UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ

HỒI THỨ MỘT TRĂM BỐN MƯƠI SÁU

Docsach24.com

rong một đêm, Hoằng Thời từ một vương gia trở thành tù nhân. Đang đêm ông ta bị người nhà lôi dậy, nói có đại nhân Đồ Lý Thâm đến bái kiến. Vừa mê mê tỉnh tỉnh ra phòng khách tiếp kiến Đồ Lý Thâm, không chờ Hoằng Thời lên tiếng, Đồ Lý Thâm đã đọc chỉ luôn:

Theo sự điều tra bí mật của Đồ Lý Thâm từ trước đến nay, yêu cầu kiểm tra gia sản Hoàng Tam tử Hoằng Thời.

Đọc xong, Đồ Lý Thâm cũng không nói nửa lời.

Hoằng Thời bị người của nha môn đề đốc bắt lên kiệu đưa đến một ngôi nhà nhỏ nhiều năm bỏ không ở phía tây lầu Phong Hoa, Sướng Xuân viên. Từ trong gấm vóc lụa là, các con hầu thái giám thi nhau cung phụng, ông ta đột nhiên bị đưa vào một phòng bốn bề lạnh lẽo. Lúc này ông ta mới tỉnh ra: đêm kinh hoàng này không phai là mộng rồi! Ông ta ôm gối ngồi cạnh lò sưởi, dựa vào tường tự giày vò mình. Sao lại để đến nông nỗi này? Nhưng rồi một ý nghĩ thoáng qua trong đầu ông ta: dù thế nào cũng không xuất đầu lộ diện: Trương Đình Lộ đã chết, không còn người đối chứng. Trương Đình Ngọc cũng không có chứng cớ, ông ta quyết không dám lôi vụ án đã có cách đây nhiều năm ra. Long Khoa Đa đương nhiên rất hận ta nhưng trong tay ông ta cũng không có chứng cớ. Long Khoa Đa đưa quân vào Sướng Xuân viên, càn quét Tử Cấm Thành cũng là mượn lệnh của Doãn Tự. Doãn Tự đã chết. Ngay chứng nhân cuối cùng cũng không có. Vậy ai tìm cách giết Hoằng Lịch? Tạ sư gia là người chủ trì đã bị giết để bịt đầu mối rồi. Nếu có bắt được mấy tên giang hồ, sao có thể căn cứ vào lời khai hàm hồ của bọn chúng mà định tội ta được? Ba Hán Cách Long hành pháp yểm bùa Ung Chính, Hoằng Thời vốn không đồng ý. Sau đó Khoáng sư gia ra sức khuyên bảo nói: "Không quản di chiếu giấu ở cung Càn Thanh truyền ngôi cho ai, Tam da ở nhà Vận Tùng, nắm được đầu mối trung ương, chỉ cần thế cứ đột nhiên khởi sự. Trong loạn lạc ai có thể thay thế ngài được?". Kết quả thật kỳ lạ, một sư Lạt-ma thần thông quảng đại mà đột nhiên mất tích, chết trôi trên sông Kim Thủy. Nhưng Khoáng Sĩ Thần còn chưa bị bắt, suốt ngày ở trong thư phòng đọc sách, làm thơ. Ông ta làm sao biết được cơ sự xảy đến với mình?

"Hay là Đồ Lý Thâm cấu kết với Hoằng Lịch, giả truyền thánh chỉ làm loạn?"

Ý nghĩ này chợt thoáng đến trong đầu Hoằng Thời. Ông ta đi lại bên bếp lò, ngoài cửa đã bị khóa chặt, sao mà đánh động được đây? Ông ta bắt đầu hoảng, càng nghĩ càng sợ. Ông ta lại nhẩy lên trên bếp lò, ra sức lay cửa sổ, đến toát mồ hôi mà cửa sổ không nhúc nhích. Ông ta bèn dùng nắm đấm, đấm vỡ của kính nghe "choang" một cái, hai tay bám vào song cửa sổ hét to:

- Người đâu! Lũ bay là bọn khốn nạn! Ta cần ra! Ta muốn gặp hoàng thượng! Mở cửa mau lên! Lũ khốn đâu rồi?

Ông ta hét đến khản cả tiếng. Một tên canh cửa chạy đến, nhìn Hoằng Thời không hiểu nghĩ gì rồi lạnh lùng hỏi:

- Tam da, ngài làm sao vậy? Sao lại hò hét như thế? Có việc gì không?

- Ngươi mới bị làm sao vậy? - Hoằng Thời ló đầu ra khỏi song cửa. - Đồ Lý Thâm nhà các ngươi bị điên à? Sao lại giam ta ở đâ

- Việc này tiểu nhân không biết. Tiểu nhân vâng mệnh làm việc. Tam da lượng thứ cho. Ngài hãy yên tâm chịu đựng một chút để chúng ta cùng làm tốt công việc.

- Ta không muốn nghe ngươi nói lung tung. Ta cần gặp hoàng thượng! Hãy gọi Đồ Lý Thâm đến đây!

Tình thế đang gay cấn thì Đồ Lý Thâm tiến vào trong sân, tự mở cổng rồi mắng quân sĩ:

- Các ngươi làm gì đây? Tam da là ngọc quý kim tôn, sao một ít nước trà, một chút điểm tâm cũng không chuẩn bị cho ông là sao? Quân này láo thật!

