Trong nhiều tháng liền, các y sĩ, giáo viên, Palmachink, đã cố gắng tìm cách xuyên thủng bộ áo giáp căm thù ấy. Nhưng vô ích: Dov nghi ngờ tất cả mọi người và chỉ tìm cô đơn.
Nhưng dầu vậy... Trong căn lều đối điện, có một thiếu nữ, một thiếu nữ đẹp nhất chàng được thấy trên đời. (Trong các nơi chàng đã được sống, chưa có một thiếu nữ nào duyên dáng có thể quyến rũ chàng được). Thiếu nữ này mỉm cười mỗi khi gặp, nàng không có vẻ ghét chàng hay kiêu kỳ. Dov đã tìm được cách biết tên nàng: KarenHansen-Clement.
Về phía Karen, nàng đã chú ý đến Dov và đã tìm biết tại sao chàng trai này không theo học một khóa nào, không tham dư vào bất cứ cái gì trong rất nhiều sinh hoạt của trại. Mọi người đã căn dặn nàng coi chừng: Đó là một tên hết-thuốc-chữa, có lẽ còn là một tay nguy hiểm nữa. Đối với thiếu nữ, một định nghĩa như vậy về Dov là một thách thức đáng đương đầu. Một mặt khác, sự việc Dov là một kẻ thoát chết ở Auschwitz làm gợi trong lòng nàng một tình thương xót bao la. Vả lại, đối với các trẻ em được trao cho nàng coi, nàng đã đạt được các kết quả đáng ngạc nhiên. Bởi thế dù ý thức rằng thận trọng có lẽ nên để cho anh chàng gấu này yên, nàng vẫn cảm thấy tò mò mỗi lúc gia tăng mỗi khi nàng có dịp nhìn vào lều của Dov.
Một buổi sáng, Dov nằm dài trên giường, mồ hôi đang toát ra đầm đìa dưới sức nóng của mùa hè, đột nhiên chàng cảm thấy có sự hiện diện của một người khác trong lều. Chàng vội ngồi nhổm dậy và khi nhìn thấy Karen, chàng sững người như chờ đợi một xúc động mạnh mẽ xảy tới. Karen nói:
- Tôi nghĩ là có thể mượn anh chiếc thùng đựng nước. Chiếc thùng của tôi chảy mà các xe chở nước sắp sửa đi qua...
Dov nhìn nàng đăm đăm không trả lời, mắt chớp lia dưới ánh sáng chói chang.
- Tôi tự hỏi không biết tôi có mượn được thùng của anh chăng.
Dov hừ một tiếng.
- Thế nào? Anh cho mượn hay là không? Anh không biết nói sao?
Hai người gườm gườm đối đầu nhau như hai còn gà chọi. Karen bắt đầu hối tiếc ta đã vào đây làm quen. Nàng thở mạnh.
- Tên tôi là Karen. Tôi là hàng xóm của anh.
Vì Dov vẫn căm nín nàng xẵng giọng hơn:
- Về cái thùng, anh có cho mượn hay không cho mượn?
- Này, cô đến đây để thương hại tôi phải không?
- Tôi đến để mượn cái thùng của anh! Xét kỹ, tôi chẳng thấy ở anh cái gì đáng để thương hết.
Dov quay đi, ngồi xuống giường tức tối. Sự ngay thẳng của thiếu nữ làm chàng lúng túng không biết đối phó ra sao. Bằng một cử động mơ hồ, chàng chỉ cái thùng và nàng cầm lấy. Chàng ngắm trộm nàng. Karen hỏi:
- Tên anh là gì? Tôi muốn biết tên anh để gọi khi mang trả thùng.
Chàng lầu nhầu:
- Dov. Dov Landau.
- Bây giờ kể như chúng ta biết nhau rồi, chắc chúng ta sẽ có dịp chào hỏi nhau. Ít nhất cũng phải đợi cho tới khi anh biết cười đã.
Dov quay lại từ từ, như miễn cưỡng, nhưng nàng đã đi rồi. Dov cũng đi ra và nhìn nàng chạy tới đón chiếc xe chở nước vừa tiến vào trại. Dov nghĩ thầm “Nàng đẹp làm sao!”.
- Chào anh Dov. Cám ơn anh đã cho tôi mượn thùng.
Dov hầm hừ.
