Ngô Trác Hy ngồi bên cạnh Vô Tình: “RON…” Quan Ân Na ngồi bên Ngô Trác Hy, cố gắng chen vào giữa Ngô Trác Hy và Vô Tình.
Ngô Trác Hy liền đứng dậy lần thứ hai đổi chỗ ngồi cạnh bên Vô Tình, Quan Ân Na cũng lần nữa khó chịu chen vào giữa. Vô Tình cứ như vậy bị hai người chen tới chen lui.
Đôi cẩu nam nữ này, hắn không muốn ở đây làm bóng đèn, để bị hai người đẩy tới đẩy lui như vậy! Vô Tình định quay về phòng của mình. Tay của Ngô Trác Hy đã lén nắm lấy tay hắn, Vô Tình tức giận muốn vùng ra, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của Ngô Trác Hy, giống như đang muốn cầu xin Vô Tình đừng vứt hắn ở lại một mình.
“Cô ta không phải bạn gái ngươi sao?” Vô Tình dùng ánh mắt trao đổi với Ngô Trác Hy.
“Nhưng ta không thích cô ấy a!” Ngô Trác Hy dùng ánh mắt đáp Vô Tình.
“Liên quan gì đến ta?” Vô Tình trừng, ánh mắt lần thứ hai đáp lại.
“Ngươi đi rồi, ta hôm nay nhất định không toàn mạng!” Ngô Trác Hy lần thứ hai nhanh như chớp đáp: “Vô Tình, ngươi không thể thấy chết không cứu được!”
Vô Tình trừng, lại trừng… Aiz, tóm lại Ngô Trác Hy dù sao cũng là bằng hữu duy nhất của hắn ở thời đại này. Vô Tình lúng túng xoay người đứng lại giả vờ ho.
“Bệnh suyễn của ngươi vẫn chưa khỏi sao?” Ngô Trác Hy nhất thời quan tâm hỏi Vô Tình.
O-O Ngu ngốc, không phải ngươi muốn ta ở lại làm bóng đèn sao? Vô Tình liếc mắt nhìn Ngô Trác Hy, hắn liền bừng tỉnh đại ngộ.
“A Phong, ngươi bị cảm rồi sao?” Ngô Trác Hy đề cao thanh âm, ai cũng biết tên chết dẫm này bề ngoài thì giống như mười tám, nhưng cơ thể lại như cụ già tám mươi, lần trước đóng “Tuế nguyệt phong vân” cũng đã lây bệnh cho cả đoàn làm phim.
“A, khụ khụ…” Vô Tình đơn giản ho mạnh thêm, ngay cả nước bọt cũng muốn bắn lên mặt của Quan Ân Na. Cung Ân Na giả vờ quan tâm nói: “A Phong a, ngươi sao lại không cẩn thận, để bị cảm nữa rồi, chẳng lẽ muốn ta với RON lái xe đưa ngươi về nhà!”
Nhà hắn, chẳng lẽ là Lâm gia, Vô Tình vốn không hề biết chính mình cũng có một căn hộ ở Hồng Kông, hắn nghĩ phải về bên cạnh Lâm ba ba. Nhất thời ngừng ho: “Ta không sao, chỉ là uống nước bị sặc thôi!” Vô Tình vuốt ngực.
“Đã trễ vậy rồi, ngươi xem?…” Quan Ân Na ám chỉ Lâm Phong cũng nên trở về nhà của mình rồi chứ.
“Đúng vậy, đã trễ rồi, ta muốn đi ngủ!” Vô Tình giả vờ không biết. Xoay người đi về phòng mình. Trước khi đi còn quay đầu dặn Ngô Trác Hy: “RON, Lạc tỉ có việc muốn ta nói với ngươi, ban nãy lại quên, lát nữa ngươi đến phòng ta!”
Ngô Trác Hy vừa thở phào nhẹ nhõm: “Nga!”
Vô Tình vừa mới vào trong phòng, Quan Ân Na liền lập tức phóng lên người Ngô Trác Hy. Hắn khẽ lay mình một cái, Quan Ân Na liền ngã xuống sofa mềm mại kia.
