- Năm xưa Lã tiền bối bị giang hồ truy sát, không do ai xúi giục cả, chỉ có Đông Hải Thần Quân làm bẫy mà thôi.
Một câu đơn giản như vậy, khiến Tuyết Cừu kinh mang. Chàng đứng khựng lại hỏi:
- Tiểu thư nói rõ thêm.
Băng Kiên nói:
- Lý ra ta không nên khơi đống tro tàn của quá khứ. Công tử nay đã thông được sinh tử huyền quan, võ công vào bậc quán thế, e lạm sát mà sinh ra ma tính. Hồi Lã tiền bối còn sinh tiền, Thần quân lúc đó võ công không cao siêu như bây giờ. Ông ta rất đố kỵ Huyết Thủ. Thần quân bí mật giết nhiều người trong giang hồ, rồi đổ danh cho vợ chồng Huyết Thủ, thành ra mới có chuyện như vậy.
Tuyết Cừu trầm ngâm, hồi lâu mới nói:
- Thật là kẻ ném đá giấu tay. Ta thề không tha tên giặc gìa này. Nhưng sao tiểu thư biết được điều đó?
Băng Kiên nói:
- Không lý ta nói oan cho sư phụ ta? Một hôm ta đọc bộ Huyết Lục của ông mà biết rõ việc này.
Tuyết Cừu vòng tay nói:
- Tại hạ rất cảm kích tấm lòng tiểu thư. Một bên là bạn, một bên là thầy, tiểu thư vì bạn mà nói ra sự tội lỗi của sư phụ, lòng không thể không xốn xang. Tiểu thư ơi! Giữa tại hạ và Thần quân nhất định phải một mất một còn mong tiểu thư đừng phiền trách gì tại hạ.
Băng Kiên rươm rướm nước mắt nói:
- Công tử làm việc đó là đúng đạo lý thôi. Một là vì giang hồ, hai là vì song thân. Sở dĩ ta giữ công tử lại cũng là vì việc này. Lúc đó công tử chưa đủ sức để đấu với Thần quân và cũng chưa đủ sức phá trận cứu người.
Tuyết Cừu thở dài nói:
- Thật là oan nghiệt! Tại hạ rất hiểu nỗi khổ tâm của tiểu thư.
Băng Kiên nói:
- Xa công tử, ta thật khó ăn và khó ngủ! Nhưng không thể không chia tay được.
Tuyết Cừu nói:
- Tiểu thư đi với tại hạ chữa chứng bán thân bất toại cho Cốc chủ Quỷ Vô Môn Quan chứ?
Băng Kiên nói:
- Ta không thể đến nơi ấy, Bạch La tiền bối và Thần quân vẫn có mối căm thù.
Tuyết Cừu hỏi:
- Bây giờ tiểu thư làm gì?
Băng Kiên nói:
- Thần quân có hàng ngàn thuộc hạ võ công cao siêu. Và có hơn chục con thần ưng. Đám người ấy ở một nơi bí mật. Không rõ trận địa kia có đủ sức giam cầm Thần quân chăng? Ta sợ Thần quân ra được, thì công tử rất khó mà gặp ông, mà có gặp ông chăng nữa, cũng rất khó mà thắng nổi ông ta. Thần quân có mười hai vị khoái kiếm thủ, có một nữ tham mưu rất lợi hại tên là Ngũ Ngoạn Cô, tuổi xuýt xoát với ta. Bây giờ công tử muốn ta phải làm gì?
Tuyết Cừu nói:
- Nếu nhờ tiểu thư trong việc chống lại với Thần quân là bắt tiểu thư phải làm một điều phi nghĩa. Tại hạ chỉ mong tiểu thư làm sao cho hợp với công đạo là đủ. Xin tiểu thư bảo trọng mình vàng. Tại hạ đi đây.
Hai bên từ giã nhau, mỗi người đi mỗi hướng mà lòng bịn rịn.
Lã Tuyết Cừu đi về Thiên Trượng cốc, sau mấy ngày thì tới nơi. Xa xa, chàng thấy hai thiếu nữ đang đấu nhau trên bờ vực thẳm.
Lã Tuyết Cừu bay nhanh về phía đó. Chàng hét lớn:
- Dừng tay lại! Dừng tay ngay!
Cả hai nghe tiếng Tuyết Cừu, lập tức nhảy ra ngoài. Chàng nhận rõ một cô là Nam Phương Mỹ Cơ và cô kia là Lý Yến Phi.
Lã Tuyết Cừu chào họ xong rồi hỏi:
- Cớ gì nhị vị cô nương đánh nhau?
Lý Yến Phi chưa trả lời câu đó vội, nàng nhào tới ôm chặt Lã Tuyết Cừu, nói:
- Công tử đi đâu mà biền biệt vậy? Nghe nói công tử đưa Phi Quỳnh đi chữa bệnh. Bây giờ công tử ở đây còn Phi Quỳnh đâu?
Tuyết Cừu nói:
- Phi Quỳnh cùng với Vương Giải Ngữ theo Huyết Ma Tử vào trận của Đông Hải Thần Quân rồi! Tại hạ nghe Lý tiểu thư đồn trú chận đường khách giang hồ đi Nga Mi, rồi sự tình ra làm sao?
Lý Yến Phi nói:
- Cũng vì mấy lần cứu ba cô Mộc Thúy Hương, Sử Tiểu Linh, Mạc Mỵ Chúc, rồi thành ra thân nhau. Cả bọn đều một ý là giúp Lã Tuyết Cừu, nên đồn trú và triệt hạ các cơ sở của Nga Mi lập ra rải rác khắp nơi. Sau đó, thực lực ngày một mạnh. Bọn ta điều động đám cao thủ giang hồ, hơn một nửa vốn ngày trước họ cấu kết với nhau truy sát Lã Tuyết Cừu.
Lã Tuyết Cừu cười:
- Chỉ có các giai nhân câu khách là nhanh nhất. Sau đó thì sao?
Yến Phi nói:
- Sự tình được hơn bốn tháng, có một nữ nhân đẹp như ngọc, không biết tên, võ công tài trí hơn hẳn mọi người, tới nơi thách đấu có điều kiện.
Tuyết Cừu hỏi:
- Điều kiện đó như thế nào?
Yến Phi nói:
- Nếu không một người nào đấu lại cô ta, thì giải tán các trọng điểm ấy đi, và mỗi cô đều bị gả cho mỗi cao thủ có tuổi tương đương. Các cô thấy nữ nhân ấy lớn lối đều giận, muốn trừ đi nên họ nhận lời. Cuối cùng quả là một cuộc thảm bại tập thể. Mạc Mỵ Chúc và Sử Tiểu Linh tự sát vì không muốn thất tiết. Bốn cô kia lập gia đình để thủ tín.
Tuyết Cừu nghe nói hai nàng tự sát lòng đau nhói. Chàng hiểu lý do vì sao có sự tự sát rồi. Chàng hỏi:
- Còn bốn cô nào kết hôn?
Nàng đáp:
- Ngũ Liễu Nhi, Tô Tố Vân, Dương Tiểu La và một cô nữa mà công tử chưa gặp. Hai cô nương trong Tiền Hiền điện trốn về lại chốn ấy. Còn ta đi lang thang. Mộc Thúy Hương theo Hoa Như Tuyết về lại tuyệt cốc Quỷ Vô Môn Quan. Ta đến đây đã mấy ngày tìm lối vào trong đó để gặp họ, nhưng tìm mãi không thấy.
