Vẻ Đẹp Nguy Hiểm

Chương 21

Khi đó Con Tinh nhỏ ba giọt dung dịch quý giá vào mí mắt bên trái của người đồng hành, và cô trông thấy một vương quốc kỳ diệu nhất... Từ lúc đó cô có khả năng nhận ra được Giới Tinh cả khi bọn họ vô hình.

—Trích từ The Fairy Mythology của Thomas Keightley (1870)

Donia đi qua những con tinh bên ngoài nhà Seth – một vài lính canh quen mặt, nữ yêu nửa vời Cerise, và mấy Cô Gái Mùa Hè. Không có Keenan bên cạnh cô, bọn họ chẳng buồn mỉm cười. Bọn họ vẫn cúi đầu chào, nhưng chẳng có chút xíu yêu mến nào trong sự kính trọng đó. Đối với bọn họ, cô là kẻ thù – họ chẳng buồn quan tâm rằng cô đã mạo hiểm tất cả vì anh, tất cả mọi điều mà những cô gái khác đã không dám thử. Bọn họ đã dễ quên đi điều đó.

Ở cửa, cố dốc sức mình chống lại sự yếu đuối bất khả kháng mà những bức tường kinh khủng đó gây ra. Cô gõ cửa. Các khớp ngón tay cô như chai cứng vì đau.

Cô không phản ứng khi Aislinn mở cửa, nhưng đấy là phải rất cố gắng. Nhìn vẻ mặt trống rỗng của Aislinn. Donia chắc chắn rằng những ký ức của cô ấy về lễ hội hẳn kém rõ ràng hơn nhiều so với Keenan. Tất cả những gì anh ấy thừa nhận là anh ấy đã để Aislinn uống quá nhiều rượu vang mùa hè, tận hưởng, say sưa, khiêu vũ. Đó là kiểu của anh ấy: quá dễ hân hoan và tin tưởng. Đối với anh ấy thì cách đó có hiệu quả.

Còn trông Aislinn thì rất thê thảm.

Đang nắm chặt tay Aislinn, trông vừa giận dữ vừa mệt mỏi, là anh bạn người thường của cô ấy, Seth.

"Chị muốn gì?"

Mắt Aislinn mở to. "Seth".

"Không. Không sao đâu, Ash". Donia mỉm cười; cho dù cô hoàn toàn mong muốn thành công đến với Keenan, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Seth, cô không thể không cảm thấy tôn trọng anh. Một người thường đứng lên chống lại sự cám dỗ to lớn của Vua Mùa Hè, và đó là con người đang nắm tay Aislinn.

Donia nói thêm,

"Tôi chỉ muốn nói chuyện".

Đằng sau cô, Cerise lại gần hơn, thông báo sự có mặt của mình bằng cách đập cánh – làm như cô ta có thể khiến Donia sợ.

"Có thể chún gta nên đi dạo". Cô liếc lại phía Cerise và thổi một luồn hơi lạnh vào cô ta, không đủ để làm cô ta bị thương, nhưng cũng đủ buốt để nhắc nhở cô ta phải cẩn thận.

Cerise rít lên, luồng khí lạnh đánh bật cô ta về phía sau.

Donia bắt đầu mỉm cười: dạo này cô chẳng có mấy khoảnh khắc vui vẻ. Rồi cô nhận ra rằng Aislinn đã nhảy bật lên khi Cerise rú rít. Seth không cử động, không hề nghe thấy: những con tinh có thể tạo ra âm thanh chói tai khiến người thường đau đầu, nhưng họ không phản ứng theo cách nào khác, vì họ không nghe thấy.

Những tiếng ố á đằng sau cô càng khẳng định rằng những con tinh khác cũng nhìn thấy phản ứng của Aislinn.

Donia nhìn Aislinn.

"Bạn có thể nhìn thấy bọn họ".

Aislinn gật đầu.

Cerise run lẩy bẩy đằng sau một nam tinh thanh hương trà. Những Cô Gái Mùa Hè há hốc miệng.

"Vâng, tôi nhìn thấy giới tinh. May mắn cho tôi chưa", Aislinn nói thêm, giọng mệt mỏi không khác gì vẻ mặt. "Chị vào đây được không hay thấy nhiều sắt thép quá?"

Donia mỉm cười trước vẻ can đảm của cô gái.

"Đi dạo thì tốt hơn".

