“Nanh Vàng!” Vuốt Cọp rút lên. “Ta vốn biết mụ là quân phản tặc. Bây giờ chúng ta đã biết mụ có thể đánh bại thủ lĩnh bộ tộc Bóng Tối như thế nào rồi chứ. Đó là một mưu đồ đã được lên kế hoạch để đưa mụ đặt chân vào bộ tộc chúng ta!”.
Chớp lóe lạch cạch trên đầu, đệm nhịp cho lời nói của Vuốt Cọp bằng một luồng sáng trắng và một tiếng sấm vang rền khắp khu rừng.
Chân Lửa không thể tin những gì mình đang nghe. Bàng hoàng đau đớn, tâm trí chú hoảng loạn. Có thể nào Nanh Vàng lại giết chết Lá Đốm?
Vượt trên những tiếng kêu sửng sốt, tiếng Vằn Đen hét lớn, “Sao Xanh! Bà nói gì đây?”
Những con mèo bỗng im lặng khi họ quay sang nhìn tộc trưởng của mình.
Ánh mắt Sao Xanh lướt qua khắp đám đông mèo, và cuối cùng dừng lại ở thi thể của Lá Đốm. Những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, lấp lánh như sương mai trên bộ lông vẫnc còn lộng lẫy của cô mèo lang y.
Sao Xanh lờ đờ chớp mắt. Nỗi đau thương bao trùm khuôn mặt bà, và trong tích tắc chân Lửa sợ rằng cái chết mới này sẽ hạ gục bà. Nhưng khi mắt bà mở ra, chúng cháy rực lên vẻ dữ tợn, tỏ rõ quyết tâm trả thù cho vụ tấn công dã man này. Bà ngước đầu lên. “Nếu Nanh Vàng thật sự giết Lá Đốm và bắt lũ trẻ của Lông Tuyết, thì bà ta sẽ bị săn đuổi không dung thứ”. Đám đông kêu lên tán thành. “Nhưng chúng ta phải đợi”, Sao Xanh tiếp. “Một cơn bão sắp ập đế, và ta khôgn muốn đánh liều thêm mạng sống nào nữa. Nếu bộ tộc Bóng Tối bắt bọn trẻ của chúng ta thì tức thời chúng sẽ chưa làm hại gì bọn trẻ đâu.
Ta nghi rằng Sao Gãy muốn tuyển mộ chúng làm tân binh cho bộ tộc hắn, hoặc để làm con tin – nhằm ép buộc chúng ta phải cho hắn săn mồi trên lãnh địa này. Ngay khi cơn bão tan, một đội tuần tra sẽ lần theo dấu Nanh Vàng để đem bọn trẻ về”.
“Chúng ta không thể lãng phí thời gian, kẻo trời mưa sẽ xóa hết mùi của mụ ta!” Vuốt Cọp phản đối.
Sao Xanh quật đuôi mất kiên nhẫn. “Nếu chúng ta phái một đoàn săn đuổi lên đường ngay bây giờ thì những nỗ lực của chúng ta cũng vô ích thôi. Trong thời tiết này thì mùi đã bị mất ngay từ khi chúng ta mới chuẩn bị. Nếu chúng ta đợi cho đến khi hết bão, chúng ta sẽ có cơ may thành công nhiều hơn”.
Có nhũng tiếng đồng ý râm ran trong số những mèo bộ tộc. Mặc dù mặt trời vừa lên cao, nhưng bầu trời đang trở nên tối hơn. Bầy mèo thấp thỏm, nhốn nháo vì sấm và chớp, và dường như sẵn sàng nghe theo lời khuyên của tộc trưởng.
Sao Xanh nhìn trợ thủ của mình. “Ta muốn bàn bạc kế hoạch với ông, làm ơn nhé Vuốt Cọp”. Vuốt Cọp gật đầu và bước oai vệ về phía hang của Sao Xanh, nhưng tộc trưởng hơi ngần ngừ. Bà liếc nhìn chân Lửa, chợt vẩy đuôi và giật ria một cái, ra hiệu rằng bà muốn nói chuyện riêng với chú.