Chàng lại hỏi:
- Do đâu hai vị cô nương lại đấu nhau?
Yến Phi nói:
- Ta biết cô gái này là Mỹ Cơ, người nhiều lần bày mưu tính kế để giết Lã Tuyết Cừu. Hôm nay ta gặp ả tại đây, không giết ả, còn để làm gì?
Tuyết Cừu lắc đầu, hỏi:
- Cô nương đã gặp Lý tiền bối rồi chứ?
Lý Yến Phi lộ nét buồn, nói:
- Gặp rồi. Người ấy chính là gia phụ. Ông còn bận việc nhiều lắm, nên cha con không tiện gần gũi.
Lã Tuyết Cừu thở dài, nói:
- Đây là sự oan nghiệt do những người lớn làm nên. Từ nay, các cô không nên đâm chém nhau nữa.
Lý Yến Phi nói:
- Ta tha cho ả hôm nay vì nể lời ngươi. Từ nay ả đừng xuất hiện giang hồ nữa là được.
Mỹ Cơ nói:
- Ta thà chịu chết chứ không tuân lời cô nương. Ta đấu không lại Lã Tuyết Cừu. Nếu đấu lại hắn, ta vẫn giết hắn như thường.
Lã Tuyết Cừu mỉm cười:
- Giang hồ ai cũng muốn giết tại hạ cả, không riêng gì cô nương. Giết tại hạ thì cứ giết, chứ hai vị đừng đấu nhau...
Lý Yến Phi suy nghĩ, rồi chợt hỏi:
- Cô nương có phải là con của Tu Kim Thọ không?
Mỹ Cơ gằn giọng:
- Phải thì sao?
Lý Yến Phi run người và tái mặt. Bất thần nàng vừa chạy vừa hét như một kẻ mất trí.
Mỹ Cơ sững sờ nhìn theo mà không biết sự tình thế nào. Nàng hỏi:
- Đột nhiên Lý Yến Phi lại có dị chứng như vậy?
Tuyết Cừu nói:
- Cô nương nên chạy theo nàng đi! Không khéo Yến Phi phát điên mất. Hai người là tỷ muội cùng mẹ khác cha đó!
Nam Phương Mỹ Cơ cả kinh, nhưng nàng không tiện hỏi nữa, liền phóng mình đuổi theo.
Lã Tuyết Cừu nhìn theo bóng của hai người, lắc đầu thở dài. Chàng theo mật đạo mà đi xuống tuyệt cốc.
Vừa đi tới lòng suối đã thấy Mộc Thúy Hương và Hoa Như Tuyết đang đứng thẫn thờ.
Họ chưa kịp thấy chàng.
Lã Tuyết Cừu chạy tới, hai cô nghe tiếng động, quay lại thấy chàng, họ ôm chầm lấy chàng mà nghẹn ngào.
Tuyết Cừu gặp họ lòng cảm động khôn xiết. Hai bên thuật lại cho nhau nghe những đoạn đường trải qua, nhưng có một số chuyện chàng cần phải giữ kín. Hai nàng khóc lóc bi thảm.
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ sống mà làm khổ nhiều người, lòng thấy ân hận sao mình lại sinh ra đời. Bây giờ tại hạ vào thăm hai vị cố chủ.
Như Tuyết nói:
- Lâu nay công tử bặt tin trên giang hồ, Từ Cốc chủ đã đi tìm công tử rồi.
Ba người trở lại tuyệt cốc. Một số đệ tử Thanh U Cung đã gia nhập giang hồ, còn lại ở đây hơn một nửa. Họ thấy Tuyết Cừu trở lại, ai nấy đều thăm hỏi.
Chàng vào gặp Bạch La Phiến, liền quỳ xuống nói:
- Cừu nhi ra mắt... Đại mẫu!
Bạch cốc chủ cảm động, phất tay cho chàng đứng lên, rồi hỏi:
- Cừu nhi lâu nay cực nhọc lắm và chắc cũng có nhiều tao ngộ lớn trong đời?
Tuyết Cừu thuật sơ lại mọi việc, rồi nói:
- Cừu nhi đã học được Tam Anh khí phổ, nên Cừu nhi về đây chữa chứng bán thân bất toại cho đại mẫu.
Ngày hôm đó mẫu tử, thầy trò, bè bạn tâm sự với nhau.
Qua ngày sau, chàng truyền tâm pháp cho Bạch La Phiến, dùng Án ma chỉ pháp vận công chữa bệnh cho bà. Mỗi ngày chàng trị ba lần, mỗi lần chừng một giờ. Các huyệt đạo bị bế tắc, lần lượt được đả thông.
Sau ba ngày Bạch La Phiến đi được những bước đầu tiên. Đây là nỗi mừng to lớn nhất trong đời bà.
Ngày hôm đó, Bạch La Phiến tập đi bên cạnh Lã Tuyết Cừu. Nhân lúc vắng người, chàng hỏi:
- Đại mẫu có ân oán gì với Đông Hải Thần Quân?
Bà thẳng thắn nói:
- Lão ấy đã biết ta yêu phụ thân Cừu nhi, mà lão vẫn theo tán tỉnh ta. Bị ta cự tuyệt, lão hổ thẹn. Nhiều lần lão tìm cách hại ta nhưng hại không được. Lão là kẻ đại thù của Cừu nhi.
Tuyết Cừu hỏi:
- Tại sao trước đây đại mẫu không cho Cừu nhi biết?
Bà thở ra nói:
- Ta muốn nói cho Cừu nhi biết lắm chứ, nhưng có hai điều trở ngại khiến ta chưa nói đó thôi.
Tuyết Cừu nói:
- Xin đại mẫu cho biết những điều trở ngại?
Bạch La Phiến nói:
- Hồi đó, võ công của Cừu nhi còn non nớt so với võ công của lão. Nếu Cừu nhi nghe được sẽ tìm tới lão. Và như thế không khác gì ta hại Cừu nhi. Thứ hai là ta muốn một ngày nào đó tự tay ta giết lão, mổ bụng, moi tim mà tế trước phần mộ vợ chồng Lã Huyết Thủ.
Lã Tuyết Cừu giật mình hỏi:
- Mộ song thân Cừu nhi ở chỗ nào, sao lâu nay không nghe đại mẫu nhắc đến?
Bà nói:
- Ngay tại đây!
Bà chỉ hai cái tráp đỏ đặt bên góc rồi nói:
- Dĩ nhiên ta phải đặt nơi đây, vì để nơi khác e không an toàn, bởi giang hồ còn lắm kẻ đốn mạt. Ta cũng không nói cho Cừu nhi biết, ngại vì tấm lòng hiếu thảo mà làm ngăn bước tiến thủ của Cừu nhi.
Chàng rớt nước mắt nói:
- Công đức và ân nghĩa của đại mẫu lớn như trời như biển. Cừu nhi không biết nói gì hơn...
Chàng sụp lạy bà.
Bà kéo chàng lên nói:
- Đối với người thân không nên dùng sự ân nghĩa. Cừu nhi tắm rửa sạch sẽ rồi ra mắt song thân.
