ý Vệ giết Giả Sĩ Phương xong, thấy mọi người đờ đẫn như con rối thì cười nói:
- Hôm nay là ngày 15 tháng Tám, ta đưa cho mỗi người một dải lụa! Oan có đầu, nợ có chủ, Giả Sĩ Phương báo oán tất sẽ tìm ta. Kịch Nhật Bản và kịch phưng Tây cũng là do ta và Ngũ da dày công nghiên cứu. Hắn đã chết, các ngươi cũng không thể diễn nữa, pháp luật và ý trời đều không cho phép. Ngũ nương hãy chuẩn bị ngựa cho ta và Ngũ da. Chúng ta có chỉ mới.
Hoằng Trú cười:
- Không ngờ con trâu này cứng đầu cứng cổ, phải mượn Đông Dương hí, Tây Dương hí mới giết được hắn!
Nhạc Chung Kỳ lúc này mới biết hai người đã dày công bàn cách giết Giả Sĩ Phương, bản thân vô ý bị kéo vào làm đầu sai.
Ông ta định thần lại nói:
- Cách giết người này còn mới nhưng mà tốn nhiều tiền quá.
Nói rồi ba người cùng xuống lầu, thấy khách vẫn uống rượu hò reo huyên náo. Hai tên hầu rượu vẫn chạy qua chạy lại. Bên ngoài xe kiệu nườm nượp. Người ta dễ có cảm giác đang ở một thế giới khác.
Ba người cưỡi ngựa ra cửa Tuyên Vũ. Nhạc Chung Kỳ vì sợ có chiếu chỉ tới trạm hoặc có bạn tới thăm cho nên vội vàng quất ngựa đi. Theo ý của Lý Vệ thì Hoằng Trú phải cùng anh ta vào Sướng Xuân viên. Hoằng Trú nói:
- Ta cần về phủ chuẩn bị đàn phép cho Giả Sĩ Phương. Hắn là người đắc đạo, cần phải phòng bị oan hồn hắn làm ma ám. Ngươi hãy một mình vào thôi.
Rồi cưỡi ngựa trở về phủ. Lý Vệ một mình vào Sướng Xuân viên, đến Đạm Ninh cư gặp Ung Chính. Không biết vì sao Lý Vệang rất vui vẻ chợt buồn hẳn đi. Lúc vào vườn gặp mấy người quen cũng không muốn chào hỏi. Anh ta đứng trên bậc thềm trước Đạm Ninh cư đưa mắt nhìn về phía tây. Đang định bẩm báo thì tiểu thái giám Tần Mi Mi vén rèm chạy ra nói:
- Chúa thượng mời vào!
Lý Vệ lúc này mới định thần lại, bước vào trong điện thấy Ung Chính đang nói chuyện với Tôn Gia Kiềm, Chu Thức, thì vội quỳ xuống hành lễ.
- Ngươi thần sắc kém quá, có vẻ như không được bình tĩnh. - Ung Chính nhìn Lý Vệ nói: - Ngươi ngồi xuống cạnh Tôn Gia Kiềm đi! Cao Vô Dung, hãy đưa bát nước sâm của trẫm cho Lý Vệ. Trẫm dùng sữa là được rồi.
Cao Vô Dung lập tức vâng lời. Chu Thức nói tiếp vấn đề vừa nói lúc trước:
- Hà Nam thuộc đất trung nguyên, kỳ thực không có nhiều việc quân cần làm, lúc đầu thiết lập ở đó một nha môn tổng đốc. Vì Điền Văn Kính có thành tích nên được thăng tổng đốc, lại không thể rời Hà Nam cho nên kiêm hai chức tổng đốc, tuần phủ. Điền Văn Kính khuyết thì nha môn tổng đốc cũng không cần đặt ở đó làm gì..Hiện giờ bố trí Vương Sĩ Tuấn đang làm tuần phủ An Huy đến làm tuần phủ Hà Nam cũng là cất nhắc qua loa, chẳng thà bỏ đi chức tổng đốc nha môn thì sẽ giảm được nhiều việc!
Lý Vệ lúc này mới biết đó là chuyện sắp xếp công việc sau khi Điền Văn Kính chết, cảm thấy Chu Thức nói có lý. Nhưng Ung Chính lại nói:
- Vương Sĩ Tuấn khơi thông sông Hoài ở An Huy, xử lý chuyên chở, mọi việc đều làm rất tốt, thăng tổng đốc cũng là đúng thôi. Do Điền Văn Kính chết mà Vương Sĩ Tuấn mới lên làm tổng đốc. Việc quân của Nhạc Chung Kỳ ở phía tây chưa xong, ông ta cần nơi vận chuyển quân lương. Đó cũng là một công việc quân sự, nên phải giữ lại nha môn tổng đốc ở đó.
Tôn Gia Kiềm nói:
- Trong dân gian An Huy, Vương Sĩ Tuấn có một biệt hiệu là "Vương Nhất Quang", giống hai âm "Ức Quang" của Điền Văn Kính, cả hai hay cáu giận như nhau. Xin hoàng thượng lưu tâm để ông ta phát huy sở trường của Điền Văn Kính và bỏ đi cái sở đoản của ông ta.
