Vô Hạn Thự Quang

Quyển 13 - Chương 68: Từ bỏ

Ares chưa từng tức giận thế này bao giờ.

Hắn là Thần Chiến Tranh, hơn nữa còn là một vị thần được sinh ra ở Vị Diện Bản Nguyên, chứ không phải là tiến hóa từ một vật phàm mà thành, thế nên hắn gần giống như những dạng thần linh mà bọn người Sở Hạo, Trương Hằng… biết tới ở ngoài đời thực, cũng có nghĩa là một vị thần được tôn sùng nhất, có thể nói hắn là một vị thần có bản chất nguyên thủy nhất.

Một vị Thần Chiến Tranh như Ares thích nhất chính là chiến đấu, chiến tranh và tranh giành. Hắn có tính tình nóng nảy, dễ nổi giận, hơn nữa lại vô cùng thiện chiến. Giống như vào thời xưa vậy, Ares vô cùng ham mê chiến đấu, hắn thích cảm giác hưng phấn do sự sống và cái chết trong các cuộc chiến đem đến, đương nhiên hứng thú đó là với sự tồn vong của đối thủ. Có thể nói thế này, hắn chính là một vị thần được sinh ra chỉ để hưởng thụ niềm vui thú của chiến đấu và tàn sát.

Thế nhưng trận chiến lần này với Trương Hằng lại chẳng hề cho Ares cảm giác được chút thích thú nào cả, thậm chí có thể nói là như đang giày vò vậy.

Hắn đã nhìn ra rồi, bất cứ công kích nào của hắn, chính xác là bất cứ công kích nào của hắn, bất kể là đấm đá theo kiểu phổ thông hay là công kích cận chiến bằng thần thuật có kèm theo Thần Tính, thậm chí là còn dùng đến cả Thần Hỏa có uy lực vô cùng to lớn hắn mới có được chưa bao lâu, chân chính bắt đầu bước chân vào trong suối nguồn của sự siêu thoát bất diệt, Thần Hỏa cũng là ánh sáng tâm linh, ngay cả sức mạnh được cất giấu vô cùng bí mật này mà hắn cũng đã đem ra dùng luôn rồi, thế nhưng tên người phàm trước mặt này…

Khốn kiếp, hắn dám cam đoan hắn đúng là đã đánh trúng tên người phàm kia rồi, hơn nữa còn là đánh mạnh đến mức có thể giết chết được hắn luôn ấy. Thế nhưng vết thương đâu rồi, đâu rồi chứ! Khốn kiếp, đều hồi phục chỉ trong chớp mắt cả rồi. Tốc độ hồi phục nhanh đến nỗi thậm chí rất nhiều lần trước hắn đều tưởng rằng mình đã không đánh trúng được đối phương.

Đâm xuyên qua, xé toạc, phân thây, thiêu cháy, đánh thành mảnh vụn…

Bất kỳ loại công kích nào Ares cũng đều đã thử hết rồi. Thế nhưng tên người phàm trước mặt này, cái tên người phàm tầm thường chỉ có chút mạnh mẽ chứ không hề có Thần Tính, không hề có Thần Hỏa và cũng không hề có bất cứ một công cụ hay vũ khí kỳ lạ nào cả này lại cứ không chịu chết như thế, khốn kiếp!

Hắn ăn gian rồi! Hắn giở trò rồi! Đạo diễn à, phong cách chẳng đúng gì cả…

Nếu Ares biết tới những từ vựng này thì chắc chắn hắn sẽ không ngừng tru tréo trong lòng mấy câu này, chẳng có tình huống gì có thể so được với tình cảnh trước mắt này cả. Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ kẻ địch kỳ dị mà thôi, sợ nhất chính là kẻ địch có giết kiểu gì cũng không chết, không chết, không chết, không chết, không chết…

“Phù… phù… phù…”

“Ha… ha… ha…”

