Ước Nguyện Mùa Xuân (Scandal In Spring)

Chương 17

Chiếc xe dừng lại, nóc xe gầm gào trong cuộc tấn công của cơn mưa như trút nước. Thường thì một người hầu sẽ cầm ô ra mở cửa xe. Nhưng sức mạnh của trận hồng thủy này sẽ giật phăng nó khỏi tay anh ta ngay lập tức.

Matthew cởi áo khoác và choàng lên người Daisy, kéo nó lên cao cho đến khi phủ kín cả đầu và vai nàng, nó chưa hẳn đã bảo vệ được hết, nhưng sẽ che chắn cho nàng từ chỗ chiếc xe đến cánh cửa trước của dinh thự.

“Anh sẽ bị ướt đấy,” Daisy chống lại, nhìn chiếc áo sơ mi trần và áo gi lê của anh.

Anh bật cười. “Có phải anh làm bằng đường đâu.”

“Em cũng vậy.”

“Không, em thì có,” anh lẩm bẩm, khiến cho nàng đỏ mặt. Anh mỉm cười trước hình ảnh khuôn mặt nàng ló ra từ chiếc áo sùm sụp, giống như một con cú nhỏ trong rừng.

“Em sẽ mặc chiếc áo này,” anh nói. “Từ đây đến cửa chỉ chừng vài thước thôi.”

Có tiếng gõ vang lên hối hả, và cửa xe mở ra để lộ một người hầu đang chiến đấu dũng mãnh với chiếc ô trong tay. Một cơn gió mạnh giằng giật nó theo đủ mọi hướng. Matthew liền nhảy ra khỏi xe, ngay lập tức anh bị ướt đẫm bởi cơn mưa trút vào. Anh vỗ vai tên hầu. “Vào trong đi,” anh hét vượt lên cơn bão. “Tôi sẽ đưa tiểu thư Bowman vào.”

Người hầu gật đầu và vội vã rút lui về dinh thự.

Quay trở lại cỗ xe, Matthew vươn người vào trong nhấc Daisy ra, và cẩn thận đặt nàng xuống đất. Anh dẫn nàng đi dọc theo khoảng sân ngập nước và bước lên các bậc tam cấp, không dừng lại cho đến khi họ đi qua ngưỡng cửa.

Hơi ấm và ánh sáng của sảnh vào bao trùm lên họ. Lớp vải áo ướt bám chặt vào vai Matthew, và một cơn rùng mình khoan khoái chạy khắp người khi anh nghĩ đến viễn cảnh được ngồi trước lò sưởi cháy rừng rực.

“Ôi trời,” Daisy nói, mỉm cười khi với tay gạt những sợi tóc nhỏ nước khỏi trán anh.

“Anh ướt hết rồi này.”

Một cô hầu phòng vội vã tới chỗ họ với một chồng khăn tắm sạch trên tay. Gật đầu cảm ơn cô ta, Matthew vò đầu qua loa và lau nước đọng trên mặt. Anh cúi xuống để Daisy chải tóc cho mình với mức độ tốt nhất những ngón tay nàng có thể làm được.

Cảm giác có người đang đến gần, Matthew ngoái đầu nhìn. Westcliff đã bước vào trong sảnh. Vẻ mặt anh vẫn bình thường, nhưng có điều gì khác trong mắt, một chút trầm tư lo lắng, gửi một cơn ớn lạnh dọc theo sống lưng Swiff.

“Swiff,” bá tước lặng lẽ nói, “chúng ta có một vài vị khách không mời tối hôm nay. Họ vẫn chưa tiết lộ mục đích của mình khi đến đây mà không báo trước – ngoài việc nói rằng có vài công chuyện liên quan đến cậu.”

Cơn ớn lạnh tăng thêm cường độ đến mức dường như kết thành những tinh thể băng trong từng thớ thịt và xương cốt anh. “Họ là ai?” Matthew hỏi.

“ Một Mr. Wendell Waring, từ Boston….và hai viên cảnh sát của Bow Street.”

Matthew không hề nhúc nhích hay phản ứng gì khi anh lẳng lặng tiêu hóa những thông tin đó. Một làn sóng khủng khiếp của tuyệt vọng đổ ập lên anh.

