Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 102: Hỏa Vân đỉnh

Hạ Tĩnh Hiên dựa vào Lăng Huyền Kỳ đứng phía sau Lăng Huyền Uyên, nhỏ giọng nói: “Chân sống ở trên người ông, hắn không cho ông theo, vậy sao ông không chờ hắn đi rồi đi theo sau?”

Mặt Lưu Chưởng Môn xẹt qua một tia bừng tỉnh, nói: “Lăng minh chủ cứ việc đi, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.”

“Cầu cũng không được, ” Lăng Huyền Thư ôm cánh tay nói, “Có điều đây là ông không nghe theo Minh Chủ sắp xếp, nếu như có cái gì sơ xuất, không được trách trên đầu Ngự Kiếm sơn trang chúng ta.”

Lưu Chưởng Môn hừ một tiếng, “Vậy ta muốn ngươi làm Minh chủ này để làm gì!”

Lăng Huyền Uyên lạnh mặt nói: “Nếu như ai cũng không nghe lời của ta, ta làm Minh chủ này đúng là vô dụng, không làm cũng được.”

Mặt Lưu Chưởng Môn lúc đen lúc trắng.

Hách bang chủ ở bên khuyên nhủ: “Lăng minh chủ chớ trách, Lưu Chưởng Môn cũng vì sốt ruột báo thù.”

Yến Thanh Tiêu nói: “Đi tới nơi này ai mà không cừu không oán với Hỏa Phong?”

Phong Tích thờ ơ nói: “Ta với hắn không cừu không oán nè.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Dư Diệu cười gượng nói: “Ta cũng vậy.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

“A Diệu, ta thấy chúng ta phải nói chuyện lại.” Lăng Huyền Thư cười híp mắt nhìn hắn.

Dư Diệu trốn phía sau Phó Nam, “Theo trình tự thì ngươi cũng nên đi tìm A Tịch đàm luận trước mới đúng.”

Yến Thanh Tiêu cắn răng nói: “Phó Nam, ngươi quản hắn thật tốt cho ta, quản không được không cho mang về Phi Vũ lâu nuôi!”

Phó Nam: “…”

Dư Diệu: “…”

Tào Nghĩa hắng giọng một cái kéo sự chú ý của chúng nhân trở lại, “Cường địch ở trên, chúng ta không nên tranh đấu nội bộ, cùng nhau kháng địch mới là trọng yếu.”

Lăng Huyền Uyên nắm tay thật chặt ôm lấy Bối Cẩn Du, nói: “Ta không có thời gian rảnh rỗi chơi cái đấu tranh nội bộ gì đó, càng không nói đùa câu nào, người bị thương nếu tiếp tục đi về phía trước xác thực là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu cảm thấy mình vẫn còn sức kháng địch, không bằng chia làm mấy nhóm, dù ngăn cản một tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo cũng không tính là không đến chỗ này đi.”


Hách bang chủ trầm ngâm, “Ý này rất đúng.”

“…” Lưu Chưởng Môn trừng hắn, đến cùng vẫn giúp bên kia?

Lăng Huyền Uyên xoay người lại nói: “Đệ tử Ngự Kiếm sơn trang nghe lệnh.”

Đám người Lăng Tiểu Vũ cùng nhau ôm quyền nói: “Dạ!”

“Sau khi chúng ta đi lên, các ngươi cũng không cần đến quá gần, để ngừa đệ tử Ẩm Huyết Giáo cơ hội tính kế, một lưới bắt hết chúng ta.” Lăng Huyền Uyên nói, “Đợi chúng ta qua được cái khe đó, các ngươi trở lại thanh lý ác đồ Ẩm Huyết Giáo, nhớ kỹ, không cần đuổi tận giết tuyệt, phàm là không chống cự, đều không được thương tổn. Người bị thương trông giữ tại chỗ, nếu phát hiện có người Ẩm Huyết Giáo chạy trốn, có thể đánh thì đánh, không thể cũng không cần miễn cưỡng, tất cả phải lấy an toàn bản thân làm trọng, nghe rõ chưa?”

