Một bên che diện mạo bằng túi vải đen trùm kín đầu, để lộ ra từ hai lỗ thủng là những ánh mắt tuy tuyệt vọng nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm! Những nhân vật này có sắc phục. Và trang phục không đồng nhất!
Bên còn lại với nhân số tuy ít hơn đôi ba người nhưng vì đang thắng thế nên họ mặc tình tả xung hữu đột khiến những y phục tuyền đen của họ khi xuyên qua xuyên lại cứ nhứ bóng đáng tử thần lúc nào cũng chực chờ sẵn để tiễn đưa kẻ yếu kém hơn về tận Quỷ Môn Quan!
Đủ rồi, nhân vật có gương mặt sạm đen đang ẩn nấp chợt nghĩ như thế?
Và y đứng lên, ung dung xuất hiện, miệng phát ra âm thanh trầm hùng.
– Nhất Quân Nhất Kiếm Tứ Tuyệt Chưởng! Thất phái Thất sát Nhị đại bang!
Bọn hung nhân áo đen đều loang mắt nhìn! Và khi thấy nhân vật đang cố tình lộ diện chỉ là một tiểu tử vô danh, niên kỷ chỉ ngoài đôi mươi là cùng, bọn hung nhân đều cười rộ! Cũng lúc đó, trong bọn hung nhân Hắc y liền có một nhân vật lao ra!
Hắc y nhân vừa lao đến tiểu tử vô danh vừa cười sằng sặc:
– Ngươi hủ lậu thế sao, tiểu tử? Nhất Quân đâu còn! Ngươi phải đổi là Nhất cung mới đúng! Ha... Ha...
Tiểu tử vô danh bỗng chớp mắt vài lượt:
– Nhất cung nào? Nếu có, tại hạ chí biết có một cung mà thôi!
Hắc y nhân tưởng gã không biết thật nên quát:
– Đã không biết đến Thần Bí cung, tiểu tử ngươi còn vác mặt bôn tẩu giang hồ làm gì? Cút!
Tiểu tử nọ trợn mắt:
– Cút? Các hạ bảo ai? Hay các hạ nghĩ một Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh như tại hạ là người dễ bắt nạt nên bảo ta cút?
Đang định phác tác, câu nói của tiểu tử vô danh làm cho Hắc y nhân bật cười:
– Nói sao? Ngươi là Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh. Đâu nào, ngươi thử nhiếp hồn Đại lão gia ngươi xem! Ha... Ha...
Tràng cười của Hắc y nhân chí ít cũng. làm cho đồng bọn đôi ba người phải phá lên cười phụ họa:
– Này, Trương huynh! Không khéo Trương huynh bị tiểu tử nhiếp hồn thật đó? Ha... Ha...
– Nếu có bị tiểu tử nhiếp hồn, Trương huynh nhớ dặn tiểu tử nhiếp luôn hồn Lý mỗ! Chẳng phải Trương huynh và Lý mỗ đi đâu cũng có đủ đôi sao? Ha... Ha...
Gã Hắc y nhân họ Trương nghe đông bọn cười và nói như thế, gã càng cười to hơn, cười đến híp cả hai mắt.
Hai mắt vừa híp lại, gã đâu biết đó là lúc Nhiếp Hồn lệnh được tiểu tử vô danh nọ phát ra. Gã chỉ có cảm nhận ở huyệt Hậu Lộ của gã vừa có một vật nhọn chạm vào!
Gã mở mắt!
Đúng là có một vật nhọn đang hiện hữu trên huyệt Hầu Lộ của gã thật!
Hoảng vía gã ngưng cười!
Thanh âm trầm trầm của tiểu tử vô danh liền cất lên:
– Sao không cười nữa?
Gã Hắc y nhân lắp bắp, chân bước lùi:
– Ngươi... Ngươi...
Vô phúc cho gã, chân gã dù bước lùi nhưng thủy chung vẫn bị đầu nhọn của thanh kiếm dính sát vào da. Đã thế, gã còn nghe tiểu tử vô danh bảo:
– Hãy đổi lại cách xưng hô nào. Gọi đi! Gọi tại hạ như thế nào, hử?
Có cảm nhận lúc lên tiếng là lúc tiểu tử vô danh để lộ sơ hở, gã Hắc y nhân chợt hất tay:
– Đổi này!
Vù...
Mắt của tiểu tử vụt ánh lên tia nhìn giễu cợt. Và kiếm của tiểu tử cũng vụt lóe lên.
