Bác sĩ Ivanivanut cùng thầy giáo burokin đi săn về muộn phải ngủ lại ở nhà kho của ông trưởng xóm cuối làng Mironoxitkhoie. Tối hôm đó,thầy giáo burokin kể lại câu chuyện về belicop.
Câu chuyện được bắt đầu bằng cái chết của belicop -mot giao viên dạy tiếng Hi lạp - cách đó hai tháng.điều đáng chú ý ở con người này là vật dụng gi của hắn cũng được để trong bao,từ cái ô,cái đồng hồ đến con dao gọt bút chì và chính hắn cũng được "bọc"trong một cái "vỏ".Ngay cả đến thứ tiếng hắn dạy cũng đảm bảo cho sự chui đầu vào cái bao an toàn của hắn.
Belicop có thói quen thường xuyen ghé chơi nhà đồng nghiệp.Hắn nhìn ngó,nghe ngóng.Sự hiện diện của hắn làm người ta sợ.Cả trường học thành phố giới tu hành đều sợ hắn trong suốt 15 năm trời.
Trong sinh hoạt,Belicop luôn chỉnh tề .Bao giờ hắn cũng đề phòng ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra.Buồng ngủ của hắn thì chật như cái hộp,Bao giờ ngủ hắn cũng trùm chăn kín đầu.Cửa sổ luôn đóng kín.
Tuy có mình trong bao và nghi kị với mọi người nhưng belicoplại muốn lấy vợ.đối tượng hắn để mắt tới là varenca chị gái của covalenco khoảng 30 tuổi vui tươi hồn nhiên yêu đời.Nhưng hắn cứ suy đi tính lại vì sợ chuyện này chuyện nọ có vẻ như muốn chui sâu thêm vào cái bao của mình.
Bỗng sảy ra một chuyện :có kẻ nào đó vẽ bức tranh biếm họa"1 kẻ tình si"trêu chọc belicop.Ngay hôm sau khi đi dạo.belicop thấy 2 chị em varenca phóng xe đạp vụt qua.belicop hok chấp nhận việc phụ nữ đi xe như thế.Tối hôm đóhắn đến nhà varenca để bày tỏ quan điểm nhưng cô đi vắng.covalenco nổi giận mắng belicop.Belicop bảo sẽ trình bày sự việc lên ngài hiệu trưởng với lí do là sợ ai đó nghe được sẽ xuyên tạc.
Covalenco túm cổ áo belicop dúi xuống cầu thang.hắn ngã lộn nhào.Ngay lúc ấy varenca cùng mấy người bạn khác về .Hắn nghĩ bản thân sẽ làm trò cười cho thiên hạ và truyện sẽ đến tai ông hiệu trưởng ngài thanh tra ..Hắn sợ người ta ép hắn về hưu.
Bêlicop về nhà,len giường,bỏ màn đắp chăn và im lặng.1 tháng sau belicop chết.Từ nghĩa địa trở về mọingười thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa đầ 1 tuần sau không khí lại nặng nề như trước,không biét được sẽ còn có bao nhiêu người trong bao như thế đang tồn tại.
Đã nửa đêm,trăng lên,bu rokin kể xong câu chuyện. Bác sĩ Ivan trầm ngâm rồi đưa ra kết luận:"Không thể sống mãi như thế được"