Vợ Ơi Chào Em

Chương 17: Kéo gần khoảng cách

Sáng thứ hai, khi Tô Nhạc
xuống lầu thì Ngụy Sở đã chờ ở dưới, trong tay cô cầm một ổ bánh mì và một hộp
sữa, cô nhìn Ngụy Sở có chút ngạc nhiên: “Anh Ngụy, anh đến sớm vậy, vì sao
không gọi điện cho em, để anh chờ thế này thật ngại.”

“Không có gì, anh cũng
vừa mới tới.” Ngụy Sở xem đồng hồ, bảy giờ bốn mươi, còn dư thời gian đến công
ty, anh nhìn bánh mì khô quắt trong tay Tô Nhạc: “Lên xe đi.”

Tô Nhạc ngồi lên xe, Ngụy
Sở đưa cho cô một cái túi, bên trong có bốn cái bánh trứng và một cốc trà sữa
nóng: “Anh nghe nói con gái thường thích ăn những thứ này, không ngờ em đã mua
bữa sáng, ăn thêm một chút nhé?”

Tô Nhạc nhìn ánh mắt chân
thật của Ngụy Sở, cười nhận lấy: “Cảm ơn.” Tính cách của đàn anh họ Ngụy này có
phải quá nhiệt tình rồi không, nghĩ đến mấy tin nhắn có hình mặt cười đêm qua,
cô cắn một miếng bánh trứng, mùi vị thật sự không tệ: “Thật ra bánh bao của cửa
hàng gần đây cũng không tệ.”

Những thứ như bánh trứng
này cô không ăn thường xuyên. Thói quen sinh hoạt của cô giống phần lớn mọi
người, ăn cơm trắng cải muối cũng được, ăn sườn xào chua ngọt cũng không sao,
buổi sáng, thong thả thì uống bát cháo, ăn bánh bao, vội thì chỉ ăn một cái
bánh bao khô khốc, nhàn hạ thì cùng bạn bè đi ăn lẩu tự chọn, những thứ như cơm
Tây, khi không cần ăn thì sẽ không ăn, thứ nhất là vì ăn không đủ no, thứ hai
vì quá đắt, thứ ba vì cũng chẳng ngon bằng cơm Trung.

“Vậy lần sau anh mua bánh
bao cho em nhé?” Ngụy Sở cười.

“Ấy… Không cần.” Tô Nhạc
ăn xong một chiếc bánh trứng, uống một ngụm trà sữa: “Đàn anh à, anh đừng săn
sóc em như thế, nếu không sau này anh có bạn gái, em sẽ không quen được.” Hơn
nữa, em còn sẽ tự mình đa tình nữa.

Ngụy Sở cười cười, không
tiếp tục câu chuyện mà chỉ hỏi: “Khi nào thì em chuyển tới?” Hôm qua, sau khi
đưa Tô Nhạc về đến nhà, anh lập tức gọi điện cho thợ hôm nay đến lắp một bộ đồ
điện gia dụng, hiện giờ sai nhân viên công ty mình đến quét dọn hẳn vẫn còn
kịp.

“Cuối tuần này đi, khi đó
được nghỉ có thời gian, mấy hôm tới em cũng sẽ tìm cơ hội nói với Trần Nguyệt.”
Nếu biết cô muốn chuyển ra ngoài, Trần Nguyệt nhất định sẽ ca cẩm đến nửa ngày.

“Được, đến lúc đó anh tới
giúp em dọn đồ.”

Nếu Ngụy Sở đã nói như
vậy, Tô Nhạc chỉ có thể liên tục nói cảm ơn, trong lòng hạ quyết tâm phải tìm
cơ hội mời Ngụy Sở ra ngoài ăn một bữa, người ta bận như vậy còn đến giúp mình,
trong nhà cái gì cũng đầy đủ, ngay cả tiền thuê nhà cũng rất thoải mái, mình đã
kiếm được một món hời to rồi.


Nhưng nghĩ lại cái nhân
bánh này cô vẫn nuốt không trôi, lẽ nào vì trước giờ cô không có số được lợi
nên mới cảm thấy lo sợ bất an với những thứ từ trên trời rơi xuống này?

Tới công ty báo danh, làm
quen với công việc, chậm rãi làm việc chung với đồng nghiệp, không nên đắc tội
với đồng nghiệp cùng phòng, cũng không nên bàn chuyện thị phi, chỉ cần nói ra,
sẽ có khả năng đến tai người khác. Văn hóa văn phòng là một bộ môn cao thâm, Tô
Nhạc không thể hiểu rõ tất cả, nhưng vẫn nhớ kỹ những quy tắc khi làm việc ở
văn phòng.

Ma mới không thể vượt mặt
ma cũ, nhưng lấy lòng ma cũ cũng phải có mức độ, nếu không sẽ trở thành đối
tượng bị ức hiếp.

Tô Nhạc không giống những
đồng nghiệp mới tới khác, cô không lo lắng mình có thể đứng vững ở vị trí này
hay không, dù sao đối với cô mà nói, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, nếu
môi trường không thích hợp, cùng lắm thì cô từ chức, dù thế nào cô cũng không
chết đói, vừa lúc còn có thể tìm một cơ hội về quê thăm thái hậu nhà mình.

Con người đều có những tư
tưởng rất kỳ quái, người tranh giành với họ, họ hận, người nịnh bợ bọn họ, họ
khinh thường, ngược lại, người thản nhiên hờ hững với bọn họ, họ nhìn thế nào
cũng thấy vừa mắt. Vì vậy, trong vòng một tuần, ấn tượng của những nhân viên cũ
trong phòng làm việc đối với Tô Nhạc rất tốt, vô hình chung đã để Tô Nhạc có
chỗ đứng yên ổn trong phòng.