- Ta không cần ngươi phải giả vờ. Ngươi là đồ chó má! - Hoằng Thời điên tiết hét lên: - Ta nghi ngờ ngươi giả truyền thánh chỉ bắt ta! Ta cần gặp hoàng thượng! Ta cần gặp! Ta sẽ không ăn không uống, không ngủ cho đến chết thì thôi!

Đồ Lý Thâm vốn là một thiếu niên tuấn tú, rất ghét bị gọi là "đồ chó má" nên máu nóng bốc lên đầu, cười nhạt nói:

- Tam da hãy trật tự một chút. Xem ra ngài sắp điên thì ta cũng sắp điên đây. Ngài hãy nhìn ra bên ngoài mà xem. Kia là lầu Phong Hoa, phía nam là Đạm Ninh cư, sao thần lại dám giả truyền thánh chỉ đưa ngài đến đây được? Ngài cần phải chấp hành, thánh dụ còn đây, ngài hãy nhìn xem là thật hay là giả.

Nói xong đưa thánh chỉ ra.

Hoằng Thời vội cầm lấy tờ chỉ dụ, nhìn kỹ nét chữ thì đúng là nét chữ quen thuộc của Ung Chính. Ông ta lơ đãng nhìn ra góc lầu Phong Hoa, thấy rõ Ung Chính đã ra lệnh bắt mình. Bản thân chắc chắn đang bị giam ở Sướng Xuân viên. Ông ta đột nhiên ưu tư, đưa mắt nhìn bốn phía rồi ngồi xuống góc lò sưởi, khoanh hai tay lại không nói gì nữa.

- Tam da cần dùng gì, xin cứ sai bảo. - Đồ Lý Thâm nhìn vẻ đáng thương của Hoằng Thời thì cũng tỏ lòng thương hại nhưng lại cười nhẹ dặn dò bọn lính: - Hãy quét sạch kính vỡ, dùng giấy dán cửa sổ lại.

Nói xong rảo bước đi.

Đèn nến sắp tàn, quân sĩ mang vào một ngọn nến trắng và thay cho Hoằng Thời một chậu nước nóng rồi đóng cửa lui ra. Cùng lúc có tiếng kim khí va vào nhau rồi tất cả lại trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy xa xa tiếng truyền gọi: " Mở cửa cung môn, cẩn thận đèn nến!". Hoằng Thời bèn trở dậy uống nước, ăn hai miếng bánh điểm tâm, trong lòng cảm thấy khó chịu. Sự đã đến nước này, không biết kết quả sẽ thế nào! Tất cả là do thiên mệnh. Ông ta vừa kéo lại chăn đệm, chỉnh đốn quần áo thì ngoài cửa có tiếng động, Ung Chính đã bước vào. Đồ Lý Thâm cầm chìa khoá đứng bên cạnh.

- Ngươi đi ra đi.

Ung Chính nói với Đồ Lý Thâm rồi quay người nhìn Hoằng Thời không nói gì. Sắc mặt Hoằng Thời trắng bệch, tựa hồ như chỉ chút nữa là ngất xỉu, ánh mắt ông ta như dại đi, môi mấp máy vừa như khóc, vừa như cười. Hoằng Thời đã ngồi thẳng dậy nhìn phụ thân bằng ánh mắt kinh hoàng, hoảng hốt như gặp ác mộng. Một lúc, Hoằng Thời mới phủ phục xuống, dập đầu nói:

- Nhi thần vô lễ vì nhi thần như mơ hồ trong giấc mộng. Đã không biết thân ở đâu mà cũng không biết vì sao lại đến nông nỗi này?

Không biết vì sao, giọng ông ta trở nên méo xệch, toàn thân run bần bật. Ung Chính chần chừ một lát rồi nói:

- Ngươi hãy dậy đi! Ngồi dậy nói chuyện đi.

Nói xong vua khoanh gối ngồi trên chiếc giường đặt trên nắp lò sưởi.

Hoằng Thời thấy Ung Chính không cáu giận, thậm chí còn ôn hòa hơn thường ngày thì như thấy dễ chịu hơn, dập đầu đứng dậy, ngồi vào chiếc ghế.

Ung Chính nhẹ giọng hỏi:

- Nghe khẩu khí ngươi như là người không có tội, thậm chí còn oan ức nữa. Đúng không?

- Thưa vâng! Nhi thần quả thực không biết vì sao. Sao lại có sấm sét dội xuống đầu nhi thần? Nhi thần chỉ muốn biết nguyên nhân chứ không có tâm oán giận gì đâu.

Hoằng Thời chau mày đau khổ, ngừng một lúc lại nói:

- Nhi thần sinh ra đã không được thông minh như em trai nhưng kính trên nhường dưới, không có tâm địa gì.

- Không có ư! Ngươi còn dám nói thế à? - Ung Chính tức giận, định rời khỏi chỗ ngồi nhưng tự kìm lại được, lạnh lùng hỏi: - Vụ Bát vương, ngươi đóng vai trò gì! Ngươi và Doãn Lộc đã nói những gì? Ngươi đã gặp Trần Học Hải và nói gì với hắnHoằng Thời vừa nghe nhắc đến "Bát vương" thì hoảng hốt nhưng không kinh ngạc. Thấy Ung Chính nhắc đến những người bí mật gặp gỡ mình thì biết rằng sự việc không còn nhỏ nữa. Sắc mặt Hoàng Thời lúc đỏ, lúc tái, ông ta cuống quýt nói:

- Chuyện đã lâu rồi, con không nhớ nữa!

