Uyên Bão Uyên

Chương 15

Về phần Triệu Nhị Ngưu, một tên đại ngốc tử, đến bây giờ còn chưa rõ ràng tình cảnh của mình, vẫn không hiểu được vì sao vừa rồi mới ra cửa lại một chút cũng không biết gì. Đây là chỗ nào? Triệu Nhị Ngưu sờ sờ quần áo bị ướt nhẹp, cảm thấy có điểm lạnh, mở to hai mắt nhìn xem bốn phía, nhưng xung quanh chỉ là một mảnh tối om.

“Lạch cạch!”

Tia sáng hắt vào, đâm vào hai mắt Triệu Nhị Ngưu, người nọ đi đến đứng trước mặt hắn, sai người.

“Trói lại!”

Triệu Nhị Ngưu muốn há mồm nói chuyện, nhưng bất luận cố sức ra sao cũng không thốt được nửa tiếng, Triệu Nhị Ngưu vội vàng sờ sờ đầu lưỡi, chắc không phải là thành câm điếc đi? Nhưng đầu lưỡi vẫn còn rành rành đây a! Triệu Nhị Ngưu hoang mang lo sợ, nếu hiểu biết võ công thêm một chút, có lẽ hắn sẽ biết mình chỉ là bị điểm á huyệt mà thôi.

Triệu Nhị Ngưu bị trói lại, kéo đi ra ngoài, vừa ra khỏi gian phòng tối đến không thấy nổi một đầu ngón tay, mới phát hiện bên ngoài kỳ thật đã là ban ngày. Triệu Nhị Ngưu một trận kinh hoảng, những người ban ngày ban mặt lại mặc quần áo đen này là ai a! Nhìn gương mặt không một chút biểu tình, giống hệt như là người chết vậy.

“Ô ô ô….” Triệu Nhị Ngưu phản kháng, vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi cầm giữ.

Hắc y nhân đi đầu tức thì trầm mặt, đi tới, dùng chuôi đao đập xuống một cái, Triệu Nhị Ngưu liền hôn mê bất tỉnh.

“Đưa lên xe!”

Triệu Nhị Ngưu bị ném lên xe ngựa, một đường xóc nảy khiến người đầy dấu xanh tím, trên mặt bị vài vết cắt, vài dòng máu tươi từ đó chảy ra.

Trầm Trọng Sơn bất an ngồi ngây ngốc ở trong phòng, hắn đang đợi, đợi Thượng Quan Lẫm đưa Triệu Nhị Ngưu quay về.

Thượng Quan Lẫm nhảy vào từ cửa sổ, quỳ xuống.


“Điện hạ, thuộc hạ vô năng!”

Đầu óc một hồi quay cuồng, huyết khí cuồn cuộn dâng lên, lại phải gắng gượng kiềm chế.

“Đứng lên nói!”

Thượng Quan Lẫm đứng dậy.

“Thuộc hạ đuổi theo tới vùng núi Thái Hòa, thì gặp phải thuật che mắt!”

Trầm Trọng Sơn trầm mặc, phất tay, Thượng Quan Lẫm lui ra. Thong thả bước đến bên cửa sổ, nhìn ra phía người, càng nghĩ càng hận, vỗ chưởng, cửa sổ tức khắc sụp xuống.

“Thiếu một sợi tóc, ta muốn ngươi chết!”

Ám vệ Tam như một trận gió phiêu tiến vào, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ mỏi mệt.

“Bẩm điện hạ, thích khách bị bắt chỉ giao cái này!”

Trầm Trọng Sơn vội cầm lấy, mở thư ra.

“Muốn người, một mình tới Đoạn Hồn Nhai – núi Thái Hòa.”


Ám vệ Tam chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái, Trầm Trọng Sơn liền không thấy bóng dáng, nhặt tờ giấy kia lên, liếc mắt một cái đã thất kinh biến sắc.

Triệu Nhị Ngưu cảm thấy trên người đau đớn, một trận lạnh lẽo ập tới, tỉnh lại. Cố gắng mở to mắt, mới nhìn rõ, bản thân mình đang bị bắt dựa vào tường, tay chân bị trói chặt, lại nhìn người ngồi trước mặt, Triệu Nhị Ngưu chớp chớp mắt, thật là một công tử tuấn tú, một thân hoa phục, khí chất cao nhã, không thể với tới. Triệu Nhị Ngưu muốn nói nói, cố sức hồi lâu vẫn là không thể phát ra nửa tiếng.

Vị công tử tuấn tú kia thấy Triệu Nhị Ngưu tỉnh lại, đi tới, cười lạnh.

“Ta đối đãi ngươi chân thành tha thiết, ngươi lại coi trọng loại hàng này!”

Sau đó dùng tay nâng cằm Triệu Nhị Ngưu lên nhìn chăm chú, cuối cùng ghét bỏ bỏ ra, khinh thường nói.