Véo...
Và Phập!
Gã Hắc y nhân đau đớn nhìn cánh tay gã vừa bất ngờ hất lên giờ đang co giật ở dưới nền đất.
Đau thì đau nhưng gã không thể nào phát lên tiếng kêu đau.
Vì đầu nhọn của thanh kiến lúc này dù đã nhuộm huyết của gã nhưng lại được tiểu tử vô danh đặt ngay vào miệng gã! Và miệng gã dù đang há rộng nhưng vì có mùi kiếm trám vào nên gã đâu dám phát thanh tiếng kêu.
Ánh mắt của tiểu tử đang bắn ra toàn sát khí:
– Ngươi có miệng cũng như không có. Hay ngươi vẫn chưa biết phải gọi bổn Lệnh chủ như thế nào?
Lần này, gã Hắc y nhân thật ngoan ngoãn. Từ tận trong sâu cuống họng gã lập tức phát ra những âm tiết ky quặc:
– Iết... iết!
Tiểu từ vô danh vờ ngãng tai:
– Ngươi nói biết?
Gã Hắc y nhân gắng sức kêu nhiều hơn:
– Iết... Iết...
Kêu thì kiêu nhưng mắt gã chợt lóe lên những tia nhìn đầy hy vọng!
Tiểu tử vô danh lúc này mới gật đầu:
– Vậy là biết! Được! Thử gọi ta nghe nào!
Và tiểu tử thu kiếm về!
Nhưng thanh kiếm không chỉ thu về rồi thôi. Chính tiểu tử vô danh đột nhiên thọc mạnh cả thanh kiếm về phía hậu thật là nhanh.
Và, Phật! Oa!
Hai tiếng kêu đồng lúc vang lên, cũng là lúc tiểu tử vô danh thu ngược kiếm về, nhẹ nhàng đặt trở lại huyệt Hầu Lộ của gã Hắc y nhân họ Trương:
– Sao ngươi chưa gọi?
Hai mắt gã Hắc y nhân vụt lạc thần! Gã phải lên tiếng phải gọi:
– Lệnh chủ... Nhiếp Hồn lệnh chủ!
Tiểu tử vô danh khe khẽ đẩy thanh kiếm về phía trước một ít:
– Gọi to lên! Càng to càng tốt!
Gã phải gọi:
– Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh! Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh!
Cảnh tượng diễn ra đương nhiên gây kinh động cho tất cả mọi người đương diện! Tất cả cùng ngưng trận chiến! Và vô tình, họ lùi lại, đứng thành hai nhóm ở hai phía.
Thân chủ của Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh quả là kinh nhân khiếp quỷ. Chỉ thoáng mắt, không cần nhìn phía sau, không cần biết kẻ vừa ngấm ngầm ra chiêu như thế nào, với một chiêu kiếm bất ngờ tung nhanh về phía hậu, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh đã thản nhiên thu hồn kẻ tập kích! Thân chủ này làm bao người đương diện phải kinh động.
Nhận ra động tĩnh của mọi người, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh, một tiểu tử thật sự vô danh chợt hắng giọng:
– Còn ai bất phục bổn Lệnh chủ?
Nhóm Hắc y nhân gồm tám nhân vật không kể gã họ Trương vẫn đang bị thanh kiếm của Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh uy hiếp, chợt rục rịch xôn xao. Tuy nhiên, vẫn chưa một ai lên tiếng.
Nhóm còn lại không hiểu vì sao cứ đứng lặng yên, hoàn toàn bất động. Có thể họ đang ngấm ngầm điều hòa chân lực sau một lúc giao đấu trong tình thế tuyệt vọng!
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh bỗng gọi:
– Vị họ Lý đâu! Nếu bổn Lệnh chủ nhớ không lầm, các hạ vừa bảo Trương - Lý đi đâu cũng có đôi, lại còn dặn bổn Lệnh chủ đừng quên phần các hạ. Giờ thì sao rồi?
Bọn Hắc y nhân nhìn nhau!
Sau đó, tất cả cùng chớp động, cứ như họ vừa được ai đó ngấm ngầm hạ lệnh, hoặc giả họ tự cảm nhận thế.
Bọn Hắc y nhân chớp động vụt tản khai. Ba tên lao về Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh, năm tên còn lại hùng hổ lăn xả vào nhóm đối phương!
