Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 26

Phương Sĩ Thanh vừa rít gào vừa đẩy cửa đi, Viên Thụy ngượng ngùng nói: “Có phải chúng ta làm lố quá không?”
Trịnh Thu Dương lại nói: “Cái gì cũng không có làm, lố cái gì? Em quên năm xưa nó với Vương Tề làm gì sao?”


Viên Thụy không thèm suy nghĩ nói ngay: “Nhớ chứ, lúc đó em rất hâm mộ nó.”
Trịnh Thu Dương: “… Hâm mộ nó cái gì?”
Viên Thụy nói: “Hâm mộ nó được Vương Tề thích a, em lúc đó rất thích Vương Tề, vừa đẹp trai vừa tài giỏi.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy: “Ha ha ha.”


Mặt Trịnh Thu Dương biến thành màu xanh luôn.


Viên Thụy cười chọt cơ ngực anh, nói: “Đừng mất hứng, em chọc anh thôi. Em không phải hâm mộ nó được Vương Tề thích, em hâm mộ vì có người thích nó, khi đó không ai thích em, em ngay cả nằm mơ cũng muốn có người thích mình. Sau đó anh liền xuất hiện, anh là đại cứu tinh của em!” Để chứng tỏ, cậu giơ hai tay lên trên không vẽ một cái hình tròn thật lớn.


Trịnh Thu Dương vui vẻ, giả bộ tức giận nói: “Là hàng cứu tinh dự phòng.”
Viên Thụy ngẩn ra, nghiêm túc nói: “Không phải, anh là người đặc biệt nhất, cho dù sau này chúng ta không ở cùng nhau, em cũng sẽ luôn thích anh.”
Trịnh Thu Dương rất kinh ngạc, hỏi: “Đặc biệt chỗ nào?”


Viên Thụy nhìn đôi mắt của anh, nói: “Lúc anh nhìn em, đôi mắt luôn cười.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy có chút xấu hổ: “Mỗi lần anh nhìn em như vậy, em sẽ nhớ tới một câu thơ.”
Trịnh Thu Dương không biết mình kích động vớ vẫn cái gì, hỏi: “Thơ gì?”


Viên Thụy chậm rãi ngâm: “Nhìn vào đôi mắt của người, tôi cảm thấy mình thật xinh đẹp.”
Trịnh Thu Dương nói: “Hải Tử, « Trước Cửa Phương Bắc » “
Viên Thụy gật đầu, vui vẻ nói: “Anh cũng đọc sao? Mẹ em rất thích Hải Tử, khi còn nhỏ mẹ từng cho em đọc rất nhiều.”


Trịnh Thu Dương trầm mặc nửa ngày, nói: “Viên Tiểu Thụy, anh tưởng là… Anh nghĩ em, em…”
Hắn hiếm khi nói lắp một lần.


Cái cảm giác này khó có thể dùng lời để diễn tả, “Đặc biệt” trong mắt Viên Thụy cùng với vẻ bề ngoài, nghề nghiệp, tài phú và tài hoa không có quan hệ, cậu chỉ nhìn thấy tâm đối phương.
Tại sao lúc nhìn một người, đôi mắt luôn cười? Bởi vì hắn yêu cậu.


Viên Thụy giống như một đứa trẻ ngây ngô không biết gì, vừa giống như bậc thầy nhìn thấu tất cả tràn ngập ý thơ.
Viên Thụy: “…”
Cậu kinh hãi nói: “Thu Dương, anh sao vậy? Em nói gì sai sao? Sao em cảm thấy anh hình như muốn khóc…”


Trịnh Thu Dương dụi mắt, làm bộ lấy remote, nói: “Nào có? Em còn xem TV không? Không xem nữa thì tắt.”
Viên Thụy vội nói: “Xem xem, lát nữa sẽ có cảnh em và Nhạc Ninh Vũ đánh nhau.”
Cậu cầm cái remote về, lại nghi hoặc nhìn Trịnh Thu Dương, nhưng nét mặt Trịnh Thu Dương lại không có biến hóa gì.


