Vào trong hoang dã

Chương 5

  Dậy, chân Lửa, dậy! tiếng meo của chân Xám ập vào giấc mơ của chân Lửa. Chú đang đuổi theo một con sóc, lên, lên mãi, lên tuốt tận ngọn cây sồi cao.

 

“Giờ huấn luyện bắt đầu lúc mặt trời lên. Chân Bụi và chân Cát dậy rồi đó”, chân Xám gấp gáp thêm.

 

Chân Lửa lơ mơ duỗi mình, rồi chợt nhớ ra: hôm nay là ngày huấn luyện đầu tiên của chú. Chú lật chân lại. Cơn buồn ngủ  bốc hơi liền, khi sự háo hức dâng trào khắp các mạch máu của chú.

 

Chân Xám đang hối hả tắm táp. Giữa những cú liếm, nó meo, “mình vừa nói chuyện với Tim Sư Tử. Chân Quạ sẽ không học chung với tụi mình cho đến khi vết thương của nó lành. Chắc chắn nó sẽ phải ở lại trong hang của Lá Đốm một hay hai ngày nữa. Chân Bụi và chân Cát tới phiên đi săn. Vì vậy Tim Sư Tử nghĩ sáng nay mình với cậu sẽ học cùng ông ấy  và Vuốt Cọp. TỤi mình phải lẹ lẹ lên”, nó thêm. “Họ không chờ đâu!’

 

Chân Xám lật đật dẫn chân Lửa qua bụi kim tước lối ra vào rtại và đi lên sườn thung lũng lởm chởm đá. Khi chúng leo lên sườn đồi, một luồng gió mát thổi gợn lông chúng. Từng tảng  mây trắng to đùng lướt ào ào qua bầu trời xanh trên đầ. Chân Lửa cảm nhận một niềm vui thích thú đến gai người đang dấy lên trong mình khi chú theo chân Xám xuống một đoạn dốc rợp bóng cây vào một hõm cát.

 

Quả nhiên Vuốt Cọp và Tim Sư Tử đang chờ, đang ngồi trên cát ấm nắng cách chúng vài cái đuôi.

 

“Trong tương lai, ta mong chờ cả hai trò phải đúng giờ”, Vuốt Cọp gừ.

 

“Đừng quá khắt khe thế, Vuốt Cọp; đêm qua là một đêm bận rộn. Tôi nghĩ chúng đã mệt lắm”. Tim Sư Tử nhẹ nhàng meo. “Cậu chưa được chỉ định mèo bảo trợ riêng, chân Lửa”, ông tiếp. “Cho nên bây giờ, Vuốt Cọp và ta sẽ chia nhau huấn luyện trò”.

 

Chân Lửa gật đầu nhiệt thành, đuôi chú nhổng cao, không thể che giấu được niềm sung sướng có đến hai chiến binh vĩ đại như vậy làm thầy.

 

“Nào”, Vuốt Cọp nóng nảy meo. “Hôm nay chúng tôi sẽ chỉ cho các trò những ranh giới lãnh địa của chúng ta, để các trò biết  mình sẽ đi săn ở đâu và các trò cần phải bảo vệ vùng biên giới nào. Chân Xám, sẽ chẳng hại gì cho trò khi tự ôn lại những giới hạn bao quanh bộ tộc của chúng ta”.

 

Không thêm một lời nào, Vuốt Cọp búng lên và phóng vọt khỏi hõm cát. Tim Sư Tử gật đầu với chân Xám và cả hai cùng phóng theo với tộc độ tương tự. Chân Lửa hớt  hải lao theo họ, chân chú trợt lún vào cát mềm.

 

Cây cối ở phần này khu rừng dầy đặc hơn, những bóng cây tần bì và những cây bu-lô bị những cây sồi to chắc che bóng. Mặt đất được trải thảm bằng lá khô giòn tan, cứ lạp xạp bên dưới chân cây cối dọc theo đây”. Nói đoạn, ông mèo mướp đen liền vén đuôi lên và xịt dấu vết của chính mình lên tảng đá láng.

