Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 25

Viên Thụy là người lời hứa đáng giá nghìn vàng, hứa với người khác rồi là vô luận như thế nào đều nhất định làm được. Cho nên dù cho nghẹn rất khổ cực, cậu cũng không đem chuyện Bách Đồ và Lương Tỳ đang quen nhau nói cho Trịnh Thu Dương cùng ngủ một giường.


Cậu chỉ trước khi ngủ không nhịn được khoe khoang nói: “Em hôm nay đi siêu thị mua đồ, lúc ra ngoài gặp Bách Đồ trong thang máy, anh ấy cũng đúng lúc đi, hai người liền đi chung.”
Trịnh Thu Dương hơi kinh ngạc, nghi ngờ nói: “Không phải là em mặt dày nhất định phải đi theo người ta đó chứ?”


Viên Thụy đánh anh một cái, nói: “Mới không phải, anh ấy nghe em nói đi siêu thị, chủ động bày tỏ muốn đi chung đó, anh ấy là người tốt.”
Trịnh Thu Dương chua lè nói: “Đi siêu thị với em là thành người tốt? Cơ chế khen ngợí không có chút khoa học nào.”


Viên Thụy không phục nói: “Anh ấy đẹp trai như vậy, còn nổi như vậy, lại vẫn như thần dân đi siêu thị mua sắm còn tự xách túi xô[ ] theo đi chợ, vậy còn chưa phải tốt sao?”
[ ] vải thô
Trịnh Thu Dương: “…” Đó là cái gì với cái gì?


Viên Thụy thấy anh không phản bác, hài lòng nằm xuống nói: “Mắt nhìn người của em thật tốt mà, thích nam thần giỏi như vậy.”
Trịnh Thu Dương: “Hừ.”
Viên Thụy đem chân đáp lên mặt anh, cười nói: “Mắt chọn bạn trai càng tốt hơn.”


Khóe miệng cụp xuống của Trịnh Thu Dương nhất thời cong lên, vươn tay đem đầu Viên Thụy đặt trên vai mình, ôm cậu cùng ngủ.
Viên Thụy trước khi ngủ còn đang len lén nghĩ, làm sao bây giờ a, nam thần Bách Đồ đang bị Lương Tỳ giày vò chà đạp đi? Ai da, quá thảm mà.


Trong lúc làm việc, cậu quanh co lòng vòng dò hỏi Triệu Chính Nghĩa, Triệu Chính Nghĩa cơ trí cỡ nào, lập tức hiểu ngay ý cậu, nói: “Lần trước không phải đã nói với anh rồi sao, hai người bọn họ là —— anh em tốt.” Hắn cố ý nhấn giọng, rất có ý sâu xa.


Viên Thụy nói: “Tôi nghe người ta nói, Lương Tỳ rất có gia thế, có thật hay không?”
Triệu Chính Nghĩa có chút kinh ngạc, điểm Viên Thụy để ý hình như không phải ở đó, hàm hồ nói: “Hẳn là, tôi cũng không rõ lắm.”


Viên Thụy càng thêm lo lắng, Bách Đồ có phải là chọc trúng chỗ nào của Lương Tỳ không, cho nên không thể làm gì khác là bị anh ta đùa bỡn ủy khuất?


Nhưng lo lắng thì lo lắng, cậu và Bách Đồ cũng không có thân quen như vậy, huống chi đây là việc riêng của người ta, cậu cũng chỉ có thể nghĩ tới liền lo lắng, tình cờ lúc dọn đồ đạc nhìn thấy chữ ký Bách Đồ cho cậu, không nhịn được thở ngắn thở dài một hồi, làm cho Trịnh Thu Dương rất khó chịu, nghi ngờ cậu ý ɖâʍ bản thân và Bách Đồ vào giấc mộng lang kiều.