- Điền Văn Kính tuổi già sức yếu, có nhiều công việc không xử lý được, - Ung Chính nói bằng giọng bình thản: - ông ta nóng vội lợi ích trước mắt thì đã rõ rồi. Người ta nói ta ưu ái ông ta nhưng không biết rằng ta đã khiển trách ông ta bao lần! Đó là một người có hiếu, thành tâm với vua nên không có nhiều trong thiên hạ đâu. Hà Nam mấy năm gần đây liên tiếp có tai họa, đó là hình phạt của ông trời vậy. Sau này các ngươi xem chỉ dụ phê bằng son của ông ta sẽ rõ. Ông ta là người được nhiều lần khen thưởng, có ưu điểm cũng không dám lộ ra. Xem ra ông trời cũng phải đưa đến cho ông ta một tật nhỏ chứ. Muốn làm người hoàn thiện đâu phải dễ dàng gì? Trẫm không có gì trách cứ Điền Văn Kính. Một là ông ta trung thành như nhất, hai là ông ta cũng có bệnh, cũng mệt mỏi rồi. Ông ta đã giữ được danh dự đến phút cuối, đó cũng là tâm nguyện của trẫm vậy.
Nói xong thấy Hoằng Lịch đi vào, Ung Chính gật đầu tỏ ý bảo chàng ngồi xuống trước án rồi quay qua nói với Lý Vệ:
- Vận chuyển gạo, muối đã được được mấy chuyến tới An Huy, Sơn Đông rồi? Ngươi đã đọc sổ ghi chép chưa?
Lý Vệ uống hết bát nước sâm, tinh thần tốt hơn lên rất nhiều vội cười nói:
- Lệ Chí Đình đã chuyển cho nô tài rồi, chỉ mới xem qua thôi chứ chưa xem được tỉ mỉ, đã xếp đặt thuyền đi kiểm tra ven sông rồi. Nô tài đã giết xong Giả Sĩ Phương. Mấy ngày tới cũng cần rời Kinh về Nam Kinh để lo liệu một số việc nha môn, chuyên tâm lo việc vận chuyển, chúa thượng hãy yên tâm!
- Giả Sĩ Phương đã được xử lý xong rồi?
Hoằng Lịch nhìn thấy tờ tâu bên cạnh buột miệng hỏi:
- Mấy giờ?
Ung Chính cũng hỏi:
- Hoằng Trú đâu?
Chu Thức và Tôn Gia Kiềm không khỏi chú ý. Hai người vừa can gián Ung Chính: "Giả Sĩ Phương kỳ thực là yêu nhân, nên đuổi ông ta ra khỏi hoàng cung, để nội uyển được trong sạch".
Lúc đó Ung Chính chỉ cười không nói gì. Bỗng nhiên trong khoảnh khắc Giả Sĩ Phương đã hồn lìa khỏi xác. Điều này quá kinh động, khỏi phải bàn nữa.
Lý Vệ vội phục xuống trả lời:
- Hòa thân vương gia trở về phủ làm đàn pháp cho Giả Sĩ Phương rồi. Theo lời Tứ da, nô tài vừa lấy thủ cấp hắn xong đếây.
Rồi tâu lại tình hình ở lầu Khánh Vân.
- Nô tài biết đó là cách làm bẩn thỉu. Nhưng mấy lần thử làm trò, tên giặc này không sợ nước, không sợ thiêu, không sợ đao búa, còn có thể biến hóa không để lại tông tích nữa. Thực tế hắn là một con yêu tinh. Không còn cách nào đành phải dùng kế đó để giết hắn. Chu đại nhân, Tôn đại nhân hà tất phải cười. Nô tài vốn gọi là "người ăn mày", hay làm trò cho thiên hạ mà.
- Lấy đạo của người đó trị bản thân người đó mới thật là chính đạo.
Tôn Gia Kiềm cười, nói. Chu Thức ngửa mặt lên nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta cũng không cười ngươi đâu. Đã có người dùng cách đó. Lưu Quốc Hiên ở Đài Loan từng sử dụng biện pháp này, dạo đó cũng có một đầu đà, biết một chút tà thuật phạm pháp trong quân ngũ của Trịnh Thành Công. Lưu Quốc Hiên lập đàn ca hát, lựa lúc không ngờ rút kiếm giết hắn. Danh tướng Hùng Đông Viên của triều ta cho rằng, Lưu Quốc Hiên tuy rằng xử lý nhà sư khất thực không rõ ràng nhưng lại hợp đạo. Lý Vệ làm thế này là vì quốc gia quân chủ, cũng là quang minh chính đại thôi.
