Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 103: Khe

Yến Thanh Tiêu cũng nhìn qua bên đó, mà nhìn thấy một mảnh mây mù, nói: “Ngươi bị ảo giác.”

Lăng Huyền Thư: “…”

Yến Thanh Tiêu sờ tới sờ lui người hắn, “Cất thuốc ở chỗ nào rồi?”

Lăng Huyền Thư giang tay ôm vào, “Ngươi tìm kỹ xem, dời xuống một chút, phía dưới.”

Yến Thanh Tiêu dừng tay, cho hắn một đấm, “Nhanh lên đi!”

Lăng Huyền Thư vừa cười vừa tìm được thuốc ăn vào.

“Phó Nam, ” Yến Thanh Tiêu vẫy vẫy tay với Phó Nam, “Thuốc giải độc số lượng có hạn, lúc trước Bạch công tử không kịp làm cho ngươi, ngươi đi qua có thể sẽ gặp nguy hiểm, nên ở chỗ này chờ đi. Nhớ tìm một chỗ kín đáo ẩn thân, cẩn thận đệ tử Ẩm Huyết Giáo…”

“Không phải lo không phải lo, ” Dư Diệu móc trong người ra hai cái túi, chia một túi cho Phó Nam, “Ta đã chuẩn bị tốt cho ngươi rồi.”

Phó Nam kinh ngạc, “Ở đâu đây?”

Dư Diệu nói: “A Tịch chia túi đó lại cho ta.”

Lăng Huyền Thư nhìn Phong Tích, “Xác định không thành vấn đề?”

Phong Tích gật đầu.

Lưu Chưởng Môn thở hồng hộc được Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa đỡ tới, “Thuốc đó còn… Có còn không, cho… Cho ta một viên…”

Lăng Huyền Sương nhanh chóng giấu kỹ túi thuốc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không có.”

Lưu Chưởng Môn: “…” Ngươi nghĩ ta không nhìn thấy hả?

Lăng Huyền Kỳ đơn giản giải thích lại làm sao chiếm được thuốc đó, “Nếu có dư ra chúng ta cũng không cất giấu, dù sao ai cũng hy vọng có thể giúp đỡ thật nhiều.”

“Không phải mỗi người còn có một viên khi trở về để dùng đó sao?” Lưu Chưởng Môn duỗi mở bàn tay ra, “Cho ta một viên!”

Hạ Tĩnh Hiên chắn Lăng Huyền Kỳ ở phía sau, “Tại sao phải cho ông? Lẽ nào chúng ta qua bên kia xong không về nữa?”

“Ta chỉ cần một viên, không về được cũng chả sao!” Lưu Chưởng Môn quát.

Hạ Tĩnh Hiên hất cằm nói: “Ông lão này thật là buồn cười, ông muốn chết ở đâu đó là chuyện của ông, bằng vào cái gì mà chúng ta phải chôn cùng ông?”


“Ngươi!” Lưu Chưởng Môn đỡ đầu, suýt nữa bị hắn làm tức đến ngất đi.

Hách bang chủ khuyên nhủ: “Lưu Chưởng Môn, không thể trách vị tiểu công tử này nói ngươi, ngươi như vậy xác thực là quá mức vô lý.”

Tào Nghĩa cũng nói: “Rất nhiều người trong chúng ta ở đây, không phải vì thù riêng của ngươi, ngươi làm vậy là quá nóng giận.”

Lưu Chưởng Môn phất tay bỏ hai người ra, lảo đảo tìm hòn đá bên đường ngồi xuống, im lặng không nói gì.

Lăng Huyền Uyên nói: “Hách bang chủ, Tào môn chủ, có chuyện vẫn cần làm phiền hai vị.”

Hai người nói: “Lăng minh chủ mời nói ra.”