Lạy chúa giê su, anh nghĩ. Sao Waring lại tìm được mình ở Anh? Làm cách nào mà …ôi Chúa ơi, chẳng quan trọng gì nữa, tất cả đã kết thúc rồi. Suốt những năm qua anh đã chạy trốn số mệnh…giờ đây số mệnh sẽ thanh toán với anh cả gốc lẫn lãi. Tim anh đập thình thịch trong sự giục giã điên cuồng muốn tháo chạy. Nhưng còn nơi nào để chạy nữa, và nếu như có – thì anh đã kiệt sức vì sống trong nỗi sợ hãi của ngày hôm nay.

Anh cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Daisy trượt vào trong tay anh, nhưng anh không đáp lại cái nắm tay của nàng. Anh nhìn chằm chằm vào mặt Westcliff. Dù có điều gì trong mắt anh thì cũng làm bá tước thở dài nặng nề.

“Chết tiệt,” Westcliff lẩm bẩm. “Chuyện xấu phải không?”

Matthew chỉ có thể gật đầu ngắn gọn. Anh rút tay ra khỏi tay Daisy. Nàng không cố gắng chạm vào anh lần nữa, sự hoang mang của nàng hầu như có thể sờ thấy được.

Sau một lúc trầm ngâm thật lâu, Westcliff thẳng vai lên. “Chà, vậy thì,” anh dứt khoát, “hãy đi và đối mặt với chuyện này. Dù có gì xảy ra, thì tôi sẽ ở bên cậu như bạn bè.”

Một tiếng cười ngắn hoài nghi bật ra từ miệng Swiff. “Ngài thậm chí còn chưa biết nó là chuyện gì mà.”

“Tôi không đưa ra những lời hứa hão đâu. Đi nào, họ ở trong phòng khách.”

Matthew gật đầu, khô khan và kiên quyết. Anh ngạc nhiên khi thấy mình vẫn bình thường như chưa có gì xảy ra, như thể toàn bộ thế giới của anh không bị nổ tung thành từng mảnh. Như thể anh đang đứng tách biệt sang một bên và ngắm nghía chính mình. Sự sợ hãi chưa từng làm được như thế với anh. Nhưng có lẽ đó là vì đã bao giờ anh có gì nhiều đâu để mà mất.

Anh nhìn thấy Daisy bước lên phía trước anh, mặt nàng ngước lên khi Westcliff nói nhỏ điều gì đó với nàng. Nàng gật đầu với bá tước rất nhanh, dường như có được sự đảm bảo từ anh ấy vậy.

Matthew cụp mắt xuống nền nhà. Hình ảnh của nàng gây ra một nỗi đau sắc nhọn trong cổ họng anh, như thể nó bị một con dao găm đâm thủng. Anh đợi cho tình trạng tê cóng quay trở lại, và nó đã làm thế một cách nhân từ.

Họ đi vào phòng khách. Matthew cảm thấy đây đúng là một ngày phán xét đáng nguyền rủa. Khi anh trông thấy cả Thomas, Mercedes, và Lillian. Ánh mắt anh quét khắp phòng, đúng lúc đó anh nghe thấy một giọng quát tháo, “Hắn ta đấy!”

Thình lình đầu anh như muốn nổ tung vì một cơn đau chói buốt, và hai chân anh sụm xuống như thể chúng đã biến thành cát. Ánh sáng co rút lại như vụ nổ của một ngôi sao, bóng tối tràn vào, nhưng tâm trí anh đẩy nó ra trong hoang mang, chiến đấu yếu ớt để lấy lại tỉnh táo.

Matthew lờ mờ ý thức được anh đang nằm trên sàn – cảm thấy bề mặt ngứa ngáy của tấm thảm len cọ vào má. Chất lỏng ẩm ướt chảy ri rỉ từ miệng anh. Anh nuốt xuống cái vị mằn mặn. Một tiếng rên khe khẽ rung lên trong cổ họng. Khi anh tập trung vào cơn đau, anh nhận ra nó bắt nguồn từ phía sau đầu mình. Anh đã bị đánh, bởi một vật rất cứng.

