Be - li - cốp là giáo viên dạy tiếng Hy Lạp cổ, lúc nào hắn cũng ca ngợi cái thứ tiếng hắn đang dạy: " Ồ, tiếng Hi Lạp nghe thật là tuyệt vời, êm tai".Lúc nào hắn cũng mặc áo bành tô, cầm ô, đi ủng cao su, đeo kính râm, lỗ tai nhét bông, ngồi xe ngựa hắn đều kéo mui bất kể thời tiết như thế nào, hắn ăn mặc theo một thói quen có sẵn không thay đổi, kì quái.
Mọi đồ dùng đều được hắn cất trong bao một cách cẩn thận, từ đồng hồ quả quýt, ô, đến dao gọt bút chì.
Áo bành tô- dựng cổ, ý nghĩ- hắn dấu trong bao, ở nhà- đóng cưả, cài then, buồng ngủ chật như một cái hộp, khi ngủ thì hắn trùm chăn kín mít. Hắn nghĩ rằng làm thế là sẽ được che chắn, được bao bọc và bảo về một cách an toàn=> hình thức của " cái bao". Cái bao không thể thiếu trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Bê-li-cốp, nó bảo vệ hắn khỏi mọi tác động cuộc sống bên ngoài.
Nhút nhát, ngại giáo tiếp, trốn tránh hiện tại, tôn sùng quá khứ, cô độc, luôn lo lắng, sợ hãi là tính cách của hắn. Hắn thích những cái rõ ràng, mọi việc hắn làm đều tuân theo thông tư, chỉ thị một cách rập khuôn, máy móc. Hắn cổ hủ đến mức ghê tởm khi nhìn thấy Va-ren- ca và Cô-va-len-cô đi xe đạp, và hắn cảm thấy bị sốc, bị tổn thương khi va chạm với Cô-va-len-cô, điều này dẫn đến cái chết cuả Bê-li-cốp. Không thể hoà nhập được với cái mới. Hắn bằng lòng, thoả mãn với lối sống của chính mình- chui vào một cái bao vô hình". Cho đến lúc chết, hẵn vẫn được thoả mãn cái lối sống của mình là có riêng một cái bao dành cho mình, mãi mãi và vĩnh viễn.
Chính tính cách, lối sống của hắn đã gây ảnh hưởng lớn đến những người xung quanh, anh chị em giáo viên trong trường, dân cư trong thành phố đều sợ hắn, không dám tổ chức tiếc tùng, nhà sư không dám ăn thịt chó, đánh bài. Suốt 15 năm như thế, ảnh hưởng của hắn gây ra cho mọi người lớn dần, mãi đến khi hắn chết thì ảnh hưởng này cũng chỉ tan biến trong vòng 1 tuần, sau đó lại trở nên nặng nề như cũ.
Bê-li-cốp là điển hình cho một kiểu người, một hiện tượng xã hội đã và đang tồn tai trong cuộc sống của một bộ phận trí thức ở Nga đương thời, điều này chỉ mất đi hoặc chấm dứt khi xã hội thay đổi. Qua nhân vật này, tác giả cũng muốn phê phán mạnh mẽ lối sống ích kỷ, cổ hủ, kì quoặc, đồng thời là lời cảnh báo kêu gọi mọi người hãy thay đổi cách sống và lỗi sống ấy.