Ung Chính tiếp lời:

- Loạn Bát vương đã thức tỉnh ta, nên không phải là chuyện vớ vẩn. Nhưng ngươi đã nói: Tiên đế và đương kim hoàng thượng đều là bậc thánh minh thiên tử, vạn nhất hậu thế xuất hiện hôn quân, "Bát vương nghị chính" làm việc phế vua, vẫn có lợi cho giang sơn xã tắc!

Hoằng Thời không ngờ những lời nói đầy ẩn ý này đều bị người ta nói lại, bỗng nhiên sởn gai ốc nhưng lại cứng đầu cứng cổ nói:

- Đó là ý nghĩ ngu xuẩn nhất thời của nhi thần, muốn khôi phục tổ chế là việc đương nhiên, nếu gặp minh chủ thì tất, nếu gặp hôn quân thì bại hoại giang sơn xã tắc. Hoàng thượng không nói thì nhi thần không biết sai.

Ung Chính trầm giọng nói:

- Chỉ được cái nỏ mồm. Ngươi giả ngây giả ngô lừa trẫm. Ngươi tự ý điều chúng về Kinh, lại xúi giục họ nói những lời xằng bậy. Duệ thân vương không cấu kết với ngươi thì ngươi đẩy ông ta đi xa. Trong lòng ngươi luôn sợ lập Hoằng Lịch làm thái tử luôn tự thấy mình kém cỏi, nên khống chế Bát vương, đích thân nắm ba kỳ trên, muốn nắm quyền ngang Hoằng Lịch. Ngươi đố kỵ với Hoằng Lịch

Hoằng Thời ngước nhìn Ung Chính, hoảng hốt xua tay nói:

- Không! Không có! Nhi thần đã kém cỏi, sao lại dám đố kỵ với em trai được?

- Không đố kỵ? - Ung Chính lạnh lùng nói: - Đã không đố kỵ thì ngươi hãy nói cho trẫm biết người sư gia họ Tạ giờ ở đâu? Hắn đến Hồ Nam, Sơn Đông làm những việc gì?

Hoằng Thời kinh hoàng nhìn Ung Chính, tránh nhìn vào ánh mắt sắc như dao của ông, hai tay thừa thãi bám vào thành ghế, hồi lâu mới nói:

- Con không hiểu lời a-ma nói. Ở phủ con quả thật có người họ Tạ nhưng bị sốt đã mất rồi.

- Chỉ sợ không phải bị sốt mà chết. - Ung Chính rít giọng nói: - Hắn liên lạc với bọn phỉ, hai lần mưu sát Hoằng Lịch nhưng việc không thành nên bị giết để bịt đầu mối. Ngươi đừng vội phân bua. Chiều hôm qua, ngươi đã bí mật họp bàn với Khoáng Sĩ Thần để ông ta trốn nhưng ông ta đã bị Đồ Lý Thâm bắt giữ rồi. Ông ta đã cùng với ngươi yểm trấn trẫm và Hoằng Lịch, cấu kết với Ba Hán Cách Long âm mưu hại a-ma của ngươi. Ngươi đã rõ chưa?

- Làm việc đó nhất định là Hoằng Lịch! - Hoằng Thời đột nhiên tuyệt vọng hét: - Hắn thấy con chủ trì chính vụ ở nhà Vận Tùng thì sinh lòng đố kỵ, hãm hại con.

- Thôi đi! - Ung Chính cười nhạt nói: - Ngươi diễn trò phỏng có ích gì. Hoằng Lịch đã thay ngươi vạch rõ sự việc, ngươi đừng đổ vấy cho em trai ngươi. Ngươi thật là người tuyệt vời417;i sợ Long Khoa Đa vạch tội ngươi cho nên ngươi tra tấn ông ta bằng những túi đất. Ngươi sợ A Kỳ Na biết rõ việc của ngươi làm nên cho dời người nhà ông ta đi, cố ý không chữa bệnh cho ông ta. Chẳng phải ngươi đã làm việc ác sau lưng hoàng a-ma sao?

Nhà vua vừa đi đi lại lại vừa cao giọng nói:

- Ngươi sao lại có thể là loại người đó? Người ta có năm điều: Cha con có tình thân, vua tôi có nghĩa, vợ chồng có sự phân biệt, anh em có trật tự, bạn bè có chữ tín. Ngươi hãy nhìn lại mình xem có chút nhân luân nào không? Trương Đình Lộ làm việc giàu cho ngươi, việc bị bại lộ. Ngươi suốt ngày ở bên ta, mà ngay một lời xin giảm tội cho hắn ngươi cũng không nói. Ngươi là loại gì không biết? Ngươi làm việc ác không còn ra thể thống gì. Còn người nào nằm trong tay ngươi nữa? Còn người nào hết lòng hết sức vì ngươi nữa?

Hoằng Thời mềm nhũn người, ngã từ trên ghế xuống đất rồi quỳ xuống. Đến khi Ung Chính nói xong, ông ta cảm thấy như có sấm sét từ trên trời giáng xuống. Ông ta nhìn bốn phía, tựa hồ như muốn tìm một cái gì đó để tựa vào. Nhưng trong phòng ngoài hoàng đế ra không còn cái gì khác. Hồi lâu sau, ông ta đột nhiên vô vọng kêu lên bằng giọng bi thương, vừa khóc vừa dập đầu nói:

- Hoàng a-ma minh xét! Nhi tử thật oan uổng. Ngài đã biết nhi tử từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành. Nhi tử tuy ngu đần nhưng không có gan làm việc xấu xa!