Lý Vệ vốn rất sợ việc làm này bị dị nghị, thấy Chu Thức và Tôn Gia Kiềm nói vậy thì không khỏi vui mừng. Ung Chính cũng như được giải thoát, nhìn đồng hồ rồi cười nói:
- Trẫm dùng Giả Sĩ Phương cũng là để chữa bệnh, giải khuây mà thôi. Hai năm gần đây trẫm không được khỏe, chỉ cần ngự y dùng thuốc, không dễ dàng truyền gọi Giả Sĩ Phương. Giả Sĩ Phương mấy lần xoa bóp cho trẫm miệng ni chú. Hắn quản tất cả thiên địa quỷ thần. Tâm không thẳng thể hiện ở lời nói, hắn tự chuốc họa vào thân. Nếu hắn tu thân kính trời sợ mệnh, làm thị y của trẫm thì sao đến nỗi này. Thôi! Không nói đến hắn nữa. Ngày mai là rằm tháng Tám, trẫm sẽ ban yến cho các vị. Trời đã tối rồi, Hoằng Lịch hãy giúp ta một chút nhé.
Hoằng Lịch lập tức khom người nói:
- Thưa vâng.
Hoằng Lịch dặn dò Cao Vô Dung truyền chỉ chuẩn bị yến tiệc, lấy trên án một tờ trình đưa cho Ung Chính rồi cười nói:
- Đây là danh sách xử lý mùa thu năm nay, bộ Hình vừa đưa tới. Chân Cương tuần phủ Vân Nam đưa đơn đòi xử lý Dương Danh Thời, lại còn kiện việc Dương Danh Thời tập hợp sĩ dân bao vây nha môn xin tha tội cho mình. Hoàng thượng hãy đọc trước, nhi tử tuân chỉ chưa xử Dương Danh Thời. Vì những tờ sớ này còn mới, xin hoàng thượng phán xét.
Ung Chính cầm lên xem nói:
- Chân Cương đã có chỉ làm tổng đốc Vân Quý. Ông ta cần cấp tốc nhận chức. Dương Danh Thời đã bị hạ ngục rồi, sao còn có thể "tụ tập sĩ dân"? Nếu ngày thường tập hợp sĩ dân thì chứng tỏ Dương Danh Thời chẳng phải là quan thanh liêm sao? Chưa thể giết Dương Danh Thời, vụ này cần phải xem lại, chờ phúc thẩm.
Chu Thức và Tôn Gia Kiềm đã đứng dậy, nghe nói đến chuyện này, Chu Thức vội bước lên một bước nói:
- Lão thần nguyện đi một chuyến đến Đại Lý, phúhẩm Dương Danh Thời.
Tôn Gia Kiềm nói:
- Thần vẫn không tin Dương Danh Thời tham ô!
Lý Vệ cười nói:
- Nô tài cũng không tin. Nô tài vạch tội Dương Danh Thời, đương nhiên có chứng cớ nhưng nô tài vẫn còn ngờ vực sợ ông ta bị oan uổng. Nô tài cũng cho rằng cần xử phúc thẩm cho ông ta.
- Các ngươi dùng cơm đi nhé - Ung Chính phất phất tay nói: - Lúc này chưa nói rõ được, trẫm sẽ có chủ trương sau.
Mọi người đều lui ra, đại điện Cửu Doanh của Đạm Ninh cư bỗng chốc vắng tanh. Ung Chính nghĩ tới việc Giả Sĩ Phương đã từng trị bệnh cho mình thì ớn lạnh toàn thân, vội lệnh cho Tần Mi Mi:
- Xem Dẫn Đệ đang làm gì, gọi qua đây hầu chuyện trẫm!
Tần Mi Mi vừa đi một lúc thì Kiều Dẫn Đệ dẫn hai cung nữ qua. Kiều Dẫn Đệ vừa được phong "Hiền tần", đầu đội mũ hai tầng có đính bảy hạt châu sáng lấp lánh, bước đi một bước là châu ngọc rung rinh. Ung Chính cười nói:
- Trang điểm thế này, tóc tai gọn gàng, chẳng ai còn nhận ra nàng là người Hán nữa. Tòa cung ở phía tây đã xây xong rồi. Hiện giờ còn đang sửa sang. Chờ lúc trời tối ta sẽ đi ra ngoài, tiện thể xem nhà ở của nàng, được không? Trẫm vừa cho người giết Giả Sĩ Phương, trong lòng cảm thấy không thoải mái muốn đi tản bộ một chút.
- A! Giả Sĩ Phương chết rồi? - Kiều Dẫn Đệ kinh hoàng há hốc mồm, hồi lâu nói: - Chẳng trách Tần Mi Mi vừa đốt đệm ngồi ở sau viện.
Ung Chính cười nói:
- Giết hắn vì hắn có tội, có gì kinh hoảng. Qua trung thu, trẫm cần xử tội mấy trăm tù nhân. Không diệt ác không thể hướng thiện, đó là đạo lý của Khổng Tử. Thôi đi nhé! Không nói đến chuyện này nữa. Giả Sĩ Phương là người xuất gia đến hầu trẫm nhưng lại giở quẻ, mượn cơ hội để nắm con người trẫm, muốn trẫm khỏe thì trẫm khỏe, muốn trẫm bệnh thì trẫm bệnh. Người như thế mà giữ lại thì thật là đáng sợ.
