Ước Nguyện Mùa Xuân (Scandal In Spring)

Chương 18

“Tôi đã từng là người hầu của Hary Waring,” Matthew mở đầu một cách cộc lốc. “Một kẻ nói dối đại tài, cho dù tôi biết anh ta không coi tôi là một con người. Trong mắt anh ta người hầu cũng giống như lũ chó. Tôi tồn tại chỉ vì lợi ích của anh ta. Công việc của tôi là nhận trách nhiệm về mình cho những tội lỗi của anh ta, chịu đựng những hình phạt, sửa chữa những thứ anh ta làm hỏng, mua vui cho những nhu cầu của anh ta. Ngay từ khi còn nhỏ tuổi Hary đã là một kẻ vô tích sự hợm hĩnh, luôn cho rằng mình có thể làm đủ trò phá phách tùy ý mà không hề hấn gì vì tên tuổi của gia đình anh ta-“

“Tôi sẽ không để hắn ta vu khống như thế!” Waring bùng ra giận dữ.

“Ông đã nói xong lượt của mình rồi,” Thomas Bowman quát, “Giờ tôi muốn nghe Swiff nói.”

“Tên hắn ta không phải-“

“Để cậu ấy nói,” Westcliff lên tiếng, chất giọng lạnh lùng của anh đã dập tắt sự náo động đang tăng cao.

Matthew khẽ gật đầu với bá tước thay cho lời cảm ơn. Sự tập trung của anh bị sao lãng khi Daisy chiếm lại chỗ ngồi của nàng ở chiếc ghế gần đó. Nàng dịch thứ đồ gỗ ấy lại gần hơn cho đến khi chân phải của anh gần như bị che khuất bởi những lớp váy của nàng.

“Tôi đã đi cùng Hary đến trường Boston Latin,” Matthew tiếp tục, “và rồi tới Harvard. Tôi ngủ trong phòng của những người hầu dưới tầng hầm. Tôi học những bài ghi chép của bạn học anh ta ở những lớp anh ta vắng mặt, và làm bài tập cho anh ta-“

“Dối trá!” Waring thét lên. “Ngươi, kẻ được dạy dỗ bởi những nữ tu cổ hủ trong trại mồ côi - ngươi đúng là điên khi nghĩ là sẽ có người tin lời của ngươi.”

Matthew nở một nụ cười chế nhạo. “Tôi học từ các tu sĩ còn được nhiều hơn Hary học ở hàng chuỗi gia sư riêng của anh ta. Hary tuyên bố anh ta chẳng cần phải học hành vì đã có sẵn tên tuổi và tiền bạc rồi. Nhưng tôi thì không, và cơ hội duy nhất của tôi là học hỏi càng nhiều càng tốt với niềm hi vọng sẽ leo lên vào một ngày nào đó.”

“Leo đến đâu?” Waring hỏi với vẻ khinh bỉ ra mặt, “Ngươi là một tên hầu – một tên hầu Ai len – ngươi đừng hòng trở thành một quý ông được.”

Một nụ cười nửa miệng lạ lùng lướt qua mặt Daisy. “Nhưng đó chính xác là điều anh ấy đã làm ở New York, thưa ông Waring. Anh ấy đã giành được vị trí cho bản thân mình trong sự nghiệp và trong xã hội – và anh ấy chắc chắn đã trở thành một quý ông.”

“Dưới cái lốt giả mạo,” Waring quật lại. “Hắn là kẻ lừa gạt, cô không thấy sao?”

“Không,” Daisy đáp, nhìn thẳng vào Matthew, đôi mắt nàng long lanh và đen thẫm. “Tôi nhìn thấy một quý ông.”

