Uyên Bão Uyên

Chương 16

Một trận kình phong nổi lên, Trầm Trọng Sơn híp mắt, thầm nghĩ kiếm khí thật là lợi hại, xoay người bay ra thạch đình, liền thấy bên cạnh Trầm Thiên Vũ xuất hiện một nam nhân vận y phục thanh nhã, quanh thân tràn đầy sát khí. Nhưng trong lòng hắn lúc này chỉ cảm thấy đau xót, tức giận tăng vọt thiếu chút nữa đã nhào đến, đương nhiên không vì cái gì khác, đơn giản bởi tay nam nhân kia đang giữ chặt Triệu Nhị Ngưu.

Quần áo hoàn toàn rách nát, vết máu khắp người đã khô lại, da thịt không có chỗ nào lành lặn, một vài nơi còn sâu đến mức thấy được cả xương cốt, khuôn mặt sưng đỏ nhìn không ra nguyên trạng, Triệu Nhị Ngưu cứ như vậy bị nam nhân kia túm lấy, ngay cả nửa điểm hơi thở cũng không cảm giác được.

Trầm Trọng Sơn cường chế sợ hãi, nói với chính mình “Đó không phải là Triệu Nhị Ngưu, không phải Triệu Nhị Ngưu!” Cũng không dám tới gần, sợ vừa tiến lên sẽ thật sự nhìn thấy thi thể của Triệu Nhị Ngưu.

“Triệu Nhị Ngưu đâu!!! Mau trả hắn cho ta!!!!”

Rống giận chấn động cả sơn cốc, kinh khởi một đàn cò trắng!

Nam nhân kia cười nhạo.

“E là Nhị hoàng tử bị hoa mắt rồi, người trên tay ta chẳng phải là Triệu Nhị Ngưu sao!!!”

Trầm Trọng Sơn giận đỏ mắt, giơ kiếm.


“Không thể nào. Mau trả người cho ta, nếu không đừng trách ta vô tình!”

Lời này là nói với Trầm Thiên Vũ, Trầm Thiên Vũ tiến lên phía trước vài bước, ôn hòa nở nụ cười.

“Trọng Sơn, nếu ta thả hắn, ngươi sẽ theo ta hồi cung?”

Trầm Trọng Sơn cười to.

“Ngươi còn tưởng rằng ta là Trầm Trọng Sơn trước đây mặc ngươi khống chế trong tay sao?”

Dứt lời, liền bắt đầu huy kiếm, một kiếm bổ về phía nam nhân, nam nhân hiển nhiên là cao thủ, nhấc Triệu Nhị Ngưu lên liền lùi về hướng đoạn nhai, mấy chục hắc y nhân cũng từ khắp các phương hướng đồng loạt lao tới.

Trầm Trọng Sơn một lòng đặt tại Triệu Nhị Ngưu đang bị thương, vận khởi kiếm quét ngang một cái, hắc y nhân làm sao đỡ được, nhất thời đã có mấy người bị chấn văng ra, Trầm Thiên Vũ đứng trước đoạn nhai, nam nhân đứng chắn trước hắn cười lạnh, xiết chặt cổ Triệu Nhị Ngưu.

Trầm Trọng Sơn gần như ngưng thở, gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân kia, lòng rối như tơ vò, động tác cũng chậm lại, hắc y nhân tận dụng thời cơ, lập tức giương kiếm đâm tới, Trầm Thiên Vũ kinh hô.

“A! Trọng Sơn!!!!”

Chậm chính là chậm, huống chi đây lại là cao thủ quyết đấu, chốc lát, Trầm Trọng Sơn đã chịu vài đạo kiếm thương, tuyết y nhiễm đỏ, sắc mặt cũng trắng bệch. Trầm Trọng Sơn cắn răng, hận chính mình quan tâm sẽ bị loạn, cưỡng chế ý thức quay về, nhưng vẫn không thể không lo lắng cho người đang không hề động đậy kia.

Trầm Thiên Vũ định chạy tới, lại bị nam nhân bắt lấy cổ tay kéo lại.

“Uông Tử Lăng, ngươi giữ ta làm chi!!!”

Nam nhân tên Uông Tử Lăng vẻ mặt tàn nhẫn cười lạnh.


“Ngươi đã nói, chỉ cần dẫn hắn về là được!!!”

“Nhưng hắn bị thương!!!”

“Cái đó ta mặc kệ, chúng ta cũng không thương lượng việc này!!!”

“Ngươi!!!!”

Trầm Thiên Vũ nghẹn họng, tức giận không nói được gì, Uông Tử Lăng thuận thế ôm eo hắn.

“Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta đương nhiên giúp ngươi dẫn hắn trở về!!”

Ám vệ tới cũng rất nhanh, Thượng Quan Lẫm vừa đến đã chắn trước mặt Trầm Trọng Sơn, các ám vệ khác vây quanh hắn, bắt đầu triển khai công kích. Trầm Trọng Sơn vận khí phi thân, thẳng đến trước đoạn nhai.

Uông Tử Lăng một lòng muốn có được Trầm Thiên Vũ, nhưng có một Trầm Trọng Sơn đứng giữa thì sao có thể đắc thủ, liếc nhìn phía sau, một chưởng ném Triệu Nhị Ngưu xuống vực, Trầm Trọng Sơn kinh hô.

“Triệu Nhị Ngưu!!!!”


Vội vàng nhào tới, khá lắm, chốc lát đã giải quyết hai người, ám vệ chạy vội tới vách đá, thần sắc sợ hãi.

“Điện hạ!!!!”

Làm sao còn thấy bóng dáng Trầm Trọng Sơn, chỉ có một làn sương trắng phiêu phiêu trước mắt.

Trầm Thiên Vũ choáng váng, đờ đẫn bị Uông Tử Lăng giữ chặt, đột ngột thét một tiếng chói tai rồi ngất đi.

Uông Tử Lăng ôm chặt người trong lòng, ôn nhu vuốt gọn tóc mai của Trầm Thiên Vũ, ngẩng đầu, tàn nhẫn mỉm cười.

“Đi!”

Ra lệnh một tiếng, liền không thấy bóng người, hắc y nhân cũng chạy theo sau, chỉ còn một đám ám vệ đứng ở vách đá, không biết nên làm thế nào bây giờ.