Tuyết Cừu nói:
- Hiện tại Cừu nhi nhốt Đông Hải Thần Quân vào Tuyết Băng trận, không biết lão có phá ra được không?
Bà nói:
- Ta không biết trận ấy bí hiểm thế nào, nhưng không thể nhốt lâu lão được. Lão là tay thông quán cổ kim.
Lã Tuyết Cừu bước lại nói ý định của chàng phải đi Miên Thủy, phá trận Bán Cực ở gò Ma Khâu.
Bà dặn dò chàng nhiều điều.
Lã Tuyết Cừu ở lại hai ngày nữa.
Mộc Thúy Hương trao bảo kiếm cho chàng.
Như Tuyết và Thúy Hương nghe Tuyết Cừu sắp đi mắt của hai nàng như tối sầm lại.
Như Tuyết nói:
- Giang hồ rộng thênh thang, nhiều ân oán lẫn nhiều cám dỗ. Công tử ra đi lần này biết bao giờ trở lại nơi đây. Lòng ta đau đớn khôn cùng.
Mộc Thúy Hương nói:
- Tiểu muội và Như Tuyết đã kết làm tỷ muội, sống chết có nhau. Biết công tử nặng nghiệp giang hồ lại lắm hồng nhan tri kỷ, bọn tiểu muội biết phận mình hẩm hiu.
Tuyết Cừu nói:
- Hai vị chưa hiểu được lòng tại hạ. Cho đến giờ phút này, tại hạ chỉ có những bậc ân dày nghĩa trọng, chứ không có hồng nhan tri kỷ. Và chắc chắn là mãi mãi cũng chừng đó việc.
Nghe chàng nói vậy, không biết lòng cả hai cô buồn hay vui?
Tuyết Cừu từ tạ mọi người rồi lên đường.
Thúy Hương và Như Tuyết đưa chàng lên tận đỉnh Thiên Trượng cốc.
Thuần Vu Oanh Oanh thấy chàng, mừng đến nhảy dựng lên chạy lại nắm tay hỏi:
- Lâu nay ngươi đi đâu mà ta tìm khắp không thấy?
Thay vì Lã Tuyết Cừu cũng lộ nét mừng để đáp lễ, thì chàng rút tay lại, lạnh lùng nói:
- Tại hạ có việc của tại hạ.
Chàng nói xong quay sang tên Lã Tuyết Cừu kia, nói:
- Ngươi là kẻ vong bản, từ nay không được lấy họ Lã nữa! Hãy trở về với họ La của ngươi!
Hắn quắc mắt, nói:
- Ngươi hãy yên tâm. Đó là việc ta phải làm. Ta hỏi ngươi, quyển kim cổ kỳ thư của ta đâu?
Tuyết Cừu nghiêm giọng:
- Từ nay, ngươi không được hỏi nói gì với ta cả. Chuyện bảo vật của ngươi hãy hỏi những kẻ quen biết của ngươi.
Chàng không nói gì nữa, tìm bàn khác mà ngồi.
Thuần Vu Oanh Oanh cảm thấy bẽ bàng, liền nói:
- Lã Tuyết Cừu! Một trang nam tử như ngươi lại có cái nhìn nhỏ nhoi. Ta ngồi với Lã Tuyết Cừu cũng chỉ hỏi thăm về công việc của ngươi, sao ngươi có vẻ lạnh nhạt với ta?
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ và cô nương đã qua khỏi giai đoạn giao thiệp rồi. Cảm ơn cô nương đã có lời hỏi han. Tuyết Cừu này không muốn làm phiền ai cả.
Oanh Oanh nói:
- Ta thách đấu với ngươi.
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ biết cô nương luyện được Đào bản bí kíp (bí kíp dưới cội đào), võ công cao thâm. Tại hạ nhận bại!
Thuần Vu Oanh Oanh cúi đầu, nói:
- Té ra gã ấy chính là ngươi đã dị dung. Chưa đúng ngày hẹn, ta chưa đem đến thôi. Và cảm ơn ngươi đã không tiết lộ.
Nàng nói xong, tự động dời chén dĩa thức ăn, thức nhấm và bình rượu qua bàn chàng.
Lã Tuyết Cừu lặng thinh nhìn nàng.
Oanh Oanh nói:
- Lã Tuyết Cừu kia bị Đà Bối Tử trục xuất ra khỏi Mê Hồn cốc, hắn mang tật nguyền mà đi lang thang. Sau gặp Đông Hải Thần Quân cứu và truyền công lực cho hắn.
Lã Tuyết Cừu nói:
- Vậy là hắn đem bí mật của Phi Loan Tiên Tử mà nói cho lão biết rồi. Nhưng sao cô nương lại biết được việc đó?
Oanh Oanh nói:
- Ta nghe như vậy, có hỏi hắn, hắn xác nhận.
Lã Tuyết Cừu toan nói điều gì đó, nhưng thấy Lã Tuyết Cừu bên kia bước về phía chàng, tay sờ đốc kiếm, mắt lộ hung quang bước về phía chàng. Lã Tuyết Cừu nhìn chăm chăm vào hắn.
Họ La nói:
- Lã Tuyết Cừu! Ngươi ăn uống nhanh đi rồi ra ngoài, ta nói chuyện!
Lã Tuyết Cừu cười nửa miệng:
- Ngươi muốn giết ta đấy chăng?
Hắn nói:
- Có lẽ vậy!
Tuyết Cừu đứng lên nói:
- Nếu phải chết dưới tay ngươi, thì ta cần gì phải ăn uống?
Chàng đi theo hắn ra sân. Thuần Vu Oanh Oanh cũng bước ra khỏi quán.
Ra đến nơi, Lã Tuyết Cừu hỏi:
- Ngươi giết ta về tội gì?
Hắn nói:
- Đó là di ngôn của mẫu thân ta. Ngoài ra, ngươi còn là truyền nhân của Huyết Thủ.
Tuyết Cừu thong thả nói:
- Lý ra ta phải giết ngươi mới đúng. Một là phụ thân ngươi mạo danh phụ thân ta làm nhiều việc bê bối, ta còn chưa nói đến. Hai là, chính ngươi đã làm những việc bại hoại, lại đầu nhập vào đám Đông Hải Thần Quân. Chính lão ấy, ta đang muốn hỏi tội. Bây giờ vẫn còn kịp cho ngươi quay lại ngõ khác.
Nhưng La Tuyết Cừu không thèm nói, hắn phóng kiếm vút tới, chiêu thức hiểm ác, thế kiếm nhanh nhẹn dị thường. Nhưng kiếm hắn đâm vào khoảng không, vì Lã Tuyết Cừu bỗng biến mất. Khi hắn thu kiếm về, Tuyết Cừu lại đáp xuống.
Hắn đánh ra liền tiếp hai chiêu nữa, kết quả cũng như trước.
Lã Tuyết Cừu vẫn chưa rút kiếm ra. Chàng nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta. Hãy đi đi!
Họ La đỏ mặt thay đổi chiêu pháp. Dường như hắn sử dụng Ma bộ pha lẫn với Mai Hoa kiếm pháp. Hắn tạo một vùng mờ, người bên ngoài xem ắt sẽ hoa mắt.
