Vô Ảnh Thần Chiêu

Hồi 14

Oanh Oanh cảm thấy mình như bị bỏ rơi. Đêm trường tịch mịch, Tuyết Cừu và Băng Kiên gặp nhau bàn luận về trận pháp rất tâm đắc. Oanh Oanh đứng lên đi vòng quanh trận.

Băng Kiên nói:

- Oanh Oanh cô nương giở chứng rồi!

Tuyết Cừu nói

- Tại hạ biết làm sao bây giờ. Lắm lúc muốn vào non mà ở, ngặt vì còn nhiều nợ với giang hồ.

Băng Kiên chạy theo Oanh Oanh:

- Oanh Oanh cô nương đi đâu mà thơ thẩn vậy? Nên nhớ đây là gò Ma Khâu, nhiều ma lắm.

Oanh Oanh dừng lại nói:

- Ta không muốn làm phiền hai vị nữa, cứ để ta đi tự nhiên.

Băng Kiên kéo tay nàng, nói:

- Muốn đi hãy chờ rạng ngày...

Lã Tuyết Cừu cũng tới kịp, chàng hỏi:

- Nhị vị cô nương có thấy gì không? Tại hạ vừa thấy một bóng trắng lảng vảng đâu đây, thân pháp ngụy dị lắm.

Băng Kiên nói:

- Ta nghe có mùi lạ, chưa kịp nhìn...

Oanh Oanh nói:

- Còn ta thì như chiêm bao!

Mỗi người một câu, không ai xác định được vấn đề gì cả. Thình lình, Tuyết Cừu phóng tới, và hai người nhìn theo, thấy phía trước họ không xa thấp thoáng một bóng người.

Tuyết Cừu đứng đối diện với người kia. Băng Kiên và Oanh Oanh cũng vừa tới kịp.

Kẻ lạ mặt y phục trắng, dong dỏng cao, bịt mặt, dáng dấp một nữ nhân, không rõ tuổi tác.

Tuyết Cừu nói:

- Tại hạ là Lã Tuyết Cừu, xin ra mắt đại giá. Đại giá đến đây chắc có điều chỉ giáo.

Kẻ lạ quan sát ba người một hồi, nói:

- Ta nghe nói công tử thông minh lắm, nhưng xét ra lời đồn đãi ấy không thật. Công tử định phá trận này sao?

Tuyết Cừu nói:

- Tại hạ là kẻ tăm tối chứ không phải thông minh như ai đó đã nói. Trận này do Đông Hải Thần Quân lập ra, nhốt không biết bao nhiêu người trong ấy. Tại hạ quyết vào đó để đưa họ ra. Xin đại giá cho biết tánh danh để tiện việc xưng hô.

Người kia nói:

- Khỏi cần biết tên tuổi làm gì! Ta đến đây để đánh cuộc với công tử.

Tuyết Cừu ngạc nhiên hỏi:

- Đánh cuộc ấy như thế nào?

Nữ nhân bịt mặt nói:

- Đánh cuộc về trận pháp! Nếu ta nói đúng, ta sẽ nhờ công tử giết một người. Nếu công tử nói đúng, công tử nhờ ta bất cứ điều gì, ta cũng không từ chối.

Tuyết Cừu suy nghĩ một hồi, nói:

- Tại hạ không nhận lời! Lý do đánh cuộc của đại giá mù mờ lắm. Nói đúng là đúng điều gì? Giết một người là giết ai?

Nữ nhân nói:

- Ta nói trong trận này không nhốt một người nào trong đó. Công tử dám cuộc không?

Nghe nữ nhân nói, ai cũng giật mình. Băng Kiên nói:

- Vì đâu mà nương nương nói như vậy?

Nữ nhân nhìn chăm chăm vào Băng Kiên, hỏi:

- Cô nương là đệ tử của Thần quân? Lão ấy là một đại ma đầu, nhưng cô là người chân chính. Ta không giải thích vì đâu, nhưng ta biết chắc chắn là vậy. Lã công tử có dám đánh cuộc không?

Tuyết Cừu nói:

- Chả lý họ tự ra được? Hay là đại giá đưa họ ra? Hoặc họ đã chết nơi đó rồi?

- Ta không đưa họ ra, cũng không có ai chết. Ta biết không có ai ở nơi đó.

Băng Kiên nói:

- Việc này không đánh cuộc được. Nhưng vào trận là cứ vào thôi.

Nữ nhân nói:

- Các người vào đó là hết đường. Không phải vì các ngươi không biết lối ra, nhưng vì có quái sự thu hút tính tò mò. Nếu không tin ta thì các ngươi gặp hiểm nghèo!

Tuyết Cừu hỏi:

- Xin đại giá giảng kỹ cho bọn vãn bối nghe.

Nữ nhân nói:

- Ngươi không suy luận được sao? Này nhé nếu những người ấy ra rồi, tại sao không ai gặp mặt? Nhưng ta dám nói họ không có nơi đó thì hiểu sao mới được?

Oanh Oanh bây giờ mới nói:

- Theo lời của tiền bối, tiểu nữ hiểu là những người bị nhốt trước đây họ đào lấy một con đường ngầm, do theo con đường đó họ đến một nơi nào đó. Ai đến nơi đó rồi thì không trở lại nhân gian nữa?