Những con mèo khác tụ tập xung quanh Lá Đốm và bắt đầu chia lưỡi với cô, họ khóc than át cả tiếng sấm. Sao Xanh đi lách qua họ và tiến về phía hàng dương xỉ dẫn đến hang của Lá Đốm.
Chân Lửa lẳng lặng đi men qua đám mèo đang tiếc than và đi theo bà vào bên trong. Trời tối xì bên dưới tán dương xỉ. Cơn bão đã dập tắt mặt trời buổi sáng khiến cho trời giống như đêm đã xuống. Lúc này mưa nặng hạt hơn, vỗ lộp độp lên lá, nhưng ít nhất trảng trống nơi Lá Đốm nằm vẫn còn được che chắn.
“Chân Lửa”, Sao Xanh bức bách meo khi chú đến bên bà, “Nanh Vàng đâu? Trò có biết khôgn?”
Chân Lửa hầy như không nghe thấy bà. Chú không thể không hồi tưởng lại lần cuối cùng mình vào trảng trống này. Hình ảnh Lá Đốm, chạy ra khỏi hang của cô với bộ lông óng ánh dưới nắng mặt trời, cháy phừng phực trong tâm trí chú, và chú nhắm mắt lại để lưu giữ hình ảnh ấy.
“Chân Lửa”, Sao Xanh gọi giật, “trò phải nén thương đau lại”.
Chân Lửa lắc mình. “Con…con thấy Nanh Vàng chui qua ranh giới của trại sau khi bọn trẻ mất tích. Bà có thật sự nghĩ bà ấy giết Lá Đốm và bắt bọn trẻ?”
Sao Xanh nhìn chú chằm chằm. “Ta không biết”, bà thừa nhận. “Ta muốn trò đi tìm bà ấy và đưa bà ấy về đây…còn sống. Ta cần biết sự thật”.
“Bà không phái Vuốt Cọp đi à?” chân Lửa không thể nín được.
“Vuốt Cọp là một chiến binh vĩ đại, nhưng trong trường hợp này lòng trung thành của ông ấy với bộ tộc có thể làm lu mờ những phán xét của ông”, Sao Xanh giải thích. “Ông ấy muốn bộ tộc được thỏa chí báo thù. Không ai có thể buộc tội ông ấy vì điều đó cả. Bộ tộc tin chắc Nanh Vàng đã phản bội chúng ta, và nếu Vuốt Cọp nghĩ rằng ông ấy có thể bảo đảm điều đó một lần nữa bằng cách trao xác của Nanh Vàng cho họ, thì ông ấy sẽ làm”.
Chân Lửa gật đầu. Bà nói đúng – Vuốt Cọp sẽ giết Nanh Vàng mà không cần hỏi han gì hết.
Sao Xanh đanh sắt lại trong chốc lát. “Nếu ta thấy rõ Nanh Vàng là kẻ phản bội, thì chính tay ta sẽ giết bà ấy. Nhưng nếu bà không…” đôi mắt màu xanh của bà rực xoáy trong mắt của chân Lửa. “Ta sẽ không để một mèo vô tội phải chết”.
“Nhưng nếu Nanh Vàng không trở lại thì sao?” chân Lửa meo.
“Bà ấy sẽ về, nếu chính trò yêu cầu bà ấy”.
Chân Lửa cảm thấy sững người vì niềm tin của sao Xanh dành cho mình. Sự nghiệt ngã mà bà yêu cầu chú đang đè nặng toàn thân chú, và chú tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để thực hiện nó đến nơi đến chốn hay không.
“Đi ngay đi!” bà ra lệnh. “Nhưng trò hãy cẩn thận, trò chỉ có một mình mà rất có thể sẽ có những đội tuần tra của kẻ thù qua lại. Cơn bão này sẽ giữ chân các chiến binh của chúng ta trong trại một lúc”.
Sấm nổ rì rầm trên đầu khi chân Lửa phóng vọt ra trảng trống. Mưa tuôi xối xả, giáng nện xuống bộ lông chú như những viên đá nhỏ li ti. Một tia chớp chiếu sáng gương mặt của Vằn Đen và Đuôi Dài khi họ nhìn chú chạy qua trảng trống.