Lã Tuyết Cừu phóng người lên, thanh kiếm bay ra, nghe cạch một tiếng khô khan, bóng mờ kia dừng lại. Mũi kiếm của Tuyết Cừu chĩa vào cổ họ La. Chàng nói:
- Nể tình vong linh của mẫu thân ngươi, ta tha chết cho ngươi lần này. Nếu thấy ngươi còn ở trong sào huyệt của Đông Hải Thần Quân, đừng trách ta!
Chàng cho kiếm vào vỏ một cách chầm chậm rồi quay vào quán.
Thuần Vu Oanh Oanh nói lầm thầm:
- Đời của y sẽ cô đơn, vì không có đối thủ.
La Tuyết Cừu bước ra ngoài đi biệt dạng.
Thuần Vu Oanh Oanh trở lại bàn, nói:
- Võ công của công tử hôm nay tiến triển vượt bậc!
Tuyết Cừu cười nhẹ, nói:
- Nếu cô nương luyện kim cổ kỳ thư thật kỹ thì cũng như tại hạ thôi. Vì bộ sách ấy uẩn súc lắm.
Oanh Oanh nói:
- Ta không thông minh, sức học non kém, việc tự luyện không có người hướng dẫn thì làm sao tiến bộ nhanh được.
Tuyết Cừu gọi trả tiền quán, rồi đứng lên cáo từ:
- Tại hạ có việc phải đi. Chúc cô nương gặp nhiều duyên lành.
Oanh Oanh giương cặp mắt buồn hiu nói:
- Công tử không cho ta đi theo sao?
Tuyết Cừu lắc đầu:
- Xưa nay tại hạ độc lai độc vãng đã quen. Hơn nữa, chuyến đi này tại hạ sẽ gặp nhiều sóng gió, không giúp, gì được cô nương cả. Cô nương là con của Huyết Ảnh Thần, võ công quán tuyệt, có thể bảo vệ được mình.
Oanh Oanh giật mình hỏi:
- Ai nói với công tử, ta là con của Huyết Ảnh Thần?
Tuyết Cừu nói:
- Biết vậy là được cần gì hỏi ai nói làm chi!
Oanh Oanh nói:
- Nhưng ta đi với ngươi một đoạn đường chứ?
Lã Tuyết Cừu lặng thinh cất bước:
- Oanh Oanh lẽo đẽo theo sau.
Dĩ nhiên chàng nhớ tới việc chàng và nàng gặp nhau trước đây. Oanh Oanh cũng có nét sống độc đáo. Nét ấy hơi giống Băng Kiên.
Ra đến giao lộ, Tuyết Cừu hỏi:
- Cô nương đi, về đâu.
Oanh Oanh ngước mắt nhìn trời lòng man mát buồn. Nàng nói:
- Biết nơi đâu mà về! Thôi, ngươi đi đi!
Tuyết Cừu lạnh lùng bước đi, nàng nhìn theo cho đến khi chàng biệt dạng, Oanh Oanh mới đi về hướng chàng vừa khuất.
Tuyết Cừu rất tinh ý, chàng không quay lại nhưng vẫn biết Oanh Oanh đi theo.
Đi đến chiều tối, Tuyết Cừu dừng lại trước một miếu hoang. Nhìn vào miếu, chàng suy nghĩ ngẩn ngơ. Gần một ngày đường không có một xóm nhà sao nơi đây lại có miếu? Có khi làng xóm vì lý do gì đó mà dọn đi. Chàng mở cửa miếu bước vào quét dọn và đợi Oanh Oanh.
Sau đó không lâu, Oanh Oanh cũng bước vào.
Lã Tuyết Cừu đón nàng lại hỏi:
- Cô nương có yêu tại hạ không?
Nàng chớp mắt mấy cái nói:
- Ta không yêu ngươi. Chắc chắn là vậy!
Tuyết Cừu thở ra yên tâm. Chàng lại hỏi:
- Không yêu ta, mà sao cô nương cứ theo ta hoài?
Oanh Oanh để hành lý trên vai xuống, nói:
- Ta không yêu ngươi, nhưng ta lại thích ngươi. Ngươi cứ yên tâm mà đi, ta không hề gọi nói gì với ngươi cả.
Lã Tuyết Cừu dường như hiểu được nỗi lòng của các thiếu nữ mới lớn. Tâm hồn của họ sôi nổi và bộc trực. Thỉnh thoảng có những vấn đề họ không dám nói thẳng, cứ lòng vòng, nhưng cử chỉ của họ đã tố cáo cho người ta biết rằng họ như thế đấy.
Chàng nói:
- Đi cả ngày mệt mỏi, cô nương hãy nằm nghỉ cho khỏe!
Nàng hỏi lại:
- Ngươi không mệt mỏi thật sao?
Lã Tuyết Cừu đặt lưng nằm xuống, trong khi nàng vẫn còn ngồi. Chàng nằm thả hồn tận đâu đâu.
Bỗng chàng chợt nhớ tới Mê lộ và Mê cung trên Linh Nham. Vì công việc dồn dập, chàng không có thời giờ vào nơi đó, đành hẹn lại một dịp khác.
Hồi lâu, Oanh Oanh mới nằm ghé bên cạnh.
Chàng nổi tính trẻ thơ lên ghẹo:
- Thường thường những miễu hoang là nơi cư ngụ của ma quỷ.
Oanh Oanh nhích lại nằm sát vào người chàng, nói:
- Ngươi đừng dọa ta, ta không sợ ma quỷ đâu.
Chàng cười thầm trong bụng. Hai người không nói gì với nhau nữa. Và cũng không rõ họ nằm yên như vậy mà có ngủ được không?
Mãi đến khuya, Tuyết Cừu nghe có nhiều tiếng nói bên ngoài. Chàng vội vàng ngồi dậy và bước về phía cửa. Oanh Oanh cũng đứng lên rón rén bước theo chàng.
Xuyên qua khe hở, chàng thấy ngoài sân có tất cả là bốn người, lưng mang trường kiếm, và họ có vẻ là những người giang hồ. Điều lạ ở đây là họ mặc một kiểu y phục như nhau.
Những người đó muốn vào miếu tìm chỗ ngủ.
Một tên đẩy cửa bước vào và đánh lửa lên...
Tuyết Cừu nói:
- Nơi đây đã có người ngủ rồi!
Tên kia phản ứng rất nhanh, đánh ra một chưởng cực nhanh và cực mạnh. Chàng tránh kịp nhưng không hoàn thủ.
Tuyết Cừu nói:
- Các hạ ngang xương lắm. Nếu muốn đánh thì tại hạ đã đánh các hạ rồi.
Tên kia hỏi:
- Các ngươi là ai mà phục kích nơi đây?
Thuần Vu Oanh Oanh rút kiếm ra nói:
- Các ngươi là những kẻ đầu trộm đuôi cướp! Sao dám bảo chúng ta phục kích?
Tên kia bước ra ngoài nói vọng vào:
- Hai đứa ngươi ra đây!
Lã Tuyết Cừu bước ra đứng đối diện với bọn chúng. Oanh Oanh đứng kế bên. Chàng chưa hỏi nói gì, đưa mắt quan sát từng tên một.