Matthew muốn quỳ xuống hôn chân nàng. Nhưng thay vì vậy anh dứt ánh mắt ra khỏi nàng và nói tiếp. “Tôi đã làm tất cả để giữ Hary lại Harvard, trong khi anh ta nằng nặc muốn bị trục xuất. Việc rượu chè và cờ bạc và…”

Matthew ngập ngừng khi anh nhắc nhở mình rằng còn có các quý cô ở đây. “…những thứ khác.” Anh nói tiếp, “Trở nên tồi tệ hơn. Những món phí tổn hàng tháng đã vượt xa số tiền trợ cấp của anh ta, và món nợ bài bạc tăng lên quá tầm kiểm soát đến ngay cả Hary cũng bắt đầu lo lắng. Anh ta sợ những phản ứng sẽ nhìn thấy trên mặt cha mình một khi ông ấy biết được mức độ rắc rối của anh ta. Là Hary, anh ta đã tìm ra cách thoát dễ dàng. Nó lí giải cho kì nghỉ ở nhà khi chiếc két bị mất trộm. Ngay lập tức tôi biết rằng Hary đã làm chuyện đó.”

“Đồ dối trá hiểm độc,” Waring phun ra.

“Hary đã công khai buộc tội tôi,” Matthew nói, “còn hơn phải thú nhận mình đã lấy trộm két để trang trải những khoản nợ. Hắn quyết định tôi sẽ phải là vật hi sinh để hắn có thể cứu vãn vỏ bọc của mình. Tất nhiên là gia đình đó tin lời con trai họ hơn tôi.”

“Tội của ngươi đã được minh chứng trước tòa,” Waring cay nghiệt.

“Chẳng có gì được minh chứng hết.” Lửa giận bùng lên trong người Matthew, và anh thở thật sâu khi đấu tranh để kiềm chế lại. Anh cảm thấy bàn tay Daisy tìm đến tay anh, và anh nắm lấy nó. Cái siết tay của anh quá chặt, nhưng dường như anh không thể tiết chế được.

“Phiên tòa xét xử là một trò hề,” Matthew nói. “Nó diễn ra ào ào để những giấy tờ tài liệu không được công bố rộng rãi trong vụ này. Viên luật sư được tòa chỉ định cho tôi thực sự đã ngủ gục trong suốt thời gian đó. Không có một bằng chứng nào cho thấy sự liên hệ giữa tôi và vụ mất cắp. Người hầu một tên bạn học của Hary đã đứng ra quả quyết rằng cậu ta đã nghe lỏm thấy Hary và hai tên bạn đang bày mưu tính kế đổ tội cho tôi, nhưng cậu ấy quá sợ hãi để ra làm chứng.”

Thấy những ngón tay Daisy đang trở nên trắng bệch dưới áp lực của tay anh, Matthew buộc mình nới lỏng ra. Ngón tay cái của anh quét nhẹ lên những đốt ngón tay nàng.

“Tôi đã có một cơ may,” anh nói nhỏ giọng hơn, “khi một phóng viên tờ Daily Advertiser viết một bài báo phơi bày những món nợ bài bạc của Hary trong quá khứ, và tiết lộ rằng cũng những món nợ ấy đã ngẫu nhiên được trang trải sạch sẽ ngay sau vụ trộm. Tác động của bài báo ấy đã dấy lên một làn sóng dư luận phản đối trước sự bôi bác lồ lộ của những vụ kiện cáo.”

“Vậy mà anh vẫn bị kết tội ư?” Lillian tức giận hỏi.

Matthew mỉm cười nhạo báng. “Công lý có lẽ đã mù lòa,” anh nói, “nhưng nó yêu âm thanh của đồng tiền. Gia đình Waring rất giàu có, còn tôi là một người hầu không xu dính túi.”

“Làm thế nào anh trốn thoát được vậy?” Daisy hỏi.

