[Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh Huyết

Chương 8

Đến nơi lẹ như vậy à? Có nhầm không? Lâm Phong đang nằm úp sấp rất thoải mái trên lưng Lãnh Huyết, không sung sướng gì đành nhảy xuống.

“Chúng ta đi đến Phụng cục trước” – Vô Tình nói.

Bốn người vừa đến Phụng cục, Tư mã đại nhân đã rạng rỡ nói: “Các vị thần bộ đến thì tốt rồi. Có điều Phùng đại nhân đã bị mất tíc rồi.”

Nhìn vẻ mặt đang tươi cười chuyển phắt sang bi thảm, Lâm Phong thầm nghĩ người này biến hóa sắc mặt nhanh vậy, không đi làm diễn viên cho TVB cũng uổng.

“Thiết Thủ, ngươi và Truy Mệnh đi vào thôn Thiên Thạch giải quyết các tình huống, ta và Lãnh Huyết ở đây tra cứu tư liệu trong Phụng cục.”

“Hả? Đệ và Truy Mệnh à?” – Thiết Thủ cười khổ. Hắn nghĩ đầu óc mình đã chậm chạp, còn phải cùng Truy Mệnh đi. Thực ra trong lòng Thiết Thủ trừ Vô Tình ra những người khác và bản thân hắn đều chỉ là sinh vật đa tế bào mà thôi.

“Không được, bình thường luôn là ta và Lãnh Huyết làm một tổ mà!” – Truy Mệnh phản đối, hắn cũng không thích Thiết Thủ. Truy Mệnh là người thông minh, biết Lãnh Huyết võ công lợi hại còn hơn Thiết Thủ, chưa kể Thiết Thủ phản ứng chậm chạp, khi làm việc chung phải ngồi giải thích từ đầu đến đuôi. Truy Mệnh tuy thích nói nhưng với Thiết Thủ phải nói rất nhiều, giải thích rất cặn kẽ. Có lúc giải thích đến nát cả nước ra mà Thiết Thủ vẫn chưa hiểu. Do đó nói chuyện với Thiết Thủ là công việc hết sức đau khổ cho Truy Mệnh.

“Thế thúc giao chuyện này cho ta phụ trách, có phải ta nói các ngươi không nghe không?” – Vô Tình nhếch lông mi, tạo dáng lạnh lùng, vô cùng có lực uy hiếp.

“Vâng, đại sư huynh” – Hai người không cam tâm tình nguyện nhưng đành gật đầu.


Vô Tình ngay giây tiếp theo hớn hở nở nụ cười tươi như hoa. Đây là một người sao – Thiết Thủ lẫn Truy Mệnh đều méo cả mặt.

Hai người kia đi rồi, Vô Tình ngồi trong Phụng cục vùi đầu vào ăn. Đi cả ngày đường, bụng y đã đói meo rồi. Lãnh Huyết nhìn Vô Tình ngồi gặm đùi gà, không nhịn được hỏi:

“Vô Tình, có phải chúng ta cũng lên đường tìm đầu mối luôn không?”

Vô Tình thản nhiên tiếp tục gặm đùi gà, nói: “Vội gì, chờ Tiểu Đao tới là được rồi.”

“Tiểu Đao? Huynh quen Tiểu Đao?”

“Ừ, Tiểu Đao? Không quen lắm” – Vô Tình tiếp tục ăn, giả bộ không biết gì hết.

“Đệ và Tiểu Đao hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra!” – Lãnh Huyết vội vàng giải thích, sợ Vô Tình còn nhớ chuyện của gã và Tiểu Đao.

“Really?” – Vô Tình hờ hững đáp, tiếp tục đại chiến đùi gà.

“Là sao?” – Vô Tình nói gì gã nghe không hiểu, có khi nào là cổ văn không? Nhất định khi về Lãnh Huyết phải hỏi thế thúc xem “điểm giải” có nghĩa là gì.