Một đứa trong bọn nói:
- Xin lỗi hai vị. Nếu chúng ta gặp nhau trên đường vào lúc ban ngày, thì có lẽ phần ai nấy đi rồi. Rất tiếc gặp nhau lúc này thì hai vị chịu...phiền vậy.
Oanh Oanh hỏi:
- Chịu phiền có nghĩa là chúng ta phải đi nơi khác chăng?
Gã kia nói:
- Không phải! Hai vị chịu... Chết giùm!
Lời vừa dứt, thân ảnh của hắn chớp lên, và Lã Tuyết Cừu cũng mất bóng...
Sau tiếng cạch là tiếng rú thảm khốc. Lã Tuyết Cừu đáp về chỗ cũ và từ từ cho kiếm vào vỏ.
Chàng nói:
- Ta biết quý vị là ai rồi. Ta không phải là kẻ gây sự. Nếu không sớm bước ra khỏi nơi này thì đừng trách.
Ba tên còn lại nhìn chàng quá đổi kinh ngạc.
Một tên trong bọn hỏi cà lắp:
- Các hạ là... Là...
- Lã Tuyết Cừu! Chàng đáp.
Ba tên kia cùng một lúc phóng kiếm liền.
Lã Tuyết Cừu sử dụng Vô ảnh ma chiêu, cả ba tên không thấy chàng phát động thân ảnh như thế nào. Chỉ trong sát na kiếm của chúng lần lượt bị gảy.
Tuyết Cừu nói:
- Bây giờ quý vị có biết rằng mình đã hết đường sống chưa? Nhưng tại hạ không giết đâu, để chờ gặp lão Đông Hải Thần Quân sẽ nói chuyện. Hãy lo về bổ sung thêm một người nữa cho đủ Thập nhị Khoái kiếm. Thần quân còn lâu lắm mới trở về lại sào huyệt.
Ba tên Khoái kiếm thủ kia nhìn nhau mà kinh hãi. Chúng đành cúi xuống vác xác đồng bọn ra đi, và còn nhắn gởi lại một câu:
- Món nợ đêm nay hẹn ngày thanh toán.
Oanh Oanh cả giận nói:
- Đúng là một lũ gia nô! Người ta đã tha chết cho mà vẫn còn lớn lối. Để chúng sống chỉ tổ làm hại người khác mà thôi.
Bọn chúng đi xa rồi mà Tuyết Cừu vẫn còn đứng.
Oanh Oanh giục:
- Vào ngủ đi chứ... Ông bạn.
Tuyết Cừu nói:
- Sào huyệt của chúng gần đâu đây.
Nàng hỏi gọn:
- Sào huyệt?
Chàng nói:
- Tại hạ thấy chim ưng đảo qua đảo lại. Sở dĩ bốn tên Khoái kiếm không chịu về ngay sào huyệt, có lẽ bọn chúng ghé lại miếu để chia chát hay nhậu nhẹt gì đó. Ta đi quách cho rồi, ở lôi thôi lắm.
Oanh Oanh cười:
- Công tử lo xa! Giờ là quá nửa đêm rồi, chúng không thể đến kịp đâu. Cứ dưỡng thần một lát rồi đi cũng không muộn.
Oanh Oanh nắm tay Tuyết Cừu kéo vào. Vừa đi chàng vừa nói:
- Đã không yêu người ta mà cứ đụng chạm mãi. Ma tính sẽ nổi lên cho mà xem.
Oanh Oanh nói:
- Ngươi nói trăng nói cuội gì ta không hiểu. Thôi, cứ dưỡng thần một chút hẵng hay!
Lã Tuyết Cừu nằm xuống, nàng cũng nằm sát cạnh như trước.
Tuyết Cừu lại ghẹo:
- Thông thường dưỡng thần là ngồi hô hấp, còn cô nương dưỡng thần là nằm ình xuống đó. Nam nữ nằm gần nhau thật khó ngủ lạ lùng.
Oanh Oanh nói:
- Ta biết công tử nói đùa, chứ võ công như thế thì tâm hồn kiên định lắm.
Tuyết Cừu quay mặt lại nói:
- Bây giờ tại hạ ngủ đây. Cô nương có thao thức nhớ canh giùm chút nhé.
Hơi thở của Tuyết Cừu đã điều hòa, Thuần Vu Oanh Oanh vẫn còn thao thức. Dường như nàng thấy lòng mình máy động. Nàng bâng khuâng với một cảm giác chớm nở và mới lạ này.
Tiếng gà rừng gáy lưa thưa. Tuyết Cừu trở mình, thấy Oanh Oanh nằm chống tay nhìn chàng.
Tuyết Cừu nói:
- Thôi, tới lượt cô nương ngủ, tại hạ thức cho.
Oanh Oanh nói:
- Bây giờ thì đi được rồi! Ta thấy công tử ngủ ngon quá. Tâm tính hồn nhiên, con người sống thọ lắm.
Hai người đứng dậy bước ra khỏi miếu. Họ đi một quãng đường, thấy đầu bên kia có một số khá đông người, tay cầm vũ khí đi lại.
Tuyết Cừu nói:
- Thập nhị Khoái kiếm của Đông Hải Thần Quân, có lẽ phen này phải đổ máu nữa.
Hai bên tới gần nhau, Tuyết Cừu thấy đối phương gồm bảy người:
- Một thiếu nữ và sáu kiếm thủ.
Lã Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ là Lã Tuyết Cừu nghe danh Ngũ cô nương đã lâu. Hôm nay hân hạnh được diện kiến vị nữ tham mưu chỉ huy đội kiếm sĩ này thay cho Thần quân.
Thiếu nữ ngạc nhiên nói:
- Té ra Lã Tuyết Cừu cũng để tâm đến ta.
Tuyết Cừu không vừa:
- Đâu phải mình Đông Hải Thần Quân mới biết thương hoa tiếc ngọc? Rất tiếc ông ta đã quá tuổi rồi.
Ngũ Ngoạn Cô nói:
- Công tử có tướng cao sang nhưng ăn nói thì sàm sỡ, làm ta thất vọng.
Oanh Oanh nói:
- Phải rồi! Ngọt ngào như Thần quân giai nhân mới tâm đắc.
Tuyết Cừu nói:
- Lý do gì Ngũ cô nương dẫn đám cao thủ này đi tìm tại hạ?
Ngoạn Cô nói:
- Công tử giết người của ta!
Oanh Oanh lược lại việc xảy ra nơi miếu cho mọi người nghe rồi hỏi:
- Việc như vậy, cô nương cho đó là cừu thù? Với đám bảy người này thì làm được việc gì chứ?
Tuyết Cừu nói tiếp:
- Cô quay lại đi, tại hạ sẽ đến nơi sào huyệt của Thần quân. Hiện giờ ông ta lại bị tại hạ nhốt rồi.
Ngoạn Cô nói:
- Trên đời này không ai đủ khả năng giam giữ Thần quân cả. Sáu Khoái thủ này giả sử không đủ khả năng giao đấu với công tử, nhưng có ta, công tử không xem thường chứ?
Chàng biết lời của Ngoạn Cô là không hăm dọa. Chàng lặng người suy nghĩ rất lâu rồi nói:
- Tại hạ không hề xem nhẹ lời của cô nương, nhưng tại hạ cũng rất tự tin ở khả năng của mình. Nhắm đắc thủ được thì cô nương cứ ra tay.