Nữ nhân nói:

- Cô bé này thật thông minh. Ta đoán là vậy. Họ không đủ sức ra lại ngoài trận, thì không ai tội gì ngồi một chỗ để thi gan cùng tuế nguyệt. Còn vũ khí đó, họ đào một con đường ngầm vài chục trượng trong lòng đất mà thoát ra dễ dàng. Nhưng bất ngờ họ đào trúng địa đạo của một dị nhân nào đó, cho đến cả Đông Hải Thần Quân cũng không biết, và toàn bộ những người ấy ở lại đó luôn... Họ có thể bị chết hoặc bị khống chế không chừng. Ta giảng các ngươi nghe mà ta không hưởng một điều lợi gì cả...

Lã Tuyết Cừu nói:

- Đại giá muốn tại hạ giết một người, là giết ai vậy?

Nữ nhân lắc đầu:

- Ngươi không đáp ứng điều kiện của ta thì thôi, hỏi làm gì cho mệt não. Tốt hơn hết, ta khuyên các ngươi đừng vào.

Tuyết Cừu nói:

- Đại giá đã lưu ý rồi, bọn vãn bối phải đề phòng.

Nữ nhân khẽ thở dài, nói:

- Tính hào hiệp, tính hiếu thắng nhiều khi tự sát. Ta đi!

Nữ nhân quay mình xuống đồi.

Băng Kiên nói:

- Có thể Ngũ Ngoạn Cô không muốn công tử vào trận nên cho người tới nói như vậy.

Tuyết Cừu suy nghĩ rất lâu về điểm này. Chàng nói:

- Ý nghĩa thì có thể. Nhưng xét ra lời của vị đại giá này có lý.

Băng Kiên nói:

- Nếu vào đó quả tình như vậy, công tử có theo địa đạo ấy mà đi không?

Tuyết Cừu nói:

- Lương tâm con nhà võ có lý nào gặp việc đáng làm mà không làm? Có điều tại hạ cần phải nói trước, nếu quả có địa đạo, hai vị phải quay trở ra.

Băng Kiên nói:

- Không thể như vậy được. Trong chuyến đi này sống chết có nhau. Nếu Oanh Oanh cô nương muốn ra thì cứ ra.

Oanh Oanh cười nhạt:

- Ta đâu có hèn vậy.

Tuyết Cừu nói:

- Hai vị quay ra chính là cứu tại hạ. Ý nghĩa là vậy.

Băng Kiên nói:

- Ta hiểu được điều này. Nhưng ta không chịu để công tử vào tuyệt lộ một mình.

Lã Tuyết Cừu không nói gì nữa.

Oanh Oanh hỏi:

- Tiểu muội không hiểu gì về Kỳ môn cả, cũng không biết tác giả của môn học này là ai. Xin hai vị có thể sơ lược qua để tiểu muội nắm được phần căn bản.

Tuyết Cừu nói:

- Văn di tải đạo (lấy văn học mà chở đạo), đó là tư tưởng của người xưa. Chính vì lẽ đó, họ không chú ý đến hình thức như tác giả. Bộ Kỳ môn có từ lâu lắm, nghe đâu của Khương Tử. Về đời Đông Hán, học giả Dương Hùng viết Thái Ất thay cho Kỳ môn. Thái Ất rất mầu nhiệm. Chính Gia Cát Lượng ảnh hưởng Thái Ất. Sau này người hiểu Kỳ môn thấu đáo nhất vẫn là Lưu Bá Ôn.

Oanh Oanh lại hỏi:

- Còn việc án cung, án cửa của Kỳ môn thì sao?

Tuyết Cừu lắc đầu thở dài:

- Việc này nghiên cứu một đời vẫn không hiểu là không hiểu. Nói một đôi câu, làm sao nắm vững được vấn đề. Đại khái là, lấy tám cung mà án theo phương hướng thì được bốn chính bốn phụ. Cùng ba nguyên (thượng nguyên, trung nguyên, hạ nguyên) mà bày ngang dọc hàng. Từ Tý đến Ngọ chuyển theo mặt Đông trải khảm cấn chấn tốn, độn dương, nghi xuôi kỳ ngược, trực phù bay suốt chín cung. Từ Ngọ đến Tý, dọc hướng Tây, qua Ly, Khôn, Đoài kiềm. Độn âm, nghi ngược kỳ xuôi, trực sử nghịch tròn tám cửa.

Nhận chín cung án chín sao theo vòng trực phù, an nguy biết rõ. Ghép tám quái, dựng tám cửa theo vòng trực sử, lành dữ phân minh. Chín sao trên thiên bàn, cùng với kỳ nghi mỗi giờ một đổi đó là tượng trời vần chuyển. Tâm thần trên địa bàn hợp với nghi kỳ năm ngày một đổi, đó là tượng đất lặng trong...

Oanh Oanh đưa tay ra chận lại, nói:

- Thôi thôi, đủ rồi! Công tử đọc như đọc thần chú, tiểu muội nghe nhức đầu quá.

Trời phương Đông đã hừng sáng, ai nấy đều sửa soạn một chuyến hành trình đầy gian nguy, mà khoảng cách chưa tới nửa lằn tên.

Bỗng một con chim ưng bay tới, thả xuống phong thư.

Tuyết Cừu thở ra đọc:

“Lã công tử nhã khán,

Ta vừa xem thiên văn, thấy vùng Ma Khâu có ác khí, biết là dữ nhiều lành ít. Những người vào trận có thể bị nguy rồi. Mong công tử phản bộ thì hơn. Đường xa ta đến không kịp.

Nay thư, Ngũ...”

Lã Tuyết Cừu trao thư cho hai người kia. Cả hai xem rồi cùng nói:

- Lời thư khẩn cấp, ý chân thành. Công tử có ý kiến gì?