 

“Chúng ta sẽ đi theo viền biên giới này, nó sẽ dẫn thẳng đến điểm Bốn Cây”, Tim Sư Tử meo.

 

Ông vọt lẹ đi, rời khỏi Gò Đá Thái Dương, theo sau là Vuốt Cọp, chân Xám và chân Lửa chạy theo họ.

 

“Điểm Bốn Cây là gì?” Chân Lửa thở phì phò.

 

“Đó là nơi lãnh địa của tất cả bốn bộ tộc gặp nhau”, chân Xám đáp. “Có bốn cây sồi cổ thụ ở đó, chúng già bằng Bộ…”

 

“Im!” Vuốt Cọp ra lệnh. “Đừng quên chúng ta đang ở gần lãnh địa của kẻ thù như thế nào!”

 

Hai lính nhỏ nín thít và chân Lửa tập trung bước thật êm. Họ băng qua một con suối nông, giữ khô chân bằng cách nhảy từ tảng đá này qua  tảng đá kia suốt lòng suối rải sỏi.

 

Đến lúc họ tới điểm Bốn Cây, thì chân Lửa cảm thấy hoàn toàn hết hơi và chân tay ê ẩm. Chú không quen đi xa và nhanh như thế này. Chú thở đánh phào khi Tim Sư Tử và Vuốt Cọp dẫn chúng ra khỏi khu rừng dày đặc và dừng lại ở đỉnh một sườn dốc phủ đầy bụi cây nhỏ.

 

Lúc này mặt trời đã lên cao. Mây đã tan, và gió đã lặng. Bên dưới, trong ánh nắng chói lòa, có bốn cây sồi vĩ đại, ngọn cây xanh ngát gần chạm tới đỉnh con dốc đứng.

 

“Như chân Xám đã nói với trò”, Tim Sư Tử meo với chân Lửa, “đây là điểm Bốn Cây, nơi lãnh địa của tất cả bốn bộ tộc gặp nhau. “Bộ tộc Gió cai trì vùng đất cao phía trước chúng ta, nơi mặt trời lặn. Hôm nay trò sẽ không thể đánh hơi được mùi của họ đâu – gió đang thổi về phía họ. nhưng rồi trò sẽ học được nhanh thôi”.

 

“Còn bộ tộc Bóng Tối nắm quyền ở đằng kia, trong phần tối  nhất của khu rừng”, chân Xám thêm, đồng thời ngoắt đầy sang ngang. “Những mèo già kể rằng gió lạnh từ phương bắc thổi vào những con mèo bộ tộc Bóng Tối và làm lãnh lẽo trái tim họ”.

 

“Nhiều bộ tộc thật!” Chân Lửa thốt lên. Và được tổ chức chặt chẽ thật,  chú thầm nghĩ thêm, nhớ lại những giai thoại rùng rợn của Vết Ố về những con mèo hoang chuyên gieo rắc kinh hoàng trong khu rừng.

 

“Giờ trò sẽ thấy tại sao bây mồi lại quý giá như vậy”, Tim Sư Tử meo. “Tại sao chúng ta phải chiến đấu để bảo vệ những thứ ít ỏi chúng ta có”.

 

“Nhưng thật là ngớ ngẩn! Các bộ tộc không thể cùng nhau làm việc và chia sẻ vùng đất săn mồi với nhau, thay vì đánh nhau sao?” Chân Lửa bạo gan nêu ý kiến.

 

Một sự im lặng điếng người đáp lại lời chú.

 

Vuốt Cọp là mèo đầu tiên đáp. “Đó là ý nghĩ phản trắc, mèo kiểng”, ông nạt.

 

“Đừng quá dữ tợn thế, Vuốt Cọp”, Tim Sư Tử nhắc. “Các phương thức bộ tộc còn quá mới mẻ đối với lính nhỏ này”. Ông nhìn chân Lửa. “Trò nói từ trái tim, chân Lửa trẻ tuổi à. Điều này sẽ khiến trò trở thành một chiến binh dũng mãnh vào một ngày kia”.