Ngoạn Cô nói:
- Ta đến đây gặp công tử không phải có trận đấu nhỏ mọn như vậy. Ta muốn làm một cuộc trao đổi.
Tuyết Cừu nói:
- Xin cô nương hãy nói rõ cuộc trao đổi đó.
Nàng nói:
- Công tử phóng thích Thần quân và Thủy Hỏa nhị sứ, ta phóng thích toàn bộ những người trong trận Bán Cực ra.
Tuyết Cừu cười cười:
- Cuộc trao đổi đó, cô nương không thấy thiệt thòi sao? Vì Thần quân có thể tự mình ra được còn những người kia thì vô kế khả thi.
Nàng đáp:
- Ta biết tuổi trẻ hay háo thắng lắm. Cuộc trao đổi không tương xứng như vậy, ta e rằng công tử cũng không chịu.
Trời bây giờ đã sáng hẳn. Trên môi Tuyết Cừu vẫn đọng nụ cười nửa miệng.
Chàng thủng thỉnh nói:
- Tại hạ biết Thần Quần có nhiều loại chim khôn, nên ông thông báo cho cô nương biết về sự hung hiểm và địa thế của trận. Đồng thời cô nương tiếp tế thức ăn hằng ngày qua đội thần ưng. Nhưng nói rằng với một thời gian hữu hạn nào đó, Thần quân ra khỏi trận thì chắc chắn không có cuộc trao đổi này. Không phải tại hạ làm cao, nhưng muốn thấy khả năng siêu việt của Thần quân thế nào mà thôi.
Ngũ Ngoạn Cô gằn giọng:
- Công tử không chịu?
Tuyết Cừu nói:
- Cô nương nóng lòng làm gì. Trận Bán Cực có người bị nhốt đã ngoài hai mươi năm rồi. Thần quân chỉ mới hai chục ngày có là bao. Nếu Thần quân chưa về tại hạ sẽ không tấn công Thần Quân phủ đâu.
Ngũ Ngoạn Cô nói:
- Công tử muốn ta phải ra tay?
Đó là câu hỏi lấp lửng. Ra tay phá trận hay ra tay đấu với chăng?
Tuyết Cừu đáp:
- Tại hạ không năn nỉ!
Ngũ Ngoạn Cô có gương mặt tuyệt đẹp, nhưng lạnh lùng và cao ngạo. Nghe Tuyết Cừu nói vậy, gương mặt nàng trở nên u ám. Nàng vuốt vỏ kiếm nói:
- Ta muốn lãnh giáo tuyệt học của công tử.
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ không quen nói đùa. Chắc chắn thuộc hạ của cô nương đã nói lại rồi. Hãy mở đường cho tại hạ đi!
Nhưng Ngũ Ngoạn Cô chớp người lên, kiếm và người đã biến thành một vừng hào quang phản chiếu ánh nắng ban mai rực rỡ.
Lã Tuyết Cừu cũng mất bóng.
Khi hai người trở lại vị trí, Lã Tuyết Cừu trên tay không cầm kiếm. Chàng nói:
- Không ngờ kiếm pháp của cô nương cao diệu như thế. Cô nương tự nguyện làm lá chắn cho Thần quân quả là một sự phí phạm tài năng. Xin chào!
Chàng nắm tay Oanh Oanh đi qua trước mặt mọi người không chút e dè.
Đi được vài mươi bước, bỗng Ngoạn Cô nói:
- Lã Tuyết Cừu! Chờ ta chút!
Chàng dừng lại, Ngoạn Cô chạy tới hỏi:
- Công tử đi Ma Khâu phải không?
Tuyết Cừu gật đầu:
- Tại hạ phải phóng thích những người bị giữ trong Bán Cực ra. Sau đó, đích thân tại hạ phóng thích Thần quân.
Ngoạn Cô nói:
- Cho tới Huyết Ảnh Thần, Huyết Ma Tử, Tuyệt đại tài tử Phùng Kỵ cũng cùng bị nhốt nơi đó, công tử làm việc đó có quá sức mình chăng?
Lã Tuyết Cừu nói:
- Biết là quá sức nhưng không còn cách nào khác. Bất nhập hổ huyệt, nan đắc hổ tử.
Ngoạn Cô nói:
- Ta đứng bên ngoài điều khiển trận pháp đó có thể có trận chồng, có thể có thủy hỏa tương công sao công tử dám mạo hiểm?
Chàng đáp:
- Biết là vậy, nhưng cung đã lắp tên rồi, không thể không buông. Cảm ơn Ngũ cô nương đã có lời cảnh báo. À, tấm bản đồ Tuyết Băng trận vẽ rất đúng cự kính, nếu Thần quân hoài nghi không cách nào phá được.
Ngoạn Cô móc trong người ra tấm bản đồ đưa Tuyết Cừu xem, và hỏi:
- Nó đây phải không?
Chàng gật đầu nói:
- Của tại hạ vẽ. Thần quân không tin nên gởi về cho cô nương để hỏi ý kiến, đủ thấy lòng dạ của ông ta thế nào.
- Ta tin! Ngoạn Cô nói.
- Nhưng thiếu một điểm nào đó then chốt lắm.
Lã Tuyết Cừu rất phục Ngoạn Cô.
Chàng vòng tay nói:
- Kim cổ kỳ giai nhân! Ngũ Ngoạn Cô độc đáo thay. Chìa khóa của trận đó là khoảng trống ấy. Bây giờ tại hạ xin cáo biệt.
Ngũ Ngoạn Cô nhìn theo bóng chàng, khe khẽ thở dài.
Đó là ngọn đồi thấp lè tè, trên đồi lau lách mọc dày. Con đường mòn nhỏ hẹp. Hai người nương theo đó mà đi. Một hồi họ tới một khoảnh đất bằng phẳng và trước mặt họ là một vùng đá lởm chởm đủ loại, rộng hơn một mẫu.
Tuyết Cừu lên chỗ cao nhất quan sát toàn diện, vùng đá này mường tượng như mặt người. Mắt, mũi, miệng, tai... Như chàng đã nghiệm thấy trên gương mặt của Phi Quỳnh.
Tuyết Cừu thấy hắc khí từ trận bốc lên nghi ngút. Chàng quay sang hỏi Oanh Oanh:
- Tiểu thư có thấy vùng hắc khí chỗ kia không?
Oanh Oanh nói:
- Tiểu muội không thấy gì cả, chỉ thấy đá và sự hoang vắng lạnh lẽo. Bao nhiêu người vào đây rồi, không biết họ ở nơi nào, chỉ thấy như sóng biển lô nhô.
Tuyết Cừu nói:
- Người học trận pháp mới phân biệt được hình dáng phương trời. Họ án chỉ có mười bốn sao, từ sao Giác tới sao Bích. Hôm nay thuộc hạ bán niên tức là ứng nửa vòng sao này. Phá trận này không khó. Nếu Ngũ Ngoạn Cô không dùng hỏa công thì chúng ta tranh thủ sự sống được.
Oanh Oanh nói:
- Ngoạn Cô sẽ không dùng hỏa công đâu. Vì nàng không thể hy sinh mạng của Thần quân được.
Hai người đi vòng quanh trận để quan sát thật kỹ.
