– Lão nhận được ta?
Lão Trung Nguyên Nhất Kiếm trợn to hai mắt:
– Cầm Hải?
Rồi tự lão lắp bắp:
– Không phải! Ngươi không phải Cầm Hải! Ngươi là Cầm Phong thật ư?
Cam Phong vẫn cười:
– Nhận ra là tốt! Đỡ khỏi phí công, phí thời gian! Nào, hai mươi năm trước, ngoài lão và Lỗ Trung hoặc Đường Thanh hoặc Hứa Đạt gì gì đó, hay lão gọi thế nào cũng được, còn những ai dự phân và âm mưu sát hại phụ thân ta?
Lão biết rõ mệnh lão vậy là định đoạt, lão cố chống chế phủ nhận:
– Không phải ta! Ta không hề hại phụ thân ngươi! Cầm Hải và ta là bằng hữu! Tuy chưa phải thâm giao nhưng chí ít vẫn là bằng hữu!
Cầm Phong thu bớt nụ cười về:
– Lão có biết năm xưa gia phụ nhờ công phu gì đả bại kiếm pháp tuyệt luân của lão chăng?
Lão bị Cầm Phong cho vào bẫy mà không nhận biết:
– Là công phu gì?
Cầm Phong nhấp nháy mắt:
– Gia phụ tình cờ tiếp nhận tâm pháp thượng thừa của Uy Phong thượng tăng! Nhờ tâm pháp đó, chỉ pháp Càn Khôn của gia phụ mới có uy lực đáng kể. Và đó cũng là nguyên do khiến lão dù đã chiếm hữu, đã đắc thủ chỉ pháp Càn Khôn nhưng không bao giờ lão đạt được uy lực như gia phụ.
Và Cầm Phong thu hẳn nụ cười về:
– Lão chỉ phí công vô ích! Nào là Chỉ Pháp Càn Khôn, nào là Quỷ Ấn Tu La công, lại thêm kiếm pháp tăng uy lực nhờ câu kinh văn Uy Phong thượng thừa, lão vẫn phải trả lại những gì lão vay. Bây giờ lão nói được rồi đó. Ngoài lão, ngoài Võ lâm Tứ hữu, kể cả Giang hồ Thất sát, còn nhân vật nào nữa trong Thất phái can dự vào mưa đồ hiểm độc hãm hại gia phụ?
Lão chỉ mới mấp máy môi, chưa kịp đáp chợt nghe Cầm Phong hừ mũi:
– Lão đừng nói không với ta! Lão phải minh bạch như thế này, lão nhất định phải chết, đó là điều không cần phải bàn cãi! Tuy vậy, tại sao có quá nhiều người dự phần vào âm mưu nhưng lại có ai đó nhờ lão thiếu thành khẩn mà thoát nạn? Lão phải cân nhắc điểm này! Lão dự phần, lão chết, vậy đâu có chuyện kẻ khác dự phần lại không chết? Nào, nói đi.
– Chí Thiện...
Cầm Phong gật đầu:
– Ta có lý do để tin như vậy! Tiếp!
Lão chớp mắt:
– Thanh Du...
Cầm Phong cười lạt:
– Dường như không đúng. Gắp lửa bỏ tay người, hành vi này chỉ có kết quả nếu lão gặp ai khác chứ không gặp ta? Nói lại đi!
Lão uất hận:
– Ngươi hỏi ta những ai dự phần, sao ta nói ngươi không tin?
Cầm Phong vờ thở dài:
– Còn điều này nữa khi nãy ta quên, ta chưa nói. Đó là trước khi hỏi lão, ta đã dò xét kỹ rồi! Lão muốn nói hay không thì tùy, mà đã nói thì phải nói cho đúng! Ngược lại, dường như lão cũng hiểu thế nào là thủ pháp “Phân Cân Thác Cốt?”.
Lão tái mặt:
– Ngươi giết ta đi! Đừng hành hạ ta!
Cầm Phong bảo:
– Ta để lão tùy chọn! Nào, nói tiếp đi! Nhớ, nhớ chỉ một lần nữa thôi đấy! Kỳ thực, ta đâu đủ nhẫn tâm nhìn lão bị thủ pháp đó hành hạ.