Ung Chính nói xong thì Dẫn Đệ tiếp lời:
- Thiếp không sợ hắn, cũng không nghĩ rằng người sống không thể bắt được. Trước đây gặp hắn, hắn còn giả lả nói cười là đã gặp mẹ thiếp. Chỉ có mấy ngày hắn đã bị đền tội rồi.
Vừa nói vừa cùng Ung Chính đi ra. Lúc đó mặt trời đã xuống núi, mấy đám mây bạc nhè nhẹ trôi, từng luồng gió tây thổi tới làm lay động những cành trúc mềm mại. Ung Chính và Dẫn Đệ nhìn về tòa nhà phía tây, ở đó không được trang hoàng cẩn thận, tường vôi tối mò. Gió thổi nhẹ làm người dễ chịu hẳn lên. Ung Chính cẩn thận nhìn lại, thấy hai thị vệ Trương Ngũ Ca, Đức Lăng Thái vẫn thấp thoáng phía xa thì yên tâm đi tiếp. Vua vừa đạp lên hoa vừa hỏi:
- Nhà nàng còn những ai?
- Còn mẹ, cha, em tra
- Từ sau khi nàng về Kinh, có biết tin tức gì của họ không?
- Từ khi vào cung, thiếp ly tán gia đình. Người trong nhà sợ quan địa phương bợ đỡ Nặc Mẫn ức hiếp người nên cũng bỏ đi. Sau này thiếp lại liên tục gặp nạn, chỉ muốn chết mà thôi, cho nên cũng không muốn quay về. Lần trước phủ Nội vụ có người đi công cán ở Sơn Tây, thiếp có nhờ họ hỏi thăm hộ nhưng chưa thấy người đó trở về. Giả Sĩ Phương tuy không tốt, lo liệu mọi chuyện như thần, nên thiếp muốn nhờ ông ta nói đỡ... A-di-đà-phật! Mẹ thiếp cũng đã bốn mươi tuổi rồi. Xa bà đã mấy năm, có gặp mặt chắc thiếp cũng không nhận ra được.
Nói xong thì rơi nước mắt. Ung Chính thấy gió lạnh thì ôm Dẫn Đệ vào lòng, vừa quay về vừa an ủi nàng:
- Người thăm hỏi hộ nàng chưa làm xong việc, ngày mai trẫm sẽ viết mật thư cho tuần phủ Sơn Tây, nhờ ông ta điều tra hộ. Nàng mỗi năm có khoảng hai ngàn lạng vàng được tiến cống, chỉ cần năm sáu trăm lạng vàng là có thể mua được chỗ ở tốt. Chế độ triều đình không cho nàng về thăm nhà tùy tiện nhưng mẹ nàng mỗi tháng theo lệ có thể về Kinh thăm nàng. Ôi chao! Chuyện gì vậy?
- Cái gì?
Dẫn Đệ đang chăm chú nghe, bỗng thấy Ung Chính nhảy dựng lên, dùng tay dứt vật gì thì vội nhoài người xuống, Ung Chính nhảy lên một bước, tay Dẫn Đệ đã đụng phải vật gì đen xì, lạnh mà lại dính nhơm nhớp, rõ là con vật đó ngoi từ dưới nước lên vẫn còn đang động đậy.
Nàng kêu lên
- Trời ơi! - Rồi mềm nhũn người xỉu đi.
Ung Chính kinh hoàng trợn tròn hai mắt. Lúc đó trong vườn tối mò, gió thổi làm lá cây lay động rất khẽ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Ung Chính nhìn kỹ con vật động đậy trong đám cỏ rậm, vội dìu Dẫn Đệ dậy, lạc giọng hỏi:
- Nàng... Sao vậy?
Dẫn Đệ nhoài vào lòng Ung Chính nói:
- Rắn! Vừa lạnh vừa dính.
Ung Chính nói:
- Trẫm bị chảy máu này!
Hai người kinh hoảng, đột nhiên trong rừng phát ra những tiếng cười ma quái giống như Giả Sĩ Phương cười lúc đắc ý. Ung Chính vội ôm chặt Dẫn Đệ, to giọng hét:
- Thị vệ! Thị vệ!
- Có nô tài!
Trương Ngũ Ca và Đức Lăng Thái đang ở cạnh con đường lát đá ven rừng, đã nghe thấy tiếng động khác thường ở bên này bèn chạy vội đến:
- Nô tài đến đây!
Ung Chính cũng mềm nhũn cả chân tay, gắng dìu Dẫn Đệ, hết sức trấnĩnh nói:
- Gọi hai thái giám đến dìu Dẫn Đệ. Các ngươi đốt đuốc soi vạt cây này xem có con gì không?
Đang nói, hai thái giám đã chạy như bay đến dìu Dẫn Đệ và Ung Chính ra khỏi khu rừng nhỏ. Trương Ngũ Ca và Đức Lăng Thái không cần đốt đuốc vì thấy vạt cây không rộng, chỉ dùng tay quơ đi quơ lại. Một lúc sau, Trương Ngũ Ca hét lên:
- Có rồi! Súc sinh! Chạy đi đâu?