- Trẫm không phải là "thánh minh" - Ung Chính không nhìn Hoằng Thời, giống như tự nói với mình:

- Giết Trương Đình Lộ, ngươi không có một lời can gián, ta thấy ngươi nhẫn tâm. Sau đó ta có nghi ngờ việc của hắn, tự thấy mình có chút nhẫn tâm nên đã bỏ hình phạt chém ngang lưng trong luật nhà Đại Thanh để an ủi mình. Loạn Bát vương, ta cảm thấy ngươi có can dự vào nhưng cũng bỏ qua cho. Long Khoa Đa bị bắt, ta đã rất cảnh giác với ngươi nhưng ngươi là con trai ta, có thể bao dung được thì ta vẫn bao dung. Ngươi không bằng một con chó vì chó cũng không bao giờ cắn chủ. Ngươi nuôi ý giết người, mà lại giết phụ thân ngươi, em trai ngươi. Chẳng phải ngươi là loài cầm thú hay sao?

Hoằng Thời bò mấy bước, nói một cách thương tâm:

- Hoàng a-ma! Hoàng a-ma! Ngài là phụ thân của con. Những việc kia có hay không có, ngài cũng không nên nghe người ngoài đặt điều.

- Ngươi cũng là người hiểu biết, từng được dạy bảo chu đáo, sao không biết việc giết người khó có thể dung thứ? Ngươi là người thân của ta, nếu không đúng sự thật thì có người nào dám động đến ngươi, có người nào lại dám chia rẽ tình phụ tử. Nếu ta không đủ chứng cớ, sao lại bắt ngươi đêm qua. Nếu ta không có tình cảm, ắt sẽ giao ngươi cho bộ Hình xử ngươi.

- Hoàng a-ma! Xin ngài hãy nghe nhi tử nói, hãy thương nhi tử. Người ta nói con lập mưu giết Hoằng Lịch cũng là đúng thôi vì nó rất hợp lý trong việc con kế vị ngôi thái tử. Việc yểm trấn, truy giết Hoằng Lịch ở Hồ Nam xảy ra rồi con mới biết, không phải con có ý chủ mưu. A-ma, ngài giao con cho bộ Hình xử ư? Trời! Người nói...

Ung Chính nghe Hoằng Thời khóc lóc thảm thiết thì đứng như trời trồng. Nghe Hoằng Thời kể lể, ông đột nhiên nhớ đến những sự biến đã xảy ra. Thái tử Doãn Nhưng và Thập tam a-ca Doãn Tường bị tù, vườn Sư Tử bị một phen náo loạn, vú em bế Hoằng Thời lúc đó mới hai tuổi đang bập bẹ học nói đến chơi với cha. Vua nhớ lúc đó Hoằng Thời ngồi lên cổ ông để ngắt một cành cây khô rồi đái tè vào quần áo ông. Nghĩ đến đó Ung Chính không khỏi thở dài. Nhưng phút yếu lòng qua rất nhanh, Ung Chính lại lạnh như một tảng băng, quyết không dung thứ tên nghịch tử. Không chỉ hậu thế mà các cận thần Trương Đình Ngọc và Ngạc Nhĩ Thái sẽ cho là mình không công bằng. Sau này mỗi lần nói đến "Quang minh chính đại", người ta sẽ không nghe mình nữa. Nhà vua nói với Hoằng Thời bằng giọng trầm tĩnh:

- Ta cho rằng ngươi không phải người bình thường. Đấng đại trượng phu chết thì chết, phải biết gánh chịu những việc mình làm. Ngươi đứng dậy đi.

- Thưa vâng! - Hoằng Thời bò dậy, hai mắt đỏ ngầu bèn ngồi lại trên ghế. - Xin phụ thân xem xét...

- Ngươi mưu sát cha, em, mắc tội khi quân, theo luật Đại Thanh, chỉ có lăng trì mà thôi - Ung Chính điềm nhiên nói: - Ta nghĩ nếu giao ngươi cho bộ Hình thì lại có một vụ án lớn nữa làm xôn xao thiên hạ, không chỉ có ngươi chết mà còn làm liên lụy đến bao nhiêu người, chuyện dở trong gia đình cũng bung ra, cho nên ta bí mật bắt ngươi cũng là để mọi người không dị nghị, bàn tán!

Hoằng Thời nhìn cha bằng ánh mắt cảm động, hạ giọng nói:

- Xin tạ ơn ân điển của phụ hoàng!

Ung Chính cũng nhìn đứa con không ra gì, tự đáy lòng không biết làm thế nào đành thở dài, rời khỏi giường quay lưng lại Hoằng Thời, nói bằng giọng tin tưởng:

- Ngươi biết thế là được rồi! Ngươi phạm mười tội ác, theo lý thì không thể tha thứ, nhưng ta đã bàn bạcọn quân cơ phòng Thượng thư không giao ngươi cho bộ Hình xử. Một là để đất nước bớt đi một vụ án lớn. Hai là ta không mất đi hạng người như ngươi!

- Vậy thì, hoàng a-ma định... tống giam?