Tất cả hùa nhau hô hoán, gầm thét và quát nạt:
– Tiểu tử đừng quá ngông cuồng! Bổn cung chưa có tiền lệ để kẻ nào dám dối đầu bổn cung được sống sót!
– Không cần phải phí lời. Hãy lấy mạng tiểu tử, báo thù cho Đặng hương chủ.
– Giết! Giết ngay tiểu tử!
Ở phía bên kia thì chúng la:
– Ẩn Nhẫn môn đã đến hồi cáo chung! Hãy mau mau nộp mạng!
– Nghịch ngã giả vong! Ẩn Nhẫn môn dám kháng lệnh bổn cung, đã có mệnh lệnh, c...h...ế...t...
– Ha... Ha... Giết!
Chờ ba gã Hắc y nhân lao đến đủ gần, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh vụt đanh giọng nạt to một câu thật ngắn gọn:
– Muốn chết?
Và thanh kiếm của Lệnh chủ liền lóe lên.
Véo...
Đồng thời với thanh kiếm chợt chớp lóe, một bựng huyết đỏ cũng bật tung lên, tạo khí thế khác thường cho chiêu kiếm!
Nhìn lại, thân hình của gã họ Trương bỗng gục xuống, bàn tay tả còn lại của gã không hiểu sao lúc này cứ nắm chặt. Và khi bựng huyết đỏ xuất hiện, chính là máu huyết của gã họ Trương bị thanh kiếm của Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh xé toang ngũ tạng, thì máu huyết đó khi thấm vào lòng bàn tay tả đang nắm chặt của gã, từ từ lòng bàn tay liền nghi ngút xuất hiện một làn khói lam mờ mờ! Khói lam lan tỏa bắt đầu thấm nhập vào thi thể vẫn còn ấm nóng của gã họ Trương! Và hiện trạng kỳ quái liền xuất hiện! Đầu tiên là cánh tay tả của gã cứ xạm đen dần, sau đó lan khắp thi thể gã! Trong nháy mắt sau đó, cũng lan nhanh như vậy, từng mẩu thịt trên tay của gã chợt chảy ra, ly khai khỏi cánh tay, kế đó là những mẩu thịt trên khắp người của gã cũng nhanh chóng rã rời!
Diễn biến xảy ra rất nhanh, đến nỗi ba gã Hắc y nhân đang đà lao tới chợt như chạm phải bức tường thành vô hình đều dừng cả lại. Ba đôi mắt cứ kinh hãi xạ nhìn thi thể gã họ Trương giờ chỉ còn là bộ cốt trắng phau! Một bộ cốt thiếu mất cánh tay nữa, chính là bộ cốt trước đó đã mang hình hài dáng dấp của gã họ Trương!
Cả ba gã Hắc y nhân ngay sau đó chợt thảng thốt kêu không thành tiếng:
– Tuyệt Mệnh sa??!
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh lập tức thừa nhận:
– Không sai! Kẻ nào định dùng Tuyệt Mệnh sa ám hại bổn Lệnh chủ, kẻ đó phải chuốc hậu quả tương tự. Bây giờ đến lượt bọn ngươi. Gọi đi! Gọi to lên nào! Biết phải gọi bổn Lệnh chủ như thế nào rồi chứ?
Ba gã đưa mắt nhìn nhau và cùng lẳng lặng gật đầu với nhau.
Sau đó, cả ba cùng chớp động, như lúc nãy đã chớp động, giờ thì tiếp tục để bù lại một vài sát na vừa gián đoạn..
– Gọi nè!
– Bổn cung càng thêm lý do để giết ngươi!
– Đỡ! Đỡ!
Vù...
Ào...
Một tiếng nạt đanh gọn nữa được Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh phát ra:
– Muốn chết?
Véo...
Phập! Phập! Phập!
Oa! Oa! Oa!
Chỉ một lần bật lóe của thanh kiếm chỉ vỏn vẹn một chiêu kiếm mà thôi, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh vậy là vừa thu phách nhiếp hồn luôn cả ba gã Hắc y nhân!
– Hảo Kiếm pháp! Tiểu tử ngươi đã đến lúc cung xưng rõ lai lịch sư thừa rồi đó! Ha... Ha...
Vút! Vút!
Hai nhân vật cũng vận Hắc y và che kín diện mạo chợt xuất hiện!
Và khi xuất hiện, cả hai cũng phân khai, một người dừng chân ngay trước mặt Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh, người còn lại thì xông bừa vào trận loạn chiến đang diễn ra ở cách đó không xa, giữa năm gã Hắc y nhân và mười một nhân vật được gọi chung là Ẩn Nhẫn môn!