Tuyết Cừu quả quyết:

- Có chết cũng vào. Bây giờ tới giờ rồi. Tại hạ đi đây!

Chàng mang hành lý, tay cầm kiếm, bàn tay trái tính toán.

Hai cô cũng bước theo chàng. Ba người đi dọc quanh trận.

Một hồi, chàng dừng lại, nói:

- Cửa vào đây!

Chàng đặt bước chân đầu tiên vào trận.

Băng Kiên cũng đưa tay bấm, rồi nói:

- Dọc tay phải năm bước tới cửa sinh.

Cả ba lặng lẽ đi và phập phồng. Sương mai còn đọng nhiều trên đá, cây. Càng lúc họ càng bước lên cao.

Chợt Tuyết Cừu dừng lại, nói:

- Lại có những sợi dây gì thế này?

Cả ba cùng thấy, đó là những sợi dây dệt như hình mắt lưới, đường ngang đường dọc chẳng chịt, dây lớn bằng ngón tay, màu trắng đục có gân hồng.

Băng Kiên nói:

- Đây không phải là dây nhân tạo. Nó là chất gì, do ai đặt?

Tuyết Cừu toan lấy kiếm chặt đứt nó, Băng Kiên vội ngăn lại, nói:

- Đừng động vào dây! Nên lấy lửa đốt thử!

Tuyết Cừu động tâm. Chàng đánh lửa lên đốt. Hồi lâu dây ngún lên khói đen, tỏa ra mùi khét như mùi đốt sừng, đốt tóc.

Oanh Oanh nói:

- Quái lạ! Thứ dây đó phủ khắp trận đá này.

Băng Kiên nói:

- Ta biết rồi! Đây là tơ nhện.

Oanh Oanh nói:

- Tơ nhện lớn như. Ngón tay, thì con nhện ấy phải lớn như một cái nhà và các que của nó dài đến vài chục trượng.

Băng Kiên nói:

- Ta đọc trong các cổ thư nói trên những hoang khâu, hoang sơn có loại Khủng tri thù to lớn như những khối đá tảng, thường ở trong hang, nó giăng tơ bắt thứ rừng để ăn thịt. Và đây có thể là một Khủng tri thù. Đừng động đến tơ nó, thì nó không biết. Hãy đốt nó để tìm lối đi.

Họ làm ngay. Tuyết Cừu nói:

- Không có loại đao kiếm nào chặt đứt tơ đó cả. Ta đốt lấy một đoạn tơ để thí nghiệm.

Họ đem ra một đoạn tơ. Tuyết Cừu lấy thanh bảo đao cắt nó cũng không đứt. Chàng lấy cả thanh Long Tuyền kiếm chặt vào nó cũng không để dấu vết gì.

Băng Kiên nói:

- Chỉ có móng hoặc răng nó mới cắt đứt những sợi tơ này thôi.

Oanh Oanh chợt hỏi:

- Làm sao các người đi trước vào trận được? Nếu vạch tơ chun đi thì nhện sẽ biết ngay. Và như vậy là hết sống với nó. Ta quay trở lại là vừa.

Tuyết Cừu nói:

- Cô nương nên quay ra đi.

Băng Kiên nói:

- Oanh Oanh nói vậy là có lý. Cho đến sợi tơ mà bảo kiếm không cắt đứt thì nếu gặp nó, làm sao ta có thể chặt được các que của nó.

Tuyết Cừu ngẫm nghĩ rồi nói:

- Đừng chặt vào móng mà chặt vào chân nó. Bây giờ cứ đốt tiếp một khoảng để đi.

Băng Kiên nói:

- Đốt nhiều quá nó biết ngay, vì nó bắt được mùi khét của chính nó.

Họ kiên nhẫn đốt từng mảng nhỏ. Họ lại tiếp tục đi. Dĩ nhiên họ nhắm cửa tử mà đi vào.

Qua đoạn khởi đầu, họ chuyển sang giai đoạn hai.

Tuyết Cừu nói:

- Đây tới biên trận thứ nhì, ta lại tìm một cửa sinh khác. Đây lại có mấy sợi tơ nhện nhỏ, chỉ lớn bằng chiếc đũa.

Băng Kiên nói:

- Ta gặp họ hàng nhà nhện rồi. Thật nguy hiểm.

Tuyết Cừu nghĩ đến Phi Quỳnh và Giải Ngữ, nên chàng rất nóng lòng, nói:

- Tại hạ đã nguyện rồi. Chưa biết tin tức những người kia, thì tại hạ phải làm cho tới cùng. Nhị vị hãy ra ngoài chờ tại hạ. Trong vòng hai ngày mà tại hạ không ra thì cứ xem như...mãn số rồi. Và như vậy hai vị đi luôn.

Oanh Oanh nói:

- Trước sau gì công tử cũng đuổi ngược đuổi xuôi. Sao ta không tìm biện pháp?

Họ lại đốt một mớ tơ nữa để tìm lối vào. Lần này Băng Kiên đi trước. Nàng quanh co một hồi bỗng dưng lại nói:

- Một con Khủng tri thù đang tiến về phía chúng ta!

Cả ba cùng thấy một con vật khổng lồ màu đen, que của nó dài như những cây sào, bên trong lớn, bên ngoài nhỏ và bén nhọn như lưỡi kiếm. Cặp mắt lòi ra màu đỏ rực. Nó bám trên những sợi tơ đi thoăn thoắt.