Aislinn gật đầu và lia mắt đến chỉ huy của đội vệ binh và bảo với nam tinh thanh hương trà, "Keenan đã biết rồi, và bây giờ Donia cũng biết, vậy nếu còn ai khác mà các người cần đổ xô đi báo tin, thì bây giờ là cơ hội đấy".

Donia cau mày. Không phải là can đảm, mà là khinh suất. Cô ấy đúng là hợp với Keenan.

Trước khi có ai đáp lại, Donia đã bước qua các Cô Gái Mùa Hè và đứng chắn trước nam tinh thanh hương trà. "Nếu bất kỳ ai ở đây nói với Beira, chắc chắn tôi sẽ đến tìm anh. Nếu lòng trung thành đối với Keenan là chưa đủ để anh ngậm miệng, thì tôi sẽ giúp anh làm điều đó".

Cô nhìn chằm chằm vào Cerise cho đến khi nữ yêu nửa vời này làu bàu,

"Tôi sẽ không bao giờ phản bội Vua Mùa Hè".

"Tốt". Donia gật đầu. Rồi cô quay lại bên Aislinn.

Chỉ có tiếng đập cánh điên cuồng của Cerise khiến không khí bớt yên lặng, cho đến khi Donia hỏi, "Tôi có nên nói với bạn về sự bội tín của Keenan, về mức độ gợi tình của anh ấy, hay nói rằng việc tin tưởng anh ấy là điều ngu ngốc đến mức nào?"

Trông Aislinn càng nhợt nhạt và cô nhìn đi chỗ khác.

"Có thể tôi đã biết rồi".

Donia nhẹ nhàng nói với Seth,

"Anh nói anh không phải là người thương của cô ấy, nhưng cô ấy cần anh. Có thể chúng ta cũng nên nói về thảo mộc nữa".

"Đợi đã".

Seth kéo tay Aislinn vào bên trong để bàn bạc một chút, đóng cửa lại trước mặt Donia.

Khi đợi bên ngoài để chờ họ thống nhất, Donia trao cho những Cô Gái Mùa Hè nụ cười lạnh lẽo nhất của mình, hy vọng như thế là đủ, dù cô căm ghét cái trò chơi mà cô phải tham gia.

Mình đã thề rồi.

Từ phía sau vệ binh thanh hương trà, Cerise xì về phía cô.

"Tại sao vậy?" một trong những Cô Gái Mùa Hè trả nhất – Tracey – hỏi khi lại gần Donia hơn những con tinh khác thường làm. "Anh ấy vẫn quan tâm đến cô. Sao cô có thể làm như thế với anh ấy?" Tracey trông có vẻ thực sự bối rối, trên mặt xuất hiện cái nhíu mày quen thuộc.

Với thân hình gầy như cây sậy và giọng nói mềm mỏng, Tracey là một trong những người mà Donia đã nỗ lực nhiều nhất để thuyết phục đừng mạo hiểm thử rủi ro với cái lạnh giá. Cô ấy quá mong manh, quá dễ lúng túng, quá hiền lành để là Cô Gái Mùa Đông.

"Tôi đã thề rồi".

Donia đã cố gắng giải thích điều này thường xuyên, nhưng suy nghĩ của Tracey chỉ có đen và trắng. Nếu Keenan là tốt, thì Donia phải là xấu. Lý luận đơn giản vậy thôi.

"Keenan sẽ bị tổn thương". Tracey lắc đầu, như thể cô có thể khiến cho mọi vấn đề biến mất chỉ bằng cách nói "không" là xong.

"Tôi cũng bị tổn thương".

Những cô gái khác kéo Tracey trở lại phía họ, cố gắng làm phân tâm cô ấy trước khi cô ấy bắt đầu khóc lóc. Lẽ ra cô ấy không bao giờ nên được chọn. Donia vẫn còn cảm thấy tội lỗi vì điều đó; và cô ngờ rằng Keenan cũng vậy. Những Cô Gái Mùa Hè giống như những cái cây cần dinh dưỡng từ Mặt Trời để phát triển: họ không thể ca1chxaVuaMu2a Hè lâu được,nếu không họ sẽ tàn úa đi. Tuy nhiên,Tracey thì có vẻ chẳng bao giờ phát triển, dù cô ấy có ở với Keenan quanh năm.

Cửa lại mở. Seth bước ra ngoài; Aislinn theo sát sau anh.