- Sung vào quân Nhạc Chung Kỳ... hiệu lực như bị tội rồi. - Ung Chính lắc đầu nói: - Không còn cách gì làm cho ngươi nữa. Ngươi sung vào quân ngũ không có tước hiệu.

- Vậy thì nhi tử chỉ có cắt tóc đi tu, tạ tội trước Phật vậy...

Ung Chính quay người để không nhìn rõ vẻ mặt Hoằng Thời dưới ánh đèn. Hoằng Thời chỉ nghe thấy giọng nói nặng nề:

- Ngươi còn nghĩ đến con đường sống ư? Con người như ngươi chùa miếu nào thèm chứa chấp? Ngươi tìm con đường sống, không sợ một ngày nào đó chuyện bại lộ làm sỉ nhục lão a-ma của ngươi à? Đã nói tội của ngươi không còn cách gì bỏ qua được. Nếu không phù hợp với nguyện vọng của ngươi, thì trẫm nói thay ngươi vậy nhé: Ngoài con đường tự vẫn, ngươi không còn con đường thứ hai.

- Hoàng a-ma! - Hoằng Thời nước mắt đầm đìa, quỳ xuống nắm chặt hai đầu gối cha nói: - Nhi tử đã mắc phải tội chết... Không có gì để bao biện nữa. Nhi tử chết đã đi một nhẽ. Đằng này lại làm liên lụy đến cả con cháu, tông thất cũng mất đi một người.

- Lúc này ngươi mới nghĩ đến tông thất ư? Muộn rồi! - Ung Chính thấy Hoằng Thời một mực xin xỏ, càng khó chịu, lạnh lùng nói: - Ta không ngờ ngươi quấy rầy ta đến thế. Ngươi có đau khổ cũng không làm ta đN lòng đâu. Một là ngay đêm nay người phải tự vẫn, ta sẽ không bắt tội con cháu ngươi để lấp liếm cho thiên hạ khỏi biết. Hai là nếu ngươi ương ngạnh, ta sẽ đem chứng cứ tội danh của ngươi chuyển cho Đại Lý Tự bộ Hình nghị tội. Nếu họ khoan dung tha thứ, ta cũng không kết tội ngươi. Nếu họ không khoan dung tên nghịch tử như ngươi, ta sẽ xử ngươi theo luật! Vì ta đã gia ân, tự đến khuyên bảo nhưng ngươi không nhận cái ân đó! - Giọng vua trở nên trầm đục đáng sợ: - Hổ độc cũng không ăn thịt con. Ta không muốn ngươi chết. Nhưng ngươi cứ nghĩ kỹ mà xem. Nếu sống thì còn mặt mũi nào gặp ta được, làm sao ngươi có thể nhìn mặt Hoằng Lịch được nữa? Làm sao ngươi còn có thể đối mặt với vợ con? Làm sao ngươi còn dám trò chuyện với các vương công đại thần nữa? Không chỉ có ngươi, ngay cả ta cũng cảm thấy khó xử. Nếu ngươi tự tử thì có thể rửa sạch tội lỗi của ngươi, người đời sẽ coi ngươi là trang hảo hán, người nhà ngươi cũng không phải hổ nhục. Nhi tử... ngươi... Ngươi hãy suy nghĩ đi! - ông lùi lại một bước đi ra, nói với Đồ Lý Thâm: - Hãy chuẩn bị tốt các thứ cho Tam da của ngươi. một bữa tiệc thật tươm tất nhé!

Đồ Lý Thâm bảo vệ an toàn cho Ung Chính nên đứng ngoài cửa nghe động tĩnh và đã biết rõ chuyện hai cha con nói với nhau. Ông ta cũng hoảng hốt mất một lúc mới định thần lại, cúi người nói:

- Nô tài xin tuân chỉ.

Nhìn thấy Hoằng Thời nằm phủ phục trong phòng, ông ta vội vàng mang bánh mì, dao và rượu thuốc vào.

Hoằng Thời không cảm ơn, cũng không nói câu nào.

Ung Chính trở về Đạm Ninh cư đã vào đầu giờ

Tiếng chuông réo rắt vang xa. Vì Ung Chính chưa ngủ nên.các cung nữ, thái giám vẫn để đèn nến sáng trưng thức chờ Trương Ngũ Ca, Lưu Thiết Thành dẫn nhà vua vào. Mọi người nhìn thấy Ung Chính không tức giận nên yên tâm trở lại. Mấy tên thái giám vội cởi bỏ y phục cho ông rồi đặt nhẹ ông xuống gối. Thái Hà, Thái Vân lấy khăn lau mặt cho ông. Ung Chính phẩy tay ra lệnh:

- Sáng thế này làm sao ngủ được? Chỉ cần hai ngọn đèn là đủ rồi. Các ngươi cũng không cần ở đây. Ta đang đau chân. Dẫn Đệ, Thái Hà, Thái Vân lưu lại đây nói chuyện. Tối nay không phê tờ sớ nữa.

Thế là, mọi người lũ lượt cầm đèn lui ra. Dẫn Đệ ngồi xuống trước mặt nhà vua. Thái Vân, Thái Hà dùng nước nóng rửa chân cho ông.

- Ái chà...

Chốc chốc Ung Chính lại thở dài nhìn chăm chú vào ngọn đèn, mắt lấp lánh nhưng không nói gì. Dẫn Đệ quỳ xuống đấm lưng cho ông, dịu giọng hỏi:

- Chúa thượng, nếu trong lòng có buồn phiền xin hãy nói ra cho nhẹ bớt.

