Vô Hạn Thự Quang

Quyển 13 - Chương 77: Ngọn núi

Trương Hằng phục hồi như cũ rất chậm, trên thực tế, Ares đã đánh tới giới hạn phục hồi như cũ của hắn, nói đơn giản hơn, tiếp tục đánh nữa, hắn nhất định sẽ chết chắc, giờ phút này sự hồi phục trên toàn thân thể của hắn đã rất chậm, xem ra khắp người hắn rất thê thảm, mặt mũi bầm dập, con mắt sưng lên cố gắng mở ra để nhìn về phía trước.

Hào quang hình người kia đúng là bộ dạng và vóc dáng của Trịnh Xá, nhưng thoạt nhìn không chân thật, hơi giống với hình chiếu của tia hào quang, không giống người thật, nhưng bây giờ lại dùng tay nắm chặt cánh tay của Ares, mà chuyện này lại giống thật vậy, trong nhất thời Trương Hằng cũng không biết người trước mắt này có phải là Trịnh Xá thật sự hay không.

"Nhìn từ thế giới vi mô, ảo diệt sinh tử đều có một cách giải thích khác, thế giới tuyến, dòng thời gian, chuỗi nhân quả ở trước mắt ta bình thường được phô bày ra, ta nghe được lời nói của các ngươi, thấy được quyết định của các ngươi, cũng nhìn thấy sự hi sinh các ngươi... rất tốt."

Khi hào quang Trịnh Xá vẫn đang nói chuyện, hắn nắm tay Ares kia nhẹ nhàng ném về phía trước, sức mạnh cực kì khủng khiếp thậm chí xuyên suốt hình thành nên cơn lốc một mạch tuôn chảy về phía trước, suýt chút nữa cũng thổi bay Trương Hằng lên không trung, còn Ares thì vô cùng sợ hãi gầm thét lớn tiếng, thần tính, thần lực, thần hỏa toàn thân đều bạo phát đến cảnh giới mạnh nhất, nhưng việc làm này vẫn như cũ không ngăn được tình huống hắn bị ném đi, ngay lập tức giống như một con kiến hôi bị gió xoáy cuốn lên giữa không trung, toàn bộ đều là thân bất do kỷ như vậy.

Ngay sau đó, Trịnh Xá nắm tay thành hình quả đấm, đấm một đấm lên không trung phía xa xa, sức mạnh to lớn từ dưới lên trên nối đuôi nhau bay đi, Trương Hằng chỉ xem đến nơi đây, liền cảm thấy thân thể chợt bị rơi xuống, sau đó lấy vị trí của hào quang Trịnh Xá đang đứng làm trung tâm, toàn bộ mặt đất bị sụp xuống, nếu như nhìn từ trên cao xuống, bán kính của khối đất đai này ước chừng khoảng mười kilômét, toàn bộ đổ sụp xuống phía dưới ít nhất khoảng năm mét, mà sức mạnh khủng khiếp này đã nổ tung trên không trung, người đứng mũi chịu sào chính là Chiến Thần Ares, người này đã thắp lên thần hỏa, đánh cho Trương Hằng liên tục chống trả lại thoáng chốc cũng đã không thể chịu nổi, sức mạnh thần linh thật sự đã cao hơn gấp mười lần so với lúc trước.

Trong nháy mắt đụng vào luồng sức mạnh này, đầu tiên thần quang bên ngoài thân thể Ares tan biến, sau đó thần thể vỡ vụn hóa thành vô hình, lại lần nữa thần hồn muốn chạy trốn, nhưng sự tồn tại vô hình hữu chất này tương tự cũng bị trộn lẫn trong sức mạnh mênh mông như biển không thể động đậy được, trong nháy mắt ngắn ngủi cũng bị tiêu tán, đến cuối cùng, chỉ còn lại có một mảnh đám lửa màu vàng, trong ngọn lửa có gợn nhẹ màu máu và tiếng rống chém giết, mà dường như đám lửa này chống chọi được lâu hơn một chút, trong sức mạnh to lớn này cũng vẫn cháy được, nhưng không biết vì sao, sau khi ngọn lửa này lộ ra thì lập tức chậm rãi thu nhỏ lại, chậm rãi tan biến đi, đến cuối cùng rốt cuộc cũng tiêu tán không nhìn thấy nữa.

