Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 51

Đẩy mở cửa phòng, ta nhìn thấy Đế Hạo đang thưởng trà.

Bạch y tựa cẩm, kiếm mi nhập tấn, khí định thần nhàn, cổ tay tao nhã nâng lên, độ gấp khúc hoàn hảo, nước trà như tơ, chảy xuống tách trà, một vòng lại một vòng.

Ta ngồi phía đối diện, lẳng lặng nhìn hắn.

“Sao lại nhìn ta.” Hắn đem một cốc trà đặt đến trước mặt ta.

Ta thổi thổi nước trà, nhất thời hơi nước nhàn nhạt bốc lên, khiến bóng hình hắn trở nên mơ hồ, ta để miệng lên thành tách, nhỏ giọng nói: “Còn không phải vì ngươi tuấn lãng …… “

Ta cúi đầu, cảm giác Đế Hạo ngồi thẳng người, bàn tay nâng gò má ta lên, một nụ hôn nhè nhẹ dừng trên môi, tựa như tinh đình điểm thủy, nhưng lại khiến lòng ta dao động lạ kỳ.

“Cẩn thận một chút, coi chừng bị bỏng.” Ngón tay Đế Hạo chạm lên mép cốc.

Trong giây phút ấy, ta bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Hiểu Nguyệt sư thái, “Tâm nhẹ thì thân nhẹ”, ta nên khiến bản thân thoải mái, cũng nên khiến người trước mắt thoải mái.


Ngày tỉ thí khinh công, người đến xem chiến như cũ vẫn rất đông, chỉ là lần này không có lôi đài. Ta khẽ nhìn lên đài quan chiến, Đế Hạo ngồi trầm tĩnh, không nói lời nào, còn có tọa vị bên phải Lăng trang chủ trống không, ta cười cười, bản thật quả thực ích kỷ, rõ ràng khiến người kia thương tâm như thế, lại còn hy vọng hắn tha thứ cho mình, mà chính mình lại từng cho hắn cái gì chứ?

Lăng trang chủ tuyên bố quy tắc, người tham gia trận đấu từ vách núi phía bắc của Bộc Tà sơn trang hái một nhánh cây “mộng lan” về, người nào nhanh nhất sẽ thắng. “Mộng lan” là loài hoa lan độc nhất vô nhị trên vách núi kia, tên là “mộng lan” là vì nó luôn nở rộ lúc sương sớm, mông lung như mộng, vì thế nên có một cái tên như vậy. Rất nhiều người tham gia tỷ thí nghe xong quy tắc này đều rút khỏi trận đấu. Nguyên nhân là vách núi kia phi thường hiểm trở, có thể xuống được nhưng chưa chắc lên được.

Ta nhìn quanh tứ phía, quả nhiên những người lưu lại chỉ có Du Dạ Lai cùng Bạch Lộ Ngưng và bốn người khác, có điều lúc tỷ thí kiếm pháp đều giao chiến qua, bản lĩnh khinh công của họ có bao nhiêu, ta cơ bản đã nắm rõ.

Lăng trang chủ hô bắt đầu, bảy người bọn ta liền xông ra.

Rất nhanh, những người kia đã bị ta cho rơi, chỉ còn Du Dạ Lai và Bạch Lộ Ngưng một trước một sau. Tên Du Dạ Lai chết tiệt vừa chạy vừa hướng ta nở nụ cười ái muội, nhìn cử động môi của hắn, tựa hồ là đang nói: “Loại dược đó sảng khoái chứ?”

Ta tức giận đến nỗi khớp hàm ngứa ran, ông nội ngươi, chờ trận tỷ thí này kết thúc, xem gia gia ta trừng trị ngươi thế nào!

“Ta đi trước một bước ~ đại tẩu của giáo chủ!” Du Dạ Lai hướng ta làm động tác thỉnh, liền vọt lên phía trước.

Cái gì mà đại tẩu của giáo chủ? ……Đúng rồi, Đế Hạo là đại ca của Ly Toái Phong, nếu thế đại tẩu của Ly Toái Phong chính là …… Mẹ nó! Giờ ta cuối cùng cũng hiểu Du Dạ Lai khiến ta tìm Đế Hạo “giải độc” vì sao nói là “nước phù sa bất lưu ngoại nhân điền”.

Ta cảm giác gân xanh trên trán nổi lên, cảm xúc sắp bùng nổ.

Du hộ pháp, chờ thiếu gia ta thắng trận tỷ thí này, xem ta thu thập ngươi ra sao!

Ta kiềm nén cơn giận, vọt qua Du Dạ Lai, hướng hắn dương dương tự đắc cũng làm cái tư thế thỉnh, tiếc rằng Bạch Lộ Ngưng lúc này đã mất dấu. Khi ta đến được phía sau vách núi, phát giác Bạch Lộ Ngưng đã đến giữa sườn núi, nhìn bộ pháp lúc nàng hạ xuống, quả nhiên đúng là tâm tính của nữ nhi, rất là tinh tế.

Ta nắn nắn gót chân, lấy bộ pháp ‘phù trầm’ cấp tốc hạ xuống vách núi, ngắt đóa hoa lan liền chuẩn bị đi lên, không ngờ Bạch Lộ Ngưng thế nhưng phóng ám khí về phía ta, lòng ta cả kinh, gót chân cùng mũi chân trên khe hở của thạch bích luân chuyển, né sang bên, Tàm Đậu ta cho dù so ra kém Khinh Hàn Đế Hạo, nhưng trải qua nhiều người chỉ điểm như vậy, cũng xem như cao thủ, sao có thể bị tiểu nha đầu ngươi dễ dàng đánh lén.