Bóng tối của nụ cười cay đắng vẫn còn vương lại. “Đó là một việc gây ngạc nhiên đối với tôi cũng như mọi người khác. Tôi bị tống lên một chiếc xe tù – nó sẽ lên đường đến nhà tù liên bang trước khi mặt trời mọc. Chiếc xe đã đỗ lại trên một quãng đường vắng vẻ. Đột ngột cửa xe bật mở, và tôi bị lôi ra ngoài bởi sáu người đàn ông. Tôi cho rằng mình sẽ bị hành hình. Nhưng họ bảo họ là những công dân đồng cảm với tôi và biết phân biệt lý lẽ đúng hay sai. Họ trả tự do cho tôi – những người lính gác của nhà tù đã hành động không hề do dự - và tôi được họ tặng một con ngựa. Tôi đến New York, bán con ngựa đi, và bắt đầu một cuộc sống mới.”

“Sao anh lại chọn cái họ Swiff?” Daisy hỏi.

“Bởi lúc đó tôi đã hiểu sức mạnh của một cái tên danh giá. Và Swiff là một gia tộc lớn với rất nhiều chi nhánh, thứ mà tôi nghĩ sẽ khiến cho tôi được dễ dàng chấp nhận mà không bị soi xét quá gắt gao.”

Thomas Bowman lên tiếng liền sau đó, lòng kiêu hãnh của ông bị đe dọa chạm vào chỗ nhạy cảm nhất. “Tại sao cậu lại tìm đến tôi để xin một công việc? Cậu nghĩ tôi là người dễ bị lừa bịp nhất ư?”

Matthew nhìn vào mắt ông, nhớ lại ấn tượng đầu tiên của anh với Thomas Bowman … người đàn ông mạnh mẽ sẵn lòng cho anh một cơ hội, quá tất bật với công việc của mình để đặt những câu hỏi thăm dò. Từng trải, ương ngạnh, không hoàn hảo, chuyên tâm…người đàn ông có ảnh hưởng nhiều nhất đến cuộc sống của Matthew.

“Không bao giờ,” Matthew chân thành nói. “Tôi khâm phục những thành tựu mà ông đạt được. Tôi muốn học hỏi từ ông. Và tôi…” Cổ họng anh nghẹn lại. “…tôi đã coi ông như một ân nhân với niềm kính trọng, và sự yêu mến sâu sắc.”

Gương mặt Bowman đỏ lên với vẻ khuây khỏa, và ông hơi gật đầu, đôi mắt lấp lánh.

Waring có ánh mắt của người vẫn chưa xong việc, sự bình tĩnh của ông ta vỡ tan như thủy tinh rẻ tiền. Ông ta nhìn Matthew trừng trừng với lòng căm ghét run lẩy bẩy. “Ngươi đang cố phá hủy những ký ức về con trai ta bằng những lời dối trá,” ông ta nói. “Ta không cho phép điều đó. Ngươi cho rằng nếu ngươi trốn đến một đất nước xa lạ thì người ta sẽ không-“

“Ký ức của ông?” Matthew ngẩng phắt lên, bàng hoàng. “Hary chết rồi sao?”

“Do ngươi tất cả! Sau phiên tòa ấy là những lời đồn đại, dối trá, nghi ngờ không bao giờ chấm dứt. Bạn bè Hary xa lánh nó. Vết ô nhục trên danh dự ấy – đã phá hủy cuộc đời nó. Nếu ngươi thừa nhận tội lỗi của mình – nếu ngươi chịu ngồi tù đến mãn hạn – thì Hary sẽ vẫn còn ở với ta. Nhưng những nghi ngờ bẩn thỉu của con người cứ ngày một chất cao hơn theo thời gian, và sống trong cái bóng đó khiến cho Hary lao vào rượu chè và sống buông thả.”

“Tất cả những sự việc bề ngoài đã cho thấy,” Lillian mỉa mai, “con trai ông vẫn sống như thế trước cả khi phiên tòa diễn ra đấy chứ.”

Lillian có một tài năng đặc biệt là đẩy người khác đến bờ vực giới hạn. Waring cũng không phải ngoại lệ.

“Hắn ta là tội phạm đã bị kết án!” Waring xông thẳng đến cô. “Sao cô dám tin lời hắn thay vì tôi hả?”

Westcliff lao tới chỗ họ chỉ trong ba sải chân, nhưng Matthew đã di chuyển đứng chắn trước Lillian, che chở cô khỏi cơn phẫn nộ của Waring.