Chân Lửa tạt ngang qua nhà trẻ. Chú không thể bỏ đi mà không chia lưỡi với Lá Đốm. Những mèo khác đã chạy vào chỗ trú ẩn, bỏ thi thể của cô mèo lang y dưới trời ưa như trút nước, trong khi họ rúc vào nhau dưới những tán dương xỉ rỏ ròng ròng, rú rít lên sợ hãi và đau lòng.
Chân Lửa dụi mũi vào bộ lông ướt nhẹp của Lá Đốm và hít mùi của cô lần cuối cùng. “Vĩnh biệt, Lá Đốm thân yêu”, chú khẽ khàng.
Tai chú giật giật khi chú nghe thấy giọng của Lông Tuyết và Đuôi Chấm trò chuyện gần đó. Chú tê cứng, tập trung vào nghe.
“Nanh Vàng chắc chắn phải có sự trợ giúp”, Đuôi Chấm ngao to.
“Của ai đó từ chính bộ tộc Sấm?” giọng lo lắng của Lông Tuyết.
“Chị dã nghe Vuốt CỌp nói về chân Quạ rồi đấy. Không chừng nó có liên quan đến việc này. Tôi chưa bao giờ cảm thấy an tâm với nó cả”.
Lông dọc xương sống của chân Lửa dựng lên. Nếu Vuốt Cọp đã loan truyền lời đồn hiểm độc đến tận nhà trẻ thì chân Quạ khó có thể an toàn ở bất cứ đâu trong trại.
Chân Lửa nhận thấy mình phải hành động tức thì. Chú phải tìm Nanh Vàng trước, sau đó đối phó với việc của chân Quạ. Chú chạy ngay đến nơi chú thấy Nanh Vàng lần cuối cùng. Chú rành mùi của bà ta đến nỗi chú có thể nhận ra mùi ấy qua những chiếc lá ướt sũng nước mưa. Chú bắt đầu len vào những bụi cây, miệng há to, để dò tìm coi dấu vết của bà ta dẫn đi đâu.
“Chân Lửa!”
Chân Lửa giật thót mình và nhẹ nhõm lại ngay khi chú nhận ra giọng của chân Xám.
“Mình đang tìm cậu đây!” bạn của chú meo khi tiến về phía chú.
Chân Lửa tần ngần bước ra khỏi bụi dương xỉ.
Chân Xám nheo mắt gạt giọt nước mưa nhỏ xuống bộ lông dài vào mắt nó. “Cậu định đi đâu vậy?” nó hỏi.
“Đi tìm Nanh Vàng”, chân Lửa đáp.
“Một mình á?” khuôn mặt xám bành của chân Xám tỏ vẻ quan tâm.
Chân Lửa suy nghĩ một thoáng và quyết định cho chân Xám biết sự thât. “Sao Xanh bảo mình đi tìm Nanh Vàng về”, chú meo.
“Cái gì?” chân Xám sửng sốt. “Sao lại là cậu?”
“Chắc tại bà nghĩ mình biết rõ về Nanh Vàng nhất, cho nên mình tìm ra bà ta dễ hơn”.
“Chẳng lẽ một nhóm chiến binh không có cơ may hơn sao?” chân Xám chỉ ra. “Vuốt Cọp là mèo lần dấu vết giỏi nhất bộ tộc, và nếu ai đó có thể tìm được bà ta về đây, thì đó chính là ông”.
“Có thể Vuốt Cọp sẽ không đem bà ấy về”, chân Lửa làu bàu.
“Ý câu là sao?”
“Vuốt Cọp sẽ đi để báo thù. Ông ấy sẽ giết bà ấy”.
“Nhưng nếu bà ta đã giết Lá Đốm và bắt lũ trẻ…”
“Cậu tin vậy thật à?” chân Lửa hỏi.
Chân Xám nhìn bạn, lắc đầu bối rối. “Cậu nghĩ là bà ta vô tội?” nó hỏi.
“Mình không biết”, chân Lửa thú thật. “Và Sao Xanh cũng không biết luôn. Bà muốn tìm ra sự thật. Chính vì thế mà bà sai mình đi thay vì Vuốt Copk”.
“Nhưng nếu bà ra lệnh cho Vuốt Cọp mang Nanh Vàng cề còn sống thì…” lời của chân Xám bị chìm nghỉm trong một tiếng sấm đinh tai, và một ánh chớp chiếu rực cây cối xung quanh chúng.