Không lâu sau, trong TV truyền đến tiếng Viên Thụy và Nhạc Ninh Vũ cãi vã kịch liệt, mắt thấy sắp đánh nhau, Viên Thụy ngồi nghiêm túc, nhìn chằm chằm không chớp mắt.


Trịnh Thu Dương dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn cậu từ phía sau, tóc của cậu mềm mại dính sát cổ, tai rất nhỏ, thịt vành tai lại dày, lúc làm nếu như gặm cắn, Viên Thụy sẽ run run, vô cùng mẫn cảm.


Trịnh Thu Dương nghĩ thầm, thật không biết tổ tiên Trịnh gia đã tích được đại đức gì, có thể để cho hắn gặp được Viên Thụy.
Hắn nhịn đến khi xem xong phim, ngựa không ngừng vó[ ] đẩy Viên Thụy đi tắm, sau đó làm đến thiên hôn địa ám.
[ ] không ngừng tiến tới


Trịnh Thu Dương hỏi: “Thoải mái không?”
Viên Thụy nhắm mắt lại thở gấp a thở gấp, hồi lâu mới nói: “Anh ra sao?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không có.”
Viên Thụy: “… Vậy để em nghỉ một lát đã.”


Trịnh Thu Dương cũng không gấp, ôm cậu chờ, hắn cũng không vội bắn tinh, cảm giác được Viên Thụy bao bọc ở bên trong so với một phút lên đỉnh sảng khoái hơn nhiều.
Viên Thụy đột nhiên nói: “Vừa rồi chỉ lo xem TV, còn chưa có nói xong, nói tiếp chuyện Phương Sĩ Thanh đi.”


Trịnh Thu Dương: “…” Ở trên giường ai thèm nhớ tới hắn?!
Viên Thụy nói: “Em lúc đó còn hâm mộ làn da trắng của nó, cả gương mặt đẹp.”
Trịnh Thu Dương nhẫn nhịn nói: “Có ích lợi gì? Nổi danh tìm đường chết.”


Viên Thụy nói: “Nhưng nó đối xử với bạn bè rất tốt nha, mọi người cũng rất thích nó, nó cũng chỉ hướng về Vương Tề.”
Cậu dừng một chút, lại nói: “Mẹ nó thương nó, ba nó cũng vậy.”
Trịnh Thu Dương không biết phải an ủi thế nào, cúi đầu hôn cậu.


Viên Thụy nói: “Ngày mai em gọi điện cho ba, nói ba khi nào rảnh rỗi em dẫn anh đi gặp, được không?”
Ba ba mà cậu nói đương nhiên là ba dượng Tác Kiến Quân.
Trịnh Thu Dương đáp ứng nói: “… Được.”
Một lát sau, Viên Thụy nói: “Sao anh mềm nhũn rồi?
Trịnh Thu Dương: “…”


Sắp gặp bố vợ đại nhân! Hắn có thể không mềm sao!?
Sáng ngày hôm sau.
“Ba ba.” Viên Thụy gọi điện thoại, “Ba gần đây có rảnh không? Con dẫn bạn trai tới cho ba gặp.”
Trịnh Thu Dương ở một bên lắng nghe, vô cùng căng thẳng.


Viên Thụy nói: “Con mỗi thứ tư quay chương trình, còn lại đều rãnh rỗi, ảnh thì lúc nào cũng được.”
Trịnh Thu Dương lấy hộp sữa tươi mở ra, chuẩn bị rót vào trong ly.
Viên Thụy: “Vậy cũng được, đến lúc đó chúng ta nói tiếp.”


Cậu cúp điện thoại, nhìn dáng vẻ Trịnh Thu Dương như đang đối đầu với đại địch, nói: “Anh đừng khẩn trương, ba em tính tình rất tốt.”
Trịnh Thu Dương giả vờ bình tĩnh đổ sữa tươi, nói: “Anh đâu có khẩn trương đâu.”