Tuyết Cừu trao đao cho Oanh Oanh, nói:

- Đừng sợ! Hãy nhằm vào các khớp của nó mà tấn công. Tại hạ sẽ chọc thủng cặp mắt nó.

Băng Kiên cũng rút kiếm ra.

Nhện theo dây mà tiến về phía họ. Nhện lớn bằng bộ phản gõ. Nó cách trên đầu ba người chừng vài trượng. Có ba cái que hoạt động.

Băng Kiên nói:

- Đây mới chỉ là nhện con.

Lã Tuyết Cừu cũng xác nhận là vậy, vì nó đi trên mảng tơ nhỏ.

Oanh Oanh nói:

- Đề phòng nó phun khí độc.

Các que nhện đưa qua đưa lại từ từ.

Nhưng Tuyết Cừu la lên:

- Nó lừa chúng ta đó! Nó hoạt động nhanh lắm, hãy đề phòng!

Chàng chưa dứt tiếng, bỗng một que phóng tới nhanh như chớp.

Tuyết Cừu phóng người lên, dùng Vô ảnh ma chiêu đưa kiếm chặt vào đốt thứ hai của nó. Ánh lửa tóe ra, nghe choang một tiếng, nhện rụt que đó về và thọc que khác tới.

Chàng đáp xuống đất nghĩ thầm:

- “Các que rắn như sắt, bảo kiếm không làm gì được, nguy hiểm biết chừng nào”.

Chàng nói nhanh:

- Tại hạ cầm chân nó đây, hai vị tiến về phía trước một chút để tránh tấn công. Nhớ đừng đi lạc!

Bây giờ nhện hoạt động cả bốn que. Trên mỗi que có gai tua tủa, móng màu trắng mốc.

Chàng quyết thọc kiếm vào mắt nó. Lã Tuyết Cừu dùng Vô ảnh ma chiêu chớp người lên, nhằm lúc các que kia đang vươn ra ngoài, mũi kiếm xớt ngang qua mắt nó.

Một con mắt bị thủng. Nhện đau đớn co mấy que lại, và phún ra một làn hơi có pha nước.

Tuyết Cừu bế hô hấp và nhảy sang chỗ khác. Chàng tiếc tại sao không đánh liên tiếp hai chiêu, để hủy cặp mắt cho rồi.

Nhện bỏ chạy.

Chàng đón đường nó làm tiếp một mắt khác.

Nhện rơi xuống đất, miệng nó phát ra âm te te không lớn nhưng có chấn động. Nhện chống chân bò tứ tung.

Lã Tuyết Cừu chạy tới bên hai cô, nói:

- Đôi mắt nó bị hủy rồi. Nhện chúa sắp đến bây giờ.

Băng Kiên xác định phương hướng rồi tiến vào tâm trận. Tâm trận là một gò cao, nơi đó mù mịt như khói sương, có sương bay, có gió thổi. Những sợi tơ lớn nhỏ chen nhau.

Bỗng tơ động mạnh.

Tuyết Cừu nói:

- Nhện Chúa đến kìa...

Họ bước về phía không có tơ để tránh sự tấn công của Khủng tri thù. Từ xa, họ đã nghe tiếng te te làm rêm cả một góc trận. Các sợi dây tơ bị nhăn nhúm.

Nhện chúa như một con quái vật kỳ hình dị dạng, giống như con nhện trước nhưng to lớn hơn nhiều. Khủng khiếp nhất là cặp mắt nó như hai khối lửa đỏ rực và chuyển động.

Nó đến cách ba người mấy trượng rồi dừng lại.

Băng Kiên nói:

- Những quái vật luôn luôn có sự thông minh, nó có thể hiểu được ý định của ta.

Tuyết Cừu nói:

- Nguy hiểm thì chắc chắn không tránh khỏi, tuy nhiên phương pháp tấn công không khác. Hãy tránh đi tầm nhìn của nó. Không chừng cặp mắt kia nó có thể sai khiến được chúng ta.

Bỗng có mấy gói đồ từ trên tường rớt xuống. Sương khói nơi đây dày đặc nên không thấy nền trời. Những gói đồ kia có lẽ là thực phẩm. Nhện lấy giậm nát ra, có gói thì nó kẹp bỏ vào miệng.

Miệng nó giống như một cái hang có chuyển động, có nắp che ngang. Khi các nắp đậy lại thì không ai biết nơi đó là miệng.

Tám chiếc que khổng lồ đó ngắn dài không đều nhau, bắt đầu hoạt động. Nhện trườn mình tới búng ra một que nhanh như chớp.

Oanh Oanh đưa bảo đao và Tuyết Cừu đưa bảo kiếm ra gạt.

Đao và kiếm dội lại. Tuyết Cừu nói:

- Rất may là ta hủy đi một số tơ! Nếu không, nó trườn tới, ta không cách nào thoát kịp. Hai vị hãy cẩn thận đánh cầm chừng với nó...

Chàng nói xong, lăn sâu vào nhện, để chuẩn bị dùng Vô ảnh ma chiêu.

Ba que của nhện tấn công chàng, bụng nhả tơ và bột phấn.

Tuyết Cừu thất kinh vội vọt ra ngoài. Tuy vậy chàng cũng bị vướng mấy sợi tơ nóng bỏng như lửa.

Tuyết Cừu sợ quá, hét lớn:

- Hãy lùi lại khoảng trống!

Nhện trườn mình bò theo, chân nó đụng đất. Cái tinh quái của nó là nó lấy chân đẩy mấy tảng đá lăn về phía họ! Những khối đá khổng lồ từ trên dốc lăn ào ào xuống.

