Vô Hạn Thự Quang

Quyển 13 - Chương 78: Chiến trường của thánh (1)

Thánh là gì?

Dựa theo tin tức mà Trịnh Xá lấy được, cũng như cảm ngộ về cấp độ sức mạnh đã đạt được đến thời điểm hiện tại của hắn tạo nên vân vân… hắn biết Thánh, là một loại cảnh giới siêu thoát của người.

Mọi người đều biết, thế giới này không sự sống tồn tại vĩnh hằng bất diệt, chỉ sợ là hằng tinh đến một ngày nào đó cũng sẽ tắt ngúm, chỉ sợ là một ngày nào đó vũ trụ cũng sẽ biến mất, cái được gọi là bản thân vĩnh hằng bất diệt chính xác là một loại nghịch biện.

Trước đây Trịnh Xá cũng cho là như vậy, cho đến khi hắn là một trong những chủ thần không gian này đã trải qua rất nhiều thế giới, thấy được rất nhiều sự tồn tại, sau khi hiểu rõ rất nhiều chân tướng, mới biết được có cái được gọi là tồn tại gần như vĩnh hằng và bất diệt.

Dĩ nhiên, những thứ tồn tại gần như vĩnh hằng và bất diệt này cũng có rất nhiều sự khác biệt, trước hết thường thấy nhất, cũng nhỏ yếu nhất chính là một cái linh sinh ra trong vị diện, nói như vậy, vô ma vị diện trừ khi khởi thủy sớm nhất mới có linh, hơn nữa rất nhỏ yếu, trên căn bản sau khi vượt qua vị diện khởi thủy sớm lập tức sẽ biến mất, mặc dù vẫn có tàn dư, nhưng cũng sẽ không bao giờ để người ngoài nhìn thấy, hầu như rơi vào trong giấc ngủ sâu vĩnh hằng, gần giống như nó không tồn tại vậy.

Loại linh này, bao gồm linh trời sinh, linh tự nhiên, và linh tín ngưỡng, nghiêm chỉnh mà nói, các loại thần linh trong vị diện này, chỉ cần không vượt quá chính vị diện mà nó tồn tại, như vậy đều được gọi là linh tín ngưỡng, chỉ tương đương với một loại sinh linh đông đảo, tuy là những linh tín ngưỡng này há mồm ngậm miệng đều gọi các sinh linh khác là phàm vật, nhưng kỳ thực bọn chúng cũng chỉ là phàm vật mà thôi, chỉ có thể nói hệ linh này ký sinh nương tựa trong vị diện, hấp thu năng lực và quy tắc của chính vị diện mà tồn tại, sự trao đổi chất của mình được cung cấp bởi thế giới bên ngoài, cho nên mới lộ ra sự vĩnh hằng bất diệt, nhưng trên thực tế khi vị diện bị diệt vong, thậm chí khi hành tinh xảy ra biến cố kịch liệt, kết cục duy nhất của những thứ linh này nhất định bị ngã xuống, cho nên chỉ có thể xem chúng như là gần như vĩnh hằng và bất diệt.

Vĩnh hằng và bất diệt có một điểm mấu chốt nhất, đó chính là vấn đề sự trao đổi chất của mình, cũng chính là nhất định phải có thể liên tục hấp thu nguồn năng lượng ngoại giới, hơn nữa tự mình cũng phải có khả năng hấp thu, chỉ cần thỏa mãn hai đặc điểm này, như vậy lập tức có thể đạt được gần như vĩnh hằng và bất diệt, mà ngoại trừ những linh đó ra, trong rất nhiều hành tinh mà Trịnh Xá tiếp xúc, hắn cũng nhìn thấy càng nhiều hơn những tồn tại gần như vĩnh hằng và bất diệt, đều không ngoại lệ, những tồn tại này đều là tự mình tiến hóa, vì vậy đạt tới gần như vĩnh hằng và bất diệt.

Thí dụ như ma pháp sư, thí dụ như người tu chân, thí dụ như người tu luyện đấu khí, thí dụ như... Các loại các dạng hệ thống khác nhau, nhưng bọn chúng đều có một điểm tương đồng, đó chính là cùng với việc càng ngày càng mạnh mẽ hơn, không ngừng tiến hóa và thay đổi nhân tố sinh mệnh của chính mình, đồng thời hình thành hệ thống tuần hoàn năng lượng ổn định vững chắc trong cơ thể, để thay thế hệ thống năng lượng chuyển đổi vật chất yếu ớt trong cơ thể, cũng chính là thay thế hoặc tiến hóa hệ tiêu hoá của chính bản thân, đồng thời làm cho các yếu tố sinh mệnh, gien, vân vân… có thể liên tục được đổi mới và tái sinh, sau đó với một nỗ lực chinh phục sinh mệnh thông thường, trở thành tồn tại gần như vĩnh hằng và bất diệt.