Ares và Trương Hằng đứng đối diện nhau, hai người đứng trên mỏm đồng bằng đã bị tàn phá tan tành này mà cùng thở dốc. Trận chiến này thật ra chẳng tiêu tốn bao nhiêu thời gian cả, chỉ mới năm sáu phút ngắn ngủi mà thôi. Thế nhưng mức độ mãnh liệt thì lại tuyệt đối không thua gì lúc hai người liều mạng bạo phát tuyệt chiêu choảng nhau cả. Cho dù là Ares thì cũng đã hơi có cảm giác mất hết sức lực rồi, mà trái ngược với Ares là Trương Hằng, cái kẻ chỉ chịu đòn và dường như chẳng hề tung ra công kích gì cả thì lại còn chẳng tiêu hao nhiều bằng hắn nữa.

Hai người cứ trừng mắt nhìn nhau như thế, một hồi lâu sau, Ares mới nói bằng giọng khàn khàn: “Ngươi tránh ra cho ta, ta thật sự không giết ngươi nữa. Ta xin thề ta chỉ giết tên người phàm mà Tổ Thần Titan đã yêu cầu này mà thôi.”

Trương Hằng cất giọng cũng khàn khàn giống vậy nói: “Ta xin ngươi đến giết ta đi! Cầu xin ngươi đấy, khốn kiếp, ta thật sự muốn nhìn thử xem ai có thể có đủ khả năng để thật sự giết được ta đây!”


“Ngươi!”

“Ừ! Ta!”

Hai người lại bắt đầu thở hồng hộc và trừng mắt nhìn nhau đầy tức giận.

Lại một lúc lâu sau, Ares mới cố đè nén cơn giận xuống mà hít một hơi thật sâu, nói: “Chắc hẳn ngươi cũng đã phát giác ra rồi nhỉ? Khả năng tự lành của ngươi quả thật đang từ từ yếu đi. Tuy là tốc độ yếu đi rất đáng kinh ngạc, thế nhưng tốc độ tự lành của ngươi lúc này đã chậm hơn lúc ban đầu ít nhất cũng một chốc rồi. Đừng xem thường một chốc này. Ta là thần linh, ta đã thắp lên Thần Hỏa rồi, ta hoàn toàn có thể tiếp tục tiêu hao với ngươi. Một ngày, mười ngày, một trăm ngày, ta chẳng sợ gì hết. Mà ngươi thì sao? Chỗ này đã là Minh Giới bị niêm phong rồi. Cho dù không thể giết được ngươi trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng ta không tin ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị thương, sự tồn tại của vĩnh hằng bất diệt, sớm muộn gì cũng có thể thật sự giết được ngươi. Khốn kiếp, rốt cuộc ngươi vì nguyên nhân gì mà cứ tới liều mạng với ta thế hả! Bộ ngươi không biết cái gì gọi là sợ hãi mà kẻ yếu nên có sao?”

“Sợ hãi? Ta biết chứ!”

Trương Hằng cố gắng đứng thẳng người. Thánh y hoàng kim trên người hắn đã vỡ vụn tan nát rồi, chỉ còn lại vài miếng rách vắt trên thân mà thôi. Quần áo trên người đều sắp biến thành tấm giẻ cả rồi, thế nhưng cả người hắn lại không hề có một vết thương nào cả, chỉ là khắp nơi đều đen đúa mà thôi. Hắn cứ dùng điệu bộ như kẻ ăn mày này mà lộ ra khí thế bễ nghễ thiên hạ cất tiếng: “Thế nhưng ta cứ không chết đấy, có bản lĩnh thì ngươi tới cắn chết ta đi!”

“Rắc” một tiếng, Ares đã cắn nát mất vài cái răng của mình. Lòng hắn thật sự nổi lửa giận rồi đấy. Cái lý trí vốn tiếp cận tới khởi nguồn để có được nọ lập tức không còn sót lại chút gì nữa. Hắn vừa thét lên vừa xông đến trước mặt Trương Hằng, há miệng ra liền cắn mất một miếng thịt trên vai Trương Hằng, sau đó cũng không nhả ra mà cứ thế nuốt luôn xuống bụng. Hắn đang thật sự muốn cắn chết Trương Hằng.

