Vẻ Đẹp Nguy Hiểm

Chương 20

[Họ đưa cho] anh nước uống... sau đó, nhạc tắt, tất cả những người đồng hành biến mất, chỉ còn lại chiếc cốc trong tay anh, và anh trở về nhà, dù vô cùng mệt nhọc và kiệt sức.

—Trích từ The Fairy Mythology của Thomas Keightley (1870)

Khi Aislinn tỉnh dậy – những con số màu đỏ trên đồng hồ cho thấy rằng đã quá 9 giờ - những sự kiện của tối hôm trước đổ ập vào óc cô. Loại đồ uống quái lạ, khiêu vũ, nói với anh ta rằng cô biết anh ta là ai khi họ cùng ngắm bình minh, anh hôn cô. Đó là điều cuối cùng cô nhớ được. Còn chuyện gì xảy ra nữa? Mình đã về nhà bằng cách nào? Khi nào? Cô bật khỏi gường, chạy vào phòng tắm vừa kịp trước khi nôn thốc. Chúa ơi.

Cô áp mặt vào chiếc bồn sứ lạnh cho đến khi chắc chắn rằng mình có thể đứng lên mà không nôn thêm nữa. Cả cơ thể cô run lẩy bẩy, như thể bị cảm cúm, nhưng không phải bệnh cảm làm cho cô cảm thấy khủng khiếp như vậy. Mà là nỗi khiếp sợ. Anh ta đã biết rằng mình nhìn thấy bọn họ. Anh ta đã biết. Bọn họ đến tìm mình, và Bà... Cái ý nghĩ rằng Bà cô phải chiến đấu với những con tinh khiến cô lại thấy phát bệnh. Mình phải ra khỏi đây.

Sau khi đánh răng rửa mặt, Aislinn vội vả mặc quần jeans và áo sơmi, tống chân vào bốt và chộp lấy túi.

Bà đang ở trong bếp, nhìn chăm chú vào ấm cà phê, có vẻ không nhận thấy cơn choáng váng của cô.

Aislinn chỉ vào tai mình.

Bà bật máy trợ thính lên và hỏi,

"Mọi chuyện ổn chứ con?"

"Con chỉ sắp muộn học thôi Bà. Con ngủ quên".

Aislinn ôm vội Bà một cái rồi quay người đi.

"Nhưng còn bữa sáng..."

"Xin lỗi Bà. Con còn phải, umm, gặp Seth. Hình như con nói rồi mà? Bọn con sẽ ăn sáng, có hẹn..." Cô cố giữ giọng mình thật tự nhiên.

Đừng để Bà thấy mình lo lắng đến mức nào.

Bà đã quá sợ hãi sau cuộc nói chuyện củ hai bà cháu bữa tối trước rồi; sẽ thật ích kỷ nếu đổ thêm vào nỗi sợ hãi đó của Bà.

"Con biết là con không đánh lừa được bà mà, Aislinn, định lẩn tránh để bà không hỏi về vấn đề đó hả! Chúng ta sẽ phải nói chuyện". Bà cau mày. "Có tốt hơn chút nào không, chuyện đó đó?"

Aislinn ngừng lại.

"Thêm vài ngày nữa thôi, Bà, Bà nhé?"

Trong một phút, trông Bà như thể sẽ bỏ qua: Bà mím môi và chống tay lên hông. Rồi Bà thở dài. "Không phải là vài ngày. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện. Con hiểu chưa?"

"Con hứa". Aislinn hôn tạm biệt Bà, thấy dễ chịu hơn vì còn trì hoãn được dù chỉ đến ngày mai. Cô không chắc rằng mình có chịu được cuộc nói chuyện đó không, không phải bây giờ.

Mình cần Seth. Thậm chí đêm qua mình còn chẳng gọi điện cho anh.

*

* *

"Em không thể tin được là em đã làm như vậy". Aislinn vùi đầu vào giữa hai đầu gối và cố tập trung để không nôn vào chính chân mình. "Em đã nói với anh ta rằng em biết bọn họ là nhựng con tinh".

Seth ngồi trên sàn cạnh chân cô. Anh vỗ vỗ vào lưng cô, tay anh xoa xoa thành những đường tròn nhỏ để an ủi. "Ổn thôi mà. Thôi nào. Hít thở. Hít thở nào".

"Không ổn đâu Seth". Giọng cô nghèn ngẹt do cái tư thế rõ là rất thiếu thoải mái. Cô nhấc đầu lên đủ để nhăn mặt nhìn anh. "Bọn họ đã từng giết người, móc mắt người ta vì biết bọn họ là ai".

Cơn buồn nôn lại cuộn lên. Cô nhắm mắt lại.

"Shh". Anh nhích lại gần hơn, dỗ dành cô theo cách mà anh luôn làm khi cô mất bình tĩnh. "Thôi nào".

"Nếu bọn họ làm em mù mắc thì sao? Sẽ thế nào nếu..."

"Thôi. Chúng ta sẽ tìm cách". Anh kéo cô vào lòng, vỗ về cô như một đứa trẻ.

Giống như Keenan đã làm vào đêm hôm qua.

Cô cố đứng dậy, cảm thấy tội lỗi, như thể cô đã bội Seth dù tất cả những gì cô làm chỉ là khiêu vũ – cô hy vọng như vậy.

Nhưng sẽ thế nào nếu mình, Keenan, bọn mình... Cô lại bắt đầu khóc.

"Nín, nín". Seth đung đưa cô, thì thầm những lời trấn an.

Và cô để yên – cho đến khi cô lại bắt đầu nghĩ về những con tinh và việc khiêu với Keenan và hôn anh ta và không biết còn những gì khác đã có thể xảy ra nữa.