Nhưng tất cả những thứ tồn tại gần như vĩnh hằng bất diệt này, bao gồm linh và nhóm người tự mình tiến hóa, bọn họ đều có một sự hạn chế lớn nhất, đó chính là ỷ lại đối với nguồn năng lượng ngoại giới, bất luận là linh khí, hay là bản thân vị diện, hay là tín ngưỡng, hoặc là năng lượng hạt nhân cũng được, vật chất bên trong bên ngoài có thể cũng tốt, thậm chí năng lượng phóng đại hơn cũng tốt, bọn họ đều ỷ lại vào những năng lượng này, mà có điều miễn là dựa vào bên ngoài, sớm muộn sẽ có một ngày, chỉ sợ là triệu tỉ tỉ năm nữa, đến một ngày nào đó những năng lượng này cũng sẽ cạn kiệt, bởi vì tổng số lượng năng lượng là không thay đổi, mà nhiều tồn tại gần như vĩnh hằng và bất diệt, sẽ tiêu hao nhiều năng lượng hơn, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, những thứ này tồn tại gần như vĩnh hằng và bất diệt cũng sẽ chết.


Mà trên những thứ tồn tại gần như vĩnh hằng bất diệt này, còn có một loại người siêu thoát, loại người siêu thoát này trong vị diện nhiều vô số, trong vô số tồn tại gần như vĩnh hằng bất diệt được lưu truyền bằng miệng, bọn họ có thật nhiều tên gọi, Thần Thượng Thần, Thánh nhân, Thánh, người siêu thoát, người cách giới, người vĩnh hằng... đều miêu tả về bọn họ, dĩ nhiên, miêu tả nhiều như vậy, nhưng trong đó loại nhiều nhất vẫn là... Thánh.

Nói về Thánh này chính là đám người vĩnh hằng bất diệt thật sự, bởi vì bọn họ đã không mượn nhu cầu bên ngoài, bọn họ đã tự thân hỗn nguyên, bọn họ đã có thể tồn tại độc lập, vị diện diệt vong, bọn họ vẫn tồn tại, thế giới diệt vong, bọn họ vẫn tồn tại, vạn vật diệt vong, bọn họ cũng vẫn tồn tại, đây chính là đám người siêu thoát này, bọn họ không cần bất kỳ loại năng lượng ngoại giới nào để duy trì bản thân, bởi vì cốt lõi nhất là bản thân bọn họ cũng đã cung ứng đủ cho tiêu hao và duy trì của bọn họ, đủ để cho bọn họ tiếp tục tồn tại trong triệu tỉ tỉ năm.

Về việc làm thế nào để trở thành Thánh, Trịnh Xá đã hiểu sơ lược, trên thực tế, hắn cũng đã đạp nửa bước trên cái điểm giới hạn này, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn chưa đạt được, cho nên vẫn coi như là hắn hiểu biết lơ mơ, nhưng hắn biết rõ điều kiện cốt lõi nhất muốn trở thành Thánh ngay lập tức, đó chính là làm cho ánh sáng tâm linh tiến hóa cực độ, sau đó hợp nhất với chính mình, dùng bản thân để hợp nhất thế giới, bản thân chính là trời của mình, bản thân chính là đất của mình, bản thân chính là thế giới của mình, sau đó do ánh sáng tâm linh sẽ cung cấp năng lượng cần để duy trì bản thân, như vậy, con đường vĩnh hằng bất diệt lập tức sẽ ở ngay trước mắt, như vậy, xưng là Thánh mới xem như xứng đáng với tên gọi!

Chính vì vậy, cho nên Thánh mới là cái được gọi là người siêu thoát, mới là cái được gọi là Thần Thượng Thần, mới là cái được gọi là vĩnh hằng bất diệt, mà tất cả sinh vật Thánh và cấp bậc thấp hơn Thánh cũng không giống nhau, bởi vì vấn đề cốt lõi nhất, Thánh kỳ thực đã không còn tính là sinh vật nữa rồi, sau khi tiến hóa đạt đến điểm giới hạn thực sự, đã siêu thoát tồn tại siêu thoát ra ngoài, bởi vì một vị Thánh kỳ thực đã có thể tính là một thế giới, nếu như bạn chiến đấu với Thánh, như vậy không phải bạn đang chiến đấu với một người hoặc là một sinh vật, mà là bạn đang chiến đấu với một thế giới.