Ngay trong ánh nhìn chằm chằm của Trương Hằng, trong tình huống này Ares, kẻ đã làm cho hắn cảm thấy bất lực, đã bị một đấm đánh cho tiêu tán một cách quá dễ dàng như vậy, trên trời dưới đất cũng không tìm được bất cứ dấu vết nào về sự tồn tại của hắn nữa.

Trương Hằng nhìn thấy cảnh này chỉ lặng im, cũng không còn loại cảm giác bị kinh ngạc như lúc trước, sau khi nhìn thấy Ares đã biến mất, hắn lập tức cố gắng xoay người lại để nhìn về phía Con Đường Hồi Tưởng, nhưng hào quang Trịnh Xá thở dài, phất tay lên một cái đã giúp hắn chuyển hướng về phía Con Đường Hồi Tưởng, đồng thời một ánh hào quang bay thoáng qua, hào quang Trịnh Xá đã đứng ở cửa chính của Con Đường Hồi Tưởng, nhíu mày nhìn vào bên trong cửa lớn.


Trong lòng Trương Hằng đột nhiên giật mình, gượng cười, hỏi: "Sao rồi? Sở Hạo... Sở Hạo hắn đã biến mất rồi sao?"

Hào quang Trịnh Xá thở phào nói: "Người vẫn còn... được nhìn thấy trong mắt của ta, hắn đang đứng ở thế giới tuyến, dòng thời gian, trên giao lộ trọng yếu của chuỗi nhân quả, rất kỳ lạ... Dựa theo quy luật mà nói, đây nên tính là mạt sát, nhưng... cho dù như thế nào đi nữa, cuối cùng hắn vẫn còn sống, nhưng rất đáng tiếc, hắn thất bại trong việc làm cho các đồng bạn sống lại, nếu như cũng không có đủ sức mạnh để đập tan thế giới tuyến, dòng thời gian, và chuỗi nhân quả, lại không nhờ vào điểm thưởng bảo hộ của Chủ Thần tiêu hao và nhiệm vụ phụ tuyến cung cấp, hắn căn bản không nên hồi tưởng về quá khứ... mà thôi đi, theo như ngươi nói, dũng khí của sự hy sinh, coi như là làm khó hắn rồi... bây giờ ta sẽ lập tức đi cứu hắn trở về."

Lúc đang nói chưa dứt lời, hào quang Trịnh Xá đã biến thành một luồng ánh sáng lung linh xông thẳng vào trong Con Đường Hồi Tưởng, nhất thời, toàn bộ Con Đường Hồi Tưởng dường như không chịu nổi năng lượng khổng lồ mà hào quang Trịnh Xá mang theo, cánh cửa to lớn kia đã bắt đầu rung lắc, sau đó từ từ xuất hiện những vết rạn nứt, những vết nứt càng ngày càng nhiều...

Cùng lúc đó, một phương diện khác, trên chiến trường Varotian và Minh Vương Hades, cùng với việc bầu trời nứt ra, vô số ánh sáng rơi xuống, lúc này một cái hào quang hình người cũng xuất hiện ở nơi này, hình thể bên ngoài của cái hình người này rõ ràng giống hệt với Trịnh Xá đã xuất hiện chỗ Con Đường Hồi Tưởng kia, sau khi hắn xuất hiện lập tức nhìn một cách kỳ quái vào căn nhà nhỏ trên mặt đất, và cửa của căn nhà nhỏ lộ ra một cái đầu của một con ốc sên cực lớn, sau đó lại thấy được các nhân vật trong bộ phim vị diện Cuộc Chiến Các Vị Thần, cuối cùng hắn mới cau mày nhìn về phía cây cầu vàng to lớn trên bầu trời kia, và Minh Vương Hades bị trấn áp ở bên dưới cây cầu vàng.

"Bảo vật này... khí tức rất giống với chuông của Đông Hoàng..."