Quay « Shiny Friends » tập thứ tư, ngoại trừ các thành viên nòng cốt cố định, lần này còn có hai vị khách mời đến tuyên truyền phim. Trong đó một nữ diễn viên, hai năm trước từng ở cùng một đoàn phim với Viên Thụy, lúc đó cô là nữ chính, Viên Thụy là nam thứ n, diễn vai một người mẫu giả vờ đánh đấm.


Trước lúc quay, Viên Thụy vừa hóa trang xong, đang đối diện gương xịt keo tóc, Dương Lộ đẩy cửa phòng hóa trang ra bước vào, cậu vội vàng đứng lên chào hỏi.
Dương Lộ gật gật đầu, hỏi: “Trạng thái tốt không? Đừng tiếp tục xảy ra chuyện gì không may.”


Viên Thụy bảo đảm nói: “Sẽ không Dương tổng, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Dương Lộ “Ừ” một tiếng, còn nói: “Mặc dày một chút, hôm nay gió lớn, bên ngoài tiết mục lại nhiều.”
Viên Thụy vẻ mặt thụ sủng nhược kinh.


Dương Lộ cau mày nói: “Bị cảm sẽ ảnh hưởng tiến độ, đừng kéo chân mọi người.”


Lại có người đến, là nữ diễn viên khách mời kia, nhìn thấy Dương Lộ cũng ở đó, vội vàng chào hỏi, nói rằng: “Trước đây đã từng hợp tác với Viên Ca, đã lâu không gặp nên tới chào hỏi với anh ấy.”
Viên Thụy: “… A, chào cô chào cô.”


Nữ diễn viên lại nói vài lời khách sáo, còn bảo hôm nay nhất định phải chăm sóc cô nha các loại, rồi mới rời khỏi.
Chờ cô đi rồi, Dương Lộ nói: “Giữa hai người có vấn đề gì không?”
Viên Thụy ngập ngừng chốc lát, mới nói: “Không có, chỉ là lâu quá không gặp nên có chút xa lạ.”


Dương Lộ hơi nghi ngờ nhưng không hỏi lại, nói: “Vậy cậu mau chuẩn bị đi, tôi đến xem những người khác.”


Viên Thụy nhìn theo bóng lưng của bà, phát hiện vóc dáng bà rất cao, đã mang giày đế bằng mà đã gần 1m75, vậy mà khung xương không thô to, vóc người và da dẻ được bảo dưỡng rất tốt, nói bà là 30 hay 40 tuổi cũng có người tin.


Vẫn lén ở bên cạnh không lên tiếng Triệu Chính Nghĩa hỏi: “Viên Ca, anh và Tiểu Hoa kia xảy ra chuyện gì? Tôi thấy anh rất lúng túng.”
Viên Thụy có chút xấu hổ, nói: “Kỳ thực cũng không có gì, trước đây lúc đóng phim chung, cô ta lấy nước trái cây hắt tôi.”


Triệu Chính Nghĩa: “… Nội dung phim cần sao?”
Viên Thụy nói: “Không phải, cô ấy mang theo mèo đến trường quay, lúc quay xong tôi giúp tràng vụ dọn dẹp đồ, không chú ý con mèo đang ở đó, không cẩn thận đạp phải đuôi của nó, sau đó cô ta nổi giận.”


Triệu Chính Nghĩa rất tức giận, nói: “Chỉ là một Tiểu Hoa hạng 3 hạng 4, ai cho phép cô ta lớn mật như vậy, anh vừa rồi sao còn khách khí như thế?”
Viên Thụy không đặc biệt để ý nói: “Chuyện lúc trước đã lâu như vậy.”


Triệu Chính Nghĩa càng nghĩ càng giận, “Anh đừng có thánh mẫu như vậy, người như thế anh không so đo với người ta, người ta cũng sẽ không lĩnh tình của anh, nói không chừng còn cảm thấy anh ngu ngốc đó.”