Nhân vật đó vừa xông đến vừa cười sằng sặc:
– Ẩn Nhẫn môn quả biết cách dùng người! Có đủ cả đệ tử Thất đại phái cùng hiện diện liên thủ. Bình sinh bản nhân rất thích nhuộm máu Thất đại phái! Hãy nạp mạng đi thôi. Ha... Ha...
Và hàng loạt nhiều chưởng kình đầy uy lực được nhân vật này bật tung ra, loạn đả đánh vào những nhân vật Ẩn Nhẫn môn.
Vù...
Ào...
Đến lúc này Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh mới có phản ứng, đáp lại sự xuất hiện của hai nhân vật Hắc y mới đến!
Y bật người lao đi.
Vút!
Hắc y nhân đang đứng đối diện y vụt cười khan:
– Ngươi chưa cung xưng lai lịch, cũng không tự lo cho bản thân, vội gì lo lắng chiếu cố cho ai khác. Đứng lại nào.
Viu...
Một tia chỉ kình được Hắc y nhân bắn loạn xạ, cuộn xoáy lao đuổi theo Lệnh chủ Nhiếp Hồn.
Bằng một động tác vừa chuẩn xác vừa tỏ dấu hiệu là đã dự liệu sẵn hành vi đối phó này của Hắc y nhân, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh vụt ném ngược thanh kiếm về phía sau, ném đúng vào ngọn kình đang cuộn đến.
Vù...
Và cứ thế Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh vẫn ung dung lao đến đón đầu nhân vật hắc y đang bộc lộ dã tính qua hàng loạt chưởng kình với ý đồ tàn sát!
Đúng lúc này, ở phía sau Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh, thanh kiếm vừa ném ra đã bị chỉ kình chấn vào.
Coong! Rắc!
Thanh âm cho thấy thanh kiếm đã bị chỉ kình chấn gãy!
Thế nhưng, chủ nhân của tia chỉ kình bỗng buột miệng kêu lên:
– Úy! Thủ pháp điêu luyện này dường như bổn Tổng đường chủ đã từng thấy qua! Tiểu tử ngươi là...
Đó là lúc Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh chợt quát lên khi đã tiến gần nhân vật Hắc y nọ:
– Tứ Sát! Bổn Lệnh chủ có chuyện cần hỏi lão đây! Dừng tay nào!
Và Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh liền xạ kình.
Bị gọi là Tứ Sát, lại phát hiện có chưởng kình ập đến trong khoảng cách quá gần. Nhân vật Hắc y nọ chợt khựng người, sau đó lẹ làng bật tung người lao ngược ra ngoài.
Vút!
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh cũng lao theo và đương nhiên phải thu hồi chiêu chưởng vừa phát ra để chỉ bức nhân vật Hắc y kia ly khai trận chiến như ý muốn.
Biết đang bị bám đuổi, nhân vật được gọi là Tứ Sát chờ lao đến khoảng trống liền dừng lại, quay lại đối diện với kẻ đang bám theo:
– Tiểu tử ngươi sao lại biết ta là một trong Thất sát?
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh tuy cũng dừng lại nhưng không cần lên tiếng đáp.
Vì đã có người đáp thay. Đó là nhân vật Hắc y vừa tự xưng là Tổng đường chủ.
Nhân vật Tổng đường chủ không hiểu động thân từ lúc nào giờ bỗng xuất hiện ngay phía sau lưng Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh!
Tổng đường chủ lên tiếng:
– Không cần phải hỏi đâu, Lưu huynh. Y không ngoài ai khác ngoài kẻ đã từng cải dạng thành nhiều diện mạo! Và nếu bổn Tổng đường chủ đoán không lầm, y chính là Cầm Phong, kẻ mà Cung chủ cho rằng đã chết.
Lão Tứ Sát chợt bật lùi:
– Cầm Phong! Công phu Uy Phong thượng thừa...
Từ phía sau Tổng đường chủ bật tiếng cười lạnh:
– Tứ huynh vội gì kinh hãi, mất hết nhuệ khí? Đó chỉ là kế trá ngụy của y thôi? Ba trăm năm rồi nào có ai luyện được công phu thượng thừa do Uy Phong thượng tăng lưu lại? Hãy bình tâm, hãy mau ra tay tế độ cho tiểu tử! Đó cũng là cách cho Tứ huynh thay Thất sát đoái công chuộc tội vì đã để Chí Nhân chạy thoát!