Ung Chính lúc này đã đứng dưới ánh đèn trước Đạm Ninh cư, nghe thấy nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Hai thị vệ chạy vào, dùng áo gói một vật gì. Lúc mở ra đất xem thì thấy đó là một con nhím.
Ung Chính nói:
- Không đúng! Ở đây sao lại có nhím? Dẫn Đệ nói con vật đó vừa lạnh vừa nhớp nhúa, trẫm sờ thấy ngứa cơ mà!
- Chúa thượng hãy nhìn xem! - Ngũ Ca cười nói: - Ngài sờ vào lông của nó, Dẫn Đệ sờ phải mũi của nó. Phía nam Viện Minh viên có một vườn nuôi gia súc, có cả nhím, hươu, chó. Chúng thường chạy đến khu rừng nhỏ cạnh cung điện kiếm ăn.
Ung Chính thở phào, lúc này mới để ý thấy toàn thân ướt đẫm thì cố gắng cười nói:
- Hóa ra là vật phóng sinh, làm trẫm giật cả mình!
Dẫn Đệ cũng từ trong điện bước ra nhìn, hai tay chắp vào nhau khấn
- A-di-đà-phật!
Nàng bình tĩnh lại rất nhanh, trong ánh đèn lồng, thấy Chu Thức, Tôn Gia Kiềm, Lý Vệ cùng Hoằng Lịch đi đến, có lẽ đã dùng tiệc xong qua để tạ ơn vua, nàng bèn trở về chỗ của mình. Mọi người cùng Ung Chính bước vào điện, đang định hành lễ thì Ung Chính ngăn lại nói:
- Hoằng Lịch lui nhé! Sáng mai còn nhiều việc đấy! Còn các ngươi gọi cả Phương Bao đến đây nói chuyện với trẫm một lúc. Hôm nay trẫm không được ổn.
Đó có vẻ không phải là lý do. Hoằng Lịch muốn chần chừ một lúc hỏi xem thế nào nhưng rồi lại lui ra. Lý Vệ thấy Ung Chính có vẻ hoảng hốt bèn lắc đầu cười nói:
- Chúa thượng, nô tài thấy ngài như có vẻ hoảng loạn. Ngài vừa gặp chuyện gì trong vườn phải không?
- Ồ! Không có gì!
Ung Chính lưu mấy người lại kỳ thực không phải để nói chuyện, nhưng ông không muốn họ đi, vì thế mà kể lại sơ lược chuyện mới xảy ra, lại nói:
- Tuy là một trận kinh động không có thật nhưng trẫm vẫn cảm thấy như có quỷ thần... Trẫm nghi oan hồn Giả Sĩ Phương về ám trẫm.
Đang nói thì Phương Bao đã tiến vào, phía sau còn có cả Hoằng Trú. Phương Bao cười nói:
- Trương Ngũ Ca có nói lại với thần rồi. Chúa thượng hãy an t một lát nữa sẽ thấy thoải mái hơn. Giả Sĩ Phương dùng yêu thuật hại ngài, tội không thể bỏ. Chẳng qua hoàng thượng thay trời trừng phạt hắn mà thôi. Loại người đó đã chết là hết, sao có thể ám được ai?
Chu Thức nói:
- Thần cho rằng Giả biến hóa hí pháp, trên thế gian này không hề có quỷ thần. Chẳng qua hoàng thượng tin vậy thôi. Hoàng thượng, ngài hãy nhắm mắt nghĩ mà xem, trên đời này đã có ai nhìn thấy ma quỷ, nhìn thấy bồ tát? Ngài đừng tin hắn, hắn sẽ không thể nào hại được ngài.
Tôn Gia Kiềm nói:
- Có trời trợ giúp, sao lại có yêu ma dám yểm. Đó chẳng qua là hoàng thượng phòng bị thôi. Nếu có chuyện gì, nô tài nguyện lấy thân mình ra gánh vác.
Hoằng Trú ngược lại tin bất kỳ điều gì, những lời của mấy vị không có câu nào lọt tai nên ông ta vội đi gọi Cao Vô Dung, bảo Cao Vô Dung tìm "Ngọc hạp ký", "Thanh Nang truyện", rồi dặn dò thái giám Tiểu Tô La vào vườn đốt hương khấn vái.
Lý Vệ lại có suy nghĩ khác, cười nói với Ung Chính:
- Cho thần mượn bút son của hoàng thượng.
Thấy Ung Chính gật đầu, Lý Vệ cầm một tờ biểu màu vàng bắt đầu viết. Lúc Hoằng Trú ghé nhìn, thấy tờ biểu viết:
Giả Sĩ Phương: Tên đạo tặc trâu ngựa. Kẻ cố ý giết ngươi là Hóa Tử Lý Vệ, chém đầu ngươi cũng là Lý Vệ, Ngũ da đã lập đàn cho ngươi mà ngươi còn đầu thai hại người. Sao ngươi lại quấy nhiễu chúa thượng ta, đến nhà chúng ta mà giày vò! Nếu còn tiếp tục, ta sẽ gọi hổ báo, chân nhân đến trị ngươi. Ngươi sẽ không thể phục sinh.
