Lâm Phong buồn phiền, tiếp tục đi tìm. Lãnh Huyết hiếu kì hỏi thăm:
“Rốt cuộc huynh đang tìm ai? Đợi ai?”
“Tiểu Đao!” – Lãnh Huyết thấy xa xa có một cô gái dịu dàng vuốt ve một con chó vàng không khác con ban nãy lắm.
“Ngươi gọi A Hoàng lại thử xem sao?” – Lâm Phong mắt loé sáng, lần này mà còn không giống nội dung phim thì khi nào về đến Hongkong y nhất định chửi cho biên kịch một trận. Vì sao biên kịch không chịu viết rõ thời gian và địa điểm con chó vàng kia và Tiểu Đao xuất hiện chứ?
“Lại gọi?” – Lãnh Huyết bất đắc dĩ đành làm – “A Hoàng”
Sao con chó nào cũng tên là A Hoàng vậy?
Con chó lớn khoái trá ngoe ngoẩy đuôi loạn cả lên nhằm hướng Lãnh Huyết đi tới. Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng Lãnh Huyết đích thị do sói nuôi lớn, họ hàng nào của gã cũng thích nhào tới làm thân.
“Lãnh Huyết đại ca” – Tiểu Đao cũng nhận ra Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết khôi phục vẻ trầm mặc lạnh lùng. Gã không muốn Vô Tình hiểu lầm.
“Tiểu Đao, ngươi sao lại ở đây?” – Lâm Phong hỏi.
” “Vô Tình đại ca, huynh quả nhiên là đi được rồi.” – Tiểu Đao nhìn Vô Tình, nét mặt ửng đỏ. Hoá ra Vô Tình đứng lên được lại cao to thế. Vô Tình cười xã giao bày tỏ lòng cám ơn, Tiểu Đao liền không rượu mà say.
Đây là Tiểu Đao sao? Nếu không phải ăn mặc sang trọng thì… – Lâm Phong trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là giống hệt với Tuyết Di, đều thuộc dạng diễn viên quần chúng. Thảo nào mà Lãnh Huyết không thích nàng ta.
“Ở đây rất nguy hiểm, cô mau về nhà đi!” – Tình cách hiền lành của Lâm Phong phát tác.
“Vô Tình đại ca, huynh có biết huynh mất tích mấy ngày khiến muội và LãnH Huyết đại ca vô cùng lo lắng không?” – Tiểu Đao hướng về phía Vô Tình tỏ tình ý. Ai bảo nàng ta mê Lãnh Huyết chứ. Người nàng ta thích là Vô Tình cơ!
“Ừ, nghe lời ta đi!” – Vô Tình khuyên nhủ.
“Muội lát nữa sẽ về.” – Tiểu Đao si khốc ngắm khuôn mặt đẹp trai của Vô Tình, trong lòng thầm than thở sao nam nhân này lại đẹp hơn cả mình thế. Dĩ nhiên là Tiểu Đao không hề đưa mắt nhìn về phía Lãnh Huyết một cái nào.
Lâm Phong nhìn ánh mắt si mê của Tiểu Đao, trong lòng thầm sợ hãi. Ối giời ơi, biên kịch có phải nhầm không vậy? Sao cái ánh mắt Tiểu Đao nhìn y có mùi vị như là con mồi nhìn món ngon vậy trời? Cô ta là bồ của Lãnh Huyết mà? Thật là loạn rồi, loạn quá rồi!
Đuổi được Tiểu Đao đi rồi, Lãnh Huyết mới hỏi Vô Tình:
“Giờ chúng ta đi theo con chó này phải không?”
“Ừ” – Vô Tình gật đầu
A Hoàng đi tới một gian nhà tranh cũ nát liền dừng lại. Bên trong nhà có một nữ nhân trung niên đi ra, trông rẫt xinh đẹp, không giống thôn dân tí nào. Lâm Phong thầm nghĩ: Biên kịch của nhiên không đáng tin cậy!