Lão hoàn toàn bị khuất phục:
– Ở Thất phái, ngoài Chí Thiện chỉ còn một nhân vật nữa thôi.
– Ai?
– Chưởng môn Nga My, Diệt Tình sư thái.
Cầm Phong cố che đậy sự kinh ngạc bằng vờ gật đầu:
– Phải chăng do mụ ta đã xuất gia nhưng vẫn còn động lòng trần, bất bình khi thấy gia phụ lập gia thất?
Lão bĩu môi:
– Mụ có pháp danh Diệt Tình nhưng chính chữ tình đã hủy diệt mụ!
Cầm Phong chầm chậm hít vào một hơi:
– Còn Nhị đại bang thì sao?
Lão gật nhẹ đầu:
– Gia Cát Vân, Khả Thế phương, cả hai cùng có phần!
Cầm Phong vụt cười rộ:
– Lại nữa rồi! Dường như lão đang tự hỏi, không biết Cầm Phong này có am hiểu thủ pháp “Phân Cân Thác Cốt” hay không? Nếu đúng như vậy, có lẽ ta phải...
Lão thập phần sợ hãi:
– Đừng! Ta không tự hỏi gì cả! Ta cũng không muốn nếm thử thủ pháp đó! Ngươi nói đi, ta nói sai chỗ nào?
Cầm Phong trầm giọng:
– Bang chủ Cái bang đủ tự trọng để không bao giờ can dự vào bất kỳ âm mưu đê tiện nào? Tương tự, Bang chủ Tỏa Long bang có thừa cao ngạo để tự kìm chế, tự khổ luyện công phu, quyết dùng công phu rửa lại mối nhục bại cũng từ công phu! Kể cả Diệt Tình sư thái cũng vậy...
Lão bật kêu:
– Đủ rồi, đủ rồi! Về Nhị đại bang ta thừa nhận là ta nói thêm cho họ! Nhưng bảo mụ Diệt Tình không có thì ta không phục! Ta bất phục!
Cầm Phong liền mỉm cười:
– Đa tạ! Đối với Cầm Phong, biết như thế là đủ! Vĩnh biệt Trung Nguyên Nhất Kiếm!
Hự!
Thật nhẹ nhàng, chàng điểm vào tử huyệt kết liễu sinh mạng Trung Nguyên Nhất Kiếm!
Sau đó, chàng xoa hai tay vào nhau, bâng quơ gọi:
– Tấn tuồng đã hết! Bang chủ xuất hiện được rồi.
Từ một vị trí thật khuất lập tức có tiếng người phát thoại, kinh ngạc:
– Úy! Tiểu tử ngươi biết rõ ta hiện diện ư?
Chàng mỉm cười:
– Cố tình giả làm Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh, cố tình dọa vài nhân vật Ẩn Nhẫn môn tháo chạy, rồi lại cố tình dẫn dụ Bang chủ chạy đuổi theo, lẽ nào tại hạ không biết Bang chủ đến đủ lâu để nhìn thấy cách tại hạ xử trí kẻ thù?
Vút!
Bóng nhân ảnh ra từng chạy đuổi theo Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh liền từ chỗ vừa phát thoại lao ra!
Một lão khất cái cao niên, đích thị là Bang chủ Cái bang - Đệ Nhất Thần Hành Gia Cát Vân!
Lão tức tối:
– Ngươi thật quá đáng, nếu không muốn nói là ngông cuồng! Nói đi, ngươi hành động như thế là ý gì?
Cầm Phong nghiêm mặt:
– Bang chủ muốn hỏi về việc gì? Việc dẫn dụ Bang chủ hay việc cổ tình khích nộ Ẩn Nhẫn môn?
– Cả hai. Nhưng trước hết ta muốn biết thái độ của ngươi đối với Ẩn Nhẫn môn!
Cầm Phong cười lạt:
– Vậy Bang chủ nói đi, Bang chủ đã biết tại hạ là ai chưa?
– Biết! Là hậu nhân của Cầm minh chủ!
– Tốt! Vậy trước kia tại hạ từng dùng nhiều diện mạo, để trước sau hai, mà không, đã có đến ba lần cùng Bang chủ hội diện, Bang chủ đã minh bạch chưa?
– Là hai, không phải ba! Lần đầu ngươi giả làm đệ tử bổn bang! Lần thứ hai là lần ngươi suýt nữa lấy mạng ta!
