Vào trong hoang dã

Chương 4

Những tiếng ngao điếng hồn òa lên từ những con mèo bộ tộc và vang dội khắp khu rừng.

 

Chân Quạ hơi lảo đảo. Tay trước bên phải của nó óng ánh ướt đẫm máu, chảy ra từ một vết rạch sâu trên bả vai nó, “Chúng tôi ga… gặp năm chiến binh bộ tộc Sông bên dòng suối, không xa gò đá Thái Dương Thái Dương”, nó run rẩy tiếp. “Tim Cây Sồi có trong số chúng”.

“Tim Cây Sồi!” Chân Xám há hốc bên cạnh chân Lửa. “Hắn là thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sông! May thay cho chân Quạ! Ước gì là mình. Hẳn mình đã…” chân Xám im bặt vì một cái liếc dữ tợn từ ông mèo già màu xám, đã đánh hơi thấy chân quạ trở về đầu tiên.

 

Chân Lửa hướng sự chú ý trở lại chân Quạ.

 

“Đuôi Đỏ cảnh cáo Tim Cây Sồi phải đưa đoàn săn của hắn ra khỏi lãnh địa của bộ tộc Sấm. Ông ấy nói rằng chiến binh kế tiếp bị bắt ở lãnh địa bộ tộc Sấm sẽ bị giết, nhưng Tim Cây… Tim Cây Sồi không lùi bước. Hắn nói Bo… bộ tộc hắn cần phải được ăn, cho dù chúng ta đe dọa đến thế nào”. Chân Quạ ngừng lại để hớp lấy hơi. Nó vẫn chảy máu ròng ròng, và đứng gượng gạo để dời trọng lượng ra khỏi vai.

 

“Đó là khi bọn mèo bộ tộc sông tấn công. Thật khó thấy chuyện gì xảy ra. Trận chiến thật ác liệt. Tôi thấy Tim Cây Sồi quật Đuôi Đỏ xuống đất, nhưng sau đó Đuôi Đỏ…” Bất ngờ hai con mắt của chân Quạ quay tròn tròn trong đầu nó và nó đổ ập qua một bên. Nửa trượt nửa rơi, nó tuột khỏi Bục Đá và rớt oạch xuống mặt đất bên dưới.

 

Một bà mèo màu vàng hoe lao bổ tới và quỳ thụp xuống bên cạnh nó. Bà liếm má nó lia lịa và gọi to, “Lá Đốm!”

 

Từ trong góc dương xỉ cô mèo nhị thế rất xinh đẹp mà chân Lửa để ý hồi nãy ngồi bên cạnh chân Xám phóng vọt ra. Cô vội vã đến bên chân Quạ và meo cho bà mèo vàng lùi lại. RỒi cô dùng cái mũi hồng nhỏ nhắn của mình vần chú lính nhỏ lên, để có thể nhìn vết thương cho rõ hơn. Cô ngước lên và meo, “Ổn rồi, Hoa Vàng, vết thương của cậu ta không phải là chí tử. Nhưng tôi cần đi lấy một ít mạng nhện để cầm máu”.

 

Khi Lá Đốm chạy nước rút trở lại hang của mình, sự câm nín trong trảng trống bị vỡ òa bởi một tiếng ngao thê lương. Tất cả mọi cặp mắt đều đổ dồn về hướng tiếng kêu ấy.

 

Một ông mèo mướp khổng lồ màu nâu đậm lảo đảo phóng qua đường hầm kim tước. Giữa hai hàm răng sắc nhọn của ông chiến binh không giữ mỗi, mà giữ thi thể bất động của một con mèo khác. Ông tha sinh vật mềm oặt vào trung tâm trảng trống.

 

Chân Lửa nghển  cổ lên và vụt thấy một cái đuôi đỏ rực buông thõng trong đám bụi.

 

Làn sóng choáng váng rùng rùng lan khắp bộ tộc như một luồng gió cắt. Bên cạnh chân Lửa, chân Xám quỳ thụp xuống khi tiếng khóc thét qua người nó. “Đuôi Đỏ!”