“Rõ!” Tất cả mọi người đồng thanh, chỉnh tề khí thế.

Sắc mặt Lưu Chưởng Môn lại khó coi mấy phần.

Thiệu Dục Tân cùng Yến Thanh Tiêu cũng dặn dò đệ tử của mình dựa theo chỉ thị của Lăng Huyền Uyên mà làm, mấy môn phái còn lại cũng dồn dập bàn giao môn hạ đệ tử nhà mình như vậy, cuối cùng ngay cả Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa cũng cảm thấy vẫn là Lăng Huyền Uyên có lý hơn, nên đứng ở bên này.

Lưu Chưởng Môn run run môi, rốt cục chịu thua, “Lăng minh chủ, thực sự ta đã có hơi nản lòng thoái chí, nói ra có hơi nặng lời, ngươi đừng để trong lòng.”

Mặt Lăng Huyền Uyên không chút thay đổi nói: “Lưu Chưởng Môn nói quá lời.”

“Ta biết đây là một yêu cầu quá đáng, ” Lưu Chưởng Môn cúi đầu, “Nhưng xin ngươi nể tình ta già đầu ngay cả một người dưỡng lão đưa ma cho ta đều không có, tốt xấu gì cũng để ta đi báo thù rửa hận cho con trai ta!”

Lăng Huyền Uyên cau mày.

Hách bang chủ nhẹ dạ, “Lăng minh chủ, ngươi cứ đồng ý đi, yên tâm, an toàn của Lưu Chưởng Môn cứ giao cho ta cùng Tào môn chủ phụ trách!”

Tào Nghĩa: “…” Ta nói sẽ phụ trách lúc nào?

“Được, ” Lăng Huyền Uyên vô tâm cùng bọn họ lãng phí thời gian, “Đi thôi.”

Lưu Chưởng Môn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ôm quyền với Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa nói: “Đa tạ hai vị, đa tạ hai vị!”

Tào Nghĩa cười to, “Không cần khách khí, không cần khách khí.”

Lăng Huyền Sương đung đung đưa đưa đi theo phía sau Lăng Huyền Uyên, hỏi Thiệu Dục Tân: “Ngươi nói nhìn dáng vẻ đi đường bất ổn của ông ta, cho dù tới nơi, có thể đánh được Hỏa Phong báo thù cho con ông ta không?”

Thiệu Dục Tân không hề nghĩ ngợi, “Không thể.”

“Vậy sao ông ta còn muốn lên?”

“Chắc đang là giả vờ giả vịt đi.”

Lưu Chưởng Môn: “…”

“Xin chờ một chút!”

Đám người Lăng Huyền Uyên quay đầu lại, tìm kiếm người lên tiếng.

Viên Thành chen tách vào đoàn người ở trước, Phương Công cùng Trần Tiểu Cường đi theo phía sau hắn.

“Lăng minh chủ, chúng vị công tử, ” Viên Thành vừa nói vừa tìm xung quanh, “Có từng gặp qua sư phụ ta không?”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoắc Tư Quy.

Hoắc Tư Quy: “…”

Đợi đến khi Hoắc Tư Quy giải thích đại khái cho môn nhân xong, Lăng Huyền Uyên đã thiếu kiên nhẫn từ lâu.

Hoắc Tư Quy cúi đầu khom lưng đi tới, “Lăng minh chủ thứ lỗi, bên này, đi theo ta, bên này.”

Lăng Huyền Uyên cúi thấp người, nói với Bối Cẩn Du: “Tới.”

“Không cần, ” Bối Cẩn Du kéo hắn, “Ta có thể…”

“Tới.” Lăng Huyền Uyên lại nói một lần, giọng điệu đã không thể nghi ngờ.

