- Bao thị chế là người thiết diện vô tư, hay tra xét những việc lớn trong thiên hạ, vậy nay đứng trước sự hàm oan lớn lao của mẹ tội, Bao thị chế có làm nổi không?
Bao Công nói:
- Đã có việc oan ức tôi không khi nào bỏ qua.
Mẹ Quách Hải Thọ nói:
- Tôi là vợ của Chơn Tôn hoàng đế tên là Lý Thần phi đây.
Cách đây mưởi tám năm tôi cũng có thai một lần với Lưu Hoàng hậu, đến chừng vua Chơn Tôn ngự giá thân chinh nới Đằng Châu thì tôi sanh được hoàng nam; tất cả cung nga nội giám đều biết. Kế đó hoàng hậu báo dối rằng: sanh được hoàng nam. Vì sự dối trá ấy mà thân tôi mang họa đến thế này.
Bao Công nghe nói ngồi sửng sốt một hồi rồi nghĩ thầm:
- Khi tiên đế ngự giá thân chinh thì ta đã thăng lên Tri Giám viện mà dự việc quốc chánh rồi. Nếu vậy lúc đó ta cũng biết chớ chẳng phải không.
Nghĩ như vậy bèn hỏi:
- Bà nói lúc ấy bà ở trong cung vi, mà vì cớ gì lại mang họa?
Lý Thần phi nói:
- Ấy là vì Lưu Hoàng Hậu đem lòng ghen ghét mà mưu toan với Thái giám Quách Hòe, bồng công chúa đến Bích Vân cung nói là thiếu sữa, cậy tôi cho bú. Rồi đó Lưu Hoàng mời tôi đến Chiêu Dương cung mà yến ẩm. Khi ấy tôi cũng tình thiệt để cho Quách Hòe bồng Thái tử theo, không dè toan mưu độc. Khi ăn uống rồi tôi muốn đem Thái tử về thì nói Quách Hòe đã bồng Thái tử về Bích Vân cung rồi. Khi tôi cũng tình thiệt không đem dạ nghi nan. Đến chừng tôi đến Bích Vân cung hỏi lại cung nga thì chúng nó nói Quách Hòe bồng Thái tử đến nhưng đang ngủ, tôi nghe vậy tưởng thiệt. Đến tối, tôi giở ra xem thì thấy một con mèo chết nằm đó mà thôi. Lúc ấy tôi mới biết Lưu Hoàng Hậu và Quách Hòe mưu hại con tôi. Khi tôi đang khóc lóc rầu rĩ, không biết mưu kế chi làm cho ra lẽ, vì Thiên tử đang ngự giá thân chinh rồi. Đêm ấy Hoàng hậu lại sai người đến đốt Bích Vân cung, đặng hại tánh mạng tôi luôn, song nhờ có Khấu cung nữ đến thông tin cho tôi hay, và cho tôi một cái kim bài khiến tôi giả làm Thái giám đặng trốn ra cửa thành mà tị nạn. Khi tôi đi tôi muốn qua Nam Thanh cung mà nương nhờ để chờ Thánh thượng về rồi sẽ tâu rõ việc ấy.
Bao Công nghe nói đến đó liền quỳ xuống thưa:
- Khi bà đến Nam Thanh cung thì Địch Thái Hậu chịu chứa bà hay không?
Lý Thần Phi than:
-Vì phần tôi là đàn bà cứ ở trong cung hoài nên không biết đường sá chi hết, nên muốn đến Nam Thanh cung cũng không biết lối đi, phần vì trời tối, lại có tiếng người rượt theo nên tôi chạy ra cửa thành, vào nhà dân giã mà ký ngụ. Té ra nhà ấy là nhà một bà góa, chồng là họ Quách mới qua đời, mà người đàn bà ấy lại đang mang thai. Khi tôi vào nhà người đàn bà ấy thì tôi nói dối là chồng tôi chết, mẹ chồng ép gả cho người khác nên tôi không bằng lòng, bỏ trốn. Người đàn bà ấy cũng có lòng trung hậu, cầm tôi ở lại cho có bạn. Đến sau, người đàn bà ấy sanh được một đứa con trai, nhưng mới vừa nửa năm thì tạ thế. Vì vậy cho nên tôi ở đó mà bảo dưỡng thằng con của người đàn bà ấy. Cách một năm, trong xóm ấy bị hỏa hoạn thì nhà tôi cũng bị cháy rụi, không còn một vật chi, may mà tôi bồng được đứa nhỏ chạy ra ngoài. Từ đó tôi không có nhà để ở, lưu lạc càng ngày càng xa kinh thành. Sau nay tôi nghe Thánh thượng về triều, mà Bát Vương thì đã từ trần rồi, chẳng bao lâu lại nghe Thánh thượng băng hà thì tôi hết trông cậy trở về cung được nữa, chịu khổ mà ở trong lò gạch này tính ra đã được mười tám năm rồi.
Bao Công thưa:
- Vậy chớ từ ấy đến nay lệnh bà lấy gì nuôi sống?
Lý Thần Phi nói:
- Nói ra thì thảm thiết biết chừng nào. Tôi ở trong lò gạch này thì tứ cố vô thân, túng phải đi xin mà độ nhật, và nuôi thằng nhỏ cho đến lớn, đặt tên nó là Quách Hải Thọ. Đến lúc nó 12 tuổi thì nó cũng có lòng hiếu kính. Từ ấy mẹ con nương náu cùng nhau. Tôi nhờ nó siêng năng lo việc buôn bán rau cải mà độ nhật. Nếu không có Quách Hải Thọ thì mạng tôi cũng không còn.