“Sau khi chúng ta đến bên cạnh khe kia, có thể sẽ có đệ tử Ẩm Huyết Giáo xuất hiện, chủ ý đẩy chúng ta vào khe.” Lăng Huyền Thư nói, “Phía trước không có đường, nếu nhân số bọn chúng đông đảo, chắc chắn chúng ta ứng phó không được.”

Tào Nghĩa hiểu ý nói: “Nếu bọn chúng thật sự đi ra, chúng ta sẽ từ phía sau đảo loạn kế hoạch của bọn chúng trước.”

“Chỉ cần để cho chúng ta có cơ hội để thở lấy hơi là được.” Lăng Huyền Thư nói.

Hách bang chủ nói: “Lăng minh chủ yên tâm, sẽ ổn thỏa không phụ nhờ vả!”

Lăng Huyền Uyên lại liếc nhìn Lưu Chưởng Môn, nói: “Ta sẽ tận lực dẫn ba huynh đệ bọn chúng tới bên này.”

Sống lưng Lưu Chưởng Môn cứng đờ, nói: “Ta cũng sẽ cùng Hách bang chủ cùng Tào môn chủ liên thủ đối địch.”

Lăng Huyền Uyên lại bổ sung: “Có thể thành công dẫn qua hay không vẫn chưa nắm chắc.”

Lưu Chưởng Môn: “…”

Càng đi về phía trước, mùi tanh hôi càng lúc gay mũi.

Lăng Huyền Sương nỗ lực che miệng mũi lại, nhưng vẫn bị hun đến muốn nôn. Hắn khó chịu không nhúc nhích nổi, quay đầu nhìn Thiệu Dục Tân, muốn nói chuyện, mới vừa lên tiếng lại bị mùi tanh hôi sặc phải ho khan.

Thiệu Dục Tân kéo người vài trong ngực, xoa nhẹ hai huyệt đằng sau gáy hắn, độ chân khí truyền qua.

Lăng Huyền Sương cảm thấy khó chịu ở ngực giảm đi nhiều, nhưng vẫn ở trên người hắn không muốn động đậy, “Thứ nóng hổi ngươi truyền vào trong thân thể ta dùng thật tốt!”

Thiệu Dục Tân nghe vậy cười nhẹ, lau giọt nước ở khóe mắt cho hắn, ôm người lên, “Ta còn có thể đem thứ nóng hổi tốt hơn nữa truyền vào trong thân thể ngươi.”

Lăng Huyền Sương ôm gáy hắn cười ra tiếng.

Hạ Tĩnh Hiên tò mò đầy mặt hỏi: “Đó là cái gì?”

“…” Lăng Huyền Kỳ kéo xa hắn ra.

“Đến cùng là cái gì hả?” Hạ Tĩnh Hiên tiếp tục truy hỏi.

“Ngươi có thể đừng chăm chỉ học tập thế không…” Lăng Huyền Kỳ thấy hắn như muốn đánh vỡ bình cát hỏi cho tới cùng, tay chỉ Lăng Huyền Dạ, “Hỏi Tứ ca, chuyện này huynh ấy biết rõ nhất!”

Lăng Huyền Dạ: “…” Ta rất vô tội.

Mộ Phi Hàn tựa như cười mà không phải cười nhìn gã.

Lăng Huyền Dạ xoa xoa mặt, “Thì… Tất nhiên là… Nội lực! Không phải vẫn đang nói nội lực đó sao, truyền vào trong cơ thể không phải nội lực thì là cái gì!”

“Sớm phải để cho ngươi biết đó là cái gì.” Mộ Phi Hàn nhẹ giọng nói.

Lăng Huyền Dạ: “…” Huynh đài ngươi học xấu.

“Đại ca, ” Lăng Huyền Thư nói, “Trước đây cha bảo huynh luyện công nhưng huynh vẫn không chịu, hiện giờ đã biết thứ này dùng tốt rồi đi, hối hận chưa?”

Lăng Huyền Sương lắc đầu, “Không hối hận, các ngươi luyện công mệt đến vậy, ta lại không muốn bị mệt.”