Cô chuồi ra và đứng lên.

Seth vẫn ngồi trên sàn. Anh chống một bàn tay vào đầu, khủy tay lên chiếc ghế nơi cô ngồi lúc nãy.

Cô cuối đầu xuống, không dám nhìn anh. "Vậy chúng ta sẽ làm gì về việc này?"

Anh đứng cạnh cô. "Tùy cơ ứng biến. Anh đã hứa với em. Nếu những cuốn sách nói đứng, thì những lời thề được coi như luật lệ".

Cô gật đầu.

Anh bước ra trước mặt cô và cúi xuống cho đến khi những lọn tóc dài của anh buông như một tấm mạng lước trên mặt cô. "Chúng ta sẽ xử lý phần còn lại".

Rồi anh hôn cô – mềm mại, dịu dàng, âu yếm – và nói, "Chúng ta sẽ tìm hiểu chuyện này. Cùng nhau. Anh ở đây với em, Ash, ngay cả sau khi em nói cho anh nghe những chuyện gì khác đã xảy ra".

"Anh nói thế là sao?" Aislinn lại cảm thấy như thế giới đang trôi nổi.

"Em uống thứ gì đó làm đầu óc em rối tung lên, nhảy đến tận sang, và tỉnh dậy trên giường và thấy phát ốm". Anh dung hai tay ôm khuôn mặt cô. "Còn chuyện gì xảy ra nữa?"

"Em không biết". Cô rùng mình.

"Thôi được, em đã về nhà bằng cách nào".

"Em không biết". Cô nhớ hương vị của ánh Mặt Trời, cảm giác của những tia nắng rơi vào mình khi cô nhìn gương mặt Keenan, khi anh ta cúi xuống phía cô. Chuyện gì xảy ra nữa?

"Em có đi đâu khác không?"

Cô thì thầm, "Em không biết".

"Ngủ với anh ta?" Anh nhỉn thẳng vào mặt cô khi hỏi câu đó, câu hỏi mà cô đã cố gắng – và không thể - trả lời.

"Em không biết". Cô nhìn chỗ khác, cảm thấy muốn bệnh hơn khi những lời nói cứ lơ lửng ở đó như một điều tồi tệ khủng khiếp. "Em phải biết, phải không? Đó là điều em phải nhớ. Phải không?"

Anh kéo cô vào đôi tay mình, ấp cô bên dưới cằm anh, như thể anh có thể giữ cho cô an toàn khỏi mọi điều xa bằng cách ôm cô đủ chặt. "Anh không biết. Có một thoáng ký ức nào không? Bất kỳ điều gì?"

"Em nhớ mình đã nhảy, uống ngồi trên một cái ghế kỳ cục, và rồi lễ hội biến mất. Anh ta hôn em". Cô lại rùng mình. "Em rất xin lỗi".

"Không phải lỗi của em". Anh vuốt tóc cô.

Cô cố giằng ra.

Anh không ép cô lại, nhưng vẫn giữ tay trên cánh tay cô. Trông anh rất nghiêm túc, rất cứng rắn. "Nghe anh này. Nếu có chuyện gì xảy ra, thì đó không phải là lỗi của em. Anh ta đã cho em một loại thuốc gì đó, một loại rượu gì đó của loài tinh. Em bị say, bị mê, gì cũng được, và những gì xảy ra sau đó không phải là lỗi của em".

"Em vẫn nhớ mình đã cười nói, đã vui vẻ". Cô nhìn xuống bàn tay mình, siết thật chặt để khỏi run lên. "Em đã rất vui, Seth ạ. Sẽ thế nào nếu em đã làm gì đó? Nếu em đã đồng ý?"

"Chẳng quan trọng. Nếu em say, thì em không thể bằng lòng được. Đơn giản thế thôi. Anh ta không nên làm gì cả, Ash ạ. Còn nếu anh ta đã làm gì, thì anh ta mới là người sai. Không phải em". Giọng anh giận dữ, nhưng anh không bảo cô rằng anh đã nói đúng, rằng lẽ ra cô không nên đi. Anh không nói bất kỳ điều gì tồi tệ với cô. Thay vì thế, anh chỉ vén tóc cô ra sau tai và đặt tay lên má cô, nhẹ nhàng nghiêng đầu để cô nhìn vào anh. "Và chúng ta không biết được có bất kỳ điều gì xảy ra không".

"Em chỉ muốn lần đầu tiên là với một người đặc biệt, và nếu em, nếu bọn em..., thì như thế là sai". Cô thấy gần như là ngốc nghếch vì quá lo lắng về điều đó – đã trơ ra trước một vua tinh mà còn lo lắng về sự trong trắng của mình. Anh ta có thể lấy đi mạng sống của cô, đôi mắt của cô. Thì sự trong trắng có quan trọng đến vậy không?!

Nhưng có đấy.

Cô bước ra xa, ngồi cuộn tròn trên ghế sofa của Seth. "Em xin lỗi. Anh đã nói đúng, và em..."

Anh ngắt lời, "Chẳng có gì mà em phải xin lỗi cả. Em không sai. Anh không giận em. Chỉ là anh ta..." Anh ngừng lại. Anh không di chuyển, chỉ đứng đó, ở giữa phòng, nhìn cô. "Em mới là điều quan trọng".

"Ôm em đi. Tức là, nếu như anh vẫn muốn thế". Cô nhìn chỗ khác.

"Ngày nào anh cũng muốn vậy" – và rồi anh ở đó, nhấc bổng cô trong tay, ôm chặt cô như thể cô rất mong manh và vô cùng quý giá - "Anh muốn ôm em hằng ngày. Không gì có thể thay đổi điều đó. Không bao giờ".