Ánh sang gay gắt rọi qua mắt anh khi anh cảm thấy mình bị kéo lên, hai cánh tay giật về phía trước. Có ai đó đang to tiếng…tiếng gầm rống của đàn ông, tiếng khóc nức nở của một phụ nữ…Matthew hấp háy mắt để nhìn được rõ, nhưng chúng không ngăn được cơn đau nhức nhối lan tràn. Hai cổ tay anh bị đè nghiến trong cái vòng kim loại nặng trịch. Đó là còng tay, anh nhận ra. Và sức nặng khủng khiếp quen thuộc của nó lấp đầy trong anh một nỗi kinh hoàng đờ đẫn.

Dần dần những tiếng nói trở nên rõ ràng hơn với đôi tai ù đặc của anh. Đó là Westcliff đang nổi trận lôi đình-

“…Dám vào trong nhà tôi và tấn công một người khách của tôi…các người có biết tôi là ai không? Bỏ những cái đó xuống ngay, hoặc tôi sẽ nhìn thấy các anh mục rữa ra trong nhà tù NewGate!”

Và một tiếng nói xa lạ-

“Không phải sau tất cả những năm qua. Tôi sẽ không đánh liều với khả năng để hắn trốn thoát đâu.”

Người vừa nói là Mr. Wendell Waring, trưởng tộc một dòng họ thế lực ở New England, kẻ đứng thứ hai trong danh sách những kẻ Matthew khinh miệt nhất, đầu bảng là Hary con trai của Waring.

Kì lạ làm sao khi chỉ cần một âm thanh hay mùi vị có thể mang quá khứ trở lại dễ dàng như thế, cho dù Matthew muốn quên nó đi đến mức nào.

“Nơi đâu” Westcliff hỏi gay gắt, “ông nghĩ cậu ta sẽ chạy đến hả?”

“Tôi được sự cho phép truy lùng tên tội phạm bỏ trốn này bằng bất cứ phương pháp nào tôi lựa chọn. Ngài không có quyền phản đối.”

Sẽ là một lời giảm nhẹ đáng kể khi nói Westcliff không quen với việc bị bất cứ ai bảo rằng anh không có quyền làm chuyện gì đó, nhất là ở trong chính ngôi nhà mình.

Thậm chí sẽ là nói giảm đi rất nhiều khi nói Westcliff đã nổi cơn thịnh nộ.

Tiếng cãi cọ ầm ĩ còn vang to hơn cả cơn bão bên ngoài, nhưng Matthew chẳng nắm vững được điều gì khi anh cảm thấy một cái chạm nhẹ lên má. Anh giật mình ngoảnh lại và nghe thấy Daisy thì thầm.

“Không, đừng cử động.”

Nàng đang lau mặt cho anh bằng một chiếc khăn khô, lau sạch mắt và miệng, vuốt mái tóc ướt của anh về phía sau. Anh ngồi đó với đôi tay bị xích đặt trên lòng, đấu tranh chống lại áp lực muốn gào thét vì khổ sở khi trông thấy nàng.

Mặt Daisy trắng bệch nhưng cực kỳ bình tĩnh. Nỗi đau buồn biểu hiện thành hai vệt đỏ thẫm trên gò má, nổi bật trên nước da xanh xao của nàng. Nàng khom người quỳ bằng đầu gối trên thảm, bên cạnh chiếc ghế của anh để kiểm tra cái vòng bằng kim loại trên tay anh. Một dải sắt mỏng bao quanh cổ tay và gắn chặt với một ổ khóa nối với cái ở cổ tay bên kia, một cái móc lớn để cho viên cảnh sát có thể dong anh đi.

Ngẩng đầu lên, Matthew ghi nhận sự hiện diện của hai người cảnh sát vóc dáng ngoại cỡ trong bộ đồng phục đúng quy cách, quần dài mùa hè màu trắng, áo đuôi tôm cao cổ màu đen, và những chiếc mũ cứng chóp cao. Họ đứng im như tượng trong khi Wendell Waring, Westcliff và Thomas Bowman đang giận dữ tranh cãi.

Daisy mò mẫm với cái ổ khóa của chiếc còng. Trái tim Matthew vặn xoắn vì đau đớn khi thấy nàng loay hoay cạy nó bằng một cây kẹp tóc. Kĩ năng mở khóa của chị em nhà Bowman đã khét tiếng từ lâu, được rèn luyện qua bao nhiêu năm tháng thường xuyên bị nhốt trong nhà kho trong những nỗ lực của cha mẹ họ nhằm đưa hai đứa con vào kỉ luật. Nhưng bàn tay Daisy đang run lên dữ dội khi nàng xoay sở chật vật với cái khóa không quen thuộc - và hiển nhiên cố gắng để giải thoát cho anh là vô nghĩa.