 

Vuốt Cọp gừ. “Hoặc sẽ khiến nó lộ chân tướng ẻo lả của mèo kiểng ngay đúng khoảnh khắc tấn công”.

 

Tim Sư Tử liếc nhanh Vuốt Cọp một cái rồi ông tiếp. “Bốn bộ tộc sẽ quy tụ hòa bình trong một cuộc Tụ Họp vào mỗi mùa trăng. Chỗ này” – ông cúi đầu về phía bốn cây sồi to bên dưới – “là nơi họ gặp nhau. Thời gian đình chiến sẽ kéo dài trong khoảng thời gian trăng tròn nhất”.

 

“Vậy là sắp có một cuộc tụ họp rồi phải không ạ?” Chân Lửa nói, nhớ lại ánh trăng đêm hôm trước sáng như thế nào.

 

“Quả đúng vậy!” Tim Sư Tử trả lời, có vẻ rất ấn tượng. “Đúng là đêm nay. Cuộc Tụ Họp rất quan trọng là vì nó cho phép các bộ tộc gặp gỡ nhau trong hòa bình một đêm. Nhưng trò phải hiểu rằng đồng minh lâu thường mang lại rắc rối hơn ta tưởng”.

 

“Chính lòng trung thành với bộ tộc khiến cho chúng ta mạnh mẽ’, Vuốt Cọp tán thành meo.

 

Chân Lửa gật đầu, “con hiểu”, chú meo.

 

“Nào”, Tim Sư Tử đứng lên. “Chúng ta đi tiếp”.

 

Họ nhịp bước dọc theo sườn thung lũng, nơi có điểm Bốn Cây. Bây giờ họ đang đi ngược lại với mặt trời, khi nó bắt đầu chìm xuống bầu trời buổi chiểu. Họ băng qua suối ở một đoạn hẹp, nơi chỉ cần nhảy một cú là qua.

 

Chân Lửa hít không khí. Một mùi mèo mới chạm vào miếng đệm mõm của chú, mạng và chua gắt. “Bộ tộc nào đó?” chú hỏi.

 

“Bộ tộc Bóng Tối”, Vuốt Cọp trả lời một cách cộc cằn. Chúng ta đang đi men theo biên giới của họ. Hãy cảnh giác, chân Lửa. Những mùi mới hơn có nghĩ là một đội tuần tra của bộ tộc Bóng Tôi đang ở khu vực này”.

 

Khi chân Lửa gật, chợt, chú nghe thấy một tiếng động lạ. Chú cứng người, nhưng những con mèo kia đều bước, hướng thẳng về phía tiếng ầm ầm đáng sợ ấy.

 

“Cái gì đó?” chú hỏi to, chạy đuổi kịp họ.

 

“Trò sẽ thấy ngay”, Tim Sư Tử đáp.

 

Chân Lửa ngó nhìn qua tàng cây đằng trước. Hình như lá ở đây thưa hơn, để lọt những vệt nắng rộng. “Chúng ta đang ở bìa rừng phải không?” chú hỏi. Rồi chú ngừng lại và hít một hơi thật sâu. Mùi rừng xanh át hẳng những mùi lạ, đầy ám muội. Lần này không phải là mùi mèo, mà là một mùi nhắc chú nhớ đến ngôi  nhà của Hai Chân của chú.  Và tiếng rầm rầm lớn dần, một tiếng rú không ngừng khiến cho mặt đất rung chuyển và lám xóc tai chân Lửa.

 

“Đây là đường Sấm Rền”, Vuốt Cọp meo.

 

Chân Lửa theo sau khi Tim Sư Tử dẫn họ về phía bìa rừng. Rồi ông ngồi xuống và cả bốn con mèo nhìn ra.

 

Chân Lửa có thể thấy một con đường màu xám tựa như một dòng sông, cắt xuyên qua rừng. Đá xám cứng chắc trải về phía trước chú, xa đến độ cây cối ở phía bên kia đường chỉ còn lờ mờ, nhỏ xíu. Chân Lửa rùng mình trước cái mùi đắng nghét dậy lên từ con đường.