Quang mang Trịnh Xá cau mày vài giây, sau đó không quan tâm đến vấn đề khí tức của bảo vật này nữa, bay vút lên trên, đấm một đấm làm cho cây cầu vàng này nát bấy ngay tức khắc, lúc này một tia sấm sét màu đỏ như máu từ trên cây cầu vàng tuôn ra, giống như một con rắn đang muốn tháo chạy, lại bị hào quang Trịnh Xá dễ dàng trực tiếp bóp nát bấy ở trên tay, sau đó, hào quang Trịnh Xá muốn đánh ngay một quyền về phía Minh Vương Hades, nếu như đánh thật một quyền này, mười vị Hades cũng chết chắc.

"Đừng giết ta! Ta có thần tính của thần chết, ta có quyền hạn của Minh Giới này, ta có thể giúp ngươi khôi phục Minh Giới trở về vị diện Olympus!"

Dưới nguy cơ sinh tử, tinh thần của Minh Vương Hades vô cùng nhạy bén, từ khi hào quang Trịnh Xá xuất hiện, mãi đến khi Trịnh Xá vung tay đấm nát cây cầu vàng, lần đầu tiên hắn hét lớn những lời lẽ như vậy, hắn căn bản không thử công kích, phản kích, hay chạy trốn, mà mãi đến lúc hắn hét lên lời này là lúc nắm đấm của Trịnh Xá đã hầu như sát đến chóp mũi của hắn, đây xem ra là một đấm bình thường, ngay cả một chút gió nhẹ cũng không gợn lên, lại trực tiếp khiến cho Hades đổ mồ hôi đầy đầu, giống như toàn bộ cơ thể cũng đều nhanh chóng bị dọa cho sợ đến tè ra quần.


Một đấm này của hào quang Trịnh Xá rốt cuộc không đụng trúng đầu của Hades, hắn chậm rãi thu hồi cú đấm này, liếc nhìn Hades với chút hứng thú, lại nhìn về mọi người dưới mặt đất, rồi quay sang Hades, nói rằng: "Trông nom những người phía dưới cho tốt, ta không hi vọng có bất cứ người nào trong số bọn họ chết đi, hãy nhớ kỹ."

Hades như thể vừa được đại xá vậy nên liên tục gật đầu, mà hào quang Trịnh Xá cũng không chần chừ chút nào, hào quang toàn thân lóe lên rồi biến mất.

Mà lúc quang mang Trịnh Xá khác đang xuất hiện ở Con Đường Hồi Tưởng và trên chiến trường Varotian, ở một chỗ khác trong Minh Giới, một ngọn núi hình người, đang bước nhanh về hướng Con Đường Hồi Tưởng, những nơi mà hắn chạy qua, trên mặt đất đều tuôn ra nham thạch nóng chảy đỏ rực, một vài con quái vật thỉnh thoảng nhảy ra từ trong những vệt nham thạch này, cũng không ngoại lệ, những quái vật này đều có máu tươi chảy đầm đìa khắp người, bộ dạng vô cùng dữ tợn, thoạt nhìn thì giống như ma quỷ kinh dị từ sâu thẳm trong địa ngục chạy ra.

Nhưng khi bầu trời nứt ra, lúc một lượng lớn hào quang tuôn trào thẳng xuống, một cái hào quang hình người cũng lấp lánh xuất hiện trước mặt ngọn núi to hình người này, cũng không nói chuyện, cũng không phản ứng, hào quang hình người một mạch đấm thẳng vào ngọn núi to hình người, giữa nắm đấm lập tức tạo thành cơn bão táp vô cùng dữ dội, bão táp thậm chí bị cú đấm đến gần hút vào và lôi đi, biến thành một quả đấm khổng lồ, kích cỡ ít nhất mấy ngàn thước, quả đấm khổng lồ, hoàn toàn có thể được nhìn thấy bằng mắt thường, đang đánh về phía ngọn núi to hình người.

Nhưng ngọn núi to hình người căn bản chẳng thèm quan tâm, thậm chí cũng không thèm chống trả lại một chút nào, nhưng phát ra một tiếng gầm gừ vô cùng kinh khủng, từ trên mình ngọn núi to hình người tuôn ra lớp năng lượng màu đỏ như máu và chói chang như mặt trời vậy, lớp năng lượng màu đỏ như máu này trực tiếp khuếch tán ra ngoài, lập tức tạo ra chấn động khủng khiếp giống như sau khi bom nguyên tử nổ tung, lấy ngọn núi to người hình làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, quả đấm khổng lồ và chấn động như vậy đụng vào nhau, trong giây phút đó, trời đất dường như đều mờ đi, cả thế giới biến thành một vùng yên tĩnh, mãi đến vài giây sau đó, tiếng vang ầm ầm mới vang dội ra bốn phía, nhưng quả đấm khổng lồ và chấn động đỏ như máu kia cùng lúc đã triệt tiêu lẫn nhau.