Chúa ơi, giá như anh có thể cuỗm nàng ra khỏi cảnh đáng sợ này, khỏi đống đổ nát của quá khứ anh…khỏi chính anh. “Không,” Matthew khẽ nói. “Không ích gì đâu. Daisy, xin em-“

“Đây rồi, ngay bây giờ.” Một trong hai viên cảnh sát lên tiếng khi nhìn thấy Daisy đang mò mẫm. “Tránh xa tên tù ra, thưa cô.” Thấy nàng vẫn lờ đi, viên sĩ quan bước tới với hai tay hơi giơ lên. “Thưa cô, tôi đã bảo-“

“Anh dám động vào nó,” Lillian quát, giọng cô chứa đựng sự dữ tợn khiến căn phòng đột ngột im lặng. Ngay cả Westcliff và Waring cũng dừng lại vì kinh ngạc bất ngờ.

Nhìn trừng trừng viên cảnh sát đang sững sờ, Lillian đi tới chỗ Daisy và huých nàng sang một bên. Cô nói với tay cảnh sát bằng vẻ khinh bỉ nanh nọc. “Trước khi anh bước một bước về phía tôi, tôi khuyên anh hãy cân nhắc xem chuyện gì sẽ xảy ra với sự nghiệp của anh khi người ta biết rằng anh đã dùng vũ lực với nữ bá tước Westcliff ngay trong nhà bà ấy.” Cô rút chiếc kẹp tóc trên đầu ra và thế chỗ của Daisy, quỳ xuống trước mặt Matthew. Chỉ trong vài giây ổ khóa đã bung ra kêu lách cách và chiếc còng rơi xuống khỏi cổ tay anh.

Trước khi Matthew có thể cảm ơn cô, Lillian đã đứng lên và tiếp tục tràng mắng nhiếc của cô với tay cảnh sát. “Hai người tử tế các anh, lại nhận lệnh từ một tên Yankee vô giáo dục để hành hạ gia đình người cho anh nơi trú ẩn trong cơn bão. Hiển nhiên các anh đã quá ư mù mờ để biết được những sự ủng hộ về tài chính và chính trị mà chồng tôi dành cho ngành cảnh sát. Chỉ cần nhấc ngón tay, anh ấy có thể có ngay chức bộ trưởng bộ nội vụ và chánh án của Bow Street sẽ bị thay thế trong ngày một ngày hai. Cho nên nếu tôi là anh-“

“Xin thứ lỗi, nhưng chúng tôi không có lựa chọn nào khác, thưa phu nhân,” một trong hai tay cảnh sát đô con phản kháng. “Chúng tôi được lệnh mang Mr. Phaelan về Bow Street.”

“Mr. Phaelan là tên quái nào vậy?” Lillian hỏi.

Có vẻ khiếp hãi bởi câu chửi thề trôi chảy của Lillian, viên cảnh sát nói, “Kẻ đó đó.” Anh ta chỉ vào Matthew.

Biết rõ mọi con mắt đang đổ dồn vào mình. Matthew làm bộ mặt vô cảm.

Daisy là người đầu tiên trong phòng cử động. Nàng cầm lấy cái còng tay đang kêu leng keng trong lòng Matthew và đi ra cửa, nơi một nhóm người hầu tò mò đang tụ tập. Sau khi trao đổi một lời thì thầm ngắn gọn nàng quay lại để chiếm giữ chiếc ghế bên cạnh Matthew.

“Và để nghĩ rằng tôi đã tiên đoán trước đây sẽ là một buổi tối u ám trong nhà mà.” Lillian chế giễu nói, trấn giữ chiếc ghế phía bên kia Matthew như thể lập hàng rào để bảo vệ anh.

Daisy dịu dàng hỏi Matthew. “Đó là tên anh à? Matthew Phaelan?”

Anh không trả lời nổi, mọi bắp thịt trong người anh đang căng lên trong sự chờ đợi âm thanh hắt hủi.