 

Bỗng, chú lùi phắt lại, lông dựng lên, khi một con quá vật khổng lồ ầm ầm vụt qua. Cành cây hai bên đường lay ngả nghiêng trước làn gió đuổi theo con quái vật đang phóng như bay. Chân Lửa dòm quanh những mèo kia, mắt chú trợn tròn miệng á khẩu. Trước kia chú đã từng thấy một con đường như thế này ở gần nhà Hai Chân cũ của chú, nhưng chưa bao giờ thấy con đường nào rộng, có quái vật nhanh và hung tợn như thế này.

 

“Lần đầu nó cũng làm mình sợ”, chân Xám nhận xét. “Nhưng ít ra thì nó cũng giữ chân không cho bọn chiến binh bộ tộc Bóng Tối băng vào lãnh địa chúng ta. Đường Sấm Rền chạy xa cách đường biên giới của chúng ta nhiều bước chân. Đừng lo, lũ quái vật đó không bao giờ rời đường Sấm Rền đâu. Cậu sẽ ổn miễn là đừng đi quá gần chúng”.

 

“Đến giờ trở lại trại rồi”, Tim Sư Tử meo. “Giờ các trò đã xem hết những đường biên giới của chúng ta. Nhưng chúng ta sẽ tránh bãi đá Hang Rắn, cho dù đi đường vòng có dài hơn. Linh nhỏ chưa huấn luyện rất dễ bị làm mồi cho rắn lục, và ta nghĩ trò đã mệt rồi, chân Lửa”.

 

Chân Lửa không thể không nhẹ nhõm trước ý nghĩ quay trở lại trại. Đầu chú đang quay mòng mòng với tất cả những mùi mới và cảnh vật mới, và Tim Sư Tử nói đúng: chú mệt và đói. Chú đi xuống dốc đằng sau chân Xám, khi những con mèo ra khỏi đường Sấm Rền và hướng trở vào khu rừng.

 

Những mùi buổi tối đẫm sương vương đầy trong không khí khi chân Lửa đi qua làn kim tước vào trại bộ tộc Sấm. Mồi tươi đang đợi họ. Chân Lửa và chân Xám nhận khẩu phần của mình từ đống mồi nằm ở chỗ bóng mát của tráng trống và mang tới gốc cây cụt bên ngoài hang của chúng.

 

Chân Bụi và chân cát đã ở đó rồi, đang nhai ngấu nghiến.

 

“Ê, chào mèo kiểng”, chân Bụi meo, híp mắt lại đầy giễu cợt với chân Lửa. “Thưởng thức đồ ăn của tụi tao bắt cho mày đi”.

 

“Ai mà biết, đến đời nào mày mới có thể học được cách bắt mồi, dù chỉ cho chính mày!” chân Cát phụ họa.

 

“Hai bạn vẫn trong phiên săn mồi à?” chân Xám hỏi tỉnh rụi. “Không sao. Tụi này vừa đi tuần lãnh địa của chúng ta. Anh chị sẽ vui khi biết tất cả chúng ta vẫn an toàn”.

 

“Tao chắc chắn những bộ tộc khác sẽ sợ chết khiếp khi họ ngửi thấy hay chúng bay tới!” chân Bụi ngao.

 

“Chúng thậm chí còn không dám thò mặt ra kìa”, chân Xám độp lại, không thể che dấu sự tức giận của mình.

 

‘Ừ, để tối nay tao hỏi chúng khi tụi tao gặp chúng tại Cuộc Tụ Họp các bộ tộc”, chân Cát meo.

 

“Các bạn đi à?” chân Lửa buột miệng, quá ấn tượng, bất chấp sự thù địch của hai lính nhỏ.

 

“Dĩ nhiên”, chân Bụi trịch thượng đáp. “Đó là một vinh dự lớn, mày biết không. Nhưng đừng lo, sáng mai tụi tao sẽ kể hết cho mày nghe”.