Vẫn nhẫn nại chờ lão Tổng đường chủ nói dứt lời, đến lúc này Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh mới ung dung lên tiếng:
– Nhị vị sắp xếp đủ chưa? Nếu đủ rồi thì hãy mau tự vệ? Bổn Lệnh chủ phải động thủ đây!
Đứng trước mặt, lão Tứ Sát bật gầm:
– Ngươi đúng là Cầm Phong! Đỡ!
Vù...
Không nghe ở phía sau có tiếng phát kình, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh lạnh giọng:
– Tổng đường chủ vẫn chưa xuất lực ư? Được thôi. Lão càng có điều kiện chiêm ngưỡng tuyệt kỹ của bổn Lệnh chủ!
Và nhanh chóng đổi giọng, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh vừa quật một kình thật nhanh vào Tứ Sát vừa quát:
– Đã có lệnh Nhiếp Hồn! Tứ Sát! C...h...ế...t...
Vù...
Bùng...!
Một kết quả thật bất ngờ, sau tiếng chạm kình duy nhất vừa vang lên, nhân vật Hắc y gọi là Tứ Sát lập tức bật cả hai chân về phía hậu làm cho nửa thân trên phải ngã ập về phía trước, tạo cho thân hình lão Tứ Sát có vị thế nằm ngang, lơ lửng trên không!
Và cứ thế, vẫn nằm ngang bằng như vậy, toàn thân lão Tứ Sát nặng nề gieo xuống đất.
Phịch!
Lão hoàn toàn bất động, không một lần giãy giụa, không một tiếng kêu, dù là tiếng kêu đau, tiếng kêu uất hận hay tiếng của lời trăn trối! Cái chết đến với lão Tứ Sát quá nhanh!
Cũng nhanh như vậy Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh quay phắt về phía sau, kịp đối diện với ngón tay vừa nhân vật Tổng đường chủ đưa ra.
Nhờ đó, trước khi Tổng đường chủ nhả kình để tạo thành một tia chi lực thế nào cũng xuất phát. Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh vụt lên tiếng:
– Dùng Càn Khôn chỉ pháp là hành vi không khôn ngoan chút nào. Nếu không mau mau vận dụng tuyệt kỹ của lão, chớ trách bổn Lệnh chủ sao không nói trước.
Tổng đường chủ khựng người:
– Ngươi muốn ám chỉ điều gì?
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh khẽ chớp nhẹ bờ mi:
– Trung Nguyên Nhất Kiếm! Lão chớ mong che giấu thân phận thật đối với bổn Lệnh chủ! Đây là cơ hội cuối cùng cho lão, bổn Lệnh chủ muốn lĩnh giáo kiếm pháp tuyệt truyền của lão?
Choang!
Nhanh đến không ngờ, Tổng đường chủ sau một động tác hầu như mơ hồ bỗng có một ngón nhuyễn kiếm cầm trên tay:
– Nhận ra được lão phu, nói đi, ngươi thật sự là Cầm Phong hay là ai khác?
Mắt lóe hung quang, tiểu tử vô danh trầm giọng, nói đều đều:
– Lão chưa biết ta là Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh sao? Động thủ đi!
Mục quang của Tổng đường chủ vụt sáng quắc:
– Ngươi muốn làm oan hồn võ danh? Được! Lão phu sẽ thành toàn cho ngươi! Nạp mạng!
Viu...
Nhuyễn kiếm rung động và từ đó phát ra tia kiếm quang chớp ngời.
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh lắc nhẹ bờ vai.
Vút!
Vậy là Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh ung dung thoát khỏi chiêu kiếm lăng lệ của lão Tổng đường chủ!
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh cười lạnh:
– Quả nhiên không hổ danh Trung Nguyên Nhất Kiếm! Lại còn thêm lợi hại nhờ khẩu quyết Uy Phong? Lão thật xứng danh là Tổng đường chủ Nội Ngoại bát đường Thần Bí cung!
Thanh nhuyễn kiếm trên tay lão Tổng đường chủ lại chớp động:
– Chớ nhiều lời! Đỡ!
Viu...
Vẫn cung cách như cũ, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh lại thản nhiên lẩn tránh chiêu kiếm đầy uy lực của đối phương.
Vút!
Lão Tổng đường chủ nghi hoặc thu kiếm về trước ngực:
– Thân pháp của ngươi.