“Đúng vậy,” Wendell Waring rít lên. Waring là một trong những người không may sở hữu chất giọng the thé không tương xứng với tầm vóc ngạo mạn của mình. Hơn thế nữa, Waring còn nổi bật lên trong dáng điệu và ngoại hình, với mái tóc bạc bờm xờm, tóc mai dài chải chuốt kĩ lưỡng và bộ râu trắng cứng đơ. Ông ta sặc mùi Boston cổ xưa, với bộ quần áo may kiểu lỗi thời và đắt giá nhưng áo khoác vải tuýt thì cũ mèm, và mùi tự tin có thể là thứ duy nhất được sản sinh ra trong một gia đình nhiều thế hệ đầy kiêu hãnh của những sinh viên Harvard. Đôi mắt ông ta như những viên đá thạch anh trong suốt, cứng rắn và sáng rực và hoàn toàn không có vẻ lấp lánh.

Sải bước tới chỗ Westcliff, Waring chìa một tập giấy ra cho anh. “Chứng cớ cho thẩm quyền của tôi đây,” ông ta nham hiểm nói. “Ngài có một bản sao của yêu cầu ngoại giao về lệnh bắt tạm thời từ Bộ trưởng nội vụ nước Mĩ. Một bản sao mệnh lệnh từ bộ trưởng nội vụ Anh Sir Jame Graham gửi cho chánh án của Bow Street để ban hành một tờ trát bắt giữ Matthew Phaelan, tức là Matthew Swiff. Những bản sao của thông tin chính thức chứng thực-“

“Mr. Waring,” Westcliff cắt ngang với vẻ mềm mại không cách nào làm dịu bớt âm sắc nguy hiểm trong giọng anh, “Ông có thể lấp kín nơi tôi đứng với bản sao của mọi thứ từ những lệnh bắt cho tới kinh thánh Gutenberg. Điều đó không có nghĩa tôi sẽ giao người thanh niên này cho ông.”

“Ngài đâu có sự lựa chọn! Hắn ta là tội phạm bị kết án và sẽ bị dẫn độ về Mĩ, bất chấp mọi sự phản đối của bất cứ ai.”

“Không có lựa chọn?” Đôi mắt đen của Westcliff mở lớn, và màu đỏ lan dần trên mặt anh. “Vì Chúa, tính kiên nhẫn của tôi hiếm khi bị thử thách đến mức giới hạn như lúc này! Cơ ngơi mà ông đang đứng đây thuộc quyền sở hữu của gia đình tôi từ năm thế kỉ nay, và trên mảnh đất này, trong ngôi nhà này, Tôi là chủ nhân. Còn bây giờ, ông sẽ bắt đầu nói với tôi bằng thái độ kính trọng nhất mà ông có thể xoay sở được, về mối bất hòa của ông với người thanh niên này.

Marcus, Lord Westcliff trong cơn giận dữ là một hình ảnh ấn tượng. Matthew nghi ngờ rằng ngay cả Wendell Waring, người quen thân với các vị tổng thống và những nhân vật có thế lực, đã đụng độ với một người đàn ông có bản chất quyền uy hơn nhiều. Hai tay cảnh sát trông thật bứt rứt khi đứng giữa hai người.

Waring không nhìn vào Matthew khi ông ta trả lời, như thể hình ảnh của anh ghê tởm quá mức chịu đựng. “Tất cả các vị đều biết người đang ngồi trước mặt các vị đây dưới cái tên Matthew Swiff. Hắn ta đã lừa gạt và phản bội tất cả những người hắn từng có cơ hội gặp gỡ. Thế giới sẽ trở nên trong sạch hơn khi hắn bị tiêu diệt như loài sâu bọ. Vào ngày đó-“

“Xin lỗi ông,” Daisy ngắt lời với cử chỉ lễ phép phủ lên sự chế nhạo. “Nhưng tôi muốn được nghe cách nói chuyện chân thật hơn. Tôi không có hứng thú với những quan điểm của ông về nhân cách của Mr. Swiff.”

“Họ của hắn ta là Phaelan, không phải Swiff,” Waring đốp lại. “Hắn là con trai một tên Ai len nát rượu. Hắn được đưa tới trại trẻ mồ côi Charles River từ lúc mới lọt lòng sau khi mẹ hắn chết trong khi sinh nở. Sự bất hạnh của tôi bắt đầu từ lúc quen hắn khi tôi mua hắn về lúc hắn mười một tuổi để bầu bạn và hầu hạ con trai tôi, Hary.”