Yến Thanh Tiêu nói: ” Vậy lúc này ngươi không cảm thấy cực khổ à?”

Lăng Huyền Sương tiến đến hôn Thiệu Dục Tân một cái, “Vào lúc khổ cực cũng có người đem nội lực luyện tốt để cho ta dùng còn gì?”

Lăng Huyền Uyên nói: “Người ngốc có phúc của người ngốc.”

“…” Lăng Huyền Sương gào thét, “Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc!”

Thiệu Dục Tân cười nói: “Cả nhà của hắn cũng có ngươi trong đó.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Mắt thấy sắp đến gần khe núi, Lăng Huyền Thư dừng bước xoay người lại, nhìn khắp mọi nơi.

Yến Thanh Tiêu dừng lại theo hắn, “Sao vậy?”

“Không có thanh âm gì, ” Lăng Huyền Thư nói, “Nếu muốn công kích chúng ta, nơi này là một vị trí tuyệt hảo, nhưng ta không nghe được khí tức của bất luận người nào.”

Yến Thanh Tiêu trêu nói: “Có khi ngươi đoán sai rồi, do lỗ tai ngươi không tốt, nên vấn đề là ở chỗ ngươi.”

Lăng Huyền Thư cười cười, “Còn có một khả năng, đối phương là cao thủ cực cao, giỏi về ẩn nấp khí tức của mình.”

Yến Thanh Tiêu cảnh giác lên, “Ngươi cảm thấy là ai, Đại Hỏa Phong?”

Lăng Huyền Thư ôm bả vai y, lại liếc nhìn về phía cầu đá, “Ta cảm thấy ai cũng không có.”

“…” Yến Thanh Tiêu nắm tay hắn, “Ngươi đùa ta!”

Một thanh âm cực nhỏ vang lên từ lòng đất truyền ra.

Lỗ tai Lăng Huyền Thư giật giật, tay đặt ở bả vai Yến Thanh Tiêu lướt xuống hông y, ôm lấy y nhanh chóng lướt về phía Lăng Huyền Uyên, nhắc nhở: “Chú ý!”

Chỗ hai người vừa đứng bỗng nhiên như bị xé ra thành một cái khe hẹp dài, vô số đệ tử Ẩm Huyết Giáo tuôn ra từ bên trong, tay cầm đủ loại vũ khí hô to xông lại chỗ mọi người bên này.

Khóe miệng Yến Thanh Tiêu giật giật, “Chỗ ẩn thân kiểu này, cũng khó trách ngươi sẽ không nghe thấy.”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Chúng ta đã đi xa như vậy, Hách bang chủ cùng Tào môn chủ tới kịp ở phía sau quấy rối bọn chúng được sao?”

Hạ Tĩnh Hiên vỗ xuống bả vai hắn, ngoan ngoãn trốn đến phía sau, “Đứng vững!”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Hai tay Lăng Huyền Thư cầm kiếm, chưởng phong kiếm khí dâng lên mà ra, cuốn lên vô số bão cát, mang theo kình lực mạnh mẽ đánh tới đệ tử Ẩm Huyết Giáo đang chạy tới vây công.

Ba, bốn đệ tử xếp ở hàng đầu ngã hết xuống đất, ngăn cản đường đi của đệ tử phía sau, trong lúc nhất thời không ai chạy tới gần được.

“Đi mau!” Lăng Huyền Uyên nói.

Đệ tử Ẩm Huyết Giáo đứng lên lần hai học khôn, dàn hàng ngang thật dài vây đánh mọi người, bảo đảm phe mình sẽ ở trong phạm vi không bị đối phương một lần dùng chưởng lực đánh trúng hết.

Đám người Lăng Huyền Uyên nhanh chóng vọt tới rìa khe độc.