- À, quả ra đúng vậy đó, anh đúng là cái anh chàng chỉ biết hầm hừ chứ không biết nói. Trong vườn trẻ của tôi, tôi cũng có một chú bé cũng có thói hầm hừ như anh. Nhưng nó, ít nhất nó cũng cho rằng nó là con sư tử.
Dov la hết sức mình:
- Chào cô!
Chết thì thôi chứ Dov không dám thú nhận là chàng biết buổi sáng giờ nào nàng thức giấc, và biết đến tận thời khóa biểu các giờ học của nàng nữa. Một ngày nọ, Dov lẻn vào lều nàng để xem xét chiếc thùng nước của nàng: thùng nguyên vẹn, không thủng một lỗ nào cả. Trong nhiều giờ liền, Dov nằm dài trên giường, nhìn từng bước chân của nàng ngoài lối đi. Đôi khi chàng đứng dậy, cố ẩn giấu để tìm cách nhìn thoáng được nàng. Và vì Karen cũng thường hay quay đầu về lều của con gấu khó tính ấy nên đã xảy ra những trường hợp bốn mắt giao nhau. Những khi ấy, Dov lùi lại phía sau, tức giận vì bị bắt quả tang giây phút yếu lòng.
Một buổi tối Dov đứng gần hàng rào kẽm gai, ngắm điệu vũ không biết mệt của các đèn pha quét đi quét lại trên các lối đi trong trại. Trong vận động trường, các Palmachnik đã tổ chức một đêm lửa trại, các con trai gái hát và nhảy quanh đống lửa. Dov nhớ lại những buổi họp của Những Người Chuộc Tội mọi người cũng đã hát và đã nhảy cùng các bài ca và điệu vũ ấy. Anh Mundek, các chị Ruth và Rebecca bao giờ cũng tham dự cách buổi hội họp như thế...
- Chào anh Dov!
Chàng quay vụt lại. Trong bóng tối, chàng đoán ra thân hình mảnh mai của Karen cách đó vài bước. Nàng thì thào:
- Lại dự lửa trại với tôi, anh Dov.
Nàng bước lại gần hơn, nhưng Dov quay mặt đi. Nàng nằn nì:
- Anh rất mến tôi phải không? Anh có thể nói chuyện với tôi hoàn toàn tin cậy. Tại sao anh không chịu đến lớp học, không chịu gia nhập với bọn tôi?
Dov lắc đầu.
- Anh Dov, nghe tôi...
Giận dữ, Dov quay lại nhìn thẳng Karen, la lớn:
- Vậy đó! Tội nghiệp Dov! Tội nghiệp anh chàng nhỏ trục trặc thần kinh! Cô thì cũng như bọn họ, chỉ có điều cô ăn nói khéo hơn thôi.
Dov nắm lấy cổ Karen, khép các ngón tay lại:
- Cô cút đi đâu thì đi, để tôi yên thân, hiểu chứ... Để tôi yên thân, nếu không...
Karen nhìn thẳng vào mắt Dov.
- Buông tôi ra... Ngay lập tức!
Dov buông thỏng hai tay và lùi lại một bước, nói nhỏ:
- Tôi chỉ định làm Karen sợ thôi. Tôi không hề định làm Karen đau.
Nàng nói:
- Anh nghe đây, tôi không sợ anh đâu.
Nàng nói xong, đi xa.
Trong một tuần lễ liền, Karen coi Dov như không có trên đời. Còn Dov khích động ghê gớm, trải qua bảy ngày ấy bằng cách đi đi lại lại tối ngày. Tại sao chàng lại để người còn gái này đi vào cuộc đời chàng? Cho tới giờ, chàng cô đơn với các kỷ niệm của mình.
Ngay thứ tám ở vận động trường, Karen đang an ủi một đứa bé bị ngã thì ngửng đầu lên, nàng thấy Dov đang đứng im lặng đằng sau lưng.
- Chào cô!
Nói xong. Dov quay gót bước đi.
Vài ngày sau nữa, nàng thấy một hình vẽ để trên giường mình: trước một nền kẽm gai một cô gái quỳ gối vỗ về một đứa bé đang khóc. Nàng đi ra, vào lều Dov.
- Tôi không biết anh là một nghệ sĩ như vậy.
Dov cáu kỉnh.
- Không có gì đáng ngạc nhiên hết. Tôi đã có dịp để thực tập. Tôi còn có sở trường nữa là vẽ các chân dung George Washington và Lincoln.