- Trẫm biết nhưng trẫm không thể nói ra. - Ung Chính nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra: - Tù trong lòng mà nói ra, Thánh tổ da đối xử với con cái rất được không có gì sơ suất. Nhưng ngay con mình cũng không quản được. Việc đến tay, trẫm mới biết là khó thật. Trẫm không được như Thánh tổ. Các ngươi biết không? Trẫm vừa mới cực chẳng đã bỏ tù Hoằng Thời. Trẫm yêu cầu hắn ta tự xử để tạ tội linh hồn tổ tông...

đều kinh ngạc, há hốc mồm nhìn Ung Chính. Dẫn Đệ cũng quên cả việc đấm lưng cho vua mà nói:

- Thiếp không muốn nói đến luân lý nhưng ông ta là con trai của ngài mà...?

- Hắn là con mèo đêm. - Ung Chính cọ xát hai chân thở nhẹ nói: - Các ngươi cũng cần hiểu rõ lý do vì sao mà ta giết hắn... Hắn... không có một chút nhân luân.

Ung Chính cảm thấy khó chịu, vừa định truyền gọi Giả Sĩ Phương nhưng lại nhớ đến lời Doãn Tường bèn nói:

- Già rồi trẫm hay lú lẫn quá. Thôi! Chỉ Dẫn Đệ ở đây là đủ rồi. Thái Hà, Thái Vân đi ra được rồi!

Thái Hà, Thái Vân lập tức lui ra. Ung Chính được Dẫn Đệ xoa bóp cho, nhắm mắt nói:

- Dẫn Đệ!

- Dạ.

- Trẫm độc ác, đúng không?

- Có người nói như thế. Thiếp thì không cho là như vậy. Ngài rất tốt, chỉ phải tính tình quá thẳng thắn thôi!

- Nói được lắm. - Ung Chính nhắm mắt nói: - Thánh tổ da sớm mất đi, trẫm ở địa vị này, nếu không nghiêm trị thì đất nước sẽ loạn. Trẫm gặp Tăng Tĩnh là để người đời hiểu rõ lòng trẫm mà thôi.

- Thiếp không hiểu, thiếp cũng không muốn hỏi. Ngài tất có đạo lý của ngài!

- Trẫm muốn để thiên hạ hiểu vì sao trẫm ra sức chỉnh đốn tình hình đất nước, xử lý bọn A Kỳ Na, Tái Tư Hắc. Trẫm rất hận... Ngay cả đứa con đẻ của mình cũng hùa với người ngoài mưu sát cha đẻ em trai. Tên Giả Sĩ Phương làm phép giết nhà sư Lạt-ma trong điện Dưỡng Tâm cũng được nuôi trong nhà Hoằng Thời. Việc làm của trẫm đều bị gọi là của "Bàn tay sắt". Kỳ thực người ta đâu có biết được tình hình thực tế như thế nào?

Ung Chính vừa nói vừa chảy nước mắt. Dẫn Đệ vội đi lấy khăn lau. Đến lúc này nàng mới biết mình cũng khóc từ lúc nào nên vừa lau nước mắt cho mình vừa lau nước mắt cho Ung Chính rồi cười nói:

- Không nói những chuyện buồn nữa. Kẻ làm điều ác tất sẽ chuốc lấy hại vào thân. Trời cũng không dung những kẻ gây tội ác. Người hãy lưu tâm đến sức khỏe. Hãy nghe lời thiếp, sáng mai cho gọi Giả thần tiên đến xem cho người.

- Thế nào là thần tiên giả, thần tiên thật. - Ung Chính dần dần định thần lại nhìn Dẫn Đệ, thấy mặt nàng trắng như tuyết dưới ánh đèn, nước mắt vẫn còn đọng những giọt long lanh dưới hàng mi thì ôm nàng vào lòng, hôn vào má rồi cười nói:

- Thả cô tiên này ra thì sao trị được bệnh cho ta cơ chứ?

Nói xong vua đè Dẫn Đệ nằm xuống dưới. Dẫn Đệ vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện vua kể nên không có hứng thú gì nhưng lại sợ làm mất hứng của vua, đành phải nằm imồi lâu mới nói:

- Vạn tuế, tối nay ngài đừng...

Ung Chính cười:

- Đừng cái gì? Vì sao phải đừng?

- Đây là nơi ngài phê chuẩn tờ sớ, gặp gỡ mọi người.

Dẫn Đệ bị vua đè chặt không thở được:

- Thiếp không...

- Được rồi ngày mai sẽ làm một cung thất ở phía tây.

- Cung riêng? - Dẫn Đệ cười: - Thiếp sẽ được mang danh gì?

- Đầu tiên trẫm gọi nàng là "Tấn", sau là "Phi", sau nữa là "Quý phi". Cũng như chức quan vậy, thăng dần từng cấp.

Dẫn Đệ cười chúm chím, lau mồ hôi trên trán nhà vua, dịu dàng nói:

- Ngài thật làm khổ mình. Thiếp lưu ý ngài đấy! Sức khoẻ của ngài ngày một kém đi mà lại cứ thích... Ngài thật kỳ lạ!

Ung Chính mỉm cười:

- Cái gì? Thật trẫm cũng không để ý điều đó. Sau này thấy trẫm không vui thì hãy cùng nhiều người hầu hạ trẫm nhé.