Cái gọi là vô tình tưới
liễu liễu xanh um cũng không phải không có lý.

Tối thứ tư tan tầm, Tô
Nhạc trở về nhà Trần Nguyệt, Trần Nguyệt đã về, đang ngồi trên sô pha, gặm táo,
xem TV: “Nhạc Nhạc bé nhỏ, về rồi à?”

“Ừ.” Tô Nhạc ngồi xuống
bên cạnh cô nàng, cầm một quả táo trên bàn uống nước lên, vừa gọt vỏ vừa nói:
“Tâm trạng cậu tốt lắm à?”

Trần Nguyệt liếc mắt nhìn
Tô Nhạc một cái rồi tiếp tục xem TV: “Bố già nhà chúng ta tặng vị trí tổng giám
đốc cho tớ rồi.”

“Sướng nhé.” Tô Nhạc cúi
đầu xoay tròn con dao gọt hoa quả, vỏ táo dần dần dài ra: “Có tương lai, tiếp
tục gìn giữ, tranh thủ trở thành người phụ nữ mạnh mẽ trong giới doanh nhân.”

“Xuống địa ngục đi.” Trần
Nguyệt trợn mắt nhìn Tô Nhạc: “Cuối tuần này chuyển nhà có cần tớ giúp không?”

“Không cần, anh Ngụy nói
sẽ tới giúp tớ.” Tô Nhạc gặm quả táo, tiếng răng rắc vang lên.


“Anh Ngụy cậu nói không
phải là Ngụy Sở đấy chứ?” Trần Nguyệt mở to hai mắt, công ty của anh Ngụy lớn
như vậy, từ khi nào lại nhàn hạ tới mức tới giúp người ta chuyển đồ? Thế giới
này biến hóa quá nhanh, cô không theo kịp nữa rồi.

“Ngoại trừ anh ấy, chúng
ta còn có đàn anh nào họ Ngụy tương đối nổi tiếng nữa hay sao?” Tô Nhạc nhìn vẻ
mặt ngạc nhiên của Trần Nguyệt, có chút khó hiểu hỏi: “Vẻ mặt này của cậu là có
ý gì?”

“Tô Nhạc, cậu biết quy mô
công ty của anh Ngụy không?” Trần Nguyệt nhìn chằm chằm Tô Nhạc.

Tô Nhạc ngoan ngoãn lắc
đầu: “Không biết, sao thế?”

“Không có gì.” Trần Nguyệt
lắc đầu, giống như đặt một dấu chấm hết, ném lõi táo vào thùng rác rồi đứng dậy
đi về phía phòng mình: “Không biết cũng là một loại hạnh phúc.” Loại tâm tư Tư
Mã Chiêu người qua đường đều biết thế này mà chính chủ lại hoàn toàn không có
phản ứng gì, anh Ngụy, anh phải chịu khổ rồi.

Anh Ngụy coi viên ngọc
nhựa như viên ngọc trai mà che chở ạ, anh phải tiếp tục cố gắng lên.

“Cậu không xem nữa à?” Tô
Nhạc chỉ vào TV.

Trần Nguyệt chậm rãi quay
đầu, vẻ mặt ngẩn ra: “Nữ chính trên phim truyền hình làm sao có thể so được với
cậu.” Nói xong, cô xoay người, vào phòng, đóng cửa.

Tô Nhạc nhìn nữ chính có
cặp mắt ngơ ngác, ngốc nghếch kia, rất tán thành: “Đầu óc này quả thật kém xa
mình.” Thu dọn vỏ trái cây trên bàn, Tô Nhạc đứng dậy về phòng của mình, sau đó
mở máy tính, mở Word, bắt đầu công việc phải làm mỗi ngày, viết tiểu thuyết.

Còn chưa gõ được mấy chữ
di động đã vang lên, Tô Nhạc lấy ra xem, ai da, lại là tin nhắn của anh Ngụy.

“Bữa sáng ngày mai anh
mua giúp em, buổi tối đi ngủ sớm một chút.”

Khóe miệng Tô Nhạc cong
cong, rất nhanh đã gửi lại một tin: “Cảm ơn, cháo đậu xanh hôm qua anh mua rất
ngon.” Ấy, cô cảm thấy mình càng ngày càng không biết khách sáo nữa rồi.

“Vậy sáng mai anh mua cho
em một phần nữa. :)”

“Cảm ơn nhiều, giờ này
anh vẫn còn làm việc?”

“Đúng vậy, còn một đống
tài liệu cần giải quyết :-(”

“Vậy em không quấy rầy
anh nữa, cố gắng làm việc nhé.” Tô Nhạc cảm thấy sau khi đối mặt với một đống
ký hiệu cảm xúc của Ngụy Sở, mình đã có thể bình tĩnh tiếp nhận rồi, chỉ là,
hình tượng thanh niên tài tuấn cao lớn của Ngụy Sở đã lung lay sắp đổ rồi.

Khoảng cách là cái cán
dao, phải cầm vào mới biết được, vị nhân vật phong vân này cũng chỉ như vậy
thôi.

Trong phòng làm việc,
Ngụy Sở cười tủm tỉm gập điện thoại, lạch cạch nhắn lại trên một diễn đàn nào
đó: “Khi theo đuổi bạn gái, dùng những ký hiệu đáng yêu trong tin nhắn là vô
cùng có tác dụng, LZ, cậu là cao nhân!”

Ít nhất, khoảng cách giữa
hai người đã kéo gần không ít.