“Ngươi cũng xứng ở bên Trầm Trọng Sơn!!!”

Dứt lời liền phất tay áo đi ra ngoài, chỉ phái một người tới nói.

“Điện hạ ra lệnh phải thu thập cho tốt!”

Triệu Nhị Ngưu có điểm hiểu được, chuyện này giống như có liên quan tới Trầm Trọng Sơn, nhưng lại có quan hệ gì với hắn đâu? Chính đương trăm nghi không thể giải, thân thể đã bị người đánh mạnh cho một cái, vừa nóng vừa đau, Triệu Nhị Ngưu giương mắt nhìn, thấy một hắc y nhân đang cầm roi trong tay.

“Ô ô……”

Triệu Nhị Ngưu vặn vẹo thân hình, biết mình sợ là sẽ bị đánh, sau đó roi da liên tiếp hạ xuống. Đau, chết tiệt, đau quá, Triệu Nhị Ngưu đau đến nước mắt đầm đìa mà vẫn không thể nói ra nửa lời, chỉ cảm thấy cơ thể mình tựa hồ như bị cắt ra từng khối từng khối, một roi rơi xuống mặt, mắt hắn mờ đi, nửa bên mặt sưng lên, hắc y nhân thấy Triệu Nhị Ngưu không có phản ứng liền tiến tới, hôn mê.


Hôn mê càng dễ xử lý, hắc y nhân lấy một thùng nước muối, “Rào” một tiếng, Triệu Nhị Ngưu liền tỉnh.

“Ô….”

Triệu Nhị Ngưu không kêu được, quần áo ướt sũng, nước mắt rơi xuống càng nhiều, miệng vết thương vì bị nước muối thấm vào, đều nổi rõ lên trông thật dữ tợn. Giờ khắc này ngay cả quyết tâm chết hắn cũng có rồi, đau như thế ai có thể chịu được! Ta không chọc ai nhạ ai sao lại bị đánh a!

Trầm Trọng Sơn một mình đi vào Đoạn Hồn Nhai núi Thái Hòa, liền gặp một người ngồi trong thạch đình, bên cạnh đứng mấy hắc y nhân, Trầm Trọng Sơn bước vào, đứng lại, nhìn Trầm Thiên Vũ trước mặt lạnh lùng nói.

“Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp!”

Trầm Trọng Sơn một thân bạch y, gió thổi phiêu phiêu, gương mặt tuyệt lệ hiển lộ âm lãnh, Trầm Thiên Vũ nhìn thấy người mình thương nhớ đã lâu, hốc mắt đỏ lên.

“Trọng Sơn….”

Tiến lên muốn cầm tay Trầm Trọng Sơn, nhưng Trầm Trọng Sơn lại dịch lui lại, cách Trầm Thiên Vũ vài bước xa.

“Triệu Nhị Ngưu đâu!!!!”

Trầm Thiên Vũ ngẩn người, chua xót cười cười, lại ngồi xuống nhìn đoạn nhai, không nói một lời, Trầm Trọng Sơn rút kiếm chỉ thẳng về phía Trầm Thiên Vũ, rống giận.

“Đem Triệu Nhị Ngưu trả lại cho ta!!!!!!!”

Hắc y nhân xung quanh thấy chủ tử của mình bị Trầm Trọng Sơn dùng kiếm chỉ vào, liền rút kiếm vây quanh.

Trầm Thiên Vũ phất phất tay, hắc y nhân lại lui xuống, hắn vươn tay giữ chặt kiếm của Trầm Trọng Sơn.


“Trọng Sơn, nếu không phải ngươi trốn tránh ta, ta cũng sẽ không làm như vậy!”

Trầm Trọng Sơn cười lạnh vài tiếng.

“Ta trốn tránh? Ta không tránh chẳng nhẽ lại mặc ngươi bài bố sao!!!”

“Trọng Sơn….”

Ngữ khí của Trầm Thiên Vũ càng thêm phần chua xót, ánh mắt tràn đầy thống khổ cùng tịch liêu.

“Đừng gọi ta! Giao Triệu Nhị Ngưu ra đây.”

Trầm Thiên Vũ trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu, vô hạn đau thương.

“Ngươi quan tâm hắn đến như vậy???”

Trầm Trọng Sơn thu kiếm vung lên, tảng đá lớn bên cạnh tức khắc bị bổ đôi.

“Quan tâm, sao lại không quan tâm! Hắn đơn thuần, hắn thiện lương, chí ít hắn cũng sẽ không đối đệ đệ của mình động thủ!!!”

Trầm Thiên Vũ khẽ run rẩy, sắc mặt tái nhợt, ngón tay vì xiết chặt chén rượu mà thấy cả xương cốt.

“Ha ha ha ha!!!!!!!”

Cuồng cười bao hàm tất thảy chua xót, Trầm Thiên Vũ bóp nát chén rượu trong tay.