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh cả cười:
– Lão nhận ra rồi ư? Cũng hay! Để lão khỏi nói bổn Lệnh chủ chưa đủ am hiểu di học Uy Phong. Giờ thì đến lượt bổn Lệnh chủ! Đỡ!
Búng nhẹ ngón tay trỏ, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh phát ra tia chỉ kình mông manh như tơ.
Viu...
Tổng đường chủ định phát kiếm chiêu, bỗng tìm cách lùi lại:
– Kiếm khí? Thảo nào lúc mới rồi ngươi cứ ngang nhiên ném bỏ thanh kiếm đi! Hóa ra ngươi đã đạt mức thượng thừa của kiếm đạo. Có hay không có kiếm, đối với ngươi nào có cần thiết
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh vẫn đều động cho tia chỉ kình dịch chuyển, bám theo từng bước, di chuyển của lão Tổng đường chủ.
Viu...
Viu...
Tổng đường chủ nói không sai, để có thể vận dụng và điều động một tia chỉ kình mỏng mảnh di chuyển theo ý muốn, quả nhiên Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh đã đạt bản lãnh biến tia chỉ kình thành kiếm khí. Và đó là mức thượng thừa trong kiếm đạo, chỉ có ai đạt được nội công quyệt phàm mới có thể vận dụng được!
Cảm nhận gặp phải đại cường địch, Tổng đường chủ không lùi không tránh nữa! Lão phản thủ hoàn công, vung loạn nhuyễn kiếm:
– Ngươi khoan vội tự phụ! Xem đây!
Véo...
Véo...
Kiếm khí và kiếm quang chạm nhau.
Choang! Choang! Choang!
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh thu kiếm khí về, miệng gầm vang:
– Tiếp chưởng!
Vù... Vù...
Tổng đường chủ càng vung nhanh nhuyễn kiếm, phát chiêu thần tốc:
– Chân lực bất túc, tiểu tử ngươi, vậy là còn khiếm khuyết về phương diện nội lực! Mau nạp mạng cho lão phu!
Véo...
Véo...
Lần này kiếm kình và chưởng phong chạm nhau, phát ra hàng loạt tiếng chấn động long trời lở đất.
Ầm! Ầm!...
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh nhân tiếng chấn kình, lao thẳng vào đối phương:
– Uy Phong đệ tam chiêu! Đỡ!
Vù...
Tổng đường chủ hất mạnh kiếm chiêu:
– Tiếp kiếm!
Véo...
Ầm! Ầm!
– Uy Phong đệ nhất chiêu!
Vù...
Tổng đường chủ lại phát kiếm kình:
– Xem kiếm!
Véo...
Ầm! Ầm!
Đột nhiên Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh bật tung lên cao.
Và từ trên cao Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh xạ xuống một tia kình lợi hại:
– Buông kiếm!
Viu...
Tổng đường chừ ngước mặt nhìn lẽn và bất ngờ vẫy xạ tả kình:
– Đỡ!
Ầm!
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh đảo người, nương theo chân kìnhhạ thân qua một bên, xạ mắt nhìn đối thủ:
– Quỷ Ấn Tu La công? Vậy là rõ, lão chính là tâm phúc của lão ma Lỗ Trung! Đó chính là điều ta cần biết và đã biết. Bây giờ thì... nạp mạng!
Vù...
Một vầng cương kình to như núi Thái mạnh như triều cường liền được Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh quật bủa vào đối phương.
Tổng đường chủ có phần thảng thốt:
– Là Uy Phong công phu! Ngươi đã luyện đủ thập thành công phu Uy Phong! Xem chiêu!
Vù...
Ầm! Ầm!
Lần này công Quỷ Ấn Tu La công của lão Tổng đường chủ phải chịu thế kém. Lão bị hất lùi.
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh lướt đến:
– Hãy hiển lộ chân dung nào!
Vút!
Viu...
Bằng một chỉ pháp vừa thần tốc vừa chuẩn xác, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh nhân lúc đối phương còn ngỡ ngàng đã bất ngờ hất tay buông vuông lụa che mặt của đối phương.
Soạt!
Đối phương phải lộ diện, là một lão nhân có niên kỷ ngoại lục tuần!
Bị lộ diện hoàn toàn ngoài ý muốn, lão nhân nghiến răng phẫn hận:
– Tiểu tử phải chết. Đỡ! Đỡ!