 

Châm Xám lờ tịt cái nhìn hau háu của chân Bụi và bắt đầu xơi mồi tươi của mình. Chân Lửa cũng đói bụng lắm rồi, chú thụp xuống ăn. Chú không thể không cảm thấy nhói lên sự ghen tị khi chân Bụi và chân Cát sẽ đi gặp các bộ tộc khác vào đêm nay.

 

 

Bỗng có tiếng Sao Xanh gọi khiến chân Lửa ngẩng đầu lên. Chú nhìn vài chiến binh và mèo già của bộ tộc tập hợp ở trảng trống. Đến giờ đoàn bộ tộc lên đường tới cuộc Tụ Họp. Chân Bụi và chân Cát vọt đứng dậy và chạy ra nhập vào những con mèo kia.

 

“Chào hai cưng nha”, chân cát la ngoái qua vai nó. “Chúc một buổi tối vui vẻ, yên tĩnh!”

 

Đoàn mèo đi dự họp nối đuôi nhau chạy ra khỏi cổng trại, dẫn đầu là Sao Xanh. Lông bà ánh lên như bạc dưới ánh trăng, và trông bà thật bình thản và điềm tĩnh khi dẫn bộ tộc tới cuộc đình chiến ngắn ngủi giữa những kẻ thù cũ.

 

“Cậu đã từng đi dự Cuộc Tụ Họp bao giờ chưa?” chân Lửa đăm chiêu hỏi chân Xám.

 

“Chưa”, chân Xám đáp, nhai rau ráu một khúc xương chuột. “Nhưng sẽ không lâu đâu. Cậu chỉ cần đợi thôi. Tất cả lính nhỏ đều sẽ có lần tới đó”.

 

Hai lính nhỏ ăn nốt bữa của mình trong im lặng. Khi chúng ăn xong, chân Xám lững thững đi lại gần chân Lửa và chải đầu cho chú. Cùng nhau, chúng tắm táp và chia lưỡi. Rồi, mệt nhoài sau cuộc hành trình dài vất vả, và chúng lặc lè chui vào hang. Chúng nằm xuống ổ của  mình và ngủ ngay lập tức.

 

Sáng hôm sau, chân Xám và chân Lửa đếm hõm cát sớm. Chúng bò ra trước khi chân bụi và chân Cát tỉnh giấc. Chân Lửa háo hức muốn nghe về Cuộc Tụ Họp nhưng chân Xám kéo cậu đi. “Cậu sẽ nghe tất cả sau, tớ biết rõ hai đứa ấy mà”, chân Xám meo.

 

Bầu trời hứa hẹn một ngày nắng ấm nữa. Và lần này, có chân Quạ đến học chung với chúng. Nhờ Lá Đốm, vết thương của nó đang lành mau.

 

Chân Xám đùa nghịch, hốt lá thảy lên không rồi chạy đua theo chụp. Chân Lửa xem, đuôi chú giật giật lên khoái chí. Chân Quạ ngồi im re ở một bên hõm cát, trông căng thẳng và rầu rĩ.

 

“Vui lên coi, chân Quạ!” chân Xám gọi. “Mình biết bồ không thích tập luyện, nhưng bồ đâu có thường đau khổ như vậy!”

 

Mùi của Vuốt Cọp và Tim Sư Tử báo cho bọn lính nhỏ biết họ tới, và chân Quạ meo gấp gáp. “Mình lo cái vai mình sẽ đau trở lại”.

 

Đúng lúc đó, Vuốt Cọp hiện ra khỏi bụi râm, theo sát là Tim Sư Tử.

 

“Chiến binh phải âm thầm chịu đựng đau đớn”, Vuốt Cọp gừ. Ông nhìn thẳng vào mắt chân Quạ. “Trò cần phải học cách giữ lưỡi của mình lại”.

 

Chân Quạ co rụt người và cụp mắt xuống đất.

 

“Hôm nay Vuốt Cọp hơi gắt gỏng”, chân Xám thì thầm vào tai chân Lửa.