Vừa tránh que vừa tránh đá, bọn Lã Tuyết Cừu khổ sở hết sức. Nơi họ đứng một khoảng trời trống hiện ra, trận pháp bị nhện phá vỡ.

Tuyết Cừu nói:

- Những con Khủng tri thù này dựa vào ma trận mà uy hiếp chúng ta. Hai người để ý, chính lưới của nó cũng có hình bát quái. Bây giờ trận bị phá rồi, không sao cả.

Họ thấy mặt trời đang độ giữa buổi. Mắt nhện không còn đỏ rực nữa. Sự hoạt động của nó không còn hung hãn như trước.

Băng Kiên nói:

- Nếu không trừ loại quái nghiệt này thì sẽ di hại cho sinh linh. Chúng chuyên sống giữa hang sâu khổng lồ.

Tuyết Cừu hỏi:

- Ta có nên tìm những bổi khô để đốt các loại tơ này không?

Oanh Oanh nói:

- Chúng ta nhất quyết phải trừ cho được nó.

Nhện đã bỏ đi. Cả ba cùng đi theo nó. Cả ba thấy trên gò đất to lớn, có hình sống mũi con người, có một cái hang rất lớn, không biết ăn sâu tới đâu. Nhện bò về phía đó.

Tuyết Cừu nói:

- Nếu nó chui vào hang đó thì ta hết cách trừ. Gò đất đó chính là tâm trận đã bị nó phá. Và những người đã vào trước đã bị nhện hại rồi.

Chàng buồn vô hạn.

Hang sâu thăm thẳm đó ăn hướng xiên lên, nên không thể lấp bằng đá được.

Nhện bắt đầu vào hang.

Tuyết Cừu nói:

- Chỉ còn cách chất cây khô và đốt lửa xông khói nó, may ra có cộng hiệu gì không?

Trận Bán Cực bây giờ chỉ có đá và đá, chứ không còn là trận pháp nữa.

Tuyết Cừu đứng trên gò đất sống mũi ấy quan sát bốn bên, nơi đây là chỗ cao nhất của thạch trận này. Chàng thấy con nhện nhỏ kia ở xa xa vẫn cứ bò ngang bò dọc, và đẩy lệch một số đá nằm ngổn ngang, ngoài ra không còn thấy một bộ xương nào.

Hai nàng đi lôi về một đống cây đặt trước cửa hang một hồi. Họ chất thành khối lớn.

Tuyết Cừu đẩy đống cây đó vào trong, Chàng nói:

- Có thể nào nhện nhốt người vào hang này không?

Oanh Oanh nói:

- Nếu có nhốt cũng không ai còn sống tới giờ? Nổi lửa là vừa!

Chàng nói:

- Bây giờ các cô nên tránh ra! Lửa nóng, nhện sẽ phóng ra không chừng!

Chàng nổi lửa lên... Lửa cháy càng lúc càng mạnh khói xông vào đầy hang.

Hai nàng vẫn tiếp tục lôi cây gỗ đến. Hơn nửa đống cây đã cháy mà bên trong vẫn không nghe thấy tiếng động, không biết hang sâu cạn thế nào.

Mặc cho lửa cháy, Tuyết Cừu nói:

- Khối lửa khổng lồ này, nhện sẽ không dám ra đâu. Còn nó có tác dụng hay không thì chưa biết. Phía Tây Bắc còn hai cái hang, và phía Đông Nam còn một cái nữa. Ta đến đó quan sát thử thế nào?

Ba người tiến về phía Tây Bắc. Có hai cái hang thật sâu, miệng hang có hình dạng con mắt. Tuyết Cừu thả một viên sỏi vào hang, hồi lâu không nghe một tiếng động nào.

Chàng nói:

- Đây là hang không đáy! Đây chắc là miệng núi lửa lâu ngày. Chúng ta hãy xuống hang dưới!

Ba người quay trở lại phía Đông nam. Đây là một hang lớn có nhiều ngách. Cả ba quan sát, hang này có hình bát giác, thấy được đáy. Không thấy một dấu hiệu có người ở. Không thấy một lối mòn nào có khả nghi.

Tuyết Cừu nói:

- Hang này xuống và lên cũng không khó lắm! Nếu đội thần ưng tiếp tế thực phẩm án theo bát quái, có lẽ là nó thả vào hang này đấy. Nhưng nếu vậy, tại sao lại có những gói hàng thả xuống về phía chúng ta?

Băng Kiên nói:

- Có lẽ ưng ở trên cao thoát khỏi ảnh hưởng của khí trận, nên thấy chúng ta đang chiến đấu với Khủng tri thù, mà nói tiếp tế cho ta. Và như vậy, trong hang còn có sự sống. Vì những kiện hàng thả xuống trong bao nhiêu năm nay, không lý nhện đã thủ tiêu hết?

Tuyết Cừu nhìn về gò sống mũi nói:

- Nếu là hang cạn, con Khủng tri thù kia sẽ khó sống. Hai vị đứng đây, tại hạ lại đó nghe động tĩnh thế nào.

Chàng đi về phía đống lửa. Lửa vẫn còn cháy hừng hực. Có nhiều tiếng chuyển động mạnh từ trong lòng đất.

Tuyết Cừu ngoắc hai cô chạy lại, nói:

- Có tiếng cựa... Quậy của Khủng tri thù, ta nên chất thêm cây tiếp tục đốt. Gió Đông Nam thổi lùa khói và hơi nóng vào hang, chắc chắn nó hết đường sống.