"Chúng tôi sẽ đi". Giọng Aislinn đã khỏe hơn, nhưng trông cô vẫn còn xa mới gọi là ổn. Mắt cô thâm quầng, khuôn mặt cô tái nhợt gần bằng Donia. "Chị có thể bảo bọn họ khôngđược đi theo chúng ta không?"

"Không. Bọn họ là của anh ấy, không phải của tôi".

"Vậy bọn họ sẽ nghe thấy hết?" Aislinn trông như thể cần có ai đó giúp cô ấy quyết định, chẳng giống cô ấy bình thường chút nào.

Keenan đã không nói với mình những gì?

"Bọn họ không thể vào nhà tôi. Chúng ta sẽ đến đó", Donia đề nghị trước khi có thể suy nghĩ kỹ. Rồi, trước khi phải nghe những lời bình phẩm nối sau cái há miệng ngạc nhiên, cô bỏ đi, để Aislinn và Seth phải vội vã chạy theo mới bắt kịp được cô.

Lại có thêm người lạ vào nhà mình. Cô thở dài,hy vọng đó sẽ sớm là nhà của Aislinn, hy vọng rằng Keenan đã đúng. Xin hãy để Aislinn là người đó.

*

* *

Ở khu rìa vườn, nơi họ tới một rào cản tự nhiên bảo vệ cho nơi trú ngụ của giới tinh khỏi sự xâm phạm của con người, mắt Seth mở to, còn Aislinn không hề nao núng. Có thể cô ấy đã luôn được miễn nhiễm; có thể chính là Khả Năng Nhìn Thấy đã khiến cô ấy không ngạc nhiên nữa. Donia không hỏi. Thay vì thế, cô thì thầm vài lời để trấn an Seth và dẫn họ - vẫn tuyệt đối im lặng – vào nhà mình.

"Chí có chúng ta ở đây à?" Seth nhìn quanh phòng, dù đôi mắt anh cũng sẽ chẳng nhìn thấy gì nếu còn có ai khác ở đó. Anh vẫn nắm tay Aislinn và không có vẻ sẽ thả tay cô ra.

"Đúng". Ánh mắt Aislinn lơ đãng nhìn những món đồ gỗ tự nhiên đơn giản trong căn phòng nhỏ, cái lò sưởi lớn choán gần hết bức tường, và những tảng đá xám ốp lên bức tường đó. "Chỉ có chúng ta".

Donia tựa vào những tảng đá,thích thú với hơi ấm của chúng.

"Không giống những gì các bạn tưởng tượng à?"

Aislinn tựa vào Seth; cả hai trông đều kiệt sức. Cô nhếch miệng thành nửa nụ cười. "Tôi không nghĩ là tôi đãtưởng tượng ra cái gì hết. Tôi không biết tại sao chị lại nói chuyện với tôi, giờ tôi vẫn không biết. Tôi chỉ biết hẳn có liên quan gì đó đến anh ta".

"Tất cả đều liên quan đến anh ấy. Ngoài nơi đây, đối với những người đang đợi ngoài kia" – Donia chỉ ra phía cửa – "thì những gì anh ấy muốn là điều quan trọng nhất. Chẳng có gì khác quan trọng với họ nữa. Bạn tôi,chúng ta chẳng là gì trong thế giới của họ ngoài việc chúng ta có thể là gì đối với anh ấy".

Tựa đầu vào cánh tay Seth, Aislinn hỏi,

"Thế còn trong này?"

Seth vòng tay quanh Aislinn và kéo cô ngồi xuống sofa, nói nhỏ,

"Ngồi xuống đi. Em không cần phải đứng để nói chuyện với cô ấy".

Donia tiến lại gần, đứng đối diện họ, nhìn Aislinn.

"Ở đây, điều quan trọng là tôi muốn gì. Và tôi muốn giúp bạn".

Cố kìm giữ cảm xúc, Donia đi nhanh ngang qua căn phòng; thỉnh thoảng cô dừng lại, nhưng cô chưa tiếp tục cuộc trò chuyện. Làm thế nào để mình nói những gì cần nói?

Họ quá mệt mỏi, và cô không thế trách họ vì điều đó.

"Donia?"

Aislinn cuộn tròn trong vòng tay Seth, nửa ngủ nửa mê. Cô ấy rất yếu ớt sau bất kỳ điều gì mà Keenan đã làm.