 

“Chuyện này xảy ra như thế nào, Vuốt Cọp?” Sao Xanh chất vấn từ vị trí của bà ở trên Bục Đá.

 

Vuốt Cọp nhả gáy của Đuôi Đỏ ra khỏi miệng. Ông từ tốn nhìn lại Sao Xanh. “Anh ấy chết trong danh dư, bị Tim Cây Sồi hạ gục. Tôi không thể cứu anh ấy, nhưng tôi đã lấy mạng của Tim Cây Sồi trong khi hắn còn đang hả hê chiến thắng”. Giọng của Vuốt Cọp mạnh mẽ và trầm sâu. “Cái chết của Đuôi Đỏ không vô ích, bởi vì tôi nghĩ chúng ta sẽ không thấy tên thợ săn bộ tộc Sông nào lảng vảng trong lãnh địa của chúng ta nữa”.

 

Chân Lửa liếc nhanh qua chân Xám. Mắt của cậu lính nhỏ tối sầm lại buồn thảm.

 

Sau một khoảng lặng, vài con mèo tiến đến và liếm bộ lông cáu bẩn của Đuôi Đỏ. Khi liếm chải, họ rù lên những lời thinh lặng với chiến binh đã chết.

 

Chân Lửa thì thầm vào tai chân Xám, “Họ đang làm gì thế?”

 

Chân Xám không rời mắt khỏi ông mèo chết khi đáp lại. “Linh hồn ông ấy đã hòa nhập vào bộ tộc Sao, nhưng bộ tộc sẽ chia lưỡi với Đuôi Đỏ lần cuối cùng”.

 

“Bộ tộc Sao?” Chân Lửa nói vang.

 

“Đó là bộ tộc những chiến binh ở trên thiên đường, theo dõi tất cả những con mèo của bộ tộc. Cậu có thể thấy họ ở Dải Ngân Hà”.

 

Chân Lửa trông thộn ra, vì vậy chân Xám giải thích. “Dải Ngân Hà là chòm sao dày đặc ta thấy hàng đêm vắt qua bầu trời. Mỗi ngôi sao là một chiến binh của bộ tộc Sao. Đêm nay Đuôi Đỏ sẽ là một trong số họ”.

 

Chân Lửa gật đầu, và chân Xám bước tới để chia lưỡi với thủ lĩnh đã chết của mình.

 

Sao Xanh vẫn im lặng trong khi những con mèo đầu tiên tới bày tỏ lòng tôn kính với Đuôi Đỏ. Bây giờ bà nhảy khỏi Bục Đá và chậm rãi bước về phía thi thể của Đuôi Đỏ. Những con mèo khác lùi lại và nhìn khi tộc trưởng thụp xuống để chia lưỡi với chiến hữu thân thiết của bà lần cuối cùng.

 

Khi bà liếm xong, bà ngẩng cao đầu và nói. Giọng bà trầm nghẹn nỗi đau, và bộ tộc lắng nghe trong thinh lặng. “Đuôi Đỏ là một chiến binh quả cảm. Sự trung thành với bộ tộc Sấm của anh ấy không bao giờ bị nghi ngờ. Ta luôn tin cậy vào óc phán đoán của anh ấy, bởi vì nó là bằng chứng xác thực cho những nhu cầu của bộ tộc, và không bao giờ bị  lung lay bởi sự tư lợi hay kiêu hãnh. Lẽ ra anh ấy đã là một tộc trưởng anh minh”.

 

Rồi bà nằm ẹp bụng xuống, đầu cúi thấp, tay xoãi dài ra trước mặt, và câm lặng khóc than cho người bạn đã mất của mình. Vài con mèo khác tới và nằm xuống bên cạnh bà, những cái cúi đầu và những cái lưng võng xuống của họ hòa điệu với tư thế than khóc của tộc trưởng.