Bối Cẩn Du bất đắc dĩ, thấy mọi người đều nhìn bên này, một đoàn người vì chờ bọn hắn mà dừng lại bước chân tiến tới, mặt không khỏi nóng lên, đành phải thỏa hiệp bò lên trên lưng Lăng Huyền Uyên, “Vậy nếu ngươi mệt mỏi thì nói cho ta biết.”

“Sẽ không mệt.” Lăng Huyền Uyên lời ít mà ý nhiều, cõng người lên sải bước đi tới đằng trước.

Mọi người đang muốn tiếp tục đi theo hắn, chợt nghe thấy Dư Diệu ở phía sau nói: “Chờ đã, Yến lâu chủ, ngươi chờ một chút!”

Yến Thanh Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy hắn đang lôi kéo cánh tay Phó Nam muốn kéo hắn lại đây, Phó Nam đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mặt đầy mâu thuẫn.

Lăng Huyền Thư hỏi Dư Diệu, “Sao vậy?”

Dư Diệu nói: “Không liên quan gì với ngươi.”

Lăng Huyền Thư: “…”

“Yến lâu chủ, ” Dư Diệu vẻ mặt thành khẩn, “Tiểu Nam không chịu theo ta lên đi, ta biết ngươi nói chuyện hắn mới nghe, ngươi giúp ta được chứ?”

Còn tưởng chuyện lớn gì, Yến Thanh Tiêu gật đầu, “Phó Nam, đi thôi.”

Phó Nam vẫn không động chân, “Lâu chủ, ta cũng muốn đi cùng ngươi mới yên tâm, nhưng Lăng minh chủ ra lệnh, ta khó mà thực hiện ngoại lệ kia.”

Dư Diệu chỉ Lưu Chưởng Môn, “Lại không có người không có ngoại lệ!”

Lưu Chưởng Môn: “…”

Lăng Huyền Thư há miệng muốn nói chuyện, suy nghĩ một chút lại ngậm miệng lại.

Dư Diệu thấy thế nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Vốn định nói giúp ngươi hai câu, ” Lăng Huyền Thư nhún vai, “Nhưng ta lại nghĩ chuyện này không liên quan gì với ta.”

“…” Dư Diệu cầu xin nói, “Huynh đệ tốt, xem ở phần ta là vì ngươi mới đến, hửm?”

Lăng Huyền Thư lúc này mới nói: “Phó Nam, ngươi đi lên theo đi, biết đâu ở bên trên có chỗ cần ngươi phối hợp. A Tịch muốn đối phó xích sắt, còn không biết bên kia tình hình ra sao, mà hắn từ trước đến giờ rất hiểu A Diệu, thời khắc mấu chốt nói không chừng sẽ muốn A Diệu giúp hắn một tay. Nhưng A Diệu có thương tích trên người, sợ sẽ bất tiện, ta thấy hắn ở cùng ngươi rất là hợp, ngươi hãy giúp đỡ chăm nom nhiều hơn.”

Phó Nam vốn cũng có tâm muốn đi theo Yến Thanh Tiêu, lại không tìm được một lý do thích hợp, nghe Lăng Huyền Thư nói như vậy, lập tức theo tới, “Đa tạ Lăng Tam thiếu!”

Yến Thanh Tiêu hừ nói: “Ngươi lại nghe hắn không nghe ta.”

Phó Nam thuận miệng nói: “Xuất giá tòng… Tòng…” (phu)

Yến Thanh Tiêu nắm nắm đấm, giọng nói như bò ra từ kẽ răng, “Tòng cái gì?”

Dư Diệu kéo Phó Nam qua chỗ khác, “Ngươi quan tâm xuất giá gì đó làm gì?”

Yến Thanh Tiêu: “…” Đã quên.


Lăng Huyền Thư vỗ nhẹ lưng Yến Thanh Tiêu, “Nếu ngươi không muốn nhìn thấy hai người họ, có thể để cho hai người họ ở lại, cái này rất là hợp lý này.”