“Vô Tình, chúng ta đi trên đường này đã được ba nén nhang rồi.” – Lãnh Huyết không giải thích được vì sao ăn xong Vô Tình lại đòi đi ra đường này, vòng vo cũng được một lúc rồi.

“Đói quá đi, có gì ăn không?” – Vô Tình ngồi phệt xuống đất, không hề để ý đến vệ sinh tối thiểu.

Lãnh Huyết lấy trong người ra một ít bánh hoa quế. Lâm Phong vui sướng đón lấy. Đồ ăn ở Phụng cục đúng là số 1.

Một con chó vàng xuất hiện. Lâm Phong mở thật to mắt lên, đưa tay vẫy:

“A Hoàng, lại đây!”


“Vì sao y lại gọi A Hoàng chứ không gọi tên gì khác?” – Lãnh Huyết nghi hoặc thầm nghĩ. Càng ngày gã càng không hiểu nổi Vô Tình. Có lẽ nào thiên tài đều như thế này? Có lúc rất ngốc nghếch, có lúc lại như hiểu rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.

A Hoàng hiển nhiên không thèm chú ý đến Lâm Phong, còn cố ý xoay mông lại vẫy đuôi trêu tức Vô Tình. Vô Tình cáu tiết, nói: “Lãnh Huyết, ngươi gọi nó đi.”

“Ta?”

“Chó nhà ngươi, ngươi không kêu ai kêu?

“Chó nhà ta?” – Lãnh Huyết không hiểu được, gã là cô nhi không cha không mẹ mà? – “Vô Tình”

“Ai kêu ngươi gọi Vô Tình, gọi A Hoàng đi!” – Lâm Phong trừng mắt nói

” A Hoàng?”

Con chó vàng vừa nghe Lãnh Huyết gọi, xoay người lại nhìn Lãnh Huyết rồi nhảy vọt tới. Lãnh Huyết thấy tình thế cấp bách, toan đưa dao lên chém nhưng con chó vàng đã ngoan ngoãn vươn lưỡi liếm liếm tay gã, đôi mắt đen tràn đầy tình cảm. Chẳng hiểu sao Lãnh Huyết lại mềm lòng, vuốt ve cái đầu mềm mềm của nó.

“Đợi tí chúng ta theo nó đi” – Vô Tình nhắc nhớ Lãnh Huyết, nhưng y đang lấy làm lạ sao chưa thấy Tiểu Đao xuất hiện.

Con chó vàng quả nhiên nghe lời, đưa Vô Tình và Lãnh Huyết đến một ngôi nhà tranh cũ nát.


Vô Tình đẩy cửa vào, bên trong không có ai, trên tường treo cung tên, xem ra là nhà của một thợ săn. Vô Tình kéo tay Lãnh Huyết ngồi xuống, nói: “Chúng ta ôm cái cung này chờ thỏ đến.”

Lãnh Huyết không hiểu được, nhưng cũng không nghi ngờ Vô Tình, im lặng ngồi xuống bên cạnh Vô Tình.

Lát sau có tiếng người đẩy cửa, một đại hán trung niên chạy vào hét lên: “Á à, có kẻ trộm!”

“Hở, đổi diễn viên rồi à?” – Lâm Phong nghĩ thầm đáng nhẽ phải là Điền tẩu xuất hiện chứ?

Lãnh Huyết đứng trước mặt y che chắn, giương đao trước mặt người kia. Người kia sợ quá lùi lại. Vô Tình vội nói:

“Chúng ta không phải người xấu, chúng ta đến tìm người. Điền tẩu đâu rồi?”

“Điền tẩu? Điền tẩu nào? Trong thôn ta có đến mười mấy Điền tẩu. Đây là thôn họ Điền mà.” – Người kia đáp

T-T, khó trách sao y tìm không ra được Tiểu Đao, hóa ra là nhầm phương hướng. Chỗ này là Điền thôn giáp gianh với thôn Thiên Thạch.