Lý Vệ khuyến cáo!
Mọi người đều buồn cười nhưng không dám. Ung Chính ngồi thư giãn một lúc, sắc mặt cũng tốt hơn, nghe mọi người phát biểu thì thở dài nói:
- Trẫm tốt rồi! Ở đây không cần nhiều người, chỉ cần lưu lại một người thôi, còn những người khác về nghỉ đi.
Nghe nhà vua nói thế, mấy thần tử đều tranh nhau ở lại. Hoằng Trú nói:
- Theo ý thần, Chu sư phó tuổi tác cao hãy về nghỉ đi! Lý Vệ trực đến nửa đêm, Tôn Gia Kiềm khoẻ mạnh, trực cả đêm, sau nửa đêm thần trực, tuổi tác của thần...
Đang nói thì Thái y viện y chính Lưu Thiện Tuyên dẫn hai thái y đến. Thái y đang định bắt mạch thì Ung Chính nói:
- Ai cho các ngươi đến đây? Trẫm không bệnh tật gì. Các ngươi hãy lui đi! Tất cả làm theo lời Hoằng Trú.
- Hãy đi cùng ta. - Chu Thức nhìn Ung Chính không được khoẻ, vẫy tay bảo mấy vị thái y: - Lý Vệ lưu lại đây những người khác hãy về thư phòng phía đông.
Tôn Gia Kiềm cảm thấy Chu Thức hơi thái quá nhưng Ung Chính đang thật sự không được khỏe bèn cùng mọi người đi đến tiểu thư phòng phía đông bàn. Tôn Gia Kiềm nói:
- Thần đã cho người đi mời Tứ da, mọi việc ở đây do Ngũ da chủ trì.
Phương Bao vuốt râu, mắt hấp háy nói:
- Việc này không nên khoa trương, bệnh của hoàng thượng càng ít người biết càng tốt. Nếu đêm nay người không bệnh, mọi việc sẽ qua đi. Ngày mai rằm tháng Tám, theo lệ vẫn ban yến cho trăm quan. Mọi người hãy nghỉ đi, một lát nữa mời Tứ da làm trọng tài.
Hoằng Trú nói:
- Được rồi! Ta xin nói trước. Ta thấy ở đây không ai có tâm trí sáng suốt nữa. Ta tin vì không có ai ngoài ta biết Giả Sĩ Phương. Trong Tam quốc diễn nghĩa có Tá Từ, các ngươi biết không? Giả Sĩ Phương là Tá Từ ngày nay. Vì sao phải giết hắn, vì hắn là Tá Từ. Vì sao lần này ta đặc biệt đề phòng hắn, cũng vì hắn là Tá Từ vậy! Tứ ca lát nữa sẽ tới, ông ta cũng không tin có quỷ thần. Cho nên lúc này ta mới nói với các ngươi, tháng trước ta đã phái người đi Giang Tây mời Long Hổ sơn Lâu Sư Viên chân nhân. Mời ông ta đến cũng là để thuần phục Giả Sĩ Phương. Hiện ông ta đến rồi, ta cần lập đàn trong vườn để thuần phục Giả Sĩ Phương. Ta nói trước một tiếng để các ngươi đừng ngăn cản ta.
Nghe Hoằng Trú nói, mọi người đều cau mày. Ung Chính chẳng qua gặp con nhím nên bị kinh động chút ít. Phô trương sự việc to ra như thế, các thần tử bên ngoài sẽ đánh giá thế nào. Triều đình sẽ xử trí ra sao? Còn đang lúng túng thì mọi người thấy Hoằng Lịch tiến vào vội đứng dậy đón.
- Ta vừa tiếp kiến Nhạc Chung Kỳ - Hoằng Lịch nói bằng giọng trầm trọng: - Cát Nhĩ đã cho hai vạn quân đánh cánh quân phía bắc, hai bên đã giao chiến. Nhạc Chung Kỳ ngay đêm nay phải trở về đại bản doanh. Mọi người có cần tâu bày gì không?
Mấy vị nhìn nhau: Một bên là hoàng đế đang bệnh, một bên sắp mời đạo sĩ thuần phục yêu quái, đột nhiên lại xuất hiện việc binh đao, còn biết nói thế nào?
Hoằng Trú vênh mặt lên:
- Đặc Lỗi đâu? Hãy gọi tên giặc đó đến giải thích đi!
- Đó cũng là một việc. - Hoằng Lịch có vẻ lo lắng, cau mày nói: - Hoặc là giết hoặc là thả, cả hai việc đều không tiện cho ta.
Chu Thức nói:
- Làm thế này, xin Tứ da, Ngũ da qua Đạm Ninh cư xem thế nào, liệu chúa thượng có xử lý được công việc không hay là cần xin chiếu chỉ. Nếu vua không xử lý được thì cho gọi Trương Đình Ngọc, Ngạc Nhĩ Thái, Thập lục vương gia, Thập thất vương gia đến, mọi việc do Tứ da quyết định. Chờ vạn tuế khỏe hãy tâu bày sau.