“Mr. Waring,” Daisy nói trong đám hỗn loạn, “Xin hãy tự chủ lại. Chắc chắn ông có thể thấy ông đang làm cho việc kiện tụng của mình không có lợi chút nào với hành vi này.” Sự sáng suốt điềm tĩnh của nàng có vẻ đã xuyên qua cơn giận của ông ta.

Waring trao cho nàng ánh mắt van nài kì cục. “Con trai tôi đã chết. Phaelan là kẻ có tội.”

“Điều đó sẽ không mang con ông trở lại được đâu,” nàng khẽ nói. “Nó sẽ không thay đổi những ký ức về anh ta.”

“Nó sẽ mang cho tôi sự bình yên,” Waring hét lên.

Vẻ mặt Daisy nghiêm nghị, ánh mắt nàng thương hại. “Ông chắc chứ?”

Tất cả họ đều thấy nó chẳng quan trọng gì nữa. Ông ta đã vượt quá sự hiểu biết lí lẽ rồi.

“Tôi đã đợi bao nhiêu năm và đi hàng ngàn dặm đường cho khoảnh khắc này,” Waring nói. “Tôi sẽ không chịu bị từ chối đâu. Ngài đã nhìn thấy những tờ giấy rồi đó, Westcliff. Ngay cả ngài có ở trên luật pháp đi nữa. Những viên cảnh sát đã được lệnh sử dụng vũ lực nếu cần thiết. Ngài sẽ giao hắn cho tôi bây giờ, tối hôm nay.”

“Tôi không nghĩ vậy.” Mắt Westcliff cứng rắn như đá. “Sẽ là điên rồ nếu đi ra ngoài trong một buổi tối như hôm nay. Những cơn bão mùa xuân ở Hamsphire có thể rất dữ dội và không tài nào đoán trước. Ông sẽ ở lại Stony Cross đêm nay trong khi tôi cân nhắc nên làm gì.”

Hai viên cảnh sát trông có vẻ bớt căng thẳng trước gợi ý này, khi chẳng một người có đầu óc nào lại muốn liều mạng lao vào cơn hồng thủy.

“Và tạo cơ hội cho Phaelan tẩu thoát lần nữa ư?” Waring khinh khỉnh hỏi. “Không, ngài sẽ giao hắn cho tôi.”

“Tôi hứa với ông cậu ấy sẽ không bỏ trốn,” Westcliff nói chắc chắn.

“Lời hứa của ngài vô dụng đối với tôi,” Waring vặn lại. “Hiển nhiên là ngài đứng về phe hắn ta.”

Một lời hứa của một quý ông người Anh là tất cả. Đó là lời lăng mạ ghê gớm nhất khi nghi ngờ nó. Matthew ngạc nhiên vì Westcliff không bùng nổ ngay tại chỗ. Gò má cứng rắn của anh rung rung vì giận dữ.

“Giờ ông đã làm được rồi đấy,” Lillian lẩm bẩm, nghe còn hơn là kinh hoàng. Thậm chí trong những trận cãi cọ tệ hại nhất với chồng, cô cũng chưa bao giờ dám bài bác danh dự của anh.

“Ông sẽ được động đến người thanh niên này,” Westcliff nói với Waring bằng một giọng chết chóc, “chỉ khi nào bước qua xác tôi.”

Vào lúc đó Matthew nhận ra tình hình đã đi quá xa. Anh trông thấy Waring thọc tay vào túi áo, lớp vải ở đó trĩu xuống bởi một vật nặng, và anh nhìn thấy một báng súng lục. Tất nhiên, một khẩu súng là sự bảo hiểm vững vàng trong trường hợp hai tay cảnh sát tỏ ra vô tích sự.