“Ta càng không muốn nhìn thấy ngươi!” Yến Thanh Tiêu liều mạng đi tới phía trước, bỏ lại mấy người bọn họ đằng sau.

Lăng Huyền Thư: “…”

Đi được ước chừng hơn nửa canh giờ, Hoắc Tư Quy quay đầu lại nói với mọi người: “Mọi người phải cẩn thận, đằng trước chính là cái khe kia, khói độc tràn ra từ trong đó, hít vào trong cơ thể tuy trong thời gian ngắn sẽ không mất mạng, nhưng sẽ làm cho người đầu váng mắt hoa, mất đi năng lực hoạt động.”

Thiệu Dục Tân liếc nhìn núi đá hai bên trọc lốc, “Chẳng trách chung quanh đây không có tới một ngọn cỏ.”

Lăng Huyền Sương nói: “Vậy chúng ta bây giờ có nên ăn viên thuốc Bạch công tử đưa cho?”

“Chưa đến lúc, ” Hoắc Tư Quy nói, “Chờ tới gần thêm một ít, để tránh khỏi lãng phí thời gian viên thuốc kháng độc.”

Phong Tích vuốt vuốt ống tay áo, “Cho nên đến phiên ta ra trận?”

Lăng Huyền Thư vỗ hai lần ở bả vai hắn, “Ngươi cần cẩn thận, trên núi này không biết còn có bao nhiêu đệ tử Ẩm Huyết Giáo, cùng trùng độc sắp xuất hiện đủ khiến người ta không chịu nổi. Nhớ kỹ, cố gắng, nhưng không được miễn cưỡng.”

Phong Tích cho hắn một ánh mắt an tâm, “Ta sẽ chú ý.”

“Đó là cái gì?” Hạ Tĩnh Hiên chỉ nơi cao hơn ở xa xa.

Mọi người nhìn sang hướng hắn chỉ.

Tuyệt đỉnh hiểm phong ẩn thân ở trong mây mù bồng bềnh, mơ hồ có thể thấy được mái nhà lầu cao dựa núi mà đứng, so với Quảng nghị đường còn hoa lệ hơn không biết bao nhiêu lần. Đằng trước lầu cao hình như có cái gì chắn ngang, sương mây lượn lờ, nhìn không rõ ràng.

“Nơi này giống như chỗ ở của tiên nhân.” Bối Cẩn Du nằm nhoài trên lưng Lăng Huyền Uyên không nhịn được thoáng ngồi thẳng lên nhìn.

Hoắc Tư Quy thở dài nói: “Đó chính là Hỏa Vân đỉnh.”

“Vậy đó lại là cái gì?” Lăng Huyền Thư chỉ vào thứ nằm ngang ở trước lầu, nhìn không rõ là thứ gì.

“Đó là cầu đá nối liền hai bên núi, rất hẹp, phía dưới nhìn không thấy đáy, một người đứng trên đó còn khó. Tuy nó nằm ở ngay trước phòng ba huynh đệ Hỏa Phong không xa, nhưng cũng may chúng ta muốn lên đó cũng không cần đi qua nơi đó.” Hoắc Tư Quy nói, “Đến lúc nên ăn viên thuốc vào, mọi người hãy chú ý.”

Yến Thanh Tiêu lấy túi thuốc chiếm được từ Bạch Giám Tâm, đổ ra một viên ăn vào, “ Thuốc này bị dính qua nước, không biết còn có tác dụng hay không.”

Phong Tích nói: “Thứ Giám Tâm chế ra sẽ không có sai lầm.”

“Ừm, không làm mất cũng là quá may mắn.” Yến Thanh Tiêu thấy Lăng Huyền Thư vẫn còn đang nhìn cầu đá, cũng không lấy thuốc ra, đẩy hắn một cái, hỏi, “Sao vậy?”

Lăng Huyền Thư hơi nheo mắt lại, “Luôn cảm thấy, có người đang nhìn chằm chằm chúng ta.”