu không muốn cùng trở mặt với Tùy Triều, bó Cao Ý thành bánh chưng sau đó dùng lễ tiễn ra khỏi thành, chức quan này của Cao Ý chưa chắc đã mất, tám chín phần mười còn bị Triều đình vấn tội, mất thành mất đất, xưa nay là tội lớn.

Sắc mặt Cao Ý bỗng nhiên trắng bệch.

Hắn nghĩ đến buổi thọ yến hôm qua, hai người Đoạn, Hưng đối chọi khá gay gắt, sóng ngầm mãnh liệt, sau đó lại nghĩ đến mấy ngày liên tiếp mình đều bói được quẻ hung, rồi lại nghĩ đến chuyện gặp quỷ tối qua, còn có việc Thôi Bất Khứ nói vạn quỷ khóc thành, lưỡng lự trong chốc lát, thậm chí có chút hoang mang lo sợ.

Thôi Bất Khứ đã sớm biết Cao Ý là một tên A Đẩu không dậy nổi(1), nếu là ngày thường, hắn đã sớm không nói hai lời trực tiếp xắn tay áo lên làm, nhưng bây giờ viện binh của họ còn chưa tới, dựa vào mấy người này không thể nào làm được việc, dù sao Cao Ý vẫn là mệnh quan triều đình, có danh phận đại nghĩa, có thể khiến chuyện này trở nên dễ dàng hơn.

Chỉ cần Cao Ý chịu hợp tác.

“Nhưng mà, cho dù Hưng Mậu thật sự cất giấu áo giáp, cũng chưa chắc là để khởi binh thì sao? Dẫu sao tổ tiên hắn cũng là Thiện Thiện vương, truyền những áo giáp này xuống cho hắn cũng là bình thường, nếu sau này nơi đây binh hoang mã loạn, lại đến gần Đột Quyết, chắc hắn muốn tự vệ…” Cao Ý bắt đầu viện đủ các loại lí do cho Hưng Mậu.

Thôi Bất Khứ: “Ta nghe nói Hưng Mậu mở tiệc, lúc rượu quá ba tuần, thường sẽ ngâm xướng bài “Đại phong ca” của Hán Cao Tổ, đại phong khởi hề vân phi dương, uy gia hải nội hề quy cố hương(2).”

Cao Ý yếu ớt nói: “Bài ca này lưu truyền rất rộng, dân gian truyền bá, Hưng Mậu quen thuộc Hán học, không khác người Hán lắm, đây cũng không đủ để nói rõ cái gì mà.”

Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Ta còn nghe nói, năm đó khi Cao minh phủ mới đến nhậm chức quan, Hưng Mậu và Đoạn Tê Hộc chia ra, phái người gửi một bạch ngư và một cây bảo đao.

Bạch ngư là điển cố Lưu Hướng(3) thời Hán ghi lại, Ngũ Tử Tư(4) thời Xuân Thu can gián Ngô Vương, ám chỉ bạch long ngư phục(5), quý nhân cải trang ẩn trong dân gian.

Mà bảo đao chính là Đoạn Tê Hộc ra oai phủ đầu với Cao Ý, cảnh cáo hắn cường long khó áp địa đầu xà(6), đến đây thì chớ có nhiều chuyện, nếu không cho dù là quan viên Tùy Triều, hắn cũng không ngại giết chết.

Cao Ý đọc đủ thứ kinh thư, tất nhiên có thể nhìn ra ngụ ý của hai người này.

Người sau uy hiếp nhìn như phách lối, nhưng lộ ra ngoài là sự khoe khoang, ngược lại không đủ gây sợ hãi, người trước không phải muốn cho Cao Ý thấy chí hướng của mình, mà đang dò xét xem Cao Ý sẽ có phản ứng gì.

Nhát gan như Cao Ý, mặc dù đã viết dã tâm của Hưng Mậu lên tấu sớ trình lên, nhưng bởi vì Triều đình lúc ấy không rảnh quan tâm đến nơi này, hắn cũng chỉ đành yên tâm thoải mái ở đây được chăng hay chớ, chưa bao giờ nghĩ tới việc đấu lại với Đoạn Tê Hộc và Hưng Mậu, nghĩ cách mang thành Thả Mạt về.  