Ba người hì hục làm một hồi nữa. Tiếng động trong hang càng lúc càng mạnh.

Băng Kiên nói:

- Trận này coi như phá xong. Con nhện nhỏ kia bò lui bò tới một hồi, ngày mai sẽ bị các con thần ưng làm thịt. Đêm nay hoặc ngày mai thế nào Ngũ Ngoạn Cô cũng tới đây! Công tử có định xuống dưới địa huyệt kia không?

Tuyết Cừu nói:

- Ta chỉ cần ở lại một vài ngày, nếu có người chắc chắn họ sẽ chui ra lòng hang. Nếu trong hai ngày không thấy người, tại hạ phải xuống đó.

Chàng để hai cô ngồi lại miệng hang mà coi chừng, còn chàng lên gò mũi mà nghe sự động tĩnh của nhện. Tiếng động trong lòng đất vẫn còn mạnh như trước đây.

Chàng nói thầm:

- “Lý ra ta không hại các ngươi, bởi vì các ngươi cũng là loài sinh vật trong trời đất. Nhưng vì các ngươi hung dữ, rồi đây sẽ bò xuống lòng phố mà hại dân lành. Các người của ta không biết chết sống thế nào. Nhưng nếu mà họ chết, thì ngươi cũng đáng tội lắm”.

Mãi đến chiều, tiếng động trong lòng đất yếu dần và im bặt.

Tuyết Cừu đến bên các cô nói:

- Lạ nhỉ! Trời quang đãng thế này, tại sao mấy người trong ngách kia không ra? Hay là không có họ nơi ấy?

Băng Kiên nói:

- Khó mà suy đoán được! Nếu họ còn sống phải có một dấu hiệu gì chứ? Dù họ có sinh hoạt về đêm cũng vậy!

Tối lại, ba người ngồi bên đống lửa kề miệng hang. Đột nhiên, nữ nhân bao mặt hồi khuya bây giờ lại xuất hiện. Cả ba người đồng cúi đầu chào.

Nữ nhân nói:

- Mừng cho các người thoát được tai nạn! Nhưng các ngươi không nên ở đây!

Tuyết Cừu lấy làm lạ hỏi:

- Bây giờ còn sợ nỗi gì?

Bà nói:

- Một ổ nhện lẽ nào có một con! Vậy sẽ còn nhiều con khác nữa! Ban ngày chúng không hoạt động, nhưng chúng sẽ hoạt động về đêm. Nếu chúng chừng bốn con, các ngươi có thoát khỏi không?

Tuyết Cừu nói:

- Đại giá có sự tiên liệu chính xác. Nhưng một hang khổng lồ trên gò đất cao kia, bị tại hạ đốt rồi. Mấy hang khác không có.

Nữ nhân nói:

- Các ngươi chủ quan. Ngươi đã biết nơi đây có bao nhiêu hang, mỗi hang sâu cạn thế nào? Khối lửa mà ngươi đốt chắc gì sát hại được nó. Đó là chưa kể mấy hang nơi khác.

- Nhưng tại hạ vẫn không tìm ra sự sống chết của những người đã vào trận, làm sao có thể bỏ đi được?

Nữ nhân che mặt nói:

- Giờ này ngươi còn tin họ sống sao? Họ sống thì họ ở nơi nào?

Băng Kiên nói:

- Dưới hang này có rất nhiều ngõ ngách! À, nhưng sao nương nương có vẻ quan tâm đến bọn tiểu nữ?

Nữ nhân nói:

- Ta chả muốn quan tâm làm gì, nhưng thấy các ngươi sắp chết không thể không can?

Bà bỏ đi, Tuyết Cừu nhìn theo suy nghĩ.

Băng Kiên nói:

- Vị đại giá này có vẻ bí mật. Dường như bà ta ở gần đây và đang mưu tính việc gì trọng đại lắm. Ngoài ra, lời bà ta nói cũng có lý, nhện có thể tấn công ta ban đêm. Giờ chúng ta nên ra ngoài để tránh chứ.

Oanh Oanh nói:

- Nếu ra ngoài, thì dưới hang này có sự sinh hoạt về đêm, ta làm sao biết được. Hay là ta thả một vài đốm lửa xuống dưới làm tín hiệu cho họ.

Tuyết Cừu gật đầu. Chàng thả vào hang vài đốm lửa, ngồi chờ đợi kết quả.

Lửa trên gò mũi bây giờ đã tắt. Con nhện mù kia về đêm chạy thật nhanh, và phát ra tiếng te te liên hồi. Có nhiều tiếng te te ở xa đáp lại.

Ba người thất kinh đứng lên nói:

- Không xong! Chúng ta phải chạy cho mau!

Tuyết Cừu dẫn hai cô nhắm hướng không có tiếng kêu của loài Khủng tri thù mà chạy.

Họ đi được một quãng ngắn, bỗng họ đứng sững lại. Nơi không có tiếng te te thì có năm con chạy rất nhanh về phía họ. Bắt buộc Lã Tuyết Cừu và hai cô phải quay lại chạy về hướng khác.

Hướng của chàng đang chạy đá gập ghềnh, và tơ nhện giăng đầy nên thuật khinh công của họ bị chậm lại. Chừng ra khỏi gò đá rồi, thì có vài con nhện theo kịp!

Tuyết Cừu nói:

- Tại hạ ngăn chúng rồi sẽ chạy sau, hai cô nên chạy nhanh đi!

Băng Kiên nói:

- Cùng chết hoặc cùng sống!

Tuyết Cừu gắt:

- Muốn chết cả lũ sao? Chạy nhanh lên!