Oanh Oanh hỏi:
- Cửa vào là nơi nào, sao hoàn toàn mù mờ thế?
Tuyết Cừu nói:
- Ta phải tìm lấy cửa vào. Cửa thay đổi theo từng giờ. Phải án theo Nghi Kỳ của độn giáp mới biết được. Lạc đường là hết sống Khi nào phá, thì lúc đó mới án.
Oanh Oanh hỏi:
- Chừng nào phá trận?
- Ngày mai! Bây giờ ta dọn dẹp quanh trận cho quang đãng. Và cho đốt rừng lau lách kia.
Chàng nói là làm ngay.
Ngọn lửa cháy lụi dần. Gò Ma Khâu chỉ còn một nền đen. Cho dù Ngũ Ngoạn Cô có muốn dùng hỏa công cũng khó khăn.
Hai người tìm chỗ mát ngồi nghỉ. Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ sắp phá trận nên muốn trí não minh mẫn để phá trận dữ này, mong cô nương hãy rời khỏi vị trí này.
Oanh Oanh nói:
- Ta biết trước sau gì ngươi cũng đuổi ta. Nhưng ta muốn theo ngươi vào trận. Sống hay chết của ta, ngươi đừng quan tâm. Vả lại, trong trận này có nhốt phụ thân ta.
Tuyết Cừu ngửa mặt lên trời...
Hồi lâu, chàng nói:
- Cô nương nghĩ coi, có ai dại gì tự mình giam cầm lấy mình? Tại hạ cũng như họ, trước khi vào trận cũng đánh trận giả nhiều lần, và nhắm chắc là phá giải xong, nhưng càng vào trong, tâm tính càng hoang mang, thiếu tự tin, thiếu bình tĩnh. Thần trí tối tăm, Ma khí của trận từ đó sinh ra dày đặc. Sau cùng chỉ ngồi đó mà than thở. Nếu cô nương nói: Hiền muội yêu Lã đại ca nhiều ghê nhiều gớm thì tại hạ cho vào.
Oanh Oanh nhìn chàng với đôi mắt u uẩn, u hoài sao đó, nhưng nàng vẫn nói:
- Ngươi quỷ lắm, cứ muốn bắt bí ta! Giả sử ta nói vậy, rồi ngươi nói tại hạ không yêu cô nương có phải là giết ta không? Ngươi nói đại ca yêu Oanh Oanh hiền muội nhiều ghê nhiều gớm, nhất định ta không tiếc với ngươi một điều gì cả. Dám không?
Lã Tuyết Cừu cười rộ, chàng kéo tay Oanh Oanh nói:
- Cô nương đúng là quỷ cái, rào đón rất kỹ! Không nói thì thôi, nhưng tại hạ không dám đưa cô nương vào trận.
Chợt hai người cùng thấy một bầy ưng bay lượn trên bầu trời trận và thả những gói đồ xuống.
Tuyết Cừu nói:
- Đông Hải Thần Quân tuy độc nhưng rất chu đáo. Lão không muốn đối phương chết đói, chết khát, mà muốn họ chết dần, chết mòn. Những người trong trận sống được là nhờ bầy ưng thả thực phẩm xuống.
Bỗng Oanh Oanh hỏi:
- Ta có thể lợi dụng được những gì ở bầy ưng này, không?
Tuyết Cừu nhìn chúng. Chàng quan sát. Tất cả có tám con tuy bay lượn có vẻ tự nhiên, nhìn thật kỹ, tám con ấy phối hợp với nhau thành một dạng thức không đổi.
Tuyết Cừu nói:
- Cô nương nhìn kìa, tám con ưng ở trên không cũng lập thành một tiểu trận bát quái. Ngay tại gò cao phía trong ấy cũng là một tiểu trận.
Bầy ưng chao lượn một hồi ở trên không, rồi nhắm chỗ hai người mà xẹt xuống.
Lã Tuyết Cừu vội vã đứng lên rút kiếm, nói:
- Bọn chúng tấn công ta! Cô nương đừng xem thường!
Chúng đã tới gần, cả hai cùng thấy chúng to lớn dị thường, lớn hơn cả những con Bạch Nga, tốc độ bay còn nhanh hơn tên bắn.
Chờ chúng cách chàng vài ba trượng, chàng dùng Vô ảnh chớp người lên, thì chúng cũng vút lên cao, nhanh không kém chàng.
Lã Tuyết Cừu hết đà, đáp xuống thì chúng cũng nhào xuống tấn công tiếp.
Tuyết Cừu đánh ra một đường kiếm cho chúng bay dạt lên.
Chàng nghĩ thầm:
- “Có lý nào Ngũ Ngoạn Cô điều khiển chúng tấn công ta”.
Trong lúc đó, có một con khác xáp tới gần chàng, nhả ra một vật màu trong rồi bay đi. Bầy ưng bay theo mất dạng.
Tuyết Cừu nhặt vật ấy lên, đó là phong thư xếp gấp lại. Chàng mở ra đọc:
“Lã công tử xem thư trước cửa trận!
Đông Hải Thần Quân lập trận này để nhốt nhiều tay hào kiệt. Sau đó Sầm Sâm tức là Huyết Ma Tử dẫn theo hai đệ tử của mình vào trận, và vĩnh viễn không ra được, là vì do ta khóa trận. Nếu ta không khóa, lão có thể cứu những người kia ra. Công tử hãy nhớ, trận này là trận chồng, Nghi và Kỳ thay đổi theo mỗi giờ và mỗi trận. Hưu, sinh, thương, đổ, cảnh, tử, kinh, khai, ắt phải luôn luôn chuyển động. Phải có ba lần vào sinh ra tử.
ý ta rất mong công tử đừng vào trận này. Còn nếu vào thì hãy thử đi thử lại nhiều lần.
Xin công tử cho biết ý kiến.
Ngũ Ngoạn Cô bái bút.”
Lã Tuyết Cừu trao thư cho Oanh Oanh. Nàng xem xong, hỏi:
- Ngũ Ngoạn Cô bảo hồi âm, công tử hồi âm bằng cách nào?
Tuyết Cừu nói:
- Ta viết sẵn thư, khi nào bầy ưng trở lại, ta trao.
Chàng nói xong, xé một mảnh vải, mài than ra thảo thư:
“Ngũ tiểu thư khán thư.
Tuyết Cừu mỗ hết sức cảm kích trước tấm lòng lo lắng của tiểu thư. Nhưng tại hạ đã hứa với Thần quân rồi, không thể sửa đổi. Tiểu thư hoặc một nhân vật nào trong Thần Quân phủ có quyền biến hóa trận pháp. Giờ Mẹo ngày mai, tức là Kỷ Mão, tại hạ sẽ vào trận.
Lã Tuyết Cừu kính bút.”
Lúc bấy giờ bầy ưng bay đến, Tuyết Cừu cầm thư đưa lên, một con ưng nhào xuống xớt thư bay đi.
Oanh Oanh nói:
- Ai huấn luyện những con ưng này khôn như người. Dường như Ngũ Ngoạn Cô có cảm tình với công tử.
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ không biết việc đó. Nhưng những cô nương ở trong tay Thần quân đều hỏng rồi. Ngũ Ngoạn Cô chắc sẽ không tránh khỏi.