Trước khi sáng tạo ra Sáng Thế Chân Không, Trịnh Xá đã chiến đấu qua với Thánh, nhưng đều không phải bản thể thật sự của Thánh, nhưng mỗi một lần chiến đấu với hình chiếu hoặc là một phân thân của Thánh, đều khiến cho hắn tuyệt vọng đến cùng cực, tạm thời không nhắc tới tất cả những chi tiết, chỉ là mỗi một lần chiến đấu hắn đều cảm giác hắn đã không phát huy được năm phần mười sức mạnh của mình, hơn nữa điểm mấu chốt là... Đối phương bị đánh như thế nào cũng không chết, đánh không chết, đánh không chết, đánh không chết, đánh không chết...

Cho đến lúc hắn sáng tạo ra Sáng Thế Chân Không, mới biết tại sao lại như vậy, bởi vì một khi thành Thánh, chuyện thứ nhất sẽ là vết tích đầu tiên cũng là cuối cùng ở đa nguyên vũ trụ khắc ghi xuống phân loại một Thánh, loại khắc ghi này cũng không phải là Thánh dồn hết tâm trí hoặc là chủ động làm, mà là bản thân một vị Thánh cũng đã thuộc về loại phạm vi vết tích được khắc ghi này, đây là hoạt động phát sinh trên chuỗi đa nguyên vũ trụ, nếu như xem toàn bộ đa nguyên vũ trụ thành một mặt phẳng, như vậy mỗi cái vị diện đều là một điểm, ở trên mmặt phẳng hình thành điểm lõm, đây là khối lượng bản chất của vị diện tồn tại, lớn hơn toàn bộ khối lượng bộ phận hư không của đa nguyên vũ trụ, tương tự với dấu vết dồn nén lưu lại trên màng đa nguyên vũ trụ.

Mà Thánh... tương tự cũng để lại vết tích ở trên màng đa nguyên vũ trụ, hơn nữa vết tích bên ngoài phải rõ ràng và lớn hơn nhiều so với vết tích của vị diện!

Muốn thật sự giết chết Thánh, ngoài việc phải hủy diệt thể xác và tất cả sự tồn tại của hắn ra, kể cả vết tích này nhất định cũng phải bị xóa đi, bằng không, không lâu sau đó Thánh sẽ sống lại từ trong cái vết tích này!

Hơn nữa không đơn giản như vậy, lúc chiến đấu với Thánh, ngoại trừ tấn công trên những mặt nổi này ra, còn phải thường xuyên chịu đựng tập kích của chỗ vết tích mà vị Thánh này khắc ghi, nói đơn giản hơn, chính là chỗ tồn tại của Thánh, sẽ biến thuộc tính của chỗ tồn tại bên ngoài giống với thuộc tính vết tích cái hố nhỏ của đa nguyên vũ trụ, mà, kỳ thực ngay khi Thánh xuất hiện, tất nhiên trời đất sẽ trỗi dậy, sinh ra nguyên cớ của âm thanh hoặc tiếng ca tương ứng với Thánh đó, vậy căn bản không phải cái được gọi là trời đất cùng chúc mừng, đây chẳng qua là Thánh tự mình dát vàng lên mặt mà thôi, mà thật ra là thanh âm của vị diện này, của vũ trụ này đang rên rỉ, đang khóc lóc, đang tuyệt vọng, đang cầu xin tha thứ!


Dưới cấp bậc Thánh đều là con kiến hôi, đây cũng không phải là lời nói giả dối hoặc là lời dọa nạt, mà là lời nói thật lòng, sau khi vô số tồn tại phi Thánh khiêu chiến với Thánh, phát ra lời nói tuyệt vọng như vậy!

Thân ngoại hóa thân của Trịnh Xá đang hơi hơi run sợ, vừa sợ hãi, lại vừa hưng phấn, đây là từ sau khi hắn sáng tạo ra Sáng Thế Chân Không, lần đầu tiên chiến đấu với Thánh chân chính, hơn nữa còn là người có địa vị cao trong Thánh, trong người siêu thoát tìm được tồn tại thượng vị của con đường siêu thoát cấp cao hơn, nhân vật như vậy trong Thánh đều là nhân vật chủ nhân hoặc là thủ lĩnh, số lượng rất ít ỏi trong toàn bộ đa nguyên vũ trụ, đều được xem như là động vật quý hiếm cần bảo hộ, mà không, tồn tại như dạng sinh vật đã tuyệt chủng, muốn nói hắn không sợ hãi là không có khả năng, nhưng hưng phấn cũng có thể lý giải được, dù sao cấp độ sức mạnh mà hắn đạt được ở hiện tại, có thể nói ngoài người siêu thoát, căn bản không có bất kì nhân vật nào có thể buộc hắn xuất toàn lực để chiến đấu, đây là đối thủ mà hắn thật vất vả mới gặp được, làm sao có thể không cảm thấy hưng phấn?