Trong ánh sáng chói lòa ấy, chân Lửa loáng nhoáng thấy Lông Tuyết đuổi chân Quạ ra khỏi nhà trẻ. Khuôn mắt trắng bệch của cô vặn lại giận dữ khi cô rít lên với tên mèo đen trẻ tuổi và lao tới đớp một cú cảnh cáo vào cẳng sau của nó.
Chân Xám quay sang chân Lửa. “Tất cả những chuyện đó là sao?” nó meo.
Chân Lửa nhìn thao láo lại bạn mình, trong đầu chú nảy ra một ý mới. Xem ra thời của chân Quạ đã hết, và chân Lửa cần chân Xám giúp. Nhưng liệu bạn chú có tin chú hay không? Gió bắt đầu hú qua tàng cây trên đầu bọn chúng, chân Lửa buộc phải hét hết cỡ, “chân Quạ đang nguy to”, chú meo.
“Hả?”
“Mình cần phải đưa nó đi khỏi bộ tộc Sấm. Ngay bây giờ, trước khi có chuyện gì xảy ra với nó”.
Chân Xám chẳng hiểu gì. “Sao vậy? Thế còn Nanh Vàng thì sao?”
“Không có thời gian để giải thích”, chân Lửa hối hả meo. “Cậu càn phải tin mình. Tụi mình phải tìm cách đưa chân quạ đi khỏi đây ngay. Sao Xanh sẽ giữ các chiến binh trong trại cho đến khi cơn bão đi qua, nhưng điều đó cũng không cho tụi mình nhiều thời gian đâu”. Chú cố hình dung những ngóc ngách của khu rừng, bên ngoài lãnh địa của bộ tộc Sấm. “Tụi mình phải đưa nso tới nơi nào đó mà Vuốt Cọp sẽ không tìm được nó, một nơi mà nó có thể sống mà không có bộ tộc”.
Chân Xám nhìn chú trao tráo một lúc. “Vậy chỗ của Lúa Mạch thì sao?”
“Lúa Mạch!” chân Lửa thốt lên. “Ý cậu là đưa chân Quạ đến chỗ của Hai Chân?” Tai chú giật lên phấn khích. “Tuyệt! Đó là ý hay nhất”.
“Vậy thì đi!” chân Xám meo. “Tụi mình còn đợi gì nữa?”
Sự nhẹ nhõm dội ào xuống người chân Lửa. Chú biết ngay là thằng bạn mình sẽ giúp mà. Chú lắc nước mưa khỏi dầu, rồi chạm mũi vào lông của chân Xám. “Cảm ơn”, chù rù. “Nào, đi tìm chân Quạ”.
Chúng tìm thấy bạn mình đang nằm rúc trong hang một cách khổ sở. Chân Cát và chân Bụi cũng đang nằm trong ổ của chúng, trông rất căng thẳng và sợ hãi khi cơn bão vần vũ trên đầu.
“Chân Quạ”, chân Lửa gọi qua lối vào.
Chân Quạ ngước lên, chân Lửa vểnh tai lên và chàng mèo đen theo chú đi ra ngoài trời bão.
“Nghe này”, chân Lửa thì thào. “Tụi mình sẽ đưa cậu đến chỗ Lúa Mạch”.
“Lúa Mạch?” chân Quạ meo lên hoang mang, nheo mắt lại chống những giọt nước mưa. “Tại sao?”
“Tại vì cậu sẽ an toàn ở đó”, chân Lửa trả lời, nhìn thẳng vào mắt chàng mèo đen.
“Cậu thấy Lông Tuyết làn gì mình rồi à?” chân Quạ meo, giọng nó run run. “Mình chỉ định kiểm tra xem bọn trẻ…”
“Thôi”, chân Cát cắt ngang. “Tụi mình phải nhanh lên!”
Chân Quạ nhìn ánh mắt của bạn. “Cảm ơn, chân Lửa”, nó nói nhỏ. Đoạn nó bươn vào mưa bão, băng qua trảng trống.
Ba chàng lính nhỏ chạy vắt giò lên cổ về phía cổng trại, lông của chúng ép rạt xuống vì tiếng gió hú. Khi chúng đến hàng cây kim tước, một giọng gọi giật chúng lại.