Oanh Oanh nói:
- Lời lẽ của Ngoạn Cô nghiêm trọng như vậy thì trận này nguy hiểm lắm. Công tử hãy nghiên cứu lại!
Tuyết Cừu nói:
- Dĩ nhiên là nguy hiểm, nhưng đừng có cô nương theo tại hạ thì có lẽ tại hạ sẽ sáng suốt hơn.
Oanh Oanh với giọng rất buồn:
- Không phải ta cố ý làm cho công tử bận tâm. Nhưng không hiểu tại sao ta không muốn rời công tử, nhất là không muốn công tử vào trận.
Tuyết Cừu chợt hỏi:
- Thuần Vu tiền bối vào trận bao giờ?
Oanh Oanh nói:
- Hồi ta mới năm, bảy tuổi gì đó. Theo lời mẫu thân ta nói, Thần quân đã hạ chiến thư thách lão gia phá trận. Ông khăn gói lên đường đi biệt đến nay, có phải ông vào trận không thì ta không biết. Giờ nghe Ngũ Ngoạn Cô nói vậy là đúng rồi.
Tuyết Cừu nói:
- Cô nương còn mẫu thân sao lại bỏ đi hoài vậy?
Oanh Oanh nói:
- Không còn! Gia mẫu qua đời đã mười năm rồi. Võ nghệ ta do bà truyền thụ, sau đó ta tự nghiên cứu lấy.
Lã Tuyết Cừu cảm khái, đọc hai câu trong Tỳ Bà Hành: Đồng thị thiên thai luân lạc nhân Tương phùng hà tất tằng tương thức. (Lưu lạc bên trời cùng một bọn. Giờ gặp nhau nào đã biết nhau)...
Ta có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng ta vẫn không biết yêu. Mọi người đặt cho ta một tên:
- Thiếu niên lãnh tâm (chàng tim lạnh). Ta rất sợ làm phiền lòng các bậc má hồng.
Oanh Oanh nói:
- Ngươi yên tâm! Ta không hề dám quấy rầy tâm cảm tịch mịch của ngươi đâu. Nếu vào trận, phụ thân ta còn sống, ta sẽ theo người.
Lúc bấy giờ cả hai cũng thấy xa xa có một thiếu nữ phi thân về phía hai người. Tuyết Cừu nhận ra người này. Chàng vội vã đứng lên và chạy tới, Oanh Oanh chạy theo.
Thiếu nữ nhào tới ôm chặt lấy Tuyết Cừu.
Một hồi, Tuyết Cừu giới thiệu cho hai bên biết nhau.
Oanh Oanh nói:
- Đi chung với Tuyết Cừu lâu ngày, không hề nghe hắn nói về Băng Kiên tỷ tỷ. Té ra hôm nay tiểu muội mới gặp.
Băng Kiên vẻ mặt hơi lạnh, nói:
- Tại vì ta có nhiều kẻ thù!
Tuyết Cừu thuật lại việc gặp người của Thần quân và Ngũ Ngoạn Cô. Xong, chàng hỏi:
- Tiểu thư có biết gì về lai lịch của Ngoạn Cô?
Băng Kiên nói:
- Những nữ nhân tại Thần Quân phủ đều trải qua nhiều lần khoái lạc với ông ấy rồi. Duy có Ngũ Ngoạn Cô là không có gì với lão.
Tuyết Cừu nói:
- Làm sao tiểu thư dám khẳng định?
Băng Kiên nói:
- Ngũ Ngoạn Cô là đệ tử của một bậc dị nhân. Người ấy qua đời cách đây vài năm. Thần quân và vị dị nhân vốn có quen biết với nhau, thấy Ngũ Ngoạn Cô thông minh, nên ông mời nàng giúp ông. Mục đích của Thần quân là muốn thống trị võ lâm. Mười ba đại bang phái, cùng với các gia phái trong giang hồ khác đã ngấm ngầm thần phục Thần quân.
Tuyết Cừu gật đầu nói:
- Thì ra đây mới là then chốt. Nhưng Thiếu Lâm do Tuệ Đức thiền sư thống lãnh, đâu có dan díu gì với Thần quân?
Băng Kiên nói:
- Tuệ Đức đại sư thì không có nhưng số đệ tử của ông đã ngấm ngầm. Tuệ Đức sắp sửa bị các đệ tử mưu hại.
Oanh Oanh nói:
- Thần quân là lão độc ác, mà Ngoạn Cô là học trò của dị nhân sao lại giúp cho kẻ ác.
Băng Kiên nói:
- Trên đời rất ít người hiểu Thần quân. Ông là người độc ác nhưng cũng độc đáo. Không một ngày nào ông công làm một việc mới mẻ. “Nhật tân, nhật nhật tân, hựu nhật tân”, là phương châm của ông.
Tuyết Cừu nói:
- Muốn thống trị võ lâm, ông ta phải tìm cách trừ những yếu nhân. Nhưng sao ông không đối diện với họ mà lại tìm cách nhốt họ vào trận? Nếu nhưng người kia hiệp nhau phá trận ra được thì sao?
Băng Kiên nói:
- Thần quân vẫn có một đức độ là ít giết người. Tất cả các cao thủ của võ lâm không ai là đối thủ của ông, trừ vị dị nhân kia thì ta không hiểu.
Oanh Oanh lại hỏi:
- Bậc dị nhân đó tên gì vậy?
- Ta không biết!
Tuyết Cừu nói:
- Thiên hạ biết bao bậc kỳ tài, có điều chưa ai khám phá ra thôi. Chưa phải Thần quân là đệ nhất võ lâm không chừng trong thạch trận này lại có những đại cao thủ mà vốn trước đây họ mới chỉ là cao thủ.
Băng Kiên gật đầu nói:
- Có thể như vậy!
Dưới ánh trăng thượng huyền, Tuyết Cừu nhìn Băng Kiên thấy nàng gầy hơn trước, bất giác chàng chạnh lòng, hỏi:
- Từ dạo chia tay tới giờ, tiểu... Bồ tát ăn uống như thế nào?
Băng Kiên nghe nhắc tiểu Bồ tát, lòng rất cảm động.
Nàng bùi ngùi nói:
- Gọi ta bằng tiểu Bồ tát e không thọ. Rõ ràng là không thọ. Có công tử, ta ăn rất nhiều. Vắng công tử dù ta đến tiệm đến quán vẫn ăn không ngon.
Tuyết Cừu cúi đầu nói:
- Tại hạ biết lỗi.
Băng Kiên nói:
- Lỗi phải gì! Tại hạ biết. Thôi, dần dần rồi sẽ chỉnh lại.
Tuyết Cừu nói:
- Nơi đây không có vật để nấu nướng. Không thì tại hạ làm cho Tiểu Bồ tát một bữa ăn ngon.
Băng Kiên nói:
- Nhắm ở gần với nhau được lâu dài thì hãy chơi với cái đó, còn không thì thôi. Chừng nào công tử vào trận?
Tuyết Cừu nói:
- Sáng mai! Nếu cô nương vào nữa thì không sợ gì, cho dầu có Thần quân bên ngoài sửa đổi hay biến hóa.
Băng Kiên nói:
- Dĩ nhiên là ta phải vào với công tử. Bây giờ chúng ta ôn lại phương pháp phá trận.