Chàng cười nhẹ:
– Đó là hai lần sau. Còn lần đầu là ở Uy Phong cổ tự! Tại hạ chính là kẻ bị Cung chủ Thần Bí cung bắt giữ, đã bị Bang chủ bám theo đến tận Võ Di sơn.
Lão vỡ lẽ:
– Hóa ra là thế! Vì vậy, ngươi là người duy nhất thu thập đủ kinh văn Uy Phong! Và bây giờ, vì tự thị có võ học cao cường, ngươi luôn ngông cuồng, tự cao tự đại?
– Hãy khoan đề cập đến hành vi của tại hạ vội! Giờ thì phải giải đáp những gì Bang chủ đã hỏi! Nhưng trước hết tại hạ muốn biết, là Bang chủ hay ai khác đã lập ra Ẩn Nhẫn môn.
Lão cười khẩy:
– Một khi chưa rõ thái độ của ngươi đối với Ẩn Nhẫn môn, ngươi nghĩ, ta chịu nói cho ngươi nghe điều đó ư?
– Bang chủ không nói cũng không sao! Duy có điều, Bang chủ vừa nghe lão Trung Nguyên Nhất Kiếm cung xưng, Chí Thiện và Diệt Tình nhất định phải bị tại hạ lấy mạng? Ẩn Nhẫn môn khó tránh hệ luỵ nếu cố tình bao che họ, hoặc giả Ẩn Nhẫn môn cũng được hai kẻ khẩu Phật tâm xà này đồng sáng lập! Ý của tại hạ, Bang chủ rõ chưa?
Lão động dung:
– Lời của Trung Nguyên Nhất Kiếm mà ngươi tin sao?
– Nếu không tin, cớ gì tại hạ phải phản biện, loại bỏ Thanh Du, Chưởng môn Võ Đang phái, và Nhị đại bang ra khỏi diện tình nghi?
Lão ngớ người:
– Ngươi đã dò xét kỹ?
– Một phần nào thôi! Vì cũng như Bang chủ, Thanh Du và Khả Thế Phương từng cùng tại hạ hội diện! Tuy họ không biết tại hạ là ai, nhưng qua mấy lời đối đáp, tại hạ tự nhận định, họ không có liên can đến thảm họa của gia phụ!
Lão thở ra:
– Liệu nhận định của ngươi đúng không nếu cố tình cho Chí Thiện.
– Phần Chí Thiện Thiếu Lâm tăng là chắc chắn! Vì chính Chí Thiện từng dùng tuyệt kỹ Thiếu Lâm hủy hoại căn cơ luyện võ của tại hạ, chưa kể đó là lúc tại hạ vẫn chưa minh bạch thân thế, vẫn chưa từng luyện công.
– Vậy còn Diệt Tình?
Chàng trầm ngâm:
– Có thể nói mười phần tại hạ tin đủ mười vào lời cung xưng của lão Trung Nguyên Nhất Kiếm! Tuy vậy, qua thái độ dè dặt của Bang chủ, tại hạ tạm gác lại!
– Vậy là tốt! Có nghĩa là, nếu Ẩn Nhẫn môn không có mặt Chí Thiện ngươi sẽ không có thái độ thì địch?
Chàng gật đầu:
– Hơn thế nữa, tại hạ còn nguyện tiếp trợ nếu Bang chủ thấy cần!
– Tốt! Vậy thì ngươi yên tâm. Thiếu Lâm tham gia Ẩn Nhẫn môn là do Chí Nhân chủ xướng! Có thể nói, tự Thiếu Lâm cũng biết Chí Thiện là người không đáng tin!
Chàng mỉm cười:
– Nếu được như vậy, giả như Ẩn Nhẫn môn có nội gián, chỉ còn một nhân vật duy nhất đáng xếp vào dạng tình nghi?
Lão giật mình:
– Ngươi lại nghĩ đến Diệt Tình?
Chàng cũng giật mình:
– Nói vậy, Ẩn Nhẫn môn cũng do Diệt Tình sư thái chủ xướng?
Lão ngao ngán:
– Ẩn Nhẫn môn do Thất đại phái và bổn Bang đồng sáng lập, mọi người đâu thể bác bỏ đề xuất của Diệt Tình, Chưởng môn Nga My phái?