Dẫn Đệ dậy tắm táp qua loa, mặc quần áo rồi đến hầu bên Ung Chính:

- Tốt rồi. Bây giờ hoàng thượng yên tâm ngủ đi.

- Ừ - Ung Chính gật đầu nhưng không ngủ, chỉ nhìn chằm chằm Dẫn Đệ hỏi: - Nàng biết vì sao ta đối xử tốt với nàng không?

Dẫn Đệ bối rối cười nói:

- Biết! Thiếp bỡ ngỡ...

- Có phần đúng vậy! Chẳng qua, người ở bên cạnh trẫm trong cung đều không phải xấu.

Ung Chính ngồi xuống, hai tay ôm gối nói lại chuyện xưa: Nào là trị thủy ở Hoài An như thế nào, lại gặp nước lũ phá thành, vua phải cùng người hầu Cao Phúc Nhi ngồi trên chiếc chậu to, được cứu mệnh và quen biết Tiểu Phúc Nhi. Tiểu Phúc Nhi bị quy tội, bị thiêu chết dưới gốc thị già. Vua lại cùng Lý Vệ đi tìm Cao gia, lại gặp giặc ổ điểm Hắc Phung Hoàng Thủy... Nói đi nói lại phải đến nửa tiếng. Điều này Dẫn Đệ đã biết rồi. Ung Chính vẫn nói tiếp:

- Nàng là kiếp sau của Tiểu Phúc Nhi. Nếu còn sống Tiểu Phúc Nhi cũng giống nàng. Nàng đã rõ trẫm vì sao không nói nghĩa, nói tình mà đưa nàng ra khỏi nhà Doãn Đề. Nếu nói về lý, trẫm cũng không có gì hối hận. Nay nàng được như thế này... còn hối hận gì?

- Ái chà... Sao lại nói thiếp thế? Thiếp không hối hận là do gặp ngài mở lòng đó thôi. Càng tốt thôi...

Dẫn Đệ ngẩng cao đầu nhìn ra ngoài song cửa, nỉ non nói:

- Mấy lần hỏi thăm, lão da của thiếp cũng dời đi rồi, không biết các bà bây giờ lưu lạc nơi đâu?

- Không cần vội vã, Lý Vệ là một tên quỷ, giao cho hắn việc gì tất hắn có cách giải quyết.

Hai người nói chuyện không đầu không đuôi. Nhưng cả hai đều mệt mỏi nên phải dựa vào gối. Cho đến lúc ngoài cửa sáng lên thì mới chợp mắt. Ung Chính chỉ chợp mắt một lúc thì bị tiếng chuông làm cho thức giấc, lặng lẽ ngồi dậy, vén màn bước ra ngoài điện. Mấy tên thái giám thấy động vội đến hầu. Cao Vô Dung vén màn bước vào, vấn an Ung Chính. Tay ông ta bị lạnh tím bầm lại. Ông ta lắp bắp:

- Nô tài cả đêm ở bên cạnh chỗ giam giữ Hoằng Thời. Tam... Hoằng Thời đã treo cổ tự tử vào giờ Sửu. Đồ Lý Thâm đang khâm liệm đưa ông ta nhập quan, kêu nô tài qua xem chúa thượng dậy chưa thì bẩm báo.

Nói rồi dâng lên vua tờ giấy:

- Đây là bức thư tuyệt mệnh của Hoằng Thời!

Ung Chính đón lấy đọc:

Mênh mang vô số kẻ phàm phu, chốn cung đình kẻ khéo léo khó vào. Tuyền đài mờ mịt, gió trăng khóc ai. Tam canh rồi thế tình cũng hết. Tiểu nhi nữ hãy thanh minh hộ ta.

Đọc xong Ung Chính ném tờ giấy vào ngọn chờ cho cháy hết mới quay lại nói:

- Đến lúc chết hắn vẫn không tỉnh ngộ, còn cho rằng bản thân tính toán không cặn kẽ.

Nói rồi rảo bước đến nhà Vận Tùng. Trương Đình Ngọc, Ngạc Nhĩ Thái, Doãn Lộc, Doãn Lễ, Phương Bao, Hoằng Trú, Lý Vệ đã ở đó. Cả bọn đã biết chuyện Hoằng Thời nên cả đêm không ngủ. Mới giờ Dần đã vào vườn hầu Hoằng Lịch. Chờ Ung Chính bước vào, mọi người đều nhất tề quỳ xuống.

- Đứng dậy đi. - Ung Chính ngồi vào chỗ vốn là của Hoằng Lịch. Sáng sớm nên giọng ông sang sảng: - Hoằng Thời bậy bạ, làm hại tông miếu xã tắc. Trẫm đã lệnh cho hắn tự vẫn đêm qua, đó chính là dùng quốc điển pháp gia vậy.

Tất cả mọi người đều ngậm tăm. Ung Chính thở một hơi nói:

- Trẫm biết mọi người sắp nói gì nhưng trẫm đành phải làm thế. Không làm thế người đời sẽ không phục pháp lệnh cũng không thể tuân thủ nghiêm khắc!

- Hoàng thượng quyết đoán, quyết không tha con trai mình. Từ xưa đến nay chưa có vị vua nào được như thế.