“Đợi đã,” Matthew nói. Anh sẽ nói hoặc làm bất kì việc gì để ngăn không cho khẩu súng được rút ra. Một khi chuyện đã xảy ra, thì cuộc đối đầu sẽ leo thang tới mức nguy hiểm mà từ đó sẽ không thể còn đường lùi cho bất cứ ai. “Tôi sẽ đi cùng ông.” Anh nhìn chăm chăm Waring, quyết làm ông ta bình tĩnh lại. “Lệnh bắt đã có hiệu lực. Chúa biết rằng tôi không thể tránh được.”

“Không,” Daisy hét lên, choàng hai tay qua cổ anh. “Anh sẽ không an toàn với ông ta

đâu.”

“Chúng ta sẽ lên đường ngay lập tức,” Matthew nói với Waring, trong khi anh cẩn thận gỡ vòng ôm của Daisy ra và đẩy nàng về phía sau tấm chắn là thân hình anh.

“Tôi không thể cho phép –“ Westcliff mở miệng.

Matthew kiên quyết ngắt lời. “Cách này tốt hơn cả.” Anh muốn lão Waring sắp phát cuồng kia và hai tay cảnh sát rời khỏi Stony Cross. “Tôi sẽ đi với họ, và mọi việc sẽ được giải quyết ở London. Đây không phải lúc và là nơi để cãi lộn.”

Bá tước khẽ chửi thề. Là nhà chiến thuật tài năng, Westcliff hiểu rằng vào lúc này anh không ở thế thượng phong. Đây không phải là trận đấu có thể chiến thắng bằng vũ lực. Nó cần có tiền bạc, luật pháp, và mạng lưới ảnh hưởng xã hội.

“Tôi đi London với cậu,” Westcliff nói cụt lủn.

“Không thể được,” Waring trả lời. “Chiếc xe chỉ có bốn chỗ. Nó chỉ đủ cho tôi, hai viên cảnh sát, và tên tù.”

“Tôi sẽ đi bằng xe ngựa của mình.”

“Tôi sẽ đi cùng ngài,” Thomas nói dứt khoát.

Westcliff kéo Matthew ra một góc, đặt tay lên vai anh trong một cái vỗ vai của anh em trong nhà khi anh nói nhỏ. “Tôi biết vị chánh án của Bow Street khá rõ. Tôi thấy trước là cậu sẽ bị đưa đến trước mặt ông ấy ngay khi chúng ta tới London – và trước yêu cầu của tôi cậu sẽ lập tức được tại ngoại. Chúng ta sẽ ở tại dinh thự riêng của tôi trong lúc chờ đợi lệnh theo thủ tục từ đại sứ Mĩ. Trong thời gian đó tôi sẽ tập hợp một đội ngũ luật sư và một chút ảnh hưởng xã hội trong khả năng của tôi.”

Matthew khó có thể tin vào chính mình khi nói. “Cám ơn ngài,” anh chật vật.

“Bá tước,” Daisy thì thào, “Họ có dẫn độ được Matthew không?”

Những đường nét của Westcliff sắt lại trong sự đảm bảo kiêu hãnh. “Dĩ nhiên là không.”

Daisy thốt ra một tiếng cười run run. “Chà,” nàng nói, “Em sẵn sàng tin lời ngài, thưa bá tước, cho dù Waring thì không.”

“Tới lúc tôi xong việc với Waring…” Westcliff lẩm bẩm, và lắc đầu. “Xin lỗi, tôi sẽ đi bảo người hầu chuẩn bị xe ngựa.”

Khi bá tước đi khỏi, Daisy nhìn chăm chú lên gương mặt Matthew. “Giờ thì có quá

nhiều điều em đã hiểu,” nàng nói. “Lí do vì sao anh không muốn nói với em.”

“Phải, anh-“ Giọng anh khàn khàn. “Anh biết thế là sai trái. Anh biết mình sẽ mất em khi em phát hiện ra.”

“Anh không nghĩ là em sẽ hiểu sao?” Daisy nghiêm trang hỏi.