Bấy giờ có một con theo kịp, đưa que tấn công chàng. Tuyết Cừu sử dụng ma chiêu chống trả lại chúng.

Hai cô chạy xuống gò.

Lã Tuyết Cừu thấy bốn năm con vừa chạy tới kịp, chàng lao mình đi. Không bao lâu thành theo kịp hai cô và bầy nhện đuổi theo với một khoảng cách khá xa.

Băng Kiên than:

- Lũ nhện khổng lồ này đông như vầy, thảo nào dân chúng không dám ở đây! Nhưng tại sao hồi Thần quân lập trận lại không phát hiện ra chúng?

Oanh Oanh vừa chạy vừa nói:

- Có thể lúc đó bọn chúng chưa có!

Đêm nay trăng khá thanh, ba người phân biệt hướng đi không trở ngại. Họ đến một khoảng đất trống, cỏ mọc lưa thưa, bên cạnh đó là một con suối khá rộng, cả ba vượt qua bên kia suối ngồi nghỉ.

Họ ngồi không được bao lâu, lại có tiếng te te nữa. Tuy rằng ở xa, nhưng họ không thể ngồi nán lại.

Tuyết Cừu nói:

- Dường như bầy nhện này và vị nữ nhân kia cùng một ý!

Lời của chàng nói khiến hai cô hiểu rằng, vị nữ nhân ấy điều khiển lũ nhện này.

Băng Kiên bỗng nói:

- Có thể những người vào trận bị bà ấy bắt giữ rồi, cũng có khi là vậy!

Tuyết Cừu nói:

- Tại hạ muốn tìm nữ nhân ấy! Hai vị hãy giúp giùm ý kiến, làm cách nào để tìm ra chỗ ngụ của bà?

Oanh Oanh nói:

- Những người ngoại lệ thì chỗ ngụ của họ cũng quái dị không kém. Bây giờ muốn biết bà ta, thì cứ theo dõi mấy con nhện kia!

Băng Kiên mỉm cười:

- Theo dõi mấy con Khủng tri thù đâu phải là đơn giản? Con thì chui vào hang này, con thì chui vào hang kia làm sao mà theo dõi? Nhưng chắc chắn bà ta ở quanh gò Ma Khâu này thôi?

Họ vừa nói vừa đi dọc theo bờ suối. Con suối này cũng chảy quanh gò Ma Khâu.

Thật lâu, họ không còn nghe động tĩnh gì của nhện nữa. Có lẽ là chúng đã rút đi.

Tuyết Cừu nói:

- Ta đi theo con suối này cũng có lý lắm! Vì nơi đây là vùng đất cao, dòng suối này là sự sống của mọi sinh vật.

Băng Kiên nói:

- Có gì cũng để rạng ngày mới tính!

Họ tìm một chỗ thích hợp và ba người cùng ngồi dưỡng thần!

*

Bỗng Lã Tuyết Cừu mở bừng mắt ra nói:

- Hồi mai trong trận, nhưng con Khủng tri thù kia con nào mắt cũng đỏ rực, sao mấy con tri thù này mắt lại không đỏ? Ngoài ra chúng còn biết cách phục kích?

Băng Kiên hỏi:

- Chẳng lẽ công tử cho những con vật kia giả chăng?

Chàng nói:

- Nếu giả làm nhện thì không gì là khó. Cứ làm cái sườn của chúng, lấy vải đen phất lên, cho người có khinh công cao mang đi là xong. Nhại làm tiếng te te cũng dễ. Hai vị ngồi đây. Tại hạ quyết trở lại chốn cũ!

Băng Kiên nói:

- Đừng vội! Nếu vậy thì cứ tương kế tựu kế. Có thể nữ nhân ấy chơi trò hí lộng để đuổi chúng ta đi mà thực hiện ý định gì đây. Suy ra việc này chắc chắn có liên quan với sự mất còn của những người vào trận trước đây. Bây giờ chúng ta cần phải trở lại nơi đó!

Không bao lâu, họ tới gò Ma Khâu. Những con nhện kia không còn ở đó nữa. Cả ba cũng tiến sát về phía mấy gò đá để xem dò động tĩnh.

Đốm lửa bên miệng hang đã tắt ngấm bao giờ. Trận địa bây giờ vắng tanh. Con nhện mù cũng đã bỏ đi đâu mất.

Tuyết Cừu bỗng nói:

- Không khí vắng lặng và bí mật dường như sắp sửa xảy ra việc gì. Bất kỳ là việc gì, chúng ta hết sức kín đáo và bình tĩnh!

Băng Kiên chợt nói:

- Dường như có một đám người khá đông từ phía Tây đi lại đây!

Oanh Oanh nói:

- Có cơ hội rồi đó, nên ẩn lẹ lên! Đó là những tên giả làm nhện, bấy giờ chúng đi thu tơ nhện về dùng.

Băng Kiên cười:

- Có thể là vậy! Oanh Oanh có nhiều nhận xét thật sáng suốt. Bây giờ là tìm những nơi không có tơ để ẩn nấp!

Tuyết Cừu nói:

- Hai vị bò xuống gần hang dưới, tại hạ phục ở nơi này, nếu cần chụp một tên để tra.

Băng Kiên nói:

- Không ổn! Khi bọn chúng thấy thiếu một người sẽ đề phòng ngay. Cứ bình tĩnh sẽ tìm ra sào huyệt của họ!

Ba người rời vị trí kín đáo đến nơi phục.