Bởi vậy mà Hưng Mậu thăm dò được tính cách của Cao Ý, sau đó tất nhiên càng không chút kiêng kỵ, không coi hắn ra gì.

Thôi Bất Khứ nghĩ trong đầu may đây không phải thuộc hạ của mình, nếu không đã sớm bị hắn bảo Kiều Tiên ném xuống sông nuôi cá rồi.

Nếu như trên đời này có xếp hạng những cao thủ không có lý tưởng, thì nhất định Cao Ý có thể có trong bảng đó, hơn nữa nói không chừng còn đứng trước thứ ba.

Cao Ý không nghĩ tới Thôi Bất Khứ còn nhớ những chuyện này, sắc mặt càng khó chịu hơn, liên tục cười khổ, chắp tay cầu xin tha thứ: “Thôi lang quân minh giám, không phải là mỗ không chịu xuất lực, ngài tới đây mới có mấy ngày, cũng đã nhìn thấy, Hưng Mậu thế lớn, Đoạn Tê Hộc cuồng ngạo, bị dính vào, còn không bằng chờ bọn họ hai hổ tranh nhau, ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi!”

Hắn nghĩ như vậy, giống như cũng có chút đạo lý, nhưng Hưng Mậu và Đoạn Tê Hộc lại không phải kẻ ngu, sẽ chờ để cho Cao Ý ngồi làm ngư ông đắc lợi sao?

Thôi Bất Khứ biết người này hồ đồ ngu xuẩn nhát gan như chuột, lười nói thêm với hắn, trực tiếp đứng lên nói: “Ngươi không dính vào cũng được thôi, chuyện này do ta ra mặt, nhưng phải dùng danh nghĩa của ngươi.”

Cao Ý há miệng muốn cự tuyệt, nhưng đối lại với ánh mắt như băng tuyết của Thôi Bất Khứ, lời nói ra phút chốc bị đông ở bên mép, nửa câu cũng không nói ra được.


Phượng Tiêu dù bận vẫn ung dung: “Cao Ý, chớ rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chúng ta muốn ra tay với ngươi, cũng chỉ cần một câu nói, chẳng qua dù sao mọi người vẫn là quan cùng triều, vẫn phải có chút hương khói để mời, có phải không? Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cả ngày ngươi đều bị ác quỷ quấn thân, không cần chờ Hưng Mậu giết ngươi, chính ngươi trước hết mất dương khí mà chết.”

Ở trong lòng Cao Ý, ác quỷ quấn thân còn đáng sợ hơn việc Hưng Mậu muốn giết hắn, nghe lời này rốt cuộc có chút lộ vẻ xúc động, hồi lâu sau, nói: “Mấy ngày thân thể ta khó chịu, sẽ đóng cửa không tiếp khách, Thôi lang quân muốn làm cái gì, ta không có quyền hỏi tới.”

Ý nói, chính là ngầm đồng ý cho hành vi của bọn Thôi Bất Khứ.

Từ huyện nha đi ra, Phượng Tiêu hỏi Thôi Bất Khứ: “Sao ngươi biết dọa quỷ sẽ khiến hắn đồng ý?”

Thôi Bất Khứ: “Hai tháng trước, trước khi đến Lục Công thành, ta đã cho người đặt những tập hồ sơ về những người có thể tra được dọc theo đường từ thành Lục Công đến Tây Đột Quyết lên bàn ta, bao gồm cả vị Huyện lệnh Thả Mạt bình thường sợ phiền phức, lại mê tín dị đoan này.”

Phượng Tiêu không nhịn được tỉ mỉ quan sát Thôi Bất Khứ một lần từ đầu đến chân.

Từ hai tháng trước, Thôi Bất Khứ đã dò la hết tất cả những chuyện này, nhớ được sở thích nhược điểm của Cao Ý, sau đó lúc ở Lục Công thành đã bắt đầu suy nghĩ kế khích bác Hưng Mậu và Đoạn Tê Hộc.

“Không cần quá bội phục ta, ta chỉ suy nghĩ nhiều hơn ngươi mấy bước thôi.” Giọng Thôi Bất Khứ nhàn nhạt, vẻ mặt thận trọng.