“RON…” Quan Ân Na điệu đà gọi, đưa tay kéo lên chiếc váy ngắn của mình, lộ ra bắp đùi thon thả.
O-O Cư nhiên chân cũng không ít lông mao a, Ngô Trác Hy choáng váng, trước đây sao lại không phát hiện ra? Suy nghĩ, tuy rằng so với Lâm Phong thì chẳng có gì là đáng kể cả, nhưng Vô Tình lại khác, chân của hắn thập phần trơn láng mịn màng. Ngô Trác Hy lại bắt đầu miên man suy nghĩ, máu mũi bắt đầu dâng lên.
Quan Ân Na cười, Ngô Trác Hy rốt cuộc cũng không thoát khỏi sự mê hoặc a! Tiếp tục bày ra bộ dáng mà tự cho là liêu nhân nhất, khẽ kéo quần áo xuống: “Anh không cảm thấy rất nóng sao?” Vừa ngồi xuống sofa, ưỡn bộ ngực không mấy nở nang kia.
Ngô Trác Hy sắp dao động, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, Vô Tình bước ra, trên mặt âm trầm: “Ngô Trác Hy, ngươi còn làm gì vậy, ta muốn đi ngủ!”
O-O Cung Ân Na không ngờ Lâm Phong cư nhiên từ trong phòng bước ra, thất kinh cầm lấy quần áo che chắn lại.
“Đến liền…” Ngô Trác Hy làm ra vẻ vô tội nhìn Quan Ân Na đang nghiến răng nghiến lợi. Xoay lưng với Lâm Phong, không thể nào phát tác được.
“RON, đêm nay em ngủ đâu?” Quan Ân Na hiểu, Lâm Phong đêm nay nhất định là không chịu đi rồi.
“Cái này!” Ngô Trác Hy vò đầu, bây giờ hắn ngoại trừ một căn phòng để đồ cũ, không còn phòng nào khác có thể ở, một phòng cho Vô Tình, một phòng cho hắn, còn một phòng là phòng luyện công của Vô Tình không thể để cho người khác biết, trong đó còn có rất nhiều hình nộm dùng để tập luyện, nghiên cứu huyệt vị, còn có phát minh của hắn, điều quái dị nhất là, do Vô Tình vì nhớ Đại Tống, căn phòng đó không có thắp đèn, chỉ một ngọn nến, ngay cả thiết kế cũng phỏng theo Đại Tống, gian phòng này ở trong mắt người hiện đại thể nào cũng âm trầm kinh khủng. Cho nên người khác đi vào thể nào cũng cho rằng đó là căn phòng ma.
“Ngủ ở phòng anh đi.” Ngô Trác Hy cuối cùng cũng nghĩ ra cách giải quyết.
“Vậy còn anh?” Quan Ân Na không thể không hỏi vậy.
“Anh ngủ ở sofa!”
Ngô Trác Hy là hảo chính nhân quân tử a! O-O Quả thật không giống phong cách của hắn, hắn trước nay là bộ dáng nhiệt tình như hỏa a! Quan Ân Na đau đầu nghĩ.
“Ngày mai em phải đóng phim, ngủ trước đi a!” Ngô Trác Hy ha ha cười, vội đến gõ cửa phòng Vô Tình, đẩy cửa bước vào.
Cả người dán lên cửa, khẽ vuốt ngực, phù, nữ nhân quả thật như cọp a, ban đầu vì sao lại thích Quan Ân Na? Lại còn hồ đồ trở thành bạn trai của cô ta! Phóng khoáng như vậy, thật sự không còn ra thể thống gì nữa.
= = Toi đời, Ngô Trác Hy a, ngươi cư nhiên lại bị Vô Tình ảnh hưởng rồi! Sao lại có thể có tư tưởng phong kiến như thế, Ngô Trác Hy thở dài.
“Ngươi hối hận sao?” Vô Tình nhìn biểu tình biến hóa của Ngô Trác Hy, lạnh lùng nói. Mặc dù Vô Tình lãnh tĩnh, nhưng cũng không phải không hiểu chuyện tình nam nữ: “Ngươi vẫn có thể ra ngoài!”