Bên kia, một toán bảy người y phục tiếp theo màu trăng, tiến đến gò đá. Quả thật, bọn chúng thâu lượm những dây tơ đó. Nhện tơ giăng rối beng, nên bọn chúng phải lần gỡ, thành ra mất thời gian khá lâu.

Tuyết Cừu nói khẽ:

- Số tơ này cho dầu năm chục người cũng không mang hết, họ cũng không mang xe ngựa gì tới có lẽ họ sẽ thả từng lọn xuống hang này, và một toán người khác chuyển đi gần và dễ hơn.

Không bao lâu đã có người mang bó tơ đến bỏ xuống hang.

Băng Kiên nói:

- Người mang cả khối tơ này có nội công rất thâm hậu?

Số bảy người đó lần lượt mang những bó tơ to tướng đến bỏ vào hang. Không ai nói với ai một lời. Không bao lâu họ đã làm xong. Cả bọn trổ thuật khinh công chạy về lối cũ.

Đám Tuyết Cừu kín đáo bám sát theo họ. Qua khỏi gò Ma Khâu, họ theo bờ suối đi vào chân núi.

Dãy núi trước mặt họ cao lớn dị thường. Đoạn đường bằng phẳng ấy đột nhiên xuống thấp, cuối cùng đến bên bờ sông. Có chiếc xuồng nhỏ đưa bảy người kia qua sông.

Tuyết Cừu trầm mình xuống nước lấy ra viên Tỵ Thủy châu, ngọc đẩy nước cho chàng lướt đi. Hai cô cũng ngâm mình xuống nước đi theo.

Nước sông khá sâu, nhiều đoạn họ phải bơi. Rủi thay cho Oanh Oanh bơi không được.

Tuyết Cừu đưa vai cho nàng vịn, cả ba kịp thời theo chiếc xuồng kia.

Bọn bảy người kia lên bờ, sáu tên lẫn sau quả đồi nhỏ một tên đứng lại nhìn về hướng bờ sông. Một lúc sau, tên kia lững thững bỏ đi.

Ba người lăn mình xuống cát cho tiệp màu rồi trườn mình theo họ.

Cuộc săn đuổi cũng thật gian nan. Hết bãi sông, họ xuống phía sau cụm đồi.

Băng Kiên nói:

- Coi chừng có người đứng gát!

Tuyết Cừu cũng đã đề phòng việc này. Chàng nói:

- Hai cô tạm thời đứng đây, tại hạ vòng lên phía trên để xem tình hình.

Hai người tìm chỗ kín ẩn nấp.

Tuyết Cừu nhẹ nhàng lết mình theo ngọn cỏ bò được giữa chừng, quả thấy hai tên đứng hai bên mé đường, dán người vào vách đá đấu mặt nhau, kiếm cầm tay.

Chàng nhặt vài viên sỏi, bắn về phía tên trước mặt mình để điểm huyệt.

Tên bên kia thì cách xa, sợ khó chính xác. Chàng dùng Ma ảnh chớp người lên bất ngờ sa xuống trước mặt hắn và ra tay khống chế!

Tên kia phản ứng rất nhanh hắn nhảy người lên đánh ra một chưởng.

Lã Tuyết Cừu dùng Vô ảnh quỷ thức khống chế hắn. Chàng lôi cả hai tên đặt vào trong một hóc.

Lúc đó Băng Kiên và Oanh Oanh xuất hiện.

Băng Kiên nói:

- Hãy khai thác lấy chúng, nếu cần lấy y phục hắn mặc vào.

Tuyết Cừu lôi một tên, Băng Kiên lôi một tên đến chỗ kín đáo giải á huyệt.

Tuyết Cừu nói:

- Tại hạ là Tiểu Sát Tinh, mong các hạ hãy trả lời những câu hỏi rất thật, để còn tranh thủ sự sống! Sào huyệt của quý vị đang ở có tên là gì?

Tên kia lắc đầu chỉ vào miệng, ý muốn nói là hắn không mở miệng được.

Tuyết Cừu nói:

- Các hạ viết xuống đất!

Hắn viết:

- Xin hãy giết tại hạ đi!

Tuyết Cừu nói:

- Các hạ muốn chết, sao không tự tử đi? Đây là các hạ ngoan cố, đừng trách ta!

Tên kia nhắm mắt lại.

Tuyết Cừu nói:

- Kẻ mà các hạ đang tôn thờ đã tước đoạt hết cả quyền sống của các hạ. Ta có thể vì giang hồ, trừ kẻ hung ác mà cứu quý vị ra. Biết bao nhiêu người bị Đông Hải Thần Quân nhốt vào trận, rồi bị kẻ kia áp đặt sang đây? Tại hạ hứa sẽ cứu tất cả những nạn nhân ở đây ra.

Tên kia viết từng chữ dưới đất:

- Bí Tàng cung, Vô Tận Tàng cao thủ. Ta chưa từng nghe tiếng nói, chưa từng thấy hình dạng. Quá một nửa cao thủ nạn nhân bị đưa đi nơi khác. Người đừng hỏi thêm một lời nào nữa!

Tuyết Cừu nói:

- Bây giờ các hạ, tạm thời nghỉ khỏe nơi này. Tại hạ vào Bí Tàng cung để xem thử Vô Tận Tàng cao thủ là nhân vật thế nào. Chẳng may mà chết về tay người ấy thì các hạ cũng đừng trách ta!

Chàng điểm huyệt mê của hắn rồi bước ra ngoài.

Tuyết Cừu gặp hai cô, hai bên trao đổi công việc với nhau...