Viên Thụy: “… Anh đổ sữa vào trong cái gạt tàn thuốc kìa.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy đem cái gạt tàn đi rửa.
Trịnh Thu Dương ngồi ở cạnh bàn suy sụp tinh thần.
Hắn muốn cùng Viên Thụy cầm tay giai lão, đương nhiên cũng muốn gặp người nhà Viên Thụy, nhưng hắn rất lo lắng.


Tác Kiến Quân và Tác Duyệt dù sao cũng không giống nhau, Tác Duyệt là em gái, là một cô gái trẻ tuổi, đối với một số việc sẽ không quá để ý, nhưng Tác Kiến Quốc là trưởng bối, tuyệt đối không giống vậy.
Nếu như Tác Kiến Quân hỏi công việc, hỏi tình huống trong nhà, hắn phải trả lời thế nào?


Nói hắn là nhà thiết kế, nhưng lại du thủ du thực? Nói ba mẹ đều khỏe mạnh, chỉ là không có giấy hôn thú?
Chính hắn còn thấy quá ảm đạm.


Viên Thụy đứng ở cửa phòng bếp nhìn lén anh nửa ngày, mới cầm cái gạt tàn đã rửa sạch lại, nói: “Ba em gần đây quá bận, sau nguyên đán càng bận hơn, không có thời gian gặp chúng ta, hay là chờ đến Tết đi.”
Trịnh Thu Dương thở phào nhẹ nhõm, “Được.”


Viên Thụy rót cho anh ly sữa tươi, lại đem sữa đặc rưới lên sandwich cho anh, hối thúc: “Anh ăn nhanh một chút, ăn xong đi làm, hơn tám giờ rồi.”
Chờ Trịnh Thu Dương đi rồi, Viên Thụy liền cấp tốc gọi cho Tác Kiến Quân: “Ba ba, tụi con cuối tuần này không đi được.”


Tác Kiến Quân: “Làm sao vậy? Công việc đột xuất?”
Viên Thụy: “Không phải, ảnh hình như chưa muốn đi, là con muốn đơn phương.”
Tác Kiến Quân: “… Tại sao? Không phải tình cảm hai đứa rất tốt sao?”
Viên Thụy: “Có thể anh ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng, qua một thời gian rồi đi vậy, xin lỗi nha ba ba.”


Tác Kiến Quân: “Không sao, vốn cuối tuần ba cũng không có việc gì.”
Viên Thụy: “Vậy cuối tuần con đến gặp ba.”
Rửa xong bát đũa, quét dọn trong nhà sạch sẽ, Viên Thụy ở trên Taobao tìm một shop ở bản thị mua khăn quàng cổ lông dê, dự định cuối tuần đến gặp Tác Kiến Quân sẽ tặng cho ông.


Sắp tới mùa đông rồi.
Viên Thụy mua khăn quàng cổ xong, lại lấy sổ chi tiêu ra, ghi lại khăn quàng cổ lông dê sau đó dùng điện thoại tính toán chi tiêu trong một tháng nay.(Đ: Quá sức đảm đang…)


Mới vừa đóng tiền hệ thống lò sưởi và phí vật nghiệp, cái này vốn có thể nói công ty chi trả, nhưng cậu không tiện nói với Lý Linh Linh, dù sao căn hộ này là công ty thuê cho cậu, trong nhà lại có thêm Trịnh Thu Dương, số tiền này nên tự đóng, không thể quá mức chiếm tiện nghi công ty.


Đó là cái cần chi nhiều nhất, mặt khác mấy món vụn vặt như tặng Triệu Chính Nghĩa bồn massage chân, robot quét nhà, robot lau nhà, còn có khăn quàng cổ mới vừa mua, gộp lại cũng có vài ngàn.
Còn tiền điện nước tiền gas, củi gạo dầu muối, rau củ trái cây, cũng chi nhỏ có một ngàn đồng.


Viên Thụy có chút đau đầu, tiền kiếm không được bao nhiêu, gần đây lại tốn nhiều như vậy, phải tới lúc nào mới có thể tiết kiệm đủ tiền mở phòng làm việc cho Trịnh Thu Dương a?
.:.