“Em không biết truyện lúc trước như thế nào. Không một ai tin anh cả. Sự thật chẳng có nghĩa lí gì. Và khi trải qua truyện đó, anh không thể tin sẽ có ai đặt niềm tin vào sự vô tội của anh.”

“Matthew,” nàng nói đơn giản, “em luôn tin mọi điều anh nói với em.”

“Tại sao?” anh thì thầm.

“Vì em yêu anh.”

Lời nói ấy đã phá hủy anh. “Em không cần phải nói như vậy. Em không-“

“Em yêu anh,” Daisy khăng khăng, níu chặt áo gi lê của anh trong hai bàn tay. “Đáng ra em đã nói từ trước – nhưng em muốn đợi cho đến khi anh đủ tin tưởng em để ngừng việc che giấu quá khứ với em. Nhưng giờ em đã biết phần tồi tệ nhất – “ Nàng ngừng lại với nụ cười hài hước. “Đây là phần tệ nhất rồi, phải không? Anh không còn chuyện gì muốn thú nhận nữa chứ?”

Matthew gật đầu sửng sốt. “Có. À không. Đó chính là chuyện này.”

Nét mặt nàng trở nên ngượng ngập. “Anh cũng sẽ nói là yêu em chứ?”

“Anh không có quyền,” anh nói. “Không cho đến khi chuyện này giải quyết xong. Cho đến khi tên anh-“

“Nói đi,” Daisy nói, giật nhẹ áo anh.

“Anh yêu em,” Matthew lẩm bẩm. Thánh thần địa ngục, nói được với nàng mới dễ chịu làm sao.

Nàng lại giật áo anh, lần này như một cử chỉ sở hữu, một sự khẳng định. Matthew cưỡng lại, hai bàn tay anh nắm lấy khuỷu tay nàng, cảm nhận sức nóng của làn da qua lớp vải áo ẩm ướt. Bất chấp sự không thích hợp của tình huống này, cơ thể anh vẫn rung động vì khao khát. Daisy, anh không muốn rời bỏ em…

“Em cũng tới London nữa,” anh nghe thấy nàng lẩm bẩm.

“Không, ở lại đây với chị gái em. Anh không muốn em dính dáng đến chuyện này.”

“Bây giờ chẳng phải là hơi muộn rồi sao? Là hôn thê của anh em phải có nhiều hơn một sự quan tâm thoáng qua đối với kết cục chứ.”

Matthew cúi xuống nàng, miệng anh chạm nhẹ lên tóc nàng. “Anh sẽ gặp khó khăn hơn nhiều nếu như em ở đó,” anh lặng lẽ nói. “Anh cần được biết là em vẫn an toàn ở Hamsphire.” Cầm lấy hai bàn tay nàng từ áo gi lê của mình, anh nâng những ngón tay lên môi và hôn chúng mãnh liệt. “Ngày mai hãy tới cái giếng ước hộ anh,” anh thì thầm. “Anh sẽ cần một điều ước năm đô la khác.”

Những ngón tay nàng siết lấy tay anh. “Tốt hơn là em tăng nó lên mười.”

Matthew quay lại khi cảm thấy có ai đang đến gần từ phía sau. Đó là hai tay cảnh sát, trông rất bực bội. “Đó là quy định cho những kẻ phá luật phải đeo còng tay trong khi bị đưa về Bow Street,” một trong hai nói. Anh ta ném cho Daisy một ánh mắt buộc tội. “Xin lỗi, thưa cô, nhưng cô đã làm gì với chiếc còng bị tháo ra khỏi người Mr. Phaelan?”

Daisy nhìn trả lại anh ta với vẻ ngây thơ. “Tôi đưa nó cho một cô hầu. Tôi sợ rằng cô ấy rất đãng trí. Có thể cô ấy đã để lạc mất nó rồi.”

“Chúng tôi nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu?” Tay cảnh sát hỏi với tiếng thở phù phù sốt ruột.

Nét mặt nàng không đổi sắc khi trả lời, “Tôi sẽ gợi ý một cuộc lùng sục tất cả các bô nước tiểu trong nhà.”