Donia phớt lờ. Thay vào đó, cô quay ra giá sách, nơi để những cuốn sách được viết bởi cả người thường lẫn giới tinh,những cuốn sách mà các Cô Gái Mùa Đông đã thu thập trong suốt chín thể kỷ. Cô lướt ngón tay lên mấy cuốn sách ưa thích – Liên Minh Bí Mật của Kirk và Lang, trọn bộ Truyền thống của Vương triều Tối cao,Thần thoại Giới tinh của Keightley,và Về Đạo Đứa và sự Sống Chết của Giới tinh của Sorcha. Cô lướt tay qua những cuốn đó, qua một bản Thần thoại Trung cổ cũ kỹ, qua một bộ tạp chí mà các cô gái khác đã giữ, qua một cuốn sách đã rách nát còn kẹp những lá thư mà Keenan đã gửi cho họ trong nhiều thế kỉ qua – luôn luôn viết tay với kiểu chữ thanh tao, cho dù văn phong không phải lúc nào cũng giống nhau. Ở đó, cô dừng lại.

Tay cô băn khoăn ở một cuốn sách sờn cũ với bìa màu xanh lục đã rách. Trong đó, bằng những từ ngữ đẹp đẽ lạ lùng của một ngôn ngữ hầu như đã biến mất, là hai công thức được cho rằng sẽ đem đến cho người thường Khả Năng Nhìn Thấy.

Việc để cho người thường đọc những công thức này là điều cấm kỵ. Nếu có bất kỳ vương triều nào biết cô đã làm vậy, thì lời đe dọa của Beira chỉ còn là một mối lo lắng tí ti. Rất nhiều continh thích làm nhân vật vô hình; và bọn họ sẽ căm ghét tột đỉnh nếu phải mất đi quyền lợi đó,nếu con người lại nhình thấy

"Chị ổn không?"

Seth không tiến lại gần cô, vẫn ngồi bao bọc bên cạnh Aislinn,nhưng giọng anh lo lắng.

Lo lắng cho mình, một người xa lạ.

Anh ấy xứng đáng được bảo vệ. Cô biết lịch sử giới tinh đủ rõ, vì cô đã dành hàng giờ nghiền ngẫm những cuốn sách này. Đã từng có thời, các vương triều lẽ ra sẽ trao thưởng cho anh ấy vì những gì anh làm – bảo vệ một người sẽ là nữ hoàng. "Tôi ổn.Ổn một cách đáng ngạc nhiên ấy chứ".

Cô lôi cuốn sách ra. Sau khi ngồi xuống đối diện họ,và đặt cuốn sách lên đùi và thận trọng mở các trang giấy. Vài trang bung ra khỏi gáy sách, nằm trogn tay cô. Cô nói rất nhỏ, nhưng nghe rõ, "Viết lại đi".

"Cái gì?" Aislinn chớp mắt và ngồi thẳng dậy, dịch người ra khỏi vòng tay Seth.

"Sẽ là một tội danh vời những hình thức trừng phạt nặng nề nhất nếu bọn họ biết tôi cho các bạn cái này. Keenan có thể sẽ lời đi nếu không ai khác biết được, nhưng tôi muốn anh ấy" – cô nghiêng đầu nhẹ về phía Seth – "có một cơ hội ngang bằng với những gì xảy ra tiếp theo đây. Nếu để anh ấy không thể phòng thủ và không thể nhìn thấy... như thế sẽ là không đúng".

"Cảm ơn..."

Cô ngắt lời anh,"Không. Đó là những lời của con người, đã trở nên trống rỗng vì sử dụng quá bừa bãi. Nếu anh nói chuyện với chúng tôi, hãy nhớ rằng: đó là một lời kiểu như xúc phạm. Nếu ai đó làm cho anh một điều tốt, một hành động hữu nghị, hãy nhớ lấy việc đó. Đừng hạ thấp nó bằng câu nói hời hợt ấy.

Rồi cô nói cho anh biết cách làm loại sáp để nhìn thấy.

Anh nhướn một bên lông mày khi viết lại, nhưng anh không đặt ra câu hỏi nào cho đến khi cô gấp sách và để nó lại đúng chỗ trên giá. Rồi anh chỉ hỏi, "Tại sao?"

"Tôi đã từng là cô ấy". Donia nhìn chỗ khác, chú mục vào gáy những cuốn sách cũ trên giá, thấy mình run lên dưới sức nặng của những gì cô vừa làm. Liệu Keenan có tha thứ cho cô không? Cô không chắc, nhưng – cũng như anh ấy – cô tin rằng Aislinn thực sự là Nữ Hoàng Mùa Hè. Còn có lý do gì khác để Beira kiên quyết như thế về việc không được để cô nắm cây quyền trượng?