Trước mắt chỉ có cách đó là tốt nhất. Hoằng Lịch vẫy tay cho Hoằng Trú. Hai người rời thư phòng, đi về phía tây, vừa đi vừa nói chuyện. Hoằng Lịch cười hỏi:
- Đệ vừa nói có chuyện gì vậy? Hình như sợ ta biết?
Hoằng Trú kể lại chuyện lập đàn, l
- Huynh là một quân tử học đạo, đệ sợ huynh không đồng ý.
Hoằng Lịch vừa đi vừa im lặng, sau đó nói:
- Thật là một ông em tốt, là người có đạo hiếu, có bệnh thì vái tứ phương, nói gì học đạo hay không học đạo? Giả Sĩ Phương đã ở cạnh a-ma nhiều năm. Hắn có một ít tà thuật, không phải giả đâu. Ta cũng có một chút đề phòng hắn. Sao lại ngăn cản đệ? Nhưng cần giữ bí mật, đừng để cả thiên hạ biết, bọn quan ngự sử lại la lối.
Đang nói thì đã thấy Lý Vệ ra đón, Hoằng Lịch bèn hỏi:
- Hoàng thượng thế nào rồi?
- Hoàng thượng ngủ không yên, ngồi một tí lại nằm một tí, không thể an giấc.
Lý Vệ vội nói:
- Ngài xem, vua lại đang nói mê. Lúc này vào là tốt nhất.
Nói rồi vén rèm bước vào điện, lại ra ngay, nhỏ giọng nói:
- Xin mời hai vị vào!
Hoằng Lịch, Hoằng Trú tiến vào, sau khi hành lễ thì ngẩng đầu nhìn Ung Chính. Cả hai không khỏi kinh ngạc: Mới chỉ một lúc mà Ung Chính đã già đi rất nhiều, đầu tóc bơ phờ, cổ có vết đỏ. Lúc này Hoằng Lịch mới biết là Ung Chính bệnh hơn là mọi người nói, bèn xuống khuyên giải:
- A-ma, nghe nói ngài không cho thái y xem mạch. Nhi tử không bằng lòng. Ngài bị gió, tâm thần không yên nên hay hoảng hốt. Đó là bệnh thông thường, uống thuốc sẽ khỏi thôi.
- Trẫm không có bệnh. Trẫm bị Giả Sĩ Phương ám đó thôi. Cứ nhắm mắt lại là thấy hắn ở trước mặt, nhằm vào trẫm mà cười cợt.
Ung Chính nằm trên gối, nhìn ngọn nến cháy mà hai mắt mở thao láo, lại nói bằng giọng mất hết nhuệ khí:
- Có bệnh tất phải gọi thái y. Nhưng bệnh của ta bọn họ trị không nổi. Trị không nổi thì bung ra làm gì... Giả Sĩ Phương vừa tới nói với trẫm đã gặp Niên Canh Nghiêu. Niên Canh Nghiêu chả có biệt hiệu là "Niên Hào Chư" 1 là gì. Ái! Ta khó thở, lưng đau như dần, lại không có chút gió nào...
Hai anh em Hoằng Lịch nghe những lời nói như trong giấc mộng của vua cha thì toát mồ hôi. Hoằng Lịch đang định an ủi thì Ung Chính đã nói:
- Tình hình quân đội ở phía tây có biến, phải không? Hoằng Lịch!
Hoằng Lịch vội dập đầu nói:
- Đúng ạ! Hoàng a-ma... Phụ vương...
- Giả Sĩ Phương vừa nói cho trẫm biết.
Hoằng Lịch kinh sợ run lẩy bẩy. Hoằng Trúưởng như trước mặt hiện lên một thi thể đỏ lòm máu nên vội xích lại gần Hoằng Lịch, lại nghe thấy tiếng Ung Chính cười nói:
- Hắn... Hắn đã lui ra rồi. Hãy nói về việc triều chính, trẫm sẽ khỏe lên một chút.
Hoằng Lịch cảm thấy lo lắng cực độ, kể lại tình hình chiến sự rồi lại tâu bày ý kiến của mọi người vừa mới đề xuất, rồi phục xuống xin chỉ ý.
- Hiện giờ trẫm quá mệt mỏi, không muốn gặp thần tử. Hai anh em ngươi hãy thay trẫm đưa tiễn Nhạc Chung Kỳ, lệnh cho ông ta cấp tốc trở về đại bản doanh xử lý việc quân.
Ung Chính cảm thấy tim đập loạn xạ, gân xanh trên cổ phập phồng, không biết làm thế nào, gắng cười nói:
- Có việc quân cấp bách, trẫm lại không xử lý được. Hoằng Lịch hãy làm chủ nhưng cần bàn bạc với mọi người, trưng cầu ý kiến. Ngươi tuy thông minh nhưng chưa từng được rèn luyện qua quân đội...!