 

Tim Sư Tử nghiêm nghị liếc nhìn cậu lính nhỏ của mình thông báo. “Hôm nay chúng ta sẽ tập đi theo con mồi. Nào, có khác nhau rất lớn giữa việc lén theo một con thỏ với việc lén theo một con chuột. Trò nào cho ta biết tại sao lại như vậy?”

 

Chân Lửa mù tịt, còn chân Quạ dường như đã thầm nhuận tận tim lời răn dạy của Vuốt Cọp nên đang giữ chặt cái lưỡi của nó.

 

“Nói!” Vuốt Cọp nạt một cách bực dọc.

 

Chính chân Xám là đứa trả lời: “Bởi vì thỏ ngửi thấy mùi của ta trước khi nó trông thấy ta, nhưng chuột thì chỉ thấy bước chân của ta qua mặt đất trước khi kịp ngửi thấy mùi của ta”.

 

“Chính xác, chân Xám! Vậy trò phải ghi khắc trong đầu điều gì khi đi săn chuột?”

 

“Hãy bước thật nhẹ?” chân Lửa hỏi.

 

Tim Sư Tử lộ vẻ đồng ý với chú. “Khá đúng, chân Lửa. Các trò phải dồn hết trọng lượng của các trò lên hai bên hông để chân các trò không tiếp xúc với nền đất rừng. Làm thử coi!”

 

Chân Lửa nhìn chân Xám và chân Quạ lập tức thụp xuống thành thế chuẩn bị đi rón rén.

 

“Làm tốt lắm, chân Xám!” Tim Sư Tử meo khi hai lính nhỏ bắt đầu tiến tới trước một cách vụng trộm.

 

“Hạ mông xuống, chân Quạ, trông trò như con vịt vậy!” Vuốt Cọp quát. “Nào, tới trò làm, chân Lửa”.

 

Chân Lửa thụp xuống và bắt đầu bò rón rén trên nền đất rừng. Theo bản năng, chú cảm thấy mình hạ thân xuống đúng vị trí, và tiến tới trước, cố nhẹ bẫng và im lặng hết sức, chú cảm thấy tự hào là cơ bắp mình đáp lại thật uyển chuyển.

 

“Hừ, rõ ràng trò không biết gì ngoài ẻo lả”, Vuốt Cọp gừ. “Trò đi như một con mèo kiểng thừa mỡ! Trò tưởng bữa tối sẽ tự đến nằm xuống đĩa thức ăn và chờ được ăn chắc?”

 

Chân Lửa vội ngồi lên khi Vuốt Cọp nói, hơi sững sờ những lời cay nghiệt đó. Chú chăm chú lắng nghe ông chiến binh, quyết sẽ làm đúng mọi thứ.

 

“Nhịp chân và chuyển động tới của cậu ta hơi chậm, nhưng thế khom của cậu ta hoàn toàn thăng bằng”, Tim Sư Tử ôn tồn chỉ ra.

 

“Cái đó chỉ nhỉnh hơn chân Quạ thôi, tôi nghĩ”, Vuốt Cọp phàn nàn. Ông ném ánh mắt khinh khi qua thằng mèo đen. Sau hai mùa trăng huấn luyện rồi mà trõ vẫn cứ dồn hết trọng lượn của trò qua bên trái”.

 

Chân Quạ trông bộ thậm chí càng tuyệt vọng hơn, và chân Lửa không thể ngăn mình buột mồm, “Tại vết thương của bạn ấy làm vướng bạn ấy, thế thôi!’

 

Vuốt Cọp quay ngoắt đầu lại và trợn trừng nhìn chân Lửa. “Thương tích là một yếu tố của cuộc sống. Trò phải thích nghi. Ngay cả trò, chân Lửa, cũng đã học được điều gì đó vào sáng nay. Nếu chận Quạ mà tiếp thu nhanh như trò, thì nó đã là sự tán dương đối với ta tahy vì là một nỗi bận lòng rồi. Hãy tưởng tượng bị bẽ mặt bởi một mèo kiểng thì thế nào!” ông xỉa xói cuồng nộ vào lỉnh nhỏ của mình.