Lăng Huyền Sương từ trên người Thiệu Dục Tân nhảy xuống, cầm lấy cánh tay của hắn đi về phía trước mấy bước, đứng bên cạnh liếc mắt xuống dưới một cái, mà bên dưới sương mù mông lung không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng chỉ mỗi mùi thôi cũng đủ làm cho hắn cảm thấy muốn lấy mạng hắn. Hắn tưởng tượng vô số rắn độc bò cạp bò đầy bên dưới, tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng, không nhịn được run lên.

Thiệu Dục Tân kéo hắn sát vào mình, mặt hướng kẻ địch, hộ hắn ở phía sau, “Đừng sợ, chẳng mấy chốc sẽ qua thôi.”

Lăng Huyền Uyên thả Bối Cẩn Du xuống, dặn dò: “Bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi phải luôn theo sát ở sau lưng ta, không được đi loạn một mình.”

“Ta biết rồi, ” Bối Cẩn Du nói, “Ngươi phải cẩn thận.”


Hoắc Tư Quy chỉ sang bên phải cách đó không xa đóng một cái móc câu như cái vòng sắt, “Cái đó chính là lỗ khóa!” Hắn lại chỉ sang phía đối diện, “Xích sắt ở đầu bên kia, có người trông coi.”

Mọi người nhìn qua, thấy đối diện một tên Ẩm Huyết Sử đang ngồi khoanh chân, vững như núi Thái Sơn, giống như hoàn toàn không biết chuyện xảy ra đầu bên này.

Lăng Huyền Uyên mang theo mọi người tới gần lỗ khóa.

“A Tịch, ” Lăng Huyền Thư nói, “Giao cho ngươi!”

Ngoại trừ không Lăng Huyền Sương không biết võ công, Bốn huynh đệ Lăng gia cùng Thiệu Dục Tân, Yến Thanh Tiêu, Mộ Phi Hàn, Hoắc Tư Quy cùng làm thành một nửa hình tròn, bảo hộ những người còn lại ở trong đó.

Đệ tử Ẩm Huyết Giáo giống như không muốn sống nhào tới.

Dư Diệu cùng Phó Nam nỗ lực chen ra đằng trước giúp đỡ.

Dư Diệu nói: “Huyền Thư, ngươi tránh ra cái, ta giúp ngươi đối phó đống hỗn trướng này.”

Lăng Huyền Thư nói: “Đi giúp A Tịch.”

Phó Nam nói: “Lâu chủ, để ta thay ngươi được chứ?”

Yến Thanh Tiêu nói: “Đi giúp Dư Diệu.”

Dư Diệu, Phó Nam: “…”

Đào Tâm Duyệt cũng muốn đẩy Thiệu Dục Tân cùng Hoắc Tư Quy ra, “Sư huynh, Hoắc đại ca, các ngươi để ra cho ta một chỗ, ta giúp các ngươi giết địch!”

Thiệu Dục Tân cùng Hoắc Tư Quy nói: Bé gái không được nói chuyện!”

Đào Tâm Duyệt: “…”

Ba tên Ẩm Huyết Sử chân đạp đầu đệ tử Ẩm Huyết Giáo, từ phía sau chạy tới.

Lăng Huyền Thư liếc nhìn, nói: “Là mấy tên đào tẩu trước sơn động.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Tổng cộng lại cũng còn vài tên này.”

Lăng Huyền Dạ nói: “Còn có một tên đối diện.”

Phong Tích đang nhìn tên đối diện đó.

Lăng Huyền Sương lo lắng nói: “Ngươi còn không mau mau hành động? Nhiều người như vậy, bọn họ chống đỡ không được bao lâu!”

Phong Tích lại liếc nhìn thanh đại đao dựng thẳng bên cạnh Ẩm Huyết Sử, nói với Lăng Huyền Sương: “Nhớ nhắc nhở bọn họ, trước khi tên kia chém đứt xích sắt phải qua được bên đó.” Nói xong, thả người nhảy xuống khe.

Lăng Huyền Sương: “…”