“Ba anh kia! Các anh định đi đâu đấy?”
Đó là Vuốt Cọp.
Chân Lửa xoay lại, cảm thấy tim mình lặng đi. Đanh quýnh quánh tự hỏi không biết sẽ phải nói gì đây, thì chú thấy Sao Xanh sải bước về phía chúng. Bà nhăn mặt một thoáng, nhưng rồi gương mặt bà giãn ra ngay.
“Tốt lắm, chân Lửa”, bà mèo. “Ta thấy trò thuyết phục được hai bạn cùng đi với trò. Bộ tộc Sấm có những lính nhỏ rất dũng cảm, Vuốt Cọp à, khi họ sẵn sàng đi chạy việc vặt trong thời tiết như thế này”.
“Đây chắc không phải là lúc để làm việc vặt nhỉ?” Vuốt Cọp phản đối.
“Một trong lũ con của Mặt Vện bị ho”, giọng của Sao Xanh bình tĩnh một cách lạnh lùng. “Chân Lửa đã tình nguyện đi hái một ít hoa cẳng ngựa (coltsfoot: loài hoa có hình dáng giống như cái cảng của con ngựa non., vị hăng cay, có tác dụng trị ho, tiêu đờm, và là một vị thuốc chữa bệnh phổi) về cho cô ấy”.
“Anh ta có thật sự cần bạn biếc đi cùng như thế này không?” Vuốt Cọp hỏi.
“Trong giông bão như thế này, ta nghĩ cậu ấy may mắn có bạn đồng hành!” Sao Xanh trả lời. Bà nhìn sâu vào mắt chân Lửa, và chú đột nhiên nhận thức được niềm tin mà bà đặt nơi chú. “Ba cậu đi được rồi”, bà meo.
Chân Lửa nhìn lại bà một cách biết ơn. “Cảm ơn”, chú rù, hạ thấp đầu xuống. Liếc thật nhanh hai đứa bạn đồng hành, chú dẫn đầu đi dọc theo lối mòn quen thuộc dẫn đến điểm Bốn Cây. Gió gào thét với cây cành trên đầu chúng, những thân cây lắc lư, kêu cọt kẹt, răng rắc tựa như có thể ngã bất cứ lúc nào. Mưa đổ như trút xuyên qua vòm lá, dội bọn mèo ướt đầm đìa.
Chúng ra đến con suối, nhưng những tảng đá đặt chân mà chúng thường dùng để nhảy qua suối đã biến mất. Đám mèo dừng lại bên bờ và u uất nhìn xuống dòng nước rộng, đen ngòm, cuộc xoáy rào rào.
“Lối này”, chân Lửa meo. “có một cái cây ngã nằm ở đây. Tụi mình có thể băng qua nó”. Chú dẫn chân Xám và chân Quạ đi ngược dòng đến chỗ khúc gỗ, nằm chỉ cách một bước chân mèo con bên trên mặt nước cuộn trào.
“Cẩn thận, trơn lắm đó!” chân Lửa cảnh báo, và lò dò nhảy lên khúc gỗ. Lớp vỏ cây đã tróc hết chỉ còn trơ lại lõi gỗ vừa trơn láng vừa ướt át để giữ thăng bằng đi qua. Thật cẩn thận ba con mèo đi dọc theo khúc gỗ. Chân Lửa nhảy xuống bờ bên kia và nhìn bọn bạn cho đến khi chúng cũng bước xuống an toàn.
Cây cối phía bờ bên này to hơn, tạo ra nhiều chỗ trú bão khi chúng tất tả bước đi, vai sát vai.
“Cậu có định kể cho mình nghe chính xác tại sao tụi mình phải đem chân Quạ đi không đấy?” chân Xám thở hổn hển.
“Bởi vì cậu ấy biết rằng Vuốt Cọp đã gết chết Đuôi Đỏ”, chân Lửa trả lời.
“Vuốt Cọp giết chết Đuôi Đỏ?” chân Xám hét lớn tỏ vẻ không tin, dừng sững lại và nhìn chòng chọc vào chân Lửa rồi lại nhìn qua chân Quạ.