“Ta… Ta sao lại phải ra ngoài?’ Ngô Trác Hy phản bác lại, Vô Tình này, một chút cũng không biết hắn nghĩ gì sao, uổng cho hắn thông minh tuyệt đỉnh! Ngay cả ý tứ của Ngô Trác Hy đối với hắn cũng chưa từng nhìn ra sao? Diễm phúc đến tận cửa lại không cần cũng bởi vì hắn, sợ hắn hiểu lầm! Vậy mà Vô Tình một chút phản ứng cũng không có, Ngô Trác Hy vừa nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy nóng giận.
“Khó có được mỹ nhân tự đến cửa a!” Vô Tình mở lời trêu chọc Ngô Trác Hy. Bản thân lại thoải mái nằm trên giường.
Vô Tình bảo thủ này, ngay cả ngủ cũng kín mít như khối thịt.
= = “A… Hắc xì” Ngô Trác Hy chỉ mặc một cái áo thun, quần cộc, chiếc dép không chịu nổi rùng mình một cái.
“Ngươi bật điều hòa mấy độ vậy?”
“Hai mươi mốt độ!” Vô Tình nhàn nhạt ở trên giường đung đưa chân. Phát minh hiện đại cũng rất tốt a! Hắn cũng rất thích thứ điều hòa này, giải quyết được vấn đề hắn luôn thích mặc nhiều quần áo nhưng lại không chịu nổi khí hậu nóng bức của Hồng Kông.
“Có nhầm không a? Sao lại thấp vậy! Ngươi muốn ta chết cóng sao!” Ngô Trác Hy giậm chân.
“Ai bảo ngươi mặc ít quần áo!” Vô tình vẫn đều chịu chấp nhận được chuyện nam nữ ở thời đại này ăn mặc lộ liễu như vậy. Vừa nghĩ đến vừa rồi vì giúp Ngô Trác Hy giải vây, tình cờ nhìn thấy cảnh xuân của Quan Ân Na, mặt Vô Tình không kìm được mà đỏ ửng lên. Cũng may ở thời đại này nữ nhân cho dù có bị nam nhân nhìn thấy cũng không bắt buộc phải cưới, nếu không hắn thật không biết phải làm sao bây giờ.
Ngô Trác Hy vừa ôm cơ thể vừa nhảy lên giường, dùng mông đẩy Vô Tình ra nhường cho hắn chút giường. Thuận chân kéo lấy chăn của Vô Tình.
“Ngô Trác Hy, ngươi muốn làm gì?” Vô Tình không quen có người ngủ chung giường với hắn.
“Sưởi ấm!” Ngô Trác Hy cơ thể run lẩy bẩy. “Ngươi muốn ta ngày mai bị cảm sao?”
“Ta không muốn cùng ngươi ngủ chung!”
“Vậy tắt điều hòa đi, hoặc chỉnh cao chút!” Vươn tay với lấy remote bên cạnh Vô Tình.
“Không được, ta sợ nóng!” Vô Tình nhanh hơn một bước giật lấy remote.
“Ngươi sao lại không mặc như ta.” Ngô Trác Hy hung hăng nhìn Vô Tình.
“Tổn hại phong hóa.” Vô tình nói thầm. Hắn có chút không đành lòng nhìn bộ dáng run rẩy của Ngô Trác Hy.
“Bỏ đi! Bất quá tối nay ta phải ngủ ở phòng ngươi một đêm!” Ngô Trác Hy nhượng bộ.
O-O “Không được!” Vô Tình vừa nghĩ đến Ngô Trác Hy ở trong phòng mình một đêm, không hiểu sao lại nhớ cảm giác lúc sáng khi Ngô Trác Hy đặt hắn ở dưới thân, cái loại cảm giác tim đập loạn đó, còn có nhãn thần nóng bỏng của Ngô Trác Hy.