 

Chân Lửa nhìn. Chú không biết Đuôi Đỏ, nhưng chú không thể không cảm động khi chứng kiến nỗi tiếc thương của bộ tộc.

 

Chân Xám trở về và lại đứng bên cạnh chú. “Chân Bụi sẽ buồn lắm”, nó nhận xét.

 

“Chân Bụi?”

 

“Linh nhỏ của Đuôi Đỏ. Con mèo mướp vằn nâu ở đằng kia kìa. Mình tự hỏi không biết ai sẽ là mèo bảo trợ mới của nó?”

Chân Lửa liếc ra con mèo đực nhỏ nhắn đang nằm bẹp gần thi thể của Đuôi Đỏ, nhìn thất thần xuống đất. Chân Lửa nhìn sượt qua nó tới tộc trưởng của bộ tộc. “Sao Xanh sẽ ngồi ở dó với ông ấy trong bao lâu?” chú hỏi.

 

“Chắc chắn là cả đêm”, chân Xám đáp. “Đuôi Đỏ đã là trợ thủ của bà nhiều, nhiều mùa trăng rồi. Bà không muốn để ông ấy đi quá nhanh. Ống ấy là một trong những chiến binh kỳ cựu nhất. Không to lớn và mạnh mẽ như Vuốt Cọp hay Tim Sư Tử nhưng lanh lẹn và thông minh hơn”.

 

Chân Lửa nhìn Vuốt Cọp, thán phục sức mạnh căn phồng trong những cơ bắp cuồn cuộn và cái đầu rộng của ông. Thân thể to lớn của ông hết thảy đều chứng tỏ dấu hiệu của một cuộc đời chiến binh. Một tai của ông bị đứt thành hình chữ V và một vết sẹo sâu chẻ dọc sống mũi của ông.

 

Thình lình Vuốt Cọp đứng lên và bước nhẹ tới chỗ chân Quạ. Lá Đốm đang thụp xuống bên cạnh anh lính nhỏ bị thương của Vuốt Cọp, dùng răng và tay trước đắp những nùi mạng nhện lên vết thương ở vai cho nó.

 

Chân Lửa cúi về phía chân Xám và hỏi. “Lá Đốm đang làm gì vậy?”

 

“Cầm máu. Coi bộ vết cắt kinh khủng đây. Hình như chân Quạ run bần bật cả lên. Nó vốn hay hoảng hốt lắm, nhưng mình chưa bao giờ thấy nó tệ như thế này. Tụi mình ra xem nó tỉnh chưa đi”.

 

Chúng luồn lách qua những con mèo đang khóc than về phía nơi chân Quạ nằm, và ngồi tôn kính ở một khoảng xa để chờ cho Vuốt Cọp nói xong.

 

“Này, Lá Đốm”. Vuốt Cọp nói với cô mèo nhị thể bằng một tiếng meo đỉnh đạc. “Nó sao rồi? Cô nghĩ cô có thể cứu sống được nó không? Tôi đã tiêu tốn rất nhiều thời gian để huấn luyện nó tới nơi tới chốn, và tôi không muốn mọi cố gắng của tôi đi tong chỉ trong trận đầu tiên”.

 

Lá Đốm không ngước lên khỏi bệnh nhân khi cô đáp, “Phải, tiếc thật, nếu như, sau sự huấn luyện quý giá của ông mà cậu ta chết trong trận đấu, hả?” Chân Lửa nghe có giọng châm biếm trong tiếng meo nhẹ nhàng của cô.

 

“Nó sống chứ?” Vuốt Cọp chất vấn.

 

“Dĩ nhiên. Cậu ta chỉ cần nghỉ ngơi”.

 

Vuốt Cọp khịt mũi và nhìn xuống hình thù đen bất động. Ông chọc mạnh chân Quạ bằng những móng vuốt tay trước của mình. “Này! Dậy!”

 

Chân Quạ không nhúc nhích.

 

“Nhìn chiều dài móng vuốt đó kìa!” Chân Lửa thốt lên.