Hữu kiếm tả kình, lão nhẫn hùng hổ vừa lao vào vừa tấn công dồn đập.
Ào...
Véo...
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh cũng nghiến răng rít lên:
– Quả nhiên là lão! Trung Nguyên gì lão? Nhất Kiếm gì lão? Lão chỉ là hạng ngụy nhân quân tử thối tha, bỉ ổi và đê tiện. Xem đây!
Bằng một động tác mơ hồ, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh không hiểu đã cất giấu thanh kiếm thứ hai ở đâu, giờ bỗng nhiên thanh kiếm đó xuất hiện và thần tốc chọc thẳng vào vầng kiếm quang của lão Trung Nguyên Nhất Kiếm.
Véo...
Chưa có chiêu kiếm nào thăn tốc và đầy uy lực như chiêu kiếm này, lão Tổng đường chủ tuy không nới thành lời nhưng vẫn phải ngấm ngầm nghĩ như vậy!
Bởi, ngay khi chiêu kiếm đó xuất hiện, chẳng những kiếm chiêu được lão Tổng đường chủ phát ra trước phải lập tức dừng lại mà đến ngọn chưởng kình được lão phát ra nửa vời cũng phải đột nhiên thoát lực và tự biến mất!
Có diễn biến này đó là vì hiện tại đầu mũi kiếm của Lệnh chủ Nhiếp Hồn.Lệnh đang ghìm ngay vào Mi Tâm huyệt của lão Tổng đường chủ!
Mi Tâm huyệt bị uy hiếp có nghĩa là sinh mạng cũng bị uy hiếp.
Trước sự thể này, lão Trung Nguyên Nhất Kiếm tuy không hề nghe đối phương ra lệnh dừng tay nhưng vẫn phải tự hiểu, nếu lão không dừng tay, nếu lão vẫn tiếp tục chưởng công và kiếm chiêu thì ngay lập tức thanh kiếm của Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh sẽ xuyên thủng Mi Tâm huyệt của lão, mạng lão sẽ dứt!
Lão không thể không dừng.
Thấy vày Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh cười lạt:
– Ngoan ngoãn thế là tốt! Giờ thì... xin đắc tội!
Cùng với lời nói, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh lẹ làng dùng tả thủ phát xạ một tia chỉ lực, cách không điểm huyệt lão.
Lão rùng mình, bật kêu:
– Võ công của ta...
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh chợt gắt:
– Đã đối mặt với Lệnh Nhiếp Hồn, lão có hay không có võ công cũng vậy thôi! Hừ!
Thu kiếm về, Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh chợt nhìn quanh và quát:
– Dừng tay!
Năm gã Hắc y đang giao đấu bất phân thắng bại với những nhân vật Ẩn Nhẫn môn lập tức dừng tay! Bọn chúng như chỉ chờ tiếng quát tương tự vang lên thôi!
Tuy nhiên, khi đã dừng tay, khi thấy hai nhân vật Hắc y vừa xuất hiện, bây giờ thì một bị chết một bị khống chế, cả năm gã Hắc y cùng hốt hoảng gào lên:
– Nguy tai! Từ đường chủ đã chết!
– Tổng đường chủ sao lại...
– Chạy! Chạy mau!
– Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh! Mau mau chạy khỏi Nhiếp Hồn lệnh!
Chúng bỏ chạy!
Những nhân vật Ẩn Nhẫn môn cũng nhìn nhìn thấy tình thế đang diễn ra, họ cùng phấn khích, cùng quát và định cùng nhau truy sát lão Hắc y nhân:
– Chớ để bọn ác nhân tháo chạy!
– Đuổi theo! Mau!
...
Nhưng Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh lại quát:
– Hãy lưu lại nào! Chưa có lệnh của bổn Lệnh chủ ai đuổi theo bọn chúng tất phải mất mạng, hừ!
Những nhân vật Ẩn Nhẫn môn dừng lại, tưởng như vừa nghe lầm:
– Lời của thiếu hiệp dành cho ai?
Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh hất hàm:
– Là chư vị!
Họ kinh ngạc:
– Thật thế sao? Vậy không phải thiếu hiệp đối đầu với Thần Bí cung đó sao?
Gật đầu, Lệnh chủ đáp gọn:
– Không sai!
– Vậy sao thiếu hiệp ngăn bọn ta, không cho bọn ta truy sát chúng?
Gã Lệnh chủ cười lạt:
– Vì bổn Lệnh chủ đâu bảo là không đối đầu với chư vị?