“Trong trận chiến với bộ tộc Sông”, chân quạ vừa thở hồng hộc vừa nói. “Mình đã thấy ông ta”.
“Nhưng tại sao ông ta lại làm như vậy?” chân Xám phản bác, lại đi tiếp. Bọn chúng bắt đầu đi xuống con dốc dẫn vào trảng trống của điểm Bốn Cây.
“Mình không biết. Có thể ông ta nghĩ rằng Sao Xanh sẽ chỉ định ông ấy làm thủ lĩnh”, chân Lửa đoán, cao giọng cho át tiếng gió.
Chân Xám không đáp, nhưng mặt nó tối sầm.
Những con mèo bắt đầu leo lên sườn dốc dẫn lên lãnh địa bộ tộc Gió. Trong khi nhảy từ tảng đá này sang tảng đá kia ở đằng trước, chân Lửa nói vọng xuống với chân Xám ở phía sau. Chú muốn bạn mình hiểu rõ chân Quạ sẽ nguy hiểm thế nào khi ở lại bộ tộc Sấm. “Mình nghe lỏm Vuốt Cọp nói chuyện với Vằn Đen và Đuôi Dài vào cái đêm mà Tim Sư Tử bị giết”, chú ngao. “Ông ta muốn tống khứ chân Quạ”.
“Tống khứ? Ý là giết cậu ta hả?” chân Xám ngồi phịch xuống một tảng đá.
Chân Lửa cũng dừng lại. Chú nhìn xuống bọn bạn mình. Chân Quạ dừng lại xa hơn đoạn phía dưới, hai be sườn nó căng phồng lên khi nó ráng hít thở. Trông nó nhỏ thó hơn bao giờ hết với bộ lông ướt như chuột dính sát vào cơ thể gầy nhom.
“Cậu có nhìn thấy Lông Tuyết đuổi chân Quạ hôm nay không?” chân Lửa meo với chân Xám. “Vuốt Cọp đã ngụ ý với tất cả mèo rằng chân Quạ là kẻ phản bội. Nhưng cậu ta sẽ an toàn khi ở với Lúa Mạch. Thôi nào, tụi mình phải nhanh lên!”
Không thể nó chuyện giữa không gian bao la trên lãnh địa bộ tộc Gió được. Gió phần phật hú hít quanh chúng, trong khi sấm chớp lập lòe và đánh ầm ầm trên đầu. Ba con mèo cúi thấp đầu và dấn thân vào tâm bão.
Cuối cùng chúng cũng đến được vành đai cao nguyên đánh dẫu lãnh thổ của bộ tộc Gió.
“Tụi mình không thể đưa bồ đi xa hơn được nữa, chân Quạ à”, chân Lửa gào to trong tiếng gió giật. “Tụi mình phải quay lại đi tìm Nanh vàng trước khi cơn bão tạnh”.
Chân Quạ ngước lên nhìn trời mưa xối xả, hoảng hồn. Nhưng rồi cũng gật đầu.
“Bồ có tự tìm được Lúa Mạch không?” chân Lửa gào.
“Được, mình nhớ đường mà”, chân Quạ trả lời.
“Coi chừng bọn chó đấy”, chân Xám cảnh báo.
Chân Quạ gật đầu. “Ừ, mình sẽ cẩn thận!” Bỗng nhiên nó nhăn mặt. “Làm thế nào mấy bồ chắc chắn là Lúa Mạch sẽ đón nhận tớ?”
“Cứ nói với anh ra là bồ đã từng bắt được rắn lục!” chân Xám trả lời, âu yếm huých nhẹ đôi vai ước đầm của bạn.
“Đi đi”, chân Lửa giục, nhận thấy giời gian còn rất ít. Chú liếm bộ ngực còm nhom của chân Quạ. “Đừng lo nhé – mình sẽ làm cho mọi mèo biết rằng bồ không phản bội lại bộ tộc Sấm”.
“Ngộ ngỡ Vuốt Cọp đến tìm mình thì sao?” giọng của chân Quạ trở nên nhỏ hẳn đi trong cơn bão gầm rú.
Chân Lửa nhìn nó chằm chằm. “Ông ta sẽ không đế tìm bồ đâu. Mình sẽ nói với ông ta là bồ đã chết rồi”.