 

“Quá tuyệt!” Chân Xám đáp đầy cảm xúc. “Mình biết mình sẽ không muốn lao vào trận chiến với ông ấy đâu!”

 

“Đừng quá nhanh vậy, Vuốt Cọp!” Lá Đốm đặt tay cô lên móng vuốt sắc nhọn của Vuốt Cọp và nhẹ nhàng đẩy nó đi. “Cậu lính nhỏ này cần được giữ im cho đến khi vết thương lành. Chúng tôi không muốn cậu ta bị toác vết thương vì chạy nhảy để cố làm hài lòng ông. Làm ơn để cậu ta yên”.

 

Chân Lửa thấy mình nín thở khi chờ phản ứng của Vuốt Cọp. Chú đoán rằng rất ít mèo con dám ra lệnh cho một chiến binh như thế. Ông mèo mướp bự sững người và định nói thì Lá Đốm meo vẻ giếu cợt, “Ngày cả ông cũng biết, tốt hơn không nên tranh cãi với một bà lang mèo, Vuốt Cọp”.

 

Mắt Vuốt Cọp nháng rực lên trước lời nói của cô mèo nhị thể nhỏ nhắn. “Tôi sẽ không dám tranh cãi với cô nữa đâu, Lá Đốm thân mếm”, ông rù. Ông quay đi và chợt thấy chân Xám và chân Lửa. “Ai đây?” ông hỏi chân Xám, cao lừng lững phía trên chứng.

 

“Cậu ấy là lính nhỏ mới”, chân Xám meo.

 

“Nó có mùi mèo kiểng!” ông chiến binh khịt mũi.

 

“Tôi đã là một con mèo nhà”, chân Lửa meo một cách liều lĩnh, “nhưng tôi sẽ tập luyện để trở thành một chiến binh”.

 

Vuốt Cọp nhìn chú với vẻ thích thú đột ngột. “À, phải. Ta nhớ rồi. Sao Xanh bảo bà ấy vừa lỡ vấp phải một mèo kiểng bị lạc. Vậy là bà ấy đã kiểm tra chú em rồi, phải không?”

 

Chân Lửa ngồi thật thẳng lên, lo lắng tạo ấn tượng với vị chiến binh bộ tộc đặc biệt nổi bật này. “Đúng vậy”, chú tôn kính meo.

 

Vuốt Cọp nhìn chú trầm ngâm. “Thế thì ta sẽ thích thú theo dõi sự tiến bộ của chú mày vậy”.

 

Chân Lửa thở phập phồng tự hào khi Vuốt cọp bước đi khỏi. “Cậu có nghĩ là ông ấy thích tớ không?”

 

“Mình không nghĩ Vuốt Cọp thích bất cứ lính nhỏ nào!” Chân Xám thì thào.

 

Vừa lúc đó chân Quạ giật và vặn tai. “Ông ấy đi rồi à?” nó làu bàu.

 

“Ai? Vuốt Cọp?” Chân Xám đáp, bước tới chỗ nó. “Ừ, ông ấy đi rồi”.

 

“Chào cậu!” Chân Lửa bắt đầu, định giới thiệu mình.

 

“Đi đi, cả hai đứa!” Lá Đốm xua đuổi chúng. “Làm sao tôi có thể giúp con mèo này với tát cả sự quấy rầy ấy cơ chứ!” cô nóng nảy quật đuôi vào chân Xám và chân Lửa rồi lách tới chắn mình giữa chúng và bệnh nhân của mình.

 

Chân Lửa nhận ra cô rất nghiêm túc, bất chấp vẻ lớp chớp linh động trong đôi mắt màu hổ phách của cô.

 

“Đi thôi, chân Lửa”, chân Xám meo. “Mình sẽ đưa cậu đi lòng vòng. Gặp lại bồ sau nhé, chân Quạ”.

 

Hai con mèo rời Lá Đốm và chân Quạ rồi bước qua trảng trống.

 

Chân Xám trông rất trầm tư. Nó nhận lãnh vai trò của một hướng dẫn viên một cách rất nghiêm túc. “Cậu biết Bục Đá rồi chứ gì”, nó bắt đầu, quật đuôi về phía tảng đá lớn, láng o. “Sao Xanh luôn đứng lên đó để nói với bộ tộc. Hang của bà ở đằng kia”. Nó hích mũi về phía một cái hốc ở bên Bục Đá. “Hang của bà hình thành do một dòng suối cổ xưa đục khoét vào cách đây biết bao nhiêu mùa trăng”. Địa y che phủ kín lối vào, bảo vệ hang của tộc trưởng khỏi mưa và gió.

 

“Những chiến binh ngủ ở đây”, chân Xám tiếp.

 

Chân Lửa theo chân Xám tới một bụi rậm lớn cách Bục Đá vài bước. Từ đây nhìn thẳng tuồn tuột xuống hàng kim tước lối vào trại. Những cành cây rủ thấp, nhưng chân Lửa có thể thấy một không gian an toàn ở bên trong, nơi những chiến binh làm ổ của mình.

 

“Những chiến binh kỳ cựu ngủ ở gần trung tâm nhất, chỗ ấm nhất”, chân Xám giải thích. “Họ thường chia mồi tươi với nhau ở bên bụi tầm ma kia. Những chiến binh trẻ hơn ăn ở gần đấy. Thỉnh thoảng họ được mời ăn cùng với những chiến binh già, đó là một vinh dự rất lớn”.

 

“Còn những mèo khác trong bộ tộc thì sao?” Chân Lửa hỏi, phấn khích nhưng cảm thấy hơi sờ sờ vì tất cả những truyền thống và nghi thức của cuộc sống bộ tộc.

 

“Ừm, những nữ miu ở chung ngăn với chiến binh khi họ phục vụ như những chiến binh, nhưng khi họ sắp sinh, hoặc đang chăm con, họ sẽ ở trong một cái hang gần nhà trẻ. Những con mèo già có chỗ riêng của họ ở đầu đằng kia trảng trống. Đi nào, để tớ chỉ cho cậu”. Chúng dừng lại bên cạnh thân cây ngã, che kín một khoảnh cỏ tươi tốt. Nằm lơi lả giữa mảnh xanh rì ấy là bốn mèo già đang rứt một con thỏ non béo tròn.

 

“Chắc chắn là chan Bụi và chân Cát vừa mới mang đến cho họ”, chân Xám thì thào. “Một trong những bổn phận của lính nhỏ là bắt mồi tươi cho mèo già”.

 

“Chào, chú nhỏ”, một trong những mèo già chào chân Xám.

 

“Chào ông Tai Nhỏ”, chân Xám meo, gật đầu đầy kính trọng.

 

“Đây hẳn là lính nhỏ mới của chúng ta. Chân Lửa, phải không?” một ông mèo thứ hai meo. Bộ lông loang lổ của ông màu nâu đậm, và chỉ có một mẩu thịt ở chỗ lẽ ra phải là cái đuôi của ông.

 

“Đúng ạ”, chân Lửa đáp, bắt chước cái gật đầu lễ phép của chân Xám.

 

“Ta là Đuôi Cộc”, ông mèo nâu rừ. “Chào mừng cậu đến bộ tộc”.

 

“Hai cháu ăn nhé?” Tai Nhỏ meo.

 

Cả chân Lửa và chân Xám đều lắc đầu.

 

“Ồ, ở đây có đủ mà. Chân Bụi và chân Cát đang dần trở thành những tay săn cừ khôi. Bà không phiền nếu để đám trẻ này cùng chia một con chuột chứ, Độc Nhãn?”

 

Bà mèo màu xám nhạt nằm bên cạnh ông lắc đầu. Chân Lửa nhận thấy một mắt bà phủ mây và không thấy đường.

 

“Còn bà có phiền không, Đuôi Đốm Xám?”

 

Một bà mèo già khác, nhị thể có cái mõm xám, meo lên bằng giọng khều khào của mèo già. “Dĩ nhiên là không”.

 

“Cảm ơn”, chân Xám hớn hở meo. Nó bước tới trước và lấy một con chuột lớn từ đống mồn, rồi thảy xuống chân chân Lửa. “Cậu vẫn chưa biết vị chuột hả?” nó hỏi.

 

“Chưa”, chân Lửa thú thật. Đột nhiên chú cảm thấy hưng phấn bởi cái mùi ấm nóng dậy lên từ miếng mồi tươi, toàn thân chú run lên trước ý nghĩ chia sẻ thức ăn thật sự đầu tiên của mình với tư cách là một thành viên của bộ tộc.

 

“Vậy thì, cậu cắn trước đi, để chừa lại cho mình một ít!” chân Xám hạ thấp đầu và đứng lùi lại lấy chỗ cho chân Lửa.

 

Chân Lửa thụp xuống và ngoạm lấy một miếng chuột lớn. Đậm đà và thanh thoát, và ngân vang với những hương vị của rừng.

 

“Cậu nghĩ sao?” chân Xám hỏi.

 

“Mê ly!” chân Lửa lẩm bẩm, miệng chú vẫn đầy căng.

 

“Tránh ra nào”, chân Xám meo, bước lên trước và vòng đầu cắn một miếng.

 

Hai lính nhỏ chia nhau con chuột, chúng lắng nghe những mèo già trò chuyện với nhau.

 

“Chừng nào thì Sao xanh chỉ định trở thủ mới?” Tai Nhỏ hỏi.

 

“Ông nói gì, Tai Nhỏ?” bà Độc Nhãn meo.

 

“Tôi nghĩ bà nghễnh ngãng cũng tệ không kém gì thị lực của bà rồi!” Tai Nhỏ gắt um. “Tôi nói là chừng nào thì Sao Xanh chỉ định trở thụ mới?”

 

Độc Nhãn làm ngơ phản ứng cáu kỉnh của Tai Nhỉ, thay vào đó bà nói với bà mèo nhị thể. “Đuôi Đốm Xám, bà có nhớ cái ngày cách đây nhiều mùa trăng khi Sao Xanh được chỉ định là thủ lĩnh trợ tá không?”

 

Đuôi Đốm Xám sốt sắng meo. “Nhớ chứ! Không lâu sau khi bà ấy mất hết con cái”.

 

“Bà ấy chẳng vui gì khi phải chỉ định trợ thủ mới đâu”, Tai Nhỏ nhận xét. “Đuôi Đỏ đã phục vụ bà ấy thật lâu và thật đắc lực. Nhưng bà ấy phải quyết định nhanh thôi. Theo phong tục bộ tộc, sự lựa chọn phải được thực hiện trước khi trăng lên cao sau cái chết của trợ thủ cũ”.

 

“Ít ra lần này sự lựa chọn cũng đã rõ ràng”, Đuôi Cộc meo.

 

Chân Lửa ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh trảng trống. Đuôi Cộc ám chỉ tới ai vậy? Với chân Lửa, tất cả mọi chiến binh đều xứng đáng trở thành thủ lĩnh trợ tá. Có lẽ ông áo chỉ tới Vuốt Cọp – dẫu sao thì ông ấy cũng đã trả thù cho cái chết của Đuôi Đỏ.

 

Vuốt Cọp đnag ngồi đó không xa, tai oặt nghiêng về phía câu chuyện của những mèo già.

 

Khi chân Lửa thè lưỡi ra kiếm những vệt chuột cuối cùng dính ở ria, thì giọng Sao xanh vang lên từ Bục Đá. Thi thể của Đuôi Đỏ vẫn nằm ở trảng trống bên dưới, xám ngắt trong ánh sáng lợt lạt. “Một trợ thủ mới phải được chỉ định”, bà meo. “Nhưng trước hết, chúng ta hãy cảm tạ bộ tộc Sao đã đón nhận cuộc sống của Đuôi Đỏ. Đêm may anh ấy sẽ ngồi bên những chiến hữu của mình trong số những vì sao”.