Trương Hằng nói thế, nhưng thật ra hắn đã phát hiện có chỗ không đúng từ lâu. Các đòn công kích của Ares mạnh tới cỡ nào, cứ nhìn chiến trường nơi đây chỉ toàn là hố với động thì cũng đủ để biết rồi. Nói khó nghe thì là nếu so về sức mạnh, hắn và Ares cũng giống như là thỏ với sư tử vậy. Nếu là lúc thường thì chỉ cần một nắm đấm của Ares thôi đã đủ để kết thúc được hắn rồi. Thế nhưng hắn lại cứ hết lần này đến lần khác bị đau mà không bị thương, toàn thân từ trên xuống dưới chẳng mất lấy một miếng thịt nào cả, đây là một chuyện không thể nào nghi ngờ được nữa. Trong khoảng thời gian chịu đòn này, Trương Hằng đã tỉ mỉ suy nghĩ đến mọi tình huống, cuối cùng hắn đã xác định rằng nguyên nhân giúp hắn không chết là do… chiếc mặt nạ xanh lá đó!

Bởi vì hắn đã thử hơi cầm chiếc mặt nạ xanh lá nọ ở trên tay rồi để hơi xa cơ thể một chút, ngay sau đó, hắn liền thật sự cảm giác được tổn thương, hơn nữa còn là tổn thương trí mạng. Chiếc mặt nạ này… đang bảo vệ hắn và giúp hắn không chết.

Thế nhưng dù là thế thì cũng phải công nhận lời Ares đã nói, khả năng tự lành của hắn, hoặc là nói năng lượng được tích tụ không biết bao nhiêu nghìn tỷ năm trong chiếc mặt nạ xanh lá này đang càng lúc càng tiêu hao nhiều hơn và sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc bị cạn sạch. Cứ tiếp tục thế này thì hắn tuyệt đối chết chắc. Trừ phi hắn có thể chuyển hóa khả năng tự lành này thành khả năng công kích, không tiếp tục đơn phương chịu đòn nữa, mà là phản đòn lại và giết chết Ares. Nếu không thì hắn sẽ chẳng khác gì một cái bao cát chịu đòn cả, sớm muộn gì cũng phải đón nhận cái chết mà thôi.

Phương pháp duy nhất… đeo mặt nạ xanh lá lên và lại biến thành quái kiệt biến hình lần nữa, bước vào trạng thái siêu cấp mà ngay cả Trịnh Xá cũng phải bị trúng đòn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nọ. Nếu bước vào trạng thái đó thì cái tên Ares trước mặt này quả thật chẳng là gì cả, chỉ là… chỉ là… chỉ là…

Làm sao hắn có thể đeo mặt nạ lên như thế được?

Lòng Trương Hằng thầm giãy giụa đầy đau đớn. Mà sau một tiếng hét lớn, Ares lại cắn lên đầu của hắn, cắn một cái thật mạnh. Một cú cắn này liền xé gần nửa cái đầu cùng xương sọ, thậm chí là não người bên trong xuống, sau đó Ares lại lập tức nuốt tất cả xuống bụng. Trong khoảnh khắc này, do thiếu mất não bộ nên vẻ mặt của Trương Hằng chợt trở nên ngẩn ngơ. Tuy ngay sau đó hắn đã tự chữa lành trở lại, thế nhưng tay hắn lại đã theo bản năng, dường như là nghe theo bản năng cầu sinh mà đeo chiếc mặt nạ xanh lá kia lên. Chỉ cần một động tác, hắn sẽ lập tức có thể biến thành quái kiệt biến hình gần như vô địch nọ, biến thành vị thánh tân thời mặt xanh nọ…

“Không!”