Phượng Tiêu lắc đầu một cái: “Không phải, chẳng qua là ta đang suy nghĩ, khó trách ngươi lùn hơn ta, thân thể lại kém như vậy, hóa ra suốt ngày hết lòng hết sức suy nghĩ tính kế người khác.”

Thôi Bất Khứ vểnh mép, châm chọc nói: “Ngươi nói thân thể ta kém thì thôi, đúng là ta không được như ngươi nhàn rỗi không có việc gì suốt ngày nhảy nhót, nhưng ngươi có chắc ngươi cao hơn ta, không phải vì đế giày của ngươi dày hơn người khác?”

Phượng Tiêu cười một tiếng quỷ dị: “Ta chắc chắn cao hơn, vì ta dài hơn ngươi.”

Thôi Bất Khứ nhìn chằm chằm Phượng Tiêu, hồi lâu không lên tiếng.

Phượng Tiêu hất khăn tay một cái, cố làm vẻ thẹn thùng: “Sao lang chủ lại nhìn ngươi ta như thế, thiếp bị ngài nhìn sợ quá, ngực đang đập thình thịch đây nè!”

Thôi Bất Khứ: …

Hắn nhớ ra rồi, ban đầu mình rơi vào trong tay Phượng Tiêu, bị hạ Nại Hà hương, thường xuyên ngủ mê man chẳng phân biệt được ngày đêm, quần áo trên người đúng giờ sẽ có thị nữ tới đổi, nhưng mà chắc hẳn nhất định đã bị Phượng Tiêu nhìn thấy, dù sao da mặt người này còn dày hơn tường thành, không biết viết hai chữ tị hiềm(tránh nghi ngờ) như thế nào.

Thôi Bất Khứ đã sớm chết lặng với chuyện này, mặt hắn không cảm giác, trực tiếp nhảy qua cái đề tài này.

“Tối nay để cho Cao minh phủ gặp quỷ một lần nữa đi.”

Phượng Tiêu: “Ngươi chắc chắn Hưng Mậu bên kia sẽ ra tay?”

Thôi Bất Khứ khẳng định nói: “Nếu như chúng ta suy đoán không sai, bây giờ muốn giết Đoạn Tê Hộc, có hai nhóm người, một bên là tam quản sự và Ngọc Tú, một bên chính là kẻ hạ độc trong rượu, mà giữa tam quản sự và kẻ hạ độc, có thể có quan hệ, Hưng Mậu cũng đang chờ cơ hội, vậy chúng ta liền dứt khoát đổ dầu vào lửa, để cho vụ vạn quỷ khóc thành huyên náo dữ dội hơn một ít, Hưng Mậu đợi nhiều năm như vậy rồi, đã sớm không chờ được, hắn nhất định sẽ ra tay!”

—–

(1) A Đẩu hay còn gọi là Lưu Thiện, là vị hoàng đế thứ hai và cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Năm 263, Tư Mã Chiêu ở nước Ngụy đánh Thục, Lưu Thiện ra thành đầu hàng. Nước Thục diệt vong. Một hôm Tư Mã Chiêu mời Lưu Thiện đến phủ của mình, hỏi ông có còn nhớ đất Thục không. Lưu Thiện nói: “Ở đây rất vui. Tôi không còn nhớ gì đến đất Thục nữa.” Sau này, người ta dùng cụm từ “A Đẩu không dậy nổi” ý để chỉ loại người hèn yếu vô năng.

(2) Hán Cao Tổ = Lưu Bang, là vị hoàng đế khai quốc của triều đại nhà Hán. Lời bài “Đại phong ca” thể hiện rõ khí phách của kẻ anh hùng đoạt thiên hạ, nhưng cảm giác đầy sự tự phụ, cũng gặp thời nhờ người mà lên cao, chỉ lo mong cố thủ được địa vị của riêng mình. Tạm dịch nghĩa hai câu thơ: Gió lớn nổi chừ, kìa mây bay ngang; Uy vang bốn bể chừ, nay về cố hương. (th

(3) Lưu Hướng: Là học giả, nhà chính trị thời Tây Hán.

(4)Ngũ Tử Tư: Tướng quốc nước Ngô thời Xuân Thu.

(5) Bạch long ngư phục = rồng giả làm cá = cải trang vi hành.

(6)Cường long khó khăn áp địa đầu xà: Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó