Vào trong hoang dã

Chương 22

Chân Lửa và chân Xám lần ngược lại đường cũ trở về lãnh địa của bộ tộc Sấm. Cả hai con mèo đều mệt rã rời và ướt sũng, nhưng chân Lửa vẫn đi đều bước. Cơn bão đã bắt đầu dịu bớt. Một đội tuần tra của bộ tộc Sấm sẽ sớm lên đường và lần theo dấu vết của Nanh Vàng. Bọn chúng phải tìm ra bà ta trước họ.

 

Bầu trời vẫn đen kịt, mặc dù những đám mây sấm sét đã bắt đầu cuốn về phía đường chân trời. Chân Lửa ước chừng đã gần đến lúc mặt trời lặn rồi.

 

“Sao tụi mình không tiến thẳng đến lãnh địa bộ tộc Bóng Tối luôn?” chân Xám đề nghị khi bọn chúng chạy xuống sường dốc vào điểm Bốn Cây.

 

“Tụi mình cần phải dò được mùi của Nanh Vàng trước”, chân Lửa giải thích. “Mình mong là nó không dẫn đến trại bộ tộc Bóng Tối”.

 

Chân Xám liếc ngang qua bạn, nhưng chẳng nói chẳng rằng.

 

Chúng lại băng qua dòng suối, vào địa phận của bộ tộc Sấm. Không thấy mùi của Nanh Vàng cho đến khi bọn chúng đi vào khu rừng sồi gần trại.

 

Do mưa đã tạnh nên những mùi xung quanh chúng bắt đầu trở lại. Chân Lửa hy vọng cơn mưa không xóa sạch hoàn toàn dấu vết Nanh Vàng để lại. Chú dừng chân và lướt đầu mũi vào những bụi dương xỉ, rồi nhận ra cái mùi quen thuộc. Mùi sợ hãi của Nanh Vàng đâm thẳng vào mũi chú. “Bà ấy đi lối này!” chú meo.

 

Chú xuyên thẳng qua bụi cây ướt mưa. Chân Xám theo sau. Mưa đã nhẹ hạt và sấm chớp cũng dạt dần về phía xa. Thời gian đang cạn đi. Chân Lửa hộc tốc phóng nhanh hơn.

 

Trong nỗi tuyệt vọng, chú nhận thấy mùi của Nanh Vàng đúng là đang dẫn chúng thẳng đến lãnh địa của bộ tộc Bóng Tối. Tim chú chùng xuống. Chẳng lẽ điều này có nghĩa là những lời buộc tội của Vuốt Cọp là sự thật? Chân Lửa bắt đầu hy vọng rằng mỗi mùi mới có thể sẽ dẫn chú sang một hướng khác, nhưng lộ trình vẫn không thay đổi.

 

Chúng đến đường Sấm Rền và dừng lại. Vài con quái vật gầm rú chạy qua, làm bắn tóe những cột nước dơ bẩn. Hai con mèo lần chần ở mép con đường rộng màu xám, cho đến khi có một khoảng vắng. Sau đó chúng băng ù qua đường và vào lãnh địa của bộ tộc Bóng Tối.

 

Những vết mốc mùi nằm trên đường ranh giới làm cho chân của chân Lửa ngứa ngáy.

 

Chân Xám dừng lại  và sợ sệt nhìn xung quanh. “Mình luôn nghĩ là mình phải có thêm vài chiến binh đi cùng mỗi khi vào lãnh địa bộ tộc Bóng Tối”, nó thú nhận.

 

“Không phải cậu đang sợ đấy chứ?” chân Lửa lầm bầm.

 

“Chứ cậu không sợ chắc? Mẹ mình cảnh báo mình về mùi hôi thối của bọn bộ tộc Bóng Tối hoài à”.

 

“Mẹ mình không bao giờ dạy mình những điều như vậy”, chân Lửa đáp. Nhưng lần đầu tiên chú cảm thấy dễ chịu vì lông mình ướt đến nỗi sát rạt vào cơ thể - chân Xám có lẽ không nhận ra cái cách bộ lông chú đang dựng đứng lên hãi hùng dọc theo xương sống của chú.

 

Hai con mèo đi lơ thơ về phía trước, cảnh giác với từng dấu hiệu và từng âm thanh. Chân Xám để ý đội tuần tra của bộ tộc Bóng Tối, còn chân Lửa trong chừng đội tuần tra của bộ tộc Sấm mà chú biết là sẽ sớm đến.

 

Dấu mùi của Nanh Vàng để lại dẫn chúng thẳng đến trung tâm vùng săn mồi của bộ tộc Bóng Tối. Rừng ở đây u ám, những bụi cây thấp chằng chịt, toàn tầm ma với mâm xôi.

 

“Mình chẳng hít thấy mùi bà ta gì cả”, chân Xám phàn nàn. “Trời ướt gì đâu”>

 

“Nó còn đó mà”, chân Lửa bảo đảm với bạn.

 

“Mình hít thấy mùi đó rồi”, chân Xám thình lình rú lên.

 

“Mùi gì?” chân Lửa rú theo. Chú dừng lại, cảnh giác.

 

“Bọn trẻ. Có mùi máu của bọn trẻ ở đây!’

 

Chân Lửa hít lại lần nữa, lần mò mùi những hậu duệ của bộ tộc Sấm. “Mình cũng ngửi thấy rồi”, chú đồng tình. “Và có thứ khác nữa!” chú quật mạnh đuôi xuống, ra hiệu cho chân Xám im lặng. Sau đó, lặng thinh, chú ngoắt ria về hướng một cây tần bì cháy đen ở phía trước.

 

Chân Xám giật tai vẻ dò hỏi. Chân Lửa khẽ gật đầu với nó. Nanh Vàng đang nấp đằng sau cái thân cây to, nứt nẻ ấy.

 

Tự dộng, hai con mèo tách ra, mỗi con tiến đến cái cây từ mỗi hướng khác nhau. Chúng rón rén bước trên nền đất rừng tơi xốp, vận dụng tất cả những chiêu thức huấn luyện căn bản, lướt đi thật nhẹ, giữ người thật thấp.

 

Sau đó chúng chồm tới.

 

Nanh Vàng gào lên sững sờ khi hai con mèo đáp xuống bên cạnh bà và ghì chặt bà xuống đất. Bà giãy giụa để thoát ra, phun phì phì và lùi vào một hốc ẩn náu bên gốc cây. Chân Lửa và chân Xám chồm tới trước, chặn đường chạy của bà ta.

 

“Ta biết bộ tộc Sấm sẽ đổ tội cho ta!” Bà rít chìn chịt, mắt lại long lên sự căm hờn như xưa.

 

“Bọn trẻ đâu rồi?” chân Lửa chất vấn.

 

“Chúng tôi đã ngửi thấy mùi máu của chúng!” chân Xám quát. “Bà đã làm hại chúng phải không?”

 

“Ta không hại chúng”, Nanh Vàng giận dữ quặc lại. “Ta đến để tìm chúng và đem chúng về. Ta dừng lại vì ta cũng ngửi thấy mùi máu. Nhưng chúng không có ở đây”.

 

Chân Lửa và chân Xám nhìn nhau.

 

“Ta không giữ chúng!” Nanh Vàng khăng khăng.

 

“Sao bà lại bỏ trốn? Tại sao bà lại giết Lá Đốm?” chân Xám nêu tuột những câu hỏi mà chân Lửa không dám nói ra.

 

“Lá Đốm chết rồi ư?” có vẻ tê sốc không lầm lẫn được trong giọng của Nanh Vàng.

 

Sự nhẹ nhõm dội ào xuống chân Lửa. “Bà không biết à?” chú rên rỉ.

 

“Làm sao ta biết? Ta rời trại ngay lúc ta nghe bói bọn trẻ bị mất tích”.

 

Chân Xám tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng chân Lửa có thể cảm nhận được sự thật trong lời nói của bà.

 

“Ta biết ai đã bắt lũ trẻ”, bà tiếp. “Ta đã ngửi thấy mùi của hắn ở gần nhà trẻ”.

 

“Ai vậy?” chân Lửa hỏi.

 

“Mặt Vuốt Sắc – một trong những chiến binh của Sao Gãy. Và chừng nào bọn trẻ còn ở trong tay bộ tộc Bóng Tối thì chừng đó chúng còn gặp nguy hiểm khủng khiếp”.

 

“Nhưng chắc là bộ tộc Bóng Tối sẽ không làm hại con nít!” chân Lửa bài bác.

 

“Đừng chắc thế”, Nanh Vàng nạt. “Sao Gãy định sẽ dùng chúng làm chiến binh”.

 

“Nhưng chúng chỉ mới có  ba mùa trăng tuổi!” chân Xám há hốc miệng.

 

“Điều đó trước giờ chẳng hề ngăn cản hắn. Hắn vốn đã huấn luyện trẻ ba mùa trăng tuổi kể từ khi hắn lên là tộc trưởng. Khi chúng được năm mùa trăng tuổi thì chũng đã trở thành chiến binh rồi!”

 

“Vậy chúng quá nhỏ như thế thì chiến đấu cái gì!” chân Lửa công phẫn. Nhưng trong đầu chú chợt vụt lên hình ảnh của tên lính nhỏ thiếu kích thước của bộ tộc Bóng Tối mà chú đã thấy ở cuộc Tụ Họp. Không phải chúng nhỏ con, mà chúng là mèo con!

 

Nanh Vàng rít vẻ khinh bỉ, “Sao Gãy không quan tâm về việc đó. Hắn có vô số mèo con để dự phòng, mà nếu hết thì hắn sẽ ăn cướp từ những bộ tộc khác!” giọng bà đầy tức giận. “Suy cho cùng thì cúng ta đang nói đến một gã mèo dám giết mèo con của chính bộ tộc mình!”

 

Chân Lửa và chân Xám choáng váng.

 

“Nếu ông ta giết bọn trẻ của bộ tộc Bóng Tối, thì sao ông ta không bị trừng phạt?” cuối cùng chân Lửa hỏi.

 

“Bởi vì hắn nói láo”, Nanh Vàng ngao to. Sự cay đắng khiến cho giọng bà trở nên đanh đúc hơn. “Hắn buộc tội ta đã giết chúng, và bộ tộc Bóng Tôi đã tin lời hắn!”

 

Chân Lửa bất giác hiểu ra. “Có phải chính vì thế mà bà bị đuổi khỏi bộ tộc Bóng Tối?” chú hỏi. “Bà phải cùng về với chúng tôi và nói tất cả việc này cho Sao Xanh”.

 

“Không phải trước khi ta cứu được lũ trẻ của các anh!” bà nói.

 

Chân Lửa ngẩng cao đầu lên và hít không khí. Mưa đã tạnh, và gió đã bớt hoàng hành. Đội tuần tra của bộ tộc Sấm chắc chắn đang trên đường đi tới. Bọn họ sẽ không an toàn ở đây.

 

Chân Xám dường như vẫn còn choáng vì những lời cáo buộc của Nanh Vàng. “Làm thế nào mà một tộc trưởng lại có thể giết chết lũ trẻ trong bộ tộc của ông ta?” nó thắc mắc.

 

“Sao Gãy nhất quyết huấn luyện chúng từ rất bé và rất khắc nghiệt. Hắn dẫn từng hai đứa một đi thực tập chiến đấu”. Nanh Vàng hít một hơi dài, khò khè. “Bọn chúng chỉ mới có bốn mùa trăng tuổi. Chúng đã bị chết rồi khi hắn đem chúng đến cho ta. Chúng phải chịu những vết vào và vết cắn của chiến binh thực thụ, chứ không phải là của lính nhỏ. Chắc hẳn là tự tay hắn đã chiến đấu với chúng. Ta chẳng thể làm được gì. Khi bà mẹ chúng đến tìm chúng, Sao Gãy ở bên ta. Hắn bảo rằng hắn đã nhìn thấy ta đứng trên xác chết của chúng”. Giọng bà vỡ vụn và bà quay đi chỗ khác.

 

“Sao bà không nói với bà ấy là do Sao Gãy làm?” chân Lửa tỏ vẻ không tin.

 

“Nanh Vàng lắc đầu. “Ta không thể”.

 

“Tại sao không?”

 

Bà mèo do dự. Khi bà nói, giọng bà nặng nề đầy hối tiếc. “Sao Gãy là tộc trưởng của bộ tộc Bóng Tối. Sao Nứt cao quý là cha của hắn ta. Lời của hắn chính là luật”.

 

Chân Lửa nhìn đi chỗ khác và ba con mèo ngồi im lặng một hồi. Sau đó chân Lửa meo, “Chúng ta sẽ cùng cứu bọn trẻ. Ngay đêm nay. Nhưng chúng ta không thể ở đây được. Tôi ngửi tháy mùi đội tuần tra của bộ tộc Sấm đang tới”. Chú dừng lại. “Nếu Vuốt Cọp đi cùng với họ, Nanh Vàng sẽ không thể thoát. Ông ta sẽ giết bà trước khi chúng ta có thể giải thích”.

 

Nanh Vàng nhìn chú, bà thận trọng và quyết đoán trở lại. “Có một bãi than bùi ở lối này, nó bị ướt sau cơn mưa”, bà nói với chân Lửa. “Mùi của chúng ta sẽ được giấu ở đó”.

 

Bà nhảy vào một lùm dương xỉ, chân Lửa và chân Xám lập tức phóng theo bà. Bây giò họ có thể nghe thấy tiếng những bụi cây loạt soạt ở đằng xa. Đó không còn là tiếng gió làm lung lay các bụi cây nữa, mà là tiếng một đội tuần tra đang tiến đến – không nghi ngờ gì, họ đang rất hăng máu và khao khát báo thù bởi những lời dối trá của Vuốt Cọp.

 

Một bầu thinh lặng quái gở bao trùm khu rừng, một màn sương mỏng bắt đầu giăng lối những thân cây. Chân lửa giũ mình cho những giọt nước nhỏ văng khỏi lông và buột những tiếng gừ gừ thiếu kiên nhẫn ra khỏi lồng ngực.

 

Nanh Vàng dẫn bọn chúng tiến về phía trước. Mặt đất càng lúc càng ướt nhoẹt, và chân họ bắt đầu chìm xuống lớp than bùn. Mùi rêu mốc chẹn ngang lỗ  mũi của chân Lửa, nhưng ít ra nó sẽ che mất những dấu vết của họ. Phía sau họ, tiếng của đội mèo đang ngày càng rõ hơn.

 

“Nhanh lên, dưới này”, Nanh Vàng giục, và hụp đầu xuống một bụi cây lá rộng. Ba con mèo dùn bên dưới bụi cây, cuộn tròn đuôi lại. Chân Lửa ráng im lặng hết sức, cố phớt lờ lớp đất ẩm của đội tuần tra bộ tộc Sấm đang càng ngày càng tiến đến gần.