 

Im lặng bao trùm khi tất cả mèo ngước lên bầu trời, đang sẫm dần khi màn đêm phủ xuống khu rừng.

 

“Và bây giờ ta sẽ xuống tên thủ lĩnh trợ tá mới của nộ tộc Sấm”, Sao Xanh tiếp. “Ta tuyên bố những lời này trước thi thể của Đuôi Đỏ, để tâm linh anh ấy có thể nghe và tán thành lựa chọn của ta”.

 

Chân Lửa nhìn Vuốt Cọp. Nhận thấy nỗi khao khắt hiện trong đôi mắt màu hổ phách của chiến binh to lớn, khi ông ấy ngước lên Bục Đá.

 

“Tim Sư Tử”, Sao Xanh meo, “sẽ là thủ lĩnh mới của bộ tộc Sấm”.

 

Chân Lửa tò mò nhìn phản ứng của Vuốt Cọp. Nhưng gương mặt đen huyền của ông chiến binh không biểu lộ gì, khi ông tiến tới chúc mừng Tim Sư Tử bằng một cú huých nồng nhiệt đến nỗi suýt làm ông mèo mướp vàng mất thăng bằng.

 

“Sao bà ấy không chọn Vuốt Cọp làm thủ lĩnh?” Chân Lửa nỏi thầm với chân Xám.

 

“Chắc chắn bởi vì Tim Sư Tử là chiến binh lâu năm hơn, vì thế ông có nhiều kinh nghiệm hơn”, chân Xám xì xào trở lại, vẫn ngước nhìn Sao Xanh.

Sao Xanh lại nói. “Đuôi Đỏ đang bảo trợ cho cậu chân Bụi trẻ tuổi. Do tuyệt đối không để chậm trễ cho việc huấn luyện những lính nhỏ của chúng ta, tôi sẽ chỉ định mèo bảo trợ cho chân Bụi ngay lập tức. Vằn Đen, anh hãy sẵn sàng nhận lính nhỏ đầu tiên của mình; anh sẽ tiếp tục huấn luyện cho chan Bụi. Anh đã được Vuốt Cọp dạy dỗ tốt, và ta mong chờ anh hãy truyệt đạt một số trong những tuyệt chiêu mà anh được dạy”.

 

Chiến binh mèo mướp kiêu hãnh khi anh bày tỏ sự chấp thuận bằng một cái gật đầu nghiêm trang. Anh sải bước đến chân Bụi, và hơi ngượng ngùng cọ mũi mình vào mũi cậu lính nhỏ mới. Chân Bụi liếm đuôi của anh một cách tôn kính, nhưng mắt nó vẫn u tối đau buồn cho sự mất mát mèo bảo trợ của mình.

 

Sao Xanh cao giọng. “Đêm nay ta sẽ thức cùng với thi thể của Đuôi Đỏ, trước khi chúng ta chôn cất anh ấy vào lúc mặt trời lên”. Bà nhảy khỏi Bục Đá và bước tới nằm bên cạnh thi thể của Đuôi Đỏ một lần nữa. Nhiều con mèo khác cũng đến bên bà. Chân Bụi và tai Nhỏ có trong số này.

 

“Tụi mình cũng đến ngồi chung với họ chứ?” Chân Lửa đề nghị. Chú cần phải thú nhận rằng ý kiến này không thôi thúc chú cho lắm. Cả một ngày dài vừa qua và chú đã bắt đầu thấm mệt. Tất cả những gì chú muốn là tìm một nơi ấm áp và khô ráo để cuộn tròn ngủ.

 

Chân Xám lắc đầu. “Không, chỉ những ai gần gũi nhất với Đuôi Đỏ mới chia sẻ đêm cuối cùng của chú ấy. Mình sẽ chỉ cho cậu chỗ ngủ. Hang lính nhỏ ở kia kìa”.

 

Chân Lửa đi theo chân Xám tới một bụi dương xỉ rậm rạp nằm đằng sau một gốc cây cụt phủ đầy rêu.

 

“Tất cả lính nhỏ chia mồi tươi của họ bên cạnh gốc cây này”, chân Xám bảo chú.

 

“Có bao nhiêu lính nhỏ?” Chân Lửa hỏi.

 

“Không có nhiều như thường lệ - chỉ có tớ, cậu, chân Quạ, chân Bụi và chân Cát”.

 

Chân Xám và chân Lửa vừa ngồi xuống cạnh gốc cây cụt, thì một cô mèo choai bò ra từ bên dưới bụi dương xỉ. Lông nó màu vàng như lông chân Lửa, nhưng lợt hơn nhiều, có lẫn chìm những sọc lông sậm.

 

“Chao! Ở đây có lính nhỏ mới đến!” cô nàng meo, mắt híp lại.

 

“Chào bạn”, Chân Lửa meo.

Nhỏ mèo choai khịt mũi vẻ thô lỗ. “Nó có mùi mèo kiếng. Đừng nói là tôi phải chia ổ chúng với cái mùi tanh hôi đó đấy!”

 

Chân Lửa sững sờ. Kể từ cuộc đấu của chú với Đuôi Dài, tất cả những con mèo đều khá thân thiện. Có lẽ họ bị chia trí vì tin tức của chân Quạ, chú nghĩ.

 

“Cậu cần phải thông cảm cho chân Cát”, chân Xám thanh minh. “Mình nghĩ chắc là nó vừa mắc một túm lông ở đâu đó rồi. Chứ thường ngày nó đâu có cáu bẳn như thế”.

 

“Phììì!” chân Cát hậm hực.

 

“Thôi đi, bọn nhóc”. Giọng trầm đặc của Bão Trắng cất  lên đằng sau lũ lính nhỏ. “Chân Cát! Là lính nhỏ của ta, ta mong chờ trò phải tỏ ra chào đón mèo mới tới hơn”.

 

Chân Cát ngó đầu lên đầy nganh ngạnh. “Con xin lỗi, Bão Trắng”, con nhỏ rù, nghe chắng hối lỗi chút nào. “Con chỉ không muốn cùng tập luyện với một mèo kiểng, thế thôi!”

 

“Ta chắc chắn rồi trò sẽ quen, chân Cát”, Bãi Trắng ôn tồn meo. “Thôi, khuya lắm rồi, sáng mai còn phải học sớm. Ba trò hãy ngủ một chút đi”. Ông thảy cho chân Cát một cái nhìn nghiêm khắc, và cô nàng cúi đầu vâng lời. Khi ông đi khỏi, con nhỏ láo liên dòm quanh và biến mất vào bụi dương xỉ, khịt mũi một cái nữa khi sượt qua chân Lửa.

 

Bằng một cái quật đuôi, chân Xám mời chân Lửa đi theo nó, và nó dẫn đường đi theo sau chân Cát. Bên trong khu ngủ, mặt đất trải đầy rêu mịn, và ánh trăng nhạt biến tất cả mọi vật thành màu xanh lá cây xanh dịu. Không khí phảng phất mùi dương xỉ, và ấm hơn bên ngoài.

 

“Mình ngủ ở đâu?” Chân Lửa hỏi.

 

“Đâu cũng được, miễn đừng gần tao!” chân Cát hằn học, tay nó đang chọc chọc rêu.

 

Chân Xám và chân Lửa liếc nhìn nhau, nhưng nín thinh. Chân Lửa dùng vuốt cào rêu thành đống. Khi sắp xếp giường của mình thành một cái ổ ấm áp, chú cuộn người cho đến khi tìm được thế thoải mái và nằm xuống. Toàn thân chú mềm xuội ra đầy mãn nguyện. Bây giờ, đây là nhà của chú. Chú đã là thành viên của bộ tộc Sấm.