Trương Hằng đau khổ thét lên một tiếng, cả cái đầu liền nổ tung dưới nắm đấm của Ares. Thế nhưng cho dù là vậy, tay của hắn vẫn rời khỏi chiếc mặt nạ, chẳng hề có ý định đeo nó lên lần nữa…


Không chỉ vì lời hứa với Sở Hạo, mà càng là vì sự sống chết của Sở Hạo…

Trương Hằng biết trong trạng thái của quái kiệt biến hình, ý thức của hắn chẳng thể nào điều khiển được sức mạnh cùng cơ thể này, ý thức của bản thân hắn sẽ giống như là đang chìm vào giấc ngủ và nằm mộng vậy. Cũng giống như lúc hắn để Zeus chạy đi trong trận chiến quấy rầy Trịnh Xá trước đây vậy, có lẽ sau khi giải quyết xong Ares, hắn sẽ tò mò mà chạy đến con đường hồi tưởng, hoặc là chạy đi quấy phá ở một nơi nào khác trong Minh Giới, hoặc càng quá hơn nữa là hắn sẽ phá hủy luôn cánh cổng của con đường hồi tưởng này…

Những chuyện này đều có thể sẽ xảy cả, chính hắn còn chẳng biết mình sẽ làm những gì nữa. Trước tình hình này… Hắn làm sao dám phó thác tính mạng của Sở Hạo vào thứ chẳng biết sẽ ra sao chứ? Làm sao dám phó thác sự tín nhiệm của đồng đội vào cái gọi là có thể chứ?

Tuyệt đối không thể, thế nên…

“Giết ta đi! Sao mà nắm đấm của ngươi càng lúc càng chẳng có sức gì vậy? Nào, ta sẽ đứng yên ở đây không động đậy gì cả, có bản lĩnh thì đến giết chết ta đi!”

Sau mười mấy lần bị đánh, bị nghiền nát, Trương Hằng lại tiếp tục lớn tiếng rít gào lên như thế lần nữa.

Mà lời đáp của Ares lại là một cú đấm ngay chính diện nữa. Ares đấm xuyên qua lồng ngực của hắn, sau đó lại từ lỗ hổng ở nơi đó mà kéo mạnh ra, Trương Hằng lập tức liền chia năm xẻ bảy. Thế nhưng chỉ nháy mắt sau, hắn lại hợp lại nguyên vẹn như trước, mà lúc Ares đang định tiếp tục tấn công nữa thì ngay lúc đó, đột nhiên có một tiếng vang phát ra từ chỗ cánh cổng của con đường hồi tưởng.

Hai người đều không hẹn mà cùng nhìn sang đó, liền thấy trong cánh cửa vốn một màu đen nhánh, trống không chẳng có thứ gì đó chợt xuất hiện bóng người của Sở Hạo. Thế nhưng không phải là cảnh Sở Hạo bước ra khỏi đó, mà là Sở Hạo đang loạng choạng tiến về phía trước trong một nơi như là cống ngầm, mà phía sau hắn thì đang kéo theo bọn Ares, J, Tom, Niệm Tịch Không… Chỉ là bọn họ cứ như là những âm hồn vậy, có một thứ gì đó giống như là sợi dây thừng nhô ra khỏi cơ thể nửa hư ảo của bọn họ và được Sở Hạo nắm trong tay, kéo đi tiến thẳng về phía trước…

Hắn... đã tìm được các đồng đội rồi… đang dẫn bọn họ ra ngoài… đang dẫn bọn họ đi hồi sinh…

Thế nhưng cùng lúc đó, cánh cửa ở bên lề cổng lớn đang dần khép về phía trung tâm với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, tốc độ càng lúc càng nhanh. Nhiều nhất là mười mấy giây nữa thôi, cả cánh cửa rất có thể sẽ hoàn toàn khép lại. Một khi cánh cửa đó đã đóng lại thì không chỉ không có cách nào hồi sinh được mọi người mà thậm chí ngay cả Sở Hạo cũng sẽ…