Chàng xua tay:
– Tại hạ có nói tại hạ sẽ tiếp trợ, chuyện của Diệt Tình cứ phó cho tại hạ. Vậy còn Tỏa Long bang thì sao?
– Đúng như ngươi nhận định, Khả Thế phương có thừa cao ngạo để không cần đến chuyện liên minh!
– Nhưng Bang chủ hoặc ai đó đã đích thân gặp Tỏa Long bang để đề xuất chưa?
– Vậy thì chưa?
– Chưa sao biết Tỏa Long bang không tán thành?
– Vì tính khí của họ Khả...
– Không đúng! Tính khí là tính khí, còn chuyện dưới một cái ổ lật úp sẽ không còn quả trứng nào vẹn toàn, Tỏa Long bang không thể không nhận ra điều này!
– Hừ! Ngươi hãy để dành những lời nói đó mà nói với họ Khả!
– Tại hạ sẽ nói, sẽ thuyết phục!
Lão ngẩn người:
– Ngươi muốn nói, ngươi đang vì đại cuộc võ lâm!
Cầm Phong gật đầu:
– Họa từ Lỗ Trung, chưa phải chỉ có Thần Bí cung mà thôi. Nếu lại hạ đoán không lầm, sẽ đến lượt Bạch Liên giáo nhập cuộc!
Lão kinh tâm:
– Bạch Liên giáo Tây Vực?
Chàng thừa nhận:
– Đúng vậy! Vì Lỗ Trung tuy là phản đồ Bạch Liên giáo nhưng tín vật tổ truyền, Tu La Tiểu Hoàn Kiếm lại đang do lão ma cất giữ! Việc thao túng Bạch Liên giáo chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Lão sợ thật sự:
– Ma tăng Tây Vực. Vậy là thảm hoa ba trăm năm trước lại tái diễn.
Cầm Phong kình nghi:
– Thảm họa ba trăm năm trước?
Lão thở dài:
– Đó là thời điểm võ lâm Trung Nguyên suýt bị diệt vong nếu không có Uy Phong thượng tăng xuất hiện giải nguy!
Cầm Phong chợt lắc đầu:
– Điều đó sẽ không tái diễn đâu! Vả lại, Lỗ Trung dẫu sao cũng là phản đồ! Tại hạ hy vọng Bạch Liên giáo dù bị thao túng vẫn cố ngăn không cho Lỗ Trung thực hiện ý đồ, đẩy cả hai phía đến bên bờ vực thẳm!
– Cẩn tắc vô ưu, nếu chuyện đó xảy ra thì sao?
Cầm Phong đáp nhẹ:
– Tại hạ sẽ có cách!
– Cách gì?
Chàng chợt nhìn Bang chủ Cái bang:
– Việc tại hạ hỗ trợ Ẩn Nhẫn môn, Bang chủ nghĩ sao?
Biết là có chuyện hệ trọng, lão đáp một cách dè dặt:
– Ngoại trừ chuyện của Diệt Tình ra, những gì còn lại ta đều tán đồng!
Chàng phì cười:
– Tại hạ đã nói là tạm gác lại, Bang chủ há lẽ không tin?
Lão tỏ ra nhẹ nhõm:
– Vậy thì hay lắm. Chuyện đối phó với Thần Bí cung, ta thú thật đành phải kỳ vọng vào ngươi!
Rồi vì có ẩn ý riêng, lão nói thêm:
– Từ khi hiểu rõ thái độ của ngươi, nhất là hành vi tra xét minh bạch giữa ân và thù, không lẫn lộn, không vơ đũa cả nắm, ta có cảm nhận ngươi chính là Cầm Hải độ nào tái thế! Ta nói ra điều này, hy vọng ngươi càng phải biết tự kiềm chế, đừng để vong linh phụ thân ngươi phải hổ thẹn dưới cửu tuyền!
Chàng bảo:
– Tại hạ cũng muốn minh định một điều. Tại hạ không hề nhắm đến cương vị Minh chủ...
Lão ngắt lời:
– Dù có cũng không sao! Vì ngươi thật xứng đáng!