Quách Hải Thọ đứng gần nghe rõ sự việc thì sửng sốt, mới hay mẹ mình đã qua đời, còn mẹ này không phải là mẹ ruột.
Còn Bao Công nghe hết nguồn cơn thì cả kinh nói:
- Vậy chớ khi nương nương sanh Thái tử ra có thấy vết tích gì khác lạ không?
Lý Thần Phi nói:
- Sao lại không có. Thái tử tay có chữ SƠN HÀ, chân có chữ XÃ TẮC, thì đó mới thiệt là con ta.
Bao Công liền quỳ mọp xuống mà tâu:
- Tội nghiệp cho nương nương chịu khổ hơn mười năm nay mà không ai biết được. áy cũng là tội của tôi đó.
Lý Thần Phi nói:
- Ấy cũng chỉ vì tai họa của ta đó thôi, nếu nay Bao Thị Chế tra xét rõ việc này mà làm tội Quách Hòe thì dầu ta thác cũng an lòng nơi chín suối.
Bao Công thưa:
- Xin nương nương cứ an lòng, hễ tôi về trào thì hết lòng tra xét việc oan này cho nương nương.
Lý Thần Phi nói:
- Nếu Bao Thị Chế đã có lòng xem xét thì việc này ắt ra lẽ.
Bao Công thưa:
- Xin nương nương ở nán lại đây ít ngày, để tôi về triều tâu với Thánh thượng đem xa giá đến rước.
Nói rồi sai Trương Long, Triệu Hổ đòi các quan đến khiến lập một cái cung viên tạm đặng cho Lý nương nương và tìm ít con a hoàn đặng hầu hạ.
Lý Thần Phi nói:
- Thị Chế chớ nên làm như vậy, vả tôi khổ cực đã hơn mười tám năm nay, cung nhờ có Quách Hải Thọ nuôi dưỡng việc ấy đã an rồi, chớ nên làm phiền quan quyền và lê thứ.
Bao Công lúc ấy ngoài miệng tuy vâng lời, nhưng trong lòng đã có ý định sẵn.
Lý Thần Phi gọi Quách Hải Thọ đến khiến lạy tạ ơn Bao Công. Bao Công thấy Quách Hải Thọ nặng lòng hiếu thảo thì cảm phục vô cùng, nghĩ thầm:
- Người này tuy bây giờ là bần dân, nhưng đã nuôi
dưỡng Lý Thái hậu là mẹ thì Quách Hải Thọ cũng là anh em với Hoàng Thượng.
Nghĩ như vậy liền đỡ Quách Hải Thọ dậy, rồi bước ra ngoài kêu quan địa phương vào triều bái Lý Thần Phi.
Các quan vâng lời đứng ngoài cửa lạy vào.
Lý Thần Phi gọi Quách Hải Thọ nói:
- Con hãy ra thưa với các quan rằng mẹ xin các quan trở về dinh mà an nghỉ, đừng có chầu chực làm chi. Quách Hải Thọ vâng lời ra trước cửa lò gạch thưa lại với các quan. Các quan nghe nói không dám trái mệnh liền trở về hết. Bao Công liền vào thưa với Lý Thần Phi:
- Vì có quốc gia đại sự nên tôi phải trở về trào. Nay gặp việc này thì tôi lại càng không dám chậm trễ. Vậy tôi đã khiến các quan địa phương lo việc săn sóc, xin nương nương cứ an tâm.
Lý Thần Phi nói:
- Bấy lâu nay tôi ở nơi lò gạch cũng đã quen rồi, không nên làm phiền dân chúng làm chi.
Bao Công lạy tạ Lý Thần Phi rồi lên đường, Các quan theo đưa đón năm bảy dặm mới trở lại.
Sau đó các quan địa phương lập cung thất tạm cho Lý Thần Phi nhưng lý Thần Phi không chịu ở.
Còn Bao Công về trào nhằm ngày mồng năm tháng ba, bà phu nhân thấy vậy hỏi:
- Tướng công vâng chỉ đi chẩn bần, nay đã xong việc chưa mà về sớm vậy?
Bao Công nói:
- Việc chẩn bần thì chưa xong, song có chuyện quan trọng nên ta phải về sớm.
Phu nhân hỏi:
- Vậy chớ việc gì mà tướng công lo lắng như vậy?
Bao Công nói:
. - Đây là việc quốc gia đại sự, phu nhân đừng hỏi đến làm chi.
Lời bàn.
Mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân, và nguyên như đều đem đến hậu quả.
Lý Thần Phi bị gian thẩn hãm hại, làm cho mẹ con phải chia cách hơn mười tám năm. Công việc bị ém nhẹn tưởng như không còn đưa đến hậu quả, thế mà chỉ trong chốc lát, sự việc lại vỡ lở đưa đến một hậu quả không lường trượt được Người xưa nói: Thiện cá đáo đầu chung hữu báo, chỉ tranh lai tảo dữ lai trì. Việc lành dữ trong xã hội cuối cùng đều có trả, chỉ đến sớm hay đến muộn mà thôi.
Đây là một bài học của những kẻ có ác tâm. Đừng bao giờ tưởng việc mình làm không có báo ứng. Kẻ làm việc tốt thì có báo ứng tốt, kẻ làm việc xấu thì báo ứng xấu, chỉ sớm muộn mà thôi.
Việc báo ứng là quy luật tự nhiên, không phải cầu khẩn miễn mình cứ giữ đạo làm người thì sớm muộn cũng gặp đều báo ứng.