 

Chân Lửa cảm thấy lông mình dựng lên bất an. Chú không dám nhìn vào mắt chân Quạ, cho nên cứ lờ tịt xuống tay mình.

 

“Ừm, con còn nghiêng lệch hơn con lửng một giò nữa”, chân quạ meo, chuyển từ thế bò rón rèn thận trọng thành chạy ngoằn ngoèo qua trảng trống một cách hài hước. “Con nghĩ mình đành phải săn bọn chuột ngô nghê thôi. Chúng đừng hòng có cơ hội. Con sẽ đi thong dong tới chỗ chúng và ngồi đè lên chúng cho đến khi chúng đầu hàng.”

 

“Tập trung, chân Xám. Ở đây không có thời gian cho trò giỡn!” Tim Sư Tử nghiêm khắc meo. “Có lẽ trò sẽ tập trung hơn nếu rình mồi trong thực tế”.

 

Cả ba lính nhỏ ngước lên rạng rỡ.

 

“Ta muốn mỗi trò đều cố bắt cho được con mồi thật”, Tim Sư Tử meo. “Chân Quạ, trò tìm bên cạnh cây Tổ cú. Chân Xám, có thể có gì đó trong bụi mâm xôi lớn đằng kia. Còn trò, chân Lửa, hãy theo dấu vết thỏ tới lòng suối cạn, trò sẽ thấy một con suối mùa đông cạn nước. Có lẽ trò sẽ bắt được gì đấy ở đó”.

 

Ba lính nhỏ tản đi, ngay cả chân Quạ cũng tìm thấy thêm năng lượng cho cuộc thách thức này.

 

Với máu chạy rần rật trong tai, chân Lửa thủng thỉnh đi tới lòng suối cạn. Quả thực là có một con suối cắt ngang rừng cây trước khi mặt chú. Trong mùa lá rơi, chú đoán nó sẽ mang mưa đi khỏi rừng rồi đổ vào một con sông lớn cắt ngang lãnh địa của  bột tộc Sông. Còn bây giờ thì nó khô khốc.

 

Chân Lửa lẳng lặng trườn xuống bờ xuống và dùn người trên bãi cát. Giác quan nào cũng cẳng cả lên. Vẫn lặng lẽ, chú quét khắp lòng suối cạn queo, tìm dấu hiệu của sự sống. Chú rình tìm bất cứ chuyển động nhỏ nhoi nào, miệng chú há to để có thể bắt được mùi mờ mịt nhất, tai chú oặt cả về phía trước.

 

Rồi chú ngửi thấy mùi chuột. Chú nhận ra cái mùi thơm lừng ấy ngay lập tức, và nhớ lại bữa nếm chuột đầu tiên trong đời vào đêm hôm trước. Năng lượn hoang dã cuồn cuộn dâng trong chú, nhưng chú vẫn bất động, cố hết sức xác định con mồi.

Chú căng tai về trước cho đến khi nhận được xung động dồn dập, nhỏ xíu của trái tim chuột. Rồi một vụt màu nâu đập vào mắt chú. Sinh vật đó chạy thục mạng qua mảng cỏ dài phủ kín mép suối. Chân Lửa nhích lại gần hơn, không quên dồn trọng lượng vào bên hông, cho đến khi chú ở vừa tầm vồ mồi. Rồi chú dậm mạnh hai chân sau và búng tới, hất tung cát khi chú phóng lên.

 

Con chuột vù đi. Nhưng chân Lửa nhanh hơn. Chú vồ nó trên không bằng một tay, thảy nó xuống lòng suối cát và đè lên nó. Chú lẹ làng giết nó bằng một cú cắn sắc.

 

Chân Lửa cẩn thận tha cơ thể con chuột còn ấm giữa hai hàm răng, đuổi nhổng cao, và quay về hõm cát nơi Vuốt Cọp và Tim Sư Tử chờ. Chú đã thực hiện cú diệt mổi đầu tiên của mình. Giờ chú đã là lính nhỏ thực sự của bộ tộc Sấm.