Thu người trên giường, khó chịu, Dov cắn môi. Karen ngồi xuống bên cạnh. Bằng một ngón tay rụt rè, nàng lướt nhẹ trên cánh tay trái Dov, nơi có xâm số tù.
- Auschwitz?
- Tại sao cô lại chú ý đến tôi?
- Tại sao ấy hả... Anh không thể nghĩ là tôi thích anh sao?
Dov cười khẩy.
- Thích tôi?
- Tại sao lại không nhỉ? Anh khá bô trai, ít ra là trong những lúc hết sức hiếm hoi, anh không có vẻ muốn cắn người ta, và anh có một giọng nói rất dễ chịu... Ở trong trường hợp là anh không có hầm hừ hầm hừ...
Dov không nhận ra môi mình đang run lên, chàng bập bẹ:
- Tôi... Tôi cũng thích cô. Tôi có cảm tưởng là cô hiểu tôi... Như anh Mundek ngày trước.
- Anh bao nhiều tuổi rồi?
- Mười bảy tuổi.
Dov đột ngột đứng dậy
- Niềm căm thù làm tôi ngạt thở ấy... Tụi Anh khốn kiếp, tôi thật ghét chúng! Tụi chúng chẳng hơn gì tụi Đức.
- Anh Dov! Đừng thế!
Cơn giận của Dov lắng xuống nhanh như nó đã bùng ra. Đây là một sự khởi đầu của một tâm bệnh sắp lành. Đây là lần đầu tiên có lẽ từ một năm nay. Dov đã thốt ra nhiều câu liên tiếp. Bây giờ dưới đôi mắt của thiếu nữ, chàng lại co quắp thu mình lại, khép kín trong vũ trụ riêng đầy những bóng ma.
Nhưng bước đầu khó khăn đã qua. Kể từ ngày hôm ấy, Dov không còn giấu diếm ước muốn gặp mặt Karen nữa và Karen nàng cũng bắt đầu tin cậy ở Dov. Mọi sự cứ tiếp diễn tốt đẹp như thế cho tới một buổi sáng, phép mầu đã xảy ra: Dov Landau cười. Nụ cười đầu tiên của chàng từ tám năm nay!
Tình bạn của họ đã kéo dài được nhiều tuần, khi vào một buổi tối, Karen đến kiếm Dov để hoàn tất mọi nhiệm vụ đã được trao phó.
- Các anh ấy nói tôi tới yêu cầu Dov giúp cho một việc...
Ngay lập tức, Dov thủ thế liền:
- Loại việc gì?
- Các cấp chỉ huy của Mossad đã khám phá ra Dov là một tay làm giấy tờ giả hữu hạng. Một trong các cấp chỉ huy đó, anh Ari Ben Canaan, vừa từ Palestine tới, cần tới Dov đó. Anh ấy cần các giấy thông hành, giấy di chuyển, cùng các tài liệu chính thức khác...
Dov ngắt lới:
- Tôi hiểu rồi! Chính vì thế mà cô đã tỏ ra dễ thương với tôi. Chỉ cốt để lôi tôi nhập bọn!
- Dov im đi nào! Chính Dov, Dov cũng không tin lời mình nói nữa đấy.
- Đúng. Nhưng tôi không hiểu tại sao tôi lại phải làm việc cho họ nhỉ.
- Các anh ấy đã làm việc nhiều cho Dov.
- Karen ngây thơ lắm. Họ làm việc để cứu cái mạng của họ. Có thế thôi.
- Được lắm. Nếu đó là ý của anh, anh cứ việc tự do giữ lấy. Trước đây anh đã có thể chế tạo đô la Mỹ cho bọn quốc xã, bây giờ anh không có thể chế tạo thông hành giả cho Mossad sao!
Dov cằn nhằn:
- Quả thực cô nên đi làm luật sư. Cô tìm lý lẽ thật giỏi.
Karen năn nỉ:
- Tôi xin Dov. Tôi chưa bao giờ yêu cầu Dov giúp tôi điều gì, có phải không? Bây giờ tôi trả lời họ ra sao?
-... Có thể tôi sẽ nhận, nhưng còn vài điểm cần phải giải quyết cho rõ đã.
Karen mỉm cười và cầm tay Dov.
- Tại sao không giải quyết vài điểm ấy với Ben Canaan! Anh ấy đang đợi Dov.
Dov lắc đầu.
- Không. Tôi thích để anh ấy lại kiếm tôi. Để anh ta đích thân tới hợp lý hơn.