“Ông mua anh ấy?” Daisy gay gắt lặp lại. “Tôi không được biết rằng một đứa trẻ mồ côi có thể bị mua bán.”

“Vậy thì là thuê,” Waring nói, mắt ông ta chuyển hướng sang nàng. “Cô là ai, tiểu thư trơ tráo, mà dám cắt ngang lời người lớn tuổi hả?”

Đột nhiên Thomas Bowman chen vào cuộc tranh cãi, bộ ria mép của ông giần giật tức giận. “Nó là con gái tôi đấy,” ông gầm lên, “Và nó có thể nói như thế nào tùy thích!”

Kinh ngạc bởi sự bảo vệ của cha dành cho mình, Daisy thoáng mỉm cười với ông, rồi tập trung trở lại vào Waring. “Mr. Phaelan làm việc cho ông được bao lâu?” nàng hỏi.

“Trong thời gian là bẩy năm. Hắn chăm sóc cho Hary ở trường nội trú, làm những việc lặt vặt cho nó, trông nom tài sản cá nhân của nó, và về nhà cùng nó trong những kì nghỉ.” Ánh mắt ông ta liếc xéo vào Matthew, đôi mắt đột nhiên mờ đi với sự buộc tội yếu đuối.

Giờ thì con mồi của ông ta đã bị tóm, một phần tức giận của Waring đã phai nhạt thành quyết tâm không lay chuyển. Ông ta dường như giống một người đã mang trên vai gánh nặng quá lâu. “Nào ai có ngờ chúng tôi đang nuôi dưỡng một con rắn trong vòng tay ấp ủ của mình. Vào một trong những kì nghỉ của Hary ở nhà, một khoản tiền mặt và trang sức lớn đã bị lấy cắp khỏi két của gia đình. Trong đó có một chiếc dây chuyền kim cương là đồ gia bảo của nhà Waring từ một thế kỉ. Ông cố của tôi đã có được nó từ điền trang của công chúa nước Áo. Hành vi ăn cắp này chỉ có thể được thực hiện bởi người trong gia đình, hoặc bỏi một tên hầu được tin cậy người biết được chìa khóa két. Tất cả bằng chứng đều hướng vào một người. Matthew Phaelan.”

Matthew ngồi lặng lẽ. Bề ngoài thì bất động, nhưng bên trong hỗn loạn. Anh dằn lại với một nỗ lực dữ dội, biết rằng anh sẽ chẳng làm được gì ngoài việc để câu chuyện tuôn ra.

“Làm sao ông biết chìa khóa bị lấy cắp?” anh nghe Lillian hỏi lạnh lẽo.

“Cái két được thiết kế với loại khóa dò,” Waring đáp, “nó sẽ ngừng hoạt động nếu những lẫy khóa được được thao tác bởi đồ mở khóa thông thường. Chỉ một chiếc chìa khóa cực kì đa năng hoặc là chìa gốc mới mở được nó. Và Phaelan biết chiếc chìa khóa để ở đâu. Từ những lần hắn ta được sai đi lấy tiền hay tài sản cá nhân từ trong két.”

“Anh ấy không phải ăn cắp!” Matthew nghe thấy Daisy bùng lên giận dữ, bênh vực anh trước khi anh có thể tự bảo vệ mình. “Anh ấy không bao giờ có khả năng ăn cắp bất kì cái gì từ bất kì ai.”

“Mười hai người trong hội đồng xét xử sẽ không đồng ý với đánh giá đó đâu.” Waring quát, cơn giận của ông ta được tiếp sức trở lại. “Phaelan đã bị buộc tội ăn cắp tài sản giá trị, và bị kết án mười lăm năm tại nhà tù liên bang. Hắn đã trốn thoát trước khi bị đưa đến đó, và hắn đã biến mất.”

Nghĩ rằng Daisy sẽ rút lui khỏi anh từ giờ phút này, Matthew vô cùng kinh ngạc khi thấy nàng bước đến đứng cạnh ghế của anh. Sức ép nhẹ nhàng của tay nàng đặt lên vai anh. Anh không phản ứng lại trước sự đụng chạm của nàng, nhưng mọi giác quan của anh đói khát hấp thu sức nặng từ những ngón tay ấy.