Chàng xua tay:
– Bang chủ hãy nghe đã! Tại hạ không độ lượng như gia phụ, càng không vị tha như gia phụ! Việc tại hạ cố tình dẫn dụ Bang chủ đến đây thật sự có ý đồ, một ý đồ hoàn toàn vị kỷ.
Lão có ý cảnh giác:
– Ý đồ thế nào?
Chàng đáp:
– Đối với Thần Bí cung, Cầm Phong là người đã chết!
Thấy lão định hỏi, chàng xua tay:
– Tại sao Cầm Phong chết ư? Tại hạ sẽ giải thích sau! Còn bây giờ, tại hạ tiếp, tại hạ buộc phải dùng một thân phận khác! Đó là lý do tại hạ muốn gặp riêng Bang chủ.
– Ngươi định cải dạng làm đệ tử của bổn Bang?
– Hơn thế nữa! Tại hạ muốn hóa thân thành Bang chủ?
– Giả mạo ta?
Chàng giải thích:
– Đúng vậy! Tại hạ sẽ thay Bang chủ điều động Ẩn Nhẫn môn, sẽ thuận tiện hơn cho việc dò xét Diệt Tình, và càng dễ hơn trong việc thuyết phục Bang chủ Tỏa Long bang!
Lão phân vân:
– Nếu ngươi thực hiện đủ từng ấy việc, phần tiện nghi dĩ nhiên thuộc về ta! Vậy ngươi được lợi điều gì? Có hay không có?
– Có! Vì kỳ thực, tại hạ cũng như mọi người, cũng có điểm yếu! Và nếu Thần Bí cung phát hiện, đánh vào điểm yếu đó, tại hạ ắt phải thúc thủ!
– Nhược điểm gì?
– Thứ nhất, nếu tin Cầm Phong còn tại thế được lan ra, Thần Bí cung sẽ lập tức vây hãm, dốc toàn lực vào việc thu phục các phái, hủy diệt Ẩn Nhẫn môn. Đến lúc đó, mãnh hổ nan địch quần hồ, tại hạ càng gặp khó khăn nếu phải đối đầu với Thần Bí cung mà không gây phương hại cho Thất phái!
Lão thừa nhận:
– Đây là nhược điểm thường gặp phải đối với kẻ luôn biết vị tha, luôn biết quan tâm đến đồng bào giang hồ. Không vị kỷ như ngươi vừa thừa nhận!
Chàng cười gượng:
– Chưa hết đâu! Khác với gia phụ, tại hạ hiện có hai bóng hình.
– Nữ nhân ư? Sao?
Chàng có một thoáng đắn đo:
– Tuy tại hạ bố trí, dặn dò phải luôn cẩn trọng, đừng để Thần Bí cung phác giác bắt giữ, nhưng tại hạ sẽ yên tâm hơn nếu...
– Ngươi muốn ta thay ngươi chăm sóc bảo vệ bọn tiểu liễu đầu đó?
Qua khẩu ngữ có phần mai mỉa của lão, Cầm Phong chợt bảo:
– Một trong hai tiểu liễu đầu như Bang chủ vừa nói đó sẽ là người duy nhất giúp chúng la triệt thoái Bạch Liên giáo nếu họ thật sự tiến nhập Trung Nguyên?
Lão nghi ngờ:
– Có chuyện đó ư? Nếu ả có bản lãnh như vậy...
Chàng ngắt lời:
– Chuyện này không liên quan gì đến bản lãnh! Thế này vậy, ngoài những gì tại hạ sẽ thực hiện nhân danh Bang chủ và đem lại mọi tiện nghi cho chính Bang chủ, tại hạ sẽ cho Bang chủ biết Tạ Phương Yến vì sao có thể triệt thoái Bạch Liên giáo.
Phải ngẫm nghĩ một lúc thật lâu Bang chủ Cái bang mới đáp ứng:
– Dù sao, mục đích tối hậu vẫn là tiêu diệt Thần Bí cung, được ta chấp thuận!
Chàng thở ra nhẹ nhõm và nghiêng đầu thì thầm vào tai lão!
Tiếp theo sau mọi việc diễn ra dễ dàng hơn! Cả hai cứ thầm thầm thì thì trao đổi những điều gì đó rất bí ẩn.
Mãi đến khi màn đêm đã buông xuống dày đặc cả hai mới chia tay nhau, mỗi người một phần hành như đã bàn...