Donia thu ánh mắt khỏi giá sách và nhìn Aislinn khi nói nốt: "Tôi đã từng là người thường. Tôi đã không biết anh ấy là ai; chẳng ai trong chúng tôi từng biết cả. Bạn là người đầu tiên nhìn thấy anh ấy, nhìn thấy bản chất thực sự của họ. Như tôi bây giờ".

"Chị đã từng là người thường?"

Aislinn run rẩy lặp lại.

Donia gật đầu.

"Rồi chuyện gì xảy ra?"

"Tôi đã yêu anh ấy. Tôi đã đồng ý khi anh ấy đề nghị tôi chọn cách ở lại với anh ấy. Anh ấy tặng tôi sự vĩnh hằng, tình yêu, những điệu vũ lúc nửa đêm". Cô nhún vai, không muốn nghĩ quá nhiều đến những giấc mơ mà cô không còn có quyền mơ nữa,đặc biệt khi Aislinn đang nhìn cô. Một ngày nào đó Seth sẽ nhòa tan đi, còn Keenan thì không. Nếu Aislinn là Nữ Hoàng Mùa Hè, thì việc cô ấy yêu Keenan chỉ còn là vấn đề thời gian. Một khi cô ấy nhìn thấy bản chất thật của anh ấy – con người mà anh ấy có thể trở thành...

Donia lắc đầu và nói thêm,

"Đã có một cô gái khác cố gắng khuyên tôi đừng làm vậy, một cô gái đã từng tin anh ấy".

"Tại sao chị không nghe?"

Aislinn rùng mình, xích lại gần Seth hơn.

"Tại sao Seth lại ngồi đây?"

Aislinn không trả lời, nhưng Seth lên tiếng. Anh siết tay Aislinn và nói, "Tình yêu".

"Hãy lựa chọn thông minh, Aislinn. Còn với Seth, anh ấy có thể chọn cách rời bỏ bạn, tránh xa bạn..."

"Tôi sẽ không làm thế", anh ngắt lời.

Mỉm cười với anh, Donia nói, "Nhưng anh có thể. Còn với chúng tôi, nếu chúng tôi chọn Keenan, thì chẳng có đường thoái lui nữa. Nếu chúng tôi không..."

"Đó không phải là vấn đề. Tôi không thích Keenan". Aislinn nghênh cằm, trông rất thách thức dù tay cô vẫn run bắn.

"Nhưng rồi sẽ thích"

,Donia nói dịu dàng.

Donia nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy con người thực sự của anh, ở khoảng rừng thưa, nơi cô đứng đợi để nhấc cây quyền trượng của Nữ Hoàng Mùa Đông. Anh ấy đã hoàn hảo đến mức cô phải tự nhắc mình thì mới hít thở được. Làm sao một người thường nào có thể từ chối anh ấy khi anh ấy có thể là chính bản thâm mình?

"Bây giờ anh ấy đã biết về Khả Năng Nhìn Thấy của bạn, anh ấy có thể là chính mình trước mặt bạn. Rồi bạn sẽ quên đi cả cái tên của mình".

"Không". Aislinn lắc đầu. "Tôi đã nhìn thấy anh ta thật sự, và tôi vẫn nói không".

"Thật sao?" Donia nhìn Aislinn chăm chú, không muốn nói ra, nhưng biết rằng Aislinn cần nghe sự thật. "Bạn có nói như vậy vào đêm qua không?"

"Lúc đó thì khác",

Seth nghiến răng. Anh đứng dậy và bước lên trước.

Donia thậm chí không xê dịch. Cô thổi nhẹ, nghĩ băng giá. Một bức tường băng hình thành bao quanh Seth, như một cái lồng thủy tinh. "Tất cả những gì tôi biết là anh ấy tin rằng Aislinn là người đã được định đoạt để thuộc về anh ấy. Anh ấy đã từng tin rằng tôi là người đó, và đây là kết quả của tình yêu của anh ấy".

Cô với tay chạm vào lớp băng, run lên khi nó chui ngược lại vào trong da cô.

"Đó là tất cả những gì tôi có thể nói cho các bạn tối nay. Hãy về làm loại sáp đó đi. Và hãy nghĩ về những gì tôi vừa nói".