“Ha ha ha, xem ra không cần phải đùa giỡn với ngươi nữa rồi. Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, thế nhưng tên người phàm này chẳng có số mệnh gì cả. Tuy chuyện này không có bao nhiêu khả năng, bất cứ một sinh mệnh nào lúc vừa sinh ra cũng đều có vận mệnh cả, sinh vật không có vận mệnh thì chẳng thể nào tồn tại được hết. Thế nhưng tên người phàm trước mặt này lại dường như là một ngoại lệ. Một sinh vật như hắn mà lại dám bước vào trong con đường hồi tưởng. Xem ra chẳng cần đến ta ra tay nữa rồi, cứ để cho hắn bị nhốt ở trong đó không sống cũng chẳng chết là được rồi, ha ha ha… Ngươi… ngươi làm gì đó?”

Ares trước tiên là điên cuồng cười lớn và cao giọng châm chọc, kế đó giọng hắn chợt chuyển thành kinh hãi và khủng hoảng. Bởi vì ngay trước mắt hắn, tốc độ của Trương Hằng bất chợt tăng nhanh chóng mặt, gần như là tăng lên gấp hai mươi lần tốc độ vốn có của hắn, thậm chí là còn hơn thế nữa. Tốc độ thế này khiến cho cơ thể của hắn bắt đầu vỡ vụn ra. Mà chính nhờ vào tốc độ này, Trương Hằng đã xông thẳng đến ngay trung tâm nơi cánh cửa của con đường hồi tưởng đang khép lại. Sau đó hai tay giơ lên trời, hai chân giẫm xuống đất, hắn…

Hắn dùng thể xác phàm tục của mình gồng mình chặn lấy cả cánh cửa của con đường hồi tưởng!

Ngay sau đó, máu thịt lẫn lộn. Cánh cửa nọ vẫn duy trì sức mạnh như cũ, chia cắt phàm thai. Chẳng qua là bị nghiền thành thịt nát mà thôi, thế nhưng đống thịt nát này lại tự lành lại chỉ trong nháy mắt và lại biến thành một Trương Hằng đầu đội trời, chân đạp đất như trước, rồi sau đó lại bị nghiền thành thịt nát…

Ares nhìn cảnh này mà chấn động. Hắn há to miệng, sau đó liền lặng yên mà nhìn Trương Hằng cứ sống rồi lại chết, chết rồi lại sống như thế. Hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi… đáng sao? Cho dù không chết nhưng cứ thế này thì còn chẳng bằng chết nữa, ngươi… đáng sao? Chỉ cần từ bỏ hắn thì ngươi sẽ có thể không chết, thậm chí là có thể trở nên mạnh hơn, trở nên mạnh hơn cả ta nữa. Ta không nhìn ra được cực hạn của ngươi, ngươi chỉ cần từ bỏ…”

“Nhưng ta không thể từ bỏ được!”

Giọng của Trương Hằng, từ giữa hình người và đống thịt nát kia gào thét truyền ra.

“Đội trưởng của ta, Sở Hạo, hắn… hắn là một thánh mẫu chỉ biết nghĩ đến người khác, chỉ biết nghĩ đến nhân loại, chỉ biết nghĩ đến dân chúng, chỉ biết nghĩ đến thế giới, chỉ tồn tại vì mục đích cứu rỗi mà thôi. Ngoài ta ra, hắn đã không còn đồng đội nào khác nữa rồi. Ngoài ta ra, hắn đã chẳng còn ai để tin tưởng và dựa dẫm nữa rồi. Hắn chỉ có thể tự đi gánh vác tất cả mọi thứ mà thôi. Nếu bỏ rơi hắn…”

“Hắn sẽ chết mất!”

Tiếng gào thét của Trương Hằng, còn có tiếng vang lớn của cánh cửa đang bị một sinh mạng chèn ngang, chẳng thể nào khép lại đó bay đi thật xa, vang vọng thật xa giữa vùng đất của cái chết nơi Minh Giới này…