“Cùng lắm thì ta ngủ dưới đất, ngươi ngủ trên giường, vậy là được rồi!” Ngô Trác Hy lần nữa nhân nhượng, đối với Vô Tình cứng không được, chỉ có thể mềm mỏng. Cũng như hắn rõ ràng không có lạnh gì cả, nhưng vẫn giả vờ bộ dạng sắp chết cóng đến nơi. Ai bảo hẳn biết diễn, Vô Tình thì không, cho nên Vô Tình ngây thơ cư nhiên không phát hiện ra mục đích của Ngô Trác Hy.
“Ngươi tại sao không ngủ ở phòng của ngươi?”
“Ngươi biết tại sao!” Ngô Trác Hy nằm xuống sàn nhà, đưa lưng về Vô Tình. Chiếc mền duy nhất đang ở trên người Vô Tình.
“Bởi vì Cung Ân Na?” Vô Tình mắt chăm chú nhìn trần nhà hỏi Ngô Trác Hy.
“Biết rồi còn hỏi!” Ngô Trác Hy trong lòng thầm nghĩ, bản thân có phải đã đánh gia cao sự đồng cảm của Vô Tình rồi không, nói không chừng tên gia hỏa này thật sự người cũng như tên, vô tình. Ngô Trác Hy đang nằm trên sàn nhà lạnh băng cảm thấy xương cốt đều đau nhức.
“Ngươi xem như là một người quân tử đi!” Vô Tình hiếm khhi khen Ngô Trác Hy.
“Ta luôn là quân tử!” Ngô Trác Hy đưa lưng về Vô Tình, cơ thể càng lúc càng co lại.
Trầm mặc, mười phút trầm mặc.
“Ngươi lên đây ngủ đi!” Vô Tình gian nan mở miệng. Hắn cũng không phải thật sự vô tình, kỳ thực hắn sớm đã xem Ngô Trác Hy là bằng hữu là người thân của hắn, bất quá chỉ là hắn từ xưa đến nay đã quen như vậy, nhất thời bảo hắn sửa đổi hắn không làm được, cho nên hắn mới thường xuyên đấu võ mồm với Ngô Trác Hy, bất luận là Đại Tống hay là hiện đại, người chịu nổi hắn hình như cũng chỉ có mỗi Ngô Trác Hy. Cho dù mình có hung hăng cỡ nào cũng chỉ có hắn vẫn trước sau như một đối xử tốt với mình. Vô Tình vẫn luôn dùng phương thức kỳ quái này để thăm dò từng người ở bên cạnh hắn. Bởi vì trong lòng hắn luôn tràn ngập bất an, e sợ bọn họ sẽ vì bản thân mình tàn tật mà thương hại, mà ghét bỏ, hơn nữa Ngô Trác Hy lại là người cho hắn một cuộc sống mới.
Ngô Trác Hy không động đậy, hắn nhất định là nghe nhầm rồi.
“Ta nói, ngươi có muốn lên đây ngủ không?” Vô Tình có chút nổi nóng. Hắn vừa rồi gọi Ngô Trác Hy lên giường ngủ, người này cư nhiên lại không đáp hắn.
“Ngươi không dùng ám khí đánh ta chứ?” Ngô Trác Hy xoay lưng về phía Vô Tình, cười trộm, nhưng trong thanh âm lại mang chút lửa giận.
“Không!” Vô Tình nhịn xuống xung động muốn dùng ám khí đánh Ngô Trác Hy.
Sau một giây, Ngô Trác Hy dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên giường.
“Cho ta chút chăn!” Ngô Trác Hy đoạt về phía hắn, Vô Tình cũng đoạt lại. Hai người bứt đầu giằng co. Sau trận chiến đoạt mền kia hổn hển thở, Ngô Trác Hy nở nụ cười, Vô Tình cũng cười, đây là lần đầu tiên bọn họ cười với đối phương.
“Vô Tình, chuyện không vui đừng nghĩ nữa, ngươi nên cười nhiều hơn!”
Vô Tình mỉm cười, đã lâu rồi hắn chưa từng cười như vậy, có chút xấu hổ.
“Ta nghĩ ngươi đã có thể đến được thời đại này của chúng ta, nhất định là có ý nghĩa của nó!” Ngô Trác Hy lần đầu triết học nói.