- Thưa vâng! Nhi thần đã rõ! - Hoằng Lịch nghiến răng nói: - Đặc Lỗi chuyên làm việc khi quân! Nhi thần cho rằng nên giết hắn để trừ hậu họa.
Ung Chính nghe xong cũng rất tức giận nói:
- Sao trẫm lại không biết phải giết Đặc Lỗi? Nhưng theo trẫm thì nên nhẹ tay thôi. Không giết thì hắn cũng tự rơi vào thiên la địa võng. Đặc Lỗi là một hảo hán, từng vây hãm Thánh tổ, hắn sẽ không tránh khỏi bị trừng phạt. Lão Cát Nhĩ Đan đã chết, hắn là tân binh, từng tham gia hơn trăm trận chiế
Hoằng Trú nói:
- Hoàng thượng thưởng cho hắn nhiều như vậy, chí ít cũng nên thu hồi về.
- Người còn khoan dung huống gì đồ vật? Đừng có nhỏ nhen như thế! Hoằng Lịch truyền lời của trẫm đến hắn, để cho hắn trở về tham chiến. Các ngươi lui nhé! Ngày mai rằm tháng Tám, trẫm không thể gặp mặt quần thần, trẫm cũng không muốn họ làm náo động trong vườn. Thập lục thúc, Thập thất thúc và anh em ngươi hãy thay trẫm ban yến tiệc ở cung Càn Thanh. Không cần phô trương, nói trẫm mấy năm gần đây không khỏe, tất mọi người sẽ hiểu thôi.
- Thưa vâng!
Hai anh em dập đầu, lui ra khỏi Đạm Ninh cư.
Lúc họ lui ra, chuông đồng hồ điểm mười một tiếng. Ung Chính không dám nhắm mắt, nghe tiếng gió thổi từ bên ngoài thì tưởng tượng có người hò hét ở bên ngoài. Chốc chốc lá bạch dương lại xào xạc giống như vô số người đang cười nói. Cao Vô Dung và mấy tên thái giám hầu bên ngoài, mấy lần châm nến mà vẫn có cảm giác nến không sáng thì trong lòng cũng hơi sợ. Những ngọn nến lung linh trên mấy chiếc bàn làm người ta liên tưởng đến những con quái vật ẩn nấp đâu đây có thể nhảy xổ ra bất cứ lúc nào. Vừa nghe động tĩnh bên ngoài, mọi người vừa cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Đột nhiên, tiếng rèm cửa bay lất phất. Bên ngoài như có tiếng đào đất. Chừng như chưa đủ, mấy chú gà trống choai thi nhau gáy loạn lên, trong không gian như có tiếng cười man rợ của quái vật. Ung Chính nắm chặt tay, nhìn trừng trừng giá treo quần áo hằm h̑
- Là trẫm! Ngươi sao thế? Quân thần phải có sự phân biệt. Đừng nói ngươi có tội phải đền tội, nếu có giết nhầm ngươi cũng không nên báo thù.
Mấy tên thái giám bị vua làm kinh động. Trong ngoài điện đèn xanh mờ ảo, mấy chiếc án cũng như đang di động. Ung Chính vừa nhắm mắt, lập tức thấy khuôn mặt trắng bệch của Giả Sĩ Phương nhìn mình bật cười, cười đến mức ứa máu mắt ra. Ung Chính không giữ được hắn bèn hét lên:
- Thị vệ đâu? Hãy đuổi hắn đi!
- Thần đang ở cạnh hoàng thượng đây. - Tôn Gia Kiềm bước mấy bước lớn vào trong điện, gập người trước Ung Chính nói bằng giọng vang rõ: - Thần tử Tôn Gia Kiềm ở đây, chúa thượng hãy yên tâm. Ma quỷ nào dám đến gần?
- Ồ! Gia Kiềm!
Ung Chính tỉnh táo lại một lát, kéo Tôn Gia Kiềm:
- Ngồi xuống trước mặt trẫm đi. Ngươi ở trước mặt, ta thấy yên tâm.
Tôn Gia Kiềm nhìn Ung Chính sợ hãi không yên, trong lòng đau xót rơi nước mắt:
- Thần ngồi ở bên ngài đây! Ngài không phải lo lắng. Ngài cứ yên tâm ngủ đi, Giả Sĩ Phương sao có thể ám ngài được.
Ung Chính gật đầu nhắm mắt, quả nhiên không thấy ma quỷ nữa
- Có ngươi ở đây, ta yên tâm rồi. Ngươi là thần tử đầu tiên của ta. còn cần giúp nhi tử của ta. Tôn Gia Kiềm tuy vẻ ngoài xấu xí nhưng lòng ngay thẳng. Dương Danh Thời thanh liêm chất phác, trẫm biết...
Cuối cùng nhà vua thở đều đều, chìm sâu vào giấc ngủ.
Tôn Gia Kiềm cởi bỏ lễ phục, dạo bước quanh điện nhưng không thấy ma tà gì. Bọn thái giám thấy vậy cũng bình tĩnh trở lại.
--------------------------------
Hào Chư: Con nhím. |