"Cổ... Tránh ra! Ta không có thì giờ để nói lý với ngươi! Lần này phá giới chẳng qua là hành động hứng thú làm lúc buồn chán, thậm chí nếu thành công, bất quá cũng chỉ có thể đủ để gởi gắm một chút ý niệm về thần của ta, trong những việc lớn vô ích, nếu trước đây khi ngươi chạy tới, ta rất có hứng thú đánh nhau một trận với ngươi, bất luận chiến thắng hay thất bại, đối với một sinh linh bị nhốt trong vô số ngàn tỉ năm như ta đây mà nói, cũng đủ để ta vui vẻ một chút, nhưng bây giờ thì... Cút ngay! Bằng không chớ có trách ta không niệm tình nghĩa xưa kia!" Ngọn núi to hình người phát ra âm thanh trầm thấp.

Mà hào quang hình người chính là hình ảnh của Trịnh Xá, hắn cau mày nhìn một quả đấm của hắn tiêu tan vỡ nát, sau đó mới nhìn về phía ngọn núi to hình người nói rằng: "La! Mẹ kiếp nhà ngươi dừng việc lôi kéo làm thân với ta đi, tình nghĩa xưa kia sao? Là ngươi nói đến lúc ngươi âm mưu thoát khỏi địa ngục, ở vị diện căn nhà nhỏ trong rừng giết chết các đồng bạn của ta sao? Món nợ của chúng ta còn chưa tính toán kỹ lưỡng một chút, lúc đó ta không đủ sức lực để đối phó với ngươi, không có nghĩa là bây giờ ta cũng bất lực trước ngươi, còn nữa, mẹ kiếp nhà ngươi ta đã nói rõ cho ngươi biết mấy chục lần rồi, ta tên là Trịnh Xá, không phải tên Cổ!"

Ngọn núi to hình người im lặng, hơn nữa ngày sau mới trầm giọng nói rằng: "Ngu xuẩn! Nhìn không ra thực lực mạnh yếu của nhau, ngươi vẫn cực kỳ ngu xuẩn như lúc xưa vậy! Nhưng mà rất đáng tiếc, ngươi hiện tại cũng không gánh vác số mệnh huyết sắc số lượng vô tận kia, cho nên ta đã thật sự tức giận, đến lúc ta thật lòng quyết định muốn tiêu diệt ngươi, rốt cuộc ngươi có thể làm sao để sống sót... Nhân Hoàng? Hay là Thiên Đình? Ta nghĩ, có thể bớt đi một cái mặt tốt, có lẽ bọn họ cũng sẽ rất vui lòng thôi? Dù sao, ngươi và bọn họ có thể cũng không làm sao đối phó được..."

Lúc đang nói chưa dứt câu, toàn bộ ngọn núi to hình người đột nhiên co lại, từ trên mỏm núi phun ra nham thạch nóng chảy màu đỏ rực, bao bọc cả ngọn núi lại, nham thạch của cả ngọn núi cũng dần dần tan chảy ra, ngưng tụ thành một khối, giống như một trái tim màu đỏ như máu vậy vừa co rụt lại vừa nảy lên, lập tức giống như có một bào thai hung ác tuyệt thế gì đó ở trong thai nghén vậy.

"Cổ... Ta rất mong đợi phản ứng kế tiếp của ngươi, ta cũng rất kỳ vọng rốt cuộc ngươi làm như thế nào để chiến thắng ta, ngay cả khi nó chỉ là hình chiếu của một chút thần niệm sống kí sinh của ta, hay là... ngươi thật sự cho rằng bây giờ ngay cả hình chiếu của ngươi cũng không tính là thân ngoại hóa thân như vậy lại có thể ngăn cản được ta sao? Để cho con người đích thực của ngươi đến đây đối mặt với ta đi! Ngươi đã không tránh ra, vậy thì..."

"Lập tức làm cho ngươi ngã xuống!"