“Làm thế nào ông tìm được tôi?” Matthew hỏi khàn khàn, bắt mình nhìn thẳng vào Waring. Thời gian đã làm người đàn ông này biến đổi theo những cách khó nhận ra. Những nếp nhăn trên mặt ông ta hằn sâu hơn, những khớp xương nhô cao hơn.

“Tôi đã tìm được hắn sau bao nhiêu năm,” Waring nói với một chút nhạo báng kệch cỡm mà những người bạn Boston của ông ta chắc hẳn thấy thật quá lố. “Ta biết ngươi không thể cứ lẩn trốn mãi. Có một khoản tiền nặc danh rất lớn hiến tặng cho trại trẻ mồ côi Charles River – ta ngờ rằng ngươi đứng sau nó. Nhưng thật không thể xuyên qua bộ giáp của các luật sư và những tấm bình phong kinh doanh giả đò. Rồi ta nảy ra ý nghĩ là ngươi có thể muốn đi tìm lại người cha đã bỏ mặc ngươi từ đời nào. Bọn ta đã dò ra tung tích lão ta, và với cái giá của một vài chai rượu lão đã phun ra với bọn ta mọi thứ bọn ta muốn biết – tên giả của ngươi, địa chỉ của ngươi ở New York.” Sự khinh miệt của Waring túa ra trong không khí như một bầy ruồi đen khi ông ta thêm vào, “Ngươi đã bị bán với cái giá tương đương nửa lít whisky đấy.”

Hơi thở của Matthew nghẹn lại. Phải, anh đã tìm được cha mình, và đã quyết định chống lại mọi lí do hay sự cảnh giác để tin ông ta. Nhu cầu được liên hệ với một ai đó, một điều gì đó, đã trở nên không thể cưỡng lại. Cha anh là con người bạc nhược tàn tạ - Một chút nhỏ nhoi anh chỉ có thể làm cho ông ấy là tìm cho ông chỗ ở và chi trả để bảo đảm cuộc sống của ông.

Mỗi khi Matthew có cơ hội bí mật đến thăm, lúc nào cũng có vài chai rượu nằm rải rác khắp nơi. “Nếu cha cần đến con,” anh đã bảo cha mình, đặt một mảnh giấy gấp lại vào tay ông, “hãy báo cho con theo địa chỉ này. Đừng đưa nó cho bất kì ai, cha hiểu không?” Cha anh, ngây ngô trong sự lệ thuộc, đã nói có, ông ta hiểu.

Nếu cha cần đến con…Matthew đã mong muốn đến tuyệt vọng có một người cần anh.

Đây là cái giá cho sự buông thả đó.

“Swiff,” Thomas Bowman hỏi, “những lời buộc tội của Waring có đúng không?” Tiếng quát quen thuộc bị kiềm chế bởi một nốt khẩn khoản.

“Không hoàn toàn.” Matthew cho mình có một sự khảo sát cẩn thận quanh phòng.

Những thứ anh trông đợi được nhìn thấy trên gương mặt họ - sự buộc tội, sợ hãi, tức giận – không hề có. Ngay cả Mercedes Bowman, người mà bất cứ ai cũng khó có thể nói đây là một phụ nữ trắc ẩn, cũng đang nhìn anh với vẻ mà anh gần như có thể thề rằng đó là sự tử tế.

Đột nhiên anh nhận ra mình đã ở một vị trí khác so với hoàn cảnh mà anh lâm vào trong những năm trước, lúc anh nghèo khổ và không có bạn bè, chỉ có một vũ khí bên mình là sự thật, mà đã được chứng tỏ rằng nó chỉ là thứ vũ khí thô sơ. Giờ đây anh có tiền bạc và có sức ảnh hưởng, chưa kể đến những đồng minh mạnh mẽ. Và trên tất cả là Daisy, người vẫn đang đứng bên anh, sự tiếp xúc của nàng truyền sức mạnh và nguồn an ủi vào các mạch máu của anh.

Mắt Matthew nheo lại trong sự coi thường khi gặp tia nhìn buộc tội của Waring. Bất kể ông ta có thích nó hay không, Waring vẫn phải được nghe sự thật.