“A Hoàng, ngươi về rồi!” – Nữ nhân kia ngẩng đầu lên, thấy Vô Tình và Lãnh Huyết – “Nhị đệ, em dâu, các em cũng về rồi!”
“Em… dâ…u?” – Vô Tình trầm mặt xuống. Y là đàn ông, là đàn ông mà! Nhìn sang phía Lãnh Huyết, thấy mặt y ánh lên tia hớn hở.
“Vào nhà ngồi đi, nhị đệ, em dâu!” – Nữ nhân kéo tay hai người vào nhà. Lâm Phong trong lòng cuồng gào thét: Ta không phải em dâu của bà nha!
Đó là nơi Lãnh Huyết sinh ra nhưng đáng tiếc gã không còn nhớ rõ.
“Nhị đệ, đây là món đồ đệ tặng cho Tiểu Khí này. Đệ và em dâu lúc rời thôn quên không mang theo.”
“Nhị đệ, đệ có nhớ miếng ngọc bội gia truyền của nhà ta không? Đệ một cái, ta một cái, đệ có nhớ không? Đệ muội, đây là lễ vật cho muội!” – Nữ nhân trung niên móc ra một cái vòng bạc đặt vào tay Vô Tình.
Nhìn nữ nhân trước mặt, Lãnh Huyết mơ mơ hoặc hoặc không biết chuyện gì xảy ra. Vì sao con chó nhà bà ta lại nhận ra gã, vì sao bà ta lại có miếng ngọc bội giống hệt gã có? Còn con ngựa gỗ kia nữa. Ký ức bốn tuổi hình như loáng thoáng bay về.
Lâm Phong nhìn biểu tình của Lãnh Huyết từ kinh ngạc chuyển qua mơ hồ, bất giác cảm động, đưa tay nắm lấy tay Lãnh Huyết. Y biết thân thế của Lãnh Huyết vô cùng đáng thương. Lãnh Huyết bị Vô Tình nắm tay, trong lòng thầm nghĩ cho dù có chuyện gì xảy ra cũng được, hiện tại chỉ cần nắm được tay Vô Tình không buông là sẽ an ổn. Gã biết Vô Tình đang lo lắng cho gã.
“Cái này trả cho ngươi” – Lâm Phong đem vòng tay đặt vào tay Lãnh Huyết.
“Bà ấy đưa cho huynh thì là của huynh rồi.” – Không hiểu vì sao Lãnh Huyết rất thích Điền tẩu gọi Vô Tình là em dâu, trên mặt lộ ra nét tươi cười. Lâm Phong phát hiện nụ cười của Lãnh Huyết rất đẹp, ấm áp như gió xuân về thổi tan chảy băng lạnh ngàn năm.
“Điền tẩu, bà có thể đưa chúng tôi đến thạch lâm không?”
“Em dâu, em muốn đi à?”
Lâm Phong nghe Điền tẩu gọi là em dâu, mặt dài ra. Y có chỗ nào giống con gái chứ?
“Các em muốn đi, ta đưa các em đi!”
“Ở dây là được rồi!” – Điền tẩu chỉ xuống mặt đất?
“Hả?” – Khoan! Nội dung phim rõ ràng là Điền tẩu đem hắn, Truy Mệnh, Lãnh Huyết, Thiết Thủ và Lam Nhước Phi đến cửa động cơ mà? Sao bây giờ chỉ đến bìa rừng Thạch Lâm rồi bắt bọn hắn tự tìm chứ?
“Điền tẩu, ta muốn tìm một cái động” – Lâm Phong lấy thiện ý ra nhắc nhở.
“Là đây rồi, nhưng bên trong ta chưa từng vào” – Điền tẩu làm vẻ khổ sở.
Trời ơi – Lâm Phong lùi lại một bước – Bình thường không phải trong xe có GPS thì y mù đường à.
” Chúng ta có lẽ nên về chờ tin tức của Thiết Thủ và Truy Mệnh” – Vô Tình nói.
Lãnh Huyết lặng lẽ làm theo. Kỳ thực gã không biết Vô Tình đang làm gì nên chỉ có thể nghe theo lời.