Cho nên hắn vẫn chưa xuất thủ, mặc kệ ngọn núi to này biến hóa, từ trong thai nghén ra tồn tại đủ để chịu đựng được một tia thần niệm của La, trên thực tế, hắn muốn tấn công cũng vô dụng, chỉ sợ là sẽ hủy diệt cái vùng Minh Giới nhỏ bé này, ước đoán căn bản cũng không có cách nào ngăn cản sự ra đời của nó, nếu đã như vậy, chi bằng ra sức cùng đánh với nó một trận, chính diện đánh bại nó, chẳng phải nhanh gọn sao?

Có thể thắng không? Không, một lí do thoái thác khác là... sẽ bị chết không?

Từ trận chiến cuối cùng, từ căn nhà nhỏ trong rừng, từ sư đoàn tiên nhân, từ mẹ của trùng tộc... Một lần nữa, Trịnh Xá cảm thấy dường như máu của mình đều muốn sôi trào!

"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa, vẻn vẹn chỉ là lợi dụng năng lượng của bản thân cộng hưởng với hạt vi mô được hình thành trong trạng thái vướng víu, có thể vừa động thủ lập tức sẽ bị đánh bể... Rất hay đây, một chiêu này, tham khảo linh cảm của bác sĩ Manhattan, rốt cuộc chung quy không phải là bản thể..."

Trong lúc núi to đang tan chảy, loáng thoáng bắt đầu phát ra âm thanh, đó là một loại âm thanh trầm thấp của ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, dường như là lời cầu nguyện trước khi ra chiến trường chiến đấu cho dân tộc, hoặc là hành khúc tuyệt vọng trong lúc quyết chiến sinh tử, đầy uy nghiêm, huyết sắc, cùng với tinh thần không cam chịu và hăng hái chiến đấu vô tận, âm thanh của bài hát này từ trong cái kén màu đỏ như máu của ngọn núi đang tan chảy kia chậm rãi vang vọng khắp đất trời.

Mà hào quang Trịnh Xá thì ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn thấy chỗ bầu trời nứt ra kia vẫn không có chút động tĩnh gì, cũng không biết sẽ ngăn cản được bao lâu, khi cả ngọn núi đột nhiên nổ tung, ước chừng có một người cao khoảng bảy mét, ba đầu sáu tay, mỗi cái đầu lại biểu cảm một vẻ khác nhau, một cái đầu biểu lộ sự phẫn nộ, một cái đầu tỏ vẻ bình thản, một cái đầu mang vẻ đau thương sầu khổ, mà sáu cánh tay cầm các loại binh khí khác nhau, một thanh trường kiếm, một cây trường cung, một cái trường kích, một cái chày hàng ma, một chiếc đèn, và một cái pháp luân, từ khi nó xuất hiện, từ dưới chân nó lập tức nổi lên ngọn lửa màu đỏ ngòm, giống như đám mây màu máu đỏ nâng nó lên, lại còn có nhiều nơi mà vô số dòng máu từ nó văng ra tuôn trào lên.

Cùng lúc đó, chỗ hai người Lâm Tuấn Thiên và Lưu Úc bị nhốt, ở cánh cửa của Con Đường Hồi Tưởng, mới từ bên trong ném ra chỗ Sở Hạo, và cùng với ngọn núi đầm đìa máu ở trước mặt, ba cái hào quang hình người đột nhiên xông lên, trong chớp mắt đã xông vào chỗ bầu trời bị nứt ra, ngay sau đó, một bóng người cao hơn ba mét, thân có đôi cánh, bắp thịt đầy người từ trên trời giáng xuống, ba cái hào quang hình người này lập tức xông vào trong cái hình người có đôi cánh này, kế tiếp, trong nháy mắt, tiếng gầm gừ của Trịnh Xá vang dội khắp toàn bộ Minh Giới.

"La! Mối thù một đấm ở căn nhà nhỏ trong rừng kia!"

"Ta đến tìm ngươi báo đây!"