Viên Thụy lại cười nói: “Mấy người trước kia từng hợp tác với tôi, đều ở sau lưng nói tôi ngu ngốc a, chuyện này tôi biết hết.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”


Viên Thụy nói: “Thật ra lần hắt nước trái cây xong, cô ta có quay lại xin lỗi tôi. Tôi không phải con nít, cũng không thể hắt người ta lại, người ta mắng tôi tôi cũng phải mắng lại mấy câu? Có người thấy tôi ngu ngốc, thấy tôi chả vui gì, tôi cũng không chơi với bọn họ, không gây hiềm khích với họ, vậy không phải được rồi sao? Vả lại giới diễn viên tính chất công việc lưu động nhiều, không cần 9g đi 5g về ngồi ở trong một phòng làm việc gặp nhau mỗi ngày.”


Triệu Chính Nghĩa không biết nên nói gì với cậu, “Anh thật đúng là, thực sự là…”


Viên Thụy từ trong túi móc ra cây kẹo que cho hắn, bản thân cũng xé ra ăn một cái, ʍút̼ nói: “Mỗi ngày nhất định phải gặp mặt là cậu và chị Linh Linh, hai người tôt với tôi vô cùng. Chỉ là vị Dương tổng hiện tại này, tuy rằng bà có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng cũng là vì công việc, vừa rồi còn dặn tôi mặc nhiều áo sợ tôi cảm lạnh đó. Mẹ tôi khi còn sống cũng như vậy, người là chủ nhiệm lớp sơ trung của tôi, cả ngày cùng toàn trường đồng học mắng tôi, sau đó lại lén lút đưa đồ ăn ngon cho tôi.”


Triệu Chính Nghĩa sợ nhắc tới chuyện đau lòng của cậu, vội hỏi: “Anh còn kẹo không? Cho tôi thêm một cái đi, ăn ngon thật.”
Viên Thụy sờ sờ túi, hai mắt mạnh mẽ toát ra vẻ không muốn, giả bộ đáng thương nói: “Chỉ còn lại cái cuối cùng… Có thể không cho không? Tôi còn muốn nữa.”


Triệu Chính Nghĩa: “… Có thể có thể có thể.”
Hắn não bổ bộ dáng Viên Thụy ở nhà, cảm giác khẳng định Trịnh tiên sinh mỗi ngày đều bị cậu manh đến mức không chịu nổi.


Có một chuyên gia trang điểm nhấc theo cái thùng đi ngang qua cửa phòng hóa trang Viên Thụy, kinh ngạc nói: “Dương tổng? Ngài…”
Dương Lộ liếc nhìn cô một cái, nghiêm mặt đi ra.


Bộ phim thần tượng Viên Thụy và Nhạc Ninh Vũ hợp tác đã biên tập xong, dự tính kỳ nghỉ hè sang năm mới phát sóng, phía đầu tư lại vội vã hấp lại tài chính, đem bản quyền bán cho một kênh địa phương, tuần này đã bắt đầu phát sóng.


Trong nhà dùng TV số, không phát được kênh này, Viên Thụy kéo sức nửa ngày, dây anten cuối cùng cũng nhận được kênh bản địa.


Cậu buổi tối cũng có việc làm, cơm nước xong an vị trên ghế sô pha xem phim truyền hình của mình, cậu lần đầu tiên diễn vai quan trọng, nhìn bản thân ở trên TV nói nhiều lời thoại như vậy, cảm giác rất mới mẻ, cũng rất vui vẻ.


Có một buổi tối Phương Sĩ Thanh đến nhà cậu quỵt cơm, cơm nước xong xem phim được mười mấy phút liền không nhịn được la to “Đệt, hai tụi bây có biết xấu hổ không hả, mắt tao sắp bị chọc mù rồi!” Sau đó liền chạy trối chết, về nhà phun tào với Vương Tề đến nửa đêm, phát thệ không bao giờ đi một mình tới nhà bọn họ để làm cẩu bị ngược nữa.


.:.