Ta trừng mắt nhìn nàng, đem một hòn đá đánh vào nham thạch bên chân nàng, xem như cảnh cáo nàng đừng tái càn quấy. Sau đó vài bước nhảy lên đỉnh núi, thật sâu thở dài một hơi, cảm kích bộ pháp ‘trầm phù’ của Hiểu Nguyệt sư thái a!

Vừa ngước mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt Du Dạ Lai tựa tiếu phi tiếu. Ta khẽ nhếch môi, đem hoa lan cắm ở bên hông, đốt xương hai tay phát ra âm thanh răng rắc, “Nghe nói ngươi đoạt khôi thủ trong vòng thi chưởng pháp a!”

Du Dạ Lai cười cười nói: “Kia cũng là do Tàm Đậu thiếu hiệp ngươi thân thể không khỏe ~~ a.”

Ta nhướng mày, vung chưởng lên, ngự hoa bát thức chưa từng thi triển được lưu loát như vậy, quay đầu lại, nhìn thấy Du Dạ Lai đã bị ta đánh đến nỗi ngay cả giáo chủ nhà hắn đều nhận không ra, vẫn là cảm thấy chẳng hả giận được bao nhiêu.

Không ngờ hắn thế nhưng còn hàm hồ nói với ta bằng giọng đứt quãng: “Nể tình …… ngươi là đại tẩu …… của giáo chủ …… ta không cùng ngươi so đo.”

“Được, ta cũng không cùng ngươi so đo ~” ta nhướng mày, chạy về phía sơn trang, khi ta đem hoa lan giao đến tay Lăng trang chủ, hắn lộ ra bộ dáng rốt cục yên lòng, sau đó trước mặt đám đông khen ngợi ta một hồi, rồi nói năm ngày sau là ngày lành, thỉnh chư vị võ lâm đồng đạo lưu thêm vài ngày uống chén rượu mừng, lời của Lăng trang chủ, thiếu lâm phương trượng cũng phải nể ba phần mặt mũi, huống chi là những người khác.

Lăng trang chủ vẻ mặt cung kính đi về phía Đế Hạo, hỏi: “Tàm Đậu thiếu hiệp không có thân nhân, không biết Đế Hạo …… “

Chỉ thấy Đế Hạo gật đầu, tỏ vẻ sẽ lưu lại uống chén rượu mừng, Lăng trang chủ tức khắc bộ dáng như rất có thể diện, cũng không biết Đế Hạo thật ra lo ngại ta cùng nữ nhi hắn bái phu thê chi lễ.

Ở yến tịch đêm đó, không ít người hướng ta kính rượu, kỳ thật mấy người này là mượn danh kính rượu muốn thân cận ta, để có thể xem rõ phong thái kiếm thần bên cạnh ta, đặc biệt là phu thê Lục Liêm Mạt, vợ chồng hai người cùng đến, mỗi người kính một ly, cứ như vậy tiếp tục a …… Ta một bên cười, một bên đem nước mắt nuốt vào bụng …… cả đời này cũng không muốn uống rượu nữa!

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đàn tỳ bà hợp tấu, mùi hương thoang thoảng nghênh diện mà đến.

“Lăng trang chủ gả nữ nhi, cũng không mời Nguyệt Lượng thành, hay là xem thường đám nữ nhân gia chúng ta.” Thanh âm dịu dàng trong bóng đêm lan tràn, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về hướng đại môn, liền nhìn thấy một lam y nữ tử dáng điệu lả lướt, ta nhất thời cũng không khỏi ngây người, mỹ nữ như thế chỉ thiên giới mới có, người thường có mấy dịp được chiêm ngưỡng a!


Trong lúc đám đông còn đang há hốc mồm, võ lâm đệ nhất mỹ nữ Tô Nguyệt Hà đã chậm rãi đi tới bên yến tịch.

Vẫn là Lăng trang chủ phản ứng nhanh, vội vàng tiến lên tiếp đãi: “Tại hạ nghe nói thành chủ đang bế quan, đương nhiên không tiện quấy rầy.”

“Là vậy a.” Tô nguyệt hà mặt mang ý cười, nhìn quanh chư vị trong yến tịch, câu dẫn đám đông ba hồn mất đi bảy vía.

Lúc nhìn khuôn mặt đã ngà ngà say của ta, Tô Nguyệt Hà đi thẳng đến: “Ngươi chính là Tàm Đậu?”

Trước nụ cười của nàng, tâm tình ta dần dần trầm ngâm, “mỹ nhân” ta đã nhìn qua rất nhiều lần, bất luận Đế Hạo hay là Khinh Hàn, mỹ nhân đối với ta đã có miễn dịch, huống hồ cố sự về “xà hạt mỹ nhân” ta cũng nghe qua không dưới trăm lần, tựa như Lâm Tiên Nhi trong Tiểu Lí Phi Đao, Mã phu nhân trong Thiên Long Bát Bộ, hơn nữa giang hồ đồn đãi Tô Nguyệt Hà và Lăng trang chủ từng có đoạn lộ thủy nhân duyên, lần này đến không phải là để gây sự chứ?

Kiếm mi nhập tấn: chân mày dài, gần chạm vào tóc mái, hình như dùng để chỉ nam nhân đẹp:”P

Tinh đình điểm thủy: chuồn chuồn chạm nhẹ lên mặt nước, phớt qua.

Xà hạt mỹ nhân: xà = rắn, hạt = bò cạp, cổ nhân cho rằng thứ độc nhất chính là mãng xà và bò cạp, cho nên lúc hình dung mỹ nữ ác độc hay dùng “mỹ tựa thiên tiên, tâm như xà hạt” để biểu thị sự hiểm ác của nữ nhân.