Vô Tình nghiêng đầu chăm chú nhìn Ngô Trác Hy, lần đầu cảm thấy Ngô Trác Hy thực sự rất hiểu hắn. Càng hiểu hắn hơn cả thế thúc.
Đêm khuya, tiếng hét chói tai của nữ nhân vang lên: “A…”
Vô Tình giật mình tỉnh dậy trước tiên.
O-O Ba, Vô Tình lại tát lên gương mặt tuấn tú còn đang mơ mơ màng màng ngủ, trên mặt Ngô Trác Hy lại in năm dấu ngũ chỉ sơn.
“Sao lại đánh ta?” Cái tát này khiến Ngô Trác Hy tỉnh táo không ít.
“Ngươi…” Vô Tình có chút xấu hổ. Ngô Trác Hy vừa rồi cư nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, còn vô cùng thân thiết gác một chân lên người hắn. Điều khiến hắn càng giận thêm chính là bản thân lại không hề phát hiện ra, còn vùi đầu vào trong lòng của Ngô Trác Hy. T-T Hắn đang làm cái gì a? Hắn trước nay luôn ngủ một mình đây sao? Tại sao nhanh như vậy đã quen có người nằm bên cạnh, còn không có một chút cảnh giác, cư nhiên lại giống như Ngô Trác Hy, ngủ say như chết.
Còn chưa kịp mắng nhau, hai người liền nghe thấy tiếng đẩy cửa, cả hai liền xông ra ngoài. Chỉ thấy Cung Ân Na quần áo xộc xệch vội chạy ra khỏi nhà Ngô Trác Hy.
“Quan Ân Na làm sao vậy?” Vô Tình có chút khó hiểu.
“O-O Không biết a!”
“LINDA, ngươi nói ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Quan Ân Na hét ầm lên trong điện thoại, gương mặt giống như vừa gặp quỷ.
“Xảy ra chuyện gì sao?” LINDA chỉ quan tâm điều này.
“Chuyện gì sao, ngươi có biết trong nhà RON có một căn phòng ma không, ngươi an tâm rồi chứ?” Quan Ân Na cố gắng dịu xuống tâm trạng mình.
“= = Phòng ma?” LINDA đầu đầy sương mù.
“LINDA, chuyện của RON với ta sau này ngươi bớt quản đi!” Quan Ân Na cúp điện thoại LINDA. Thì ra buổi tối đó cô ta định dùng sắc dụ RON, nhưng lại đi vào nhầm căn phòng luyện công của Vô Tình, trong phòng bài trí vô cùng quỷ dị lại dọa người.
“RON, em muốn chia tay!” Quan Ân Na không dám bước vào nhà Ngô Trác Hy lần nào nữa.
“Tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Ngô Trác Hy có chút tò mò.
“Chuyện gì, anh là kẻ điên!” Quan Ân Na càng nghĩ lại càng cảm thấy RON gần đây rất là kỳ quái, khi thì nói năng văn nhã, khi thì giống như biết chút võ công, có lúc lại thần thần bí bí. Trong lòng nghĩ lại còn thấy sợ. Có phải RON đã bị quỷ nhập rồi không.
“Nói chung, sau này đừng đến tìm em nữa! Chúng ta kết thúc rồi!” Quan Ân Na nói xong, vội cúp máy, trong miệng còn không ngừng tụng, A di đà phật!
“Sao vậy?” Vô Tình ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc cầm điện thoại của Ngô Trác Hy, có chút quan tâm.
“Không hiểu vì sao, Quan Ân Na nói sau này sẽ không làm phiền ta nữa!” Ngô Trác Hy sờ lên miếng dán trên mặt mình, rõ ràng là Cung Ân Na không cần hắn nữa.
“Hôm qua có người vào phòng luyện công của ta!” Vô Tình cười. Vẫn thản nhiên nhấp trà.
T-T Không phải chứ, là cái phòng luyện công chẳng khác căn phòng ma kia sao? Thảo nào… Ra ngoài mua bánh vậy…
“Vô Tình, ngươi để ta ra ngoài đi!” Ngô Trác Hy chống hông đứng ở giữa phòng quát.