Họ hoang mang:
– Đối đầu với bọn ta? Vậy là ý gì?
Gã Lệnh chủ nâng kiếm lên:
– Dễ hiểu! Mời chư vị hiển lộ chân dung cho! Nhanh lên! Bổn Lệnh chủ không có nhiều thời gian đâu.
Họ hốt hoảng cùng lùi lại:
– Lệnh chủ...
Gã quờ tay nhấc theo lão Trung Nguyên Nhất Kiếm, tiến dần đến chỗ họ:
– Lệnh Nhiếp Hồn chưa phát, chư vị chớ bỏ qua cơ hội. Kẻo lúc bổn Lệnh chủ phát lệnh, chư vị có hối cũng đã muộn rồi!
Họ nhìn nhau, sau đó nhìn gã Lệnh chủ có hành vi quá ư kỳ quái:
– Lệnh chủ xin chớ bức bách như thế, bổn môn có oán thù gì với Lệnh chủ?
– Chư vị thật sự chờ bổn Lệnh chủ phát lệnh. Bản lãnh của chư vị so với lão Tứ Sát và lão Trung Nguyên Nhất Kiếm là thế nào?
Họ phát lộ hung quang:
– Bản lãnh yếu kém là một chuyện, bí vũ nhục đến phải liều chết là chuyện khác. Mong Lệnh chủ chớ quá hiếp người!
Gã bật cười hô hố:
– Hiếp người? Chỉ nhìn qua diện mạo chư vị một ít mà đã hiếp người sao? Chư vị chớ quên câu ngộ biến phải tùng quyền? Hãy cân nhắc và tự lượng sức trước, khi có quyết định rồ dại. Ha... Ha...
Tràng cười của gã Lệnh chủ vang vang, cứ như gã cố ý dồn lực vào lạo thành âm thanh vang động để uy hiếp, để uy thị những nhân vật Ẩn Nhẫn môn!
Quả vậy, bị tràng cười vang dậy, cứ oang oang bên tai, những nhân vật Ẩn Nhẫn môn vừa kinh hãi vừa ngấm ngầm thừa nhận lời của gã Lệnh chủ là quá đúng!
Phải tự lượng sức, phải biết tùng quyền nếu bị ngộ biến, họ nhìn nhau! Và lần này, như ý tưởng hên thông, họ đồng loạt lột bỏ túi vải trùm đầu!
Sau cái nhìn thoáng qua, vị tất đã đủ để nhìn rõ diện mạo từng người, gã Lệnh chủ hất hàm:
– Đủ rồi, chư vị có thể đi! Cáo biệt!
Vút!
Họ hoang mang, có cảm nhận hành vi của gã Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh đúng là kỳ quái, không sao hiểu nổi.
Tuy thế, vẫn toàn mạng là quá hay cho họ, không phải động thủ cũng không phải bị vũ nhục nhiều như đã nghĩ, họ vội vã trùm túi vải lên đầu và hối hả bỏ đi!
Họ đi chưa bao lâu, từ hướng họ vừa bỏ đi bỗng có một bóng nhân ảnh vun vút lao ngược đến!
Không để bóng nhân ảnh đó ngừng lại, từ chỗ ẩn nấp ban đầu gã Lệnh chủ lúc nãy nào có bỏ đi, gã chỉ vờ đi, sau đó quay lại và nấp đúng vào chỗ đầu tiên gã đã nấp. Gã Lệnh chủ chợt phóng mình lao ra và lao luôn về phía Bắc!
Vút!
Bóng nhân ảnh mới đến lập tức đuổi theo:
– Phải ngươi là kẻ vừa tự nhận là Lệnh chủ Nhiếp Hồn lệnh?
Gã Lệnh chủ vẫn chạy, vẫn mang lão Trung Nguyên Nhất Kiếm theo.
Vút!
Bóng nhân ảnh ở phía sau cật lực đuổi nhanh hơn:
– Hãy đứng lại nào! Một Lệnh chủ như ngươi sợ gì phải chạy hử?
Gã Lệnh chủ chạy càng lúc càng nhanh khiến bóng nhân ảnh đuổi phía sau càng thêm khích nộ:
– Được! Ta quyết tỷ thí khinh công với ngươi! Xem đây!
Vút!
Cả hai tăng cước lực, cứ thế bóng hình của cả hai như nhòe đi, có cảm nhận như hai bóng u linh phiêu phưởng...