Trương Đình Ngọc vốn rất kinh hoàng nhưng đã bình tĩnh lại. Ông ta là người tâm đắc với vua nên ung dung cất lời:

- Thần là bề tôi nên vui buồn cùng hoàng thượng. Ngày nay thiên hạ nhà Đại Thanh no ấm, kho đầy mà đất nước lại thịnh trị. Thật hiếm thấy từ xưa đến nay. Hoàng thượng lấy mình làm gương, vì thiên hạ trước hết. Thần nguyện hết lòng theo phò hoàng thượng, xứng đáng là kẻ bề tôi của ngài. Xin hoàng thượng hãy bảo trọng, kẻo ngài...

Giọng ông ta tắc nghẹn, mắt giật giật. Mọi người đều chảy nước mắt, cúi đầu không nói gì.

Ung Chính vốn đã chuẩn bị một loạt lời lẽ đau thương nhưng lúc này cảm thấy thừa thãi, cố gắng cười nói:

- Hoành Thần nói đúng đấy. Mấy năm gần đây ta cảm thấy không được khỏe, muốn được con cái giúp đỡ. Hoằng Lịch từ nay dời đến Đạm Ninh cư, lập một án thư giải quyết công việc, thay ta phê chuẩn tờ sớ. Những việc khó khăn trẫm sẽ cùng ngươi giải quyết. Thập thất đệ đã là nhiếp chính của Quả thân vương, chịu trách nhiệm phụ trách quân lính trong đại nội, đốc thúc quân ở phòng Thượng thư. Doãn Lộc và Hoằng Trú trợ giúp quản việc ở phủ Nội vụ, phủ Thuận Thiên. Hoằng Trú giúp việc cho Thập thất thúc, Thập lục thúc. Những người khác trẫm đều tín nhiệm trọng dụng, bổ đi các nơi rồi. Doãn Tất hôm nay không đến, sau sẽ có chỉ cho ông ta. Em trai của trẫm còn quá ít tuổi, trẫm cũng rất ưu ái đệ nên đưa đến nhà Vận Tùng đọc sách để tiện học tập và tham gia việc triều chính. Trẫm đã đặt chương pháp quy củ, chỉ cần các ngươi nỗ lực thực hiện là được. Có ba việc gấp cần làm. Việc quân ở Tây Lộ của Nhạc Chung Kỳ, đối đất của dân tộc Mèo, Dao phía tây nam và kết thúc việc xét xử vụ án Tăng Tĩnh. Các ngươi không được coi nhẹ việc này. Một đời tâm huyết của trẫm phải để thiên hạ biết được. Trẫm quang minh chính đại không những muốn các ngươi biết mà còn muốn mượn việc Tăng Tĩnh để cho hậu thế về sau hiểu được.

Ông lau mồ hôi trên mặt, quay người hỏi Trương Đình Ng

- Mọi việc đã ổn thỏa rồi chứ?

Trương Đình Ngọc cúi người đáp:

- Nô tài cho rằng rất ổn thỏa rồi.

- Vậy nhé, các ngươi có thể lui.

Ung Chính nói, nhìn mọi người lũ lượt cáo từ thì trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhưng lại rơi vào một trạng thái tình cảm khác. Vua bèn ngồi xuống nhìn Hoằng Lịch. Hoằng Lịch vẫn biết tâm sự của vua cha còn buồn vì chuyện Hoằng Thời nên tự tay bưng bát nước sâm cho cha rồi nói một thôi một hội công việc của Du Hồng Đồ trong việc trị thủy sông Hoàng Hà, tình hình chế tạo chiến xa của Nhạc Chung Kỳ để kéo Ung Chính về với công việc. Ung Chính trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Ngươi yên tâm đi! Hoằng Thời chết, trẫm không thương xót. Nếu trẫm muốn tha tội cho hắn, lẽ nào lại không trừng phạt hắn cách khác. Mỗi lần nghĩ đến bọn A Kỳ Na, trẫm lại thấy không vui. Nhưng quốc pháp, gia pháp đều nằm trong tay mình, làm thế nào để xử cho tốt đây? Lấy xã tắc làm trọng, thiên tử không thể coi trọng ý kiến riêng của mình. Ngươi nhất định phải rõ điều này. Trẫm già rồi, sức khoẻ ngày một kém mà tinh thần cũng ngày một sa sút. Thiên hạ ngày một khó trị, ngươi hãy ở bên ta giải quyết việc triều chính.

- Người có bệnh, cần phải để ngự y xem xét. Đó mới là chính đạo. - Hoằng Lịch nói: - Hoàng a-ma, Thập tam thúc nói...

Chàng dừng lại một lát, thuận tay rút cuốn Kinh Dịch trên giá xuống, lật ra đưa cho Ung Chính xem. Lúc Ung Chínhn đến thì đó là một mảnh giấy trên viết bốn chữ Giết Giả Sĩ Phương. Mắt ông sáng lên hỏi:

- Thập tam thúc từng nói gì với ngươi? Việc đó chỉ có Lý Vệ mới làm nổi. Hắn có phép thần thông, trẫm không muốn dùng Giả Sĩ Phương nữa nhưng chưa biết xử lý thế nào? Ngươi cần phải bí mật kẻo hắn đoán biết có mảnh giấy này.

Hoành Lịch cười nói:

- Hắn đã xem Kinh Dịch rồi. Thần và Thập tam thúc chỉ dùng đến bộ "Dịch" thời Tống, không sợ gì đâu!

Ung Chính gật đầu cười nói:

- Ngươi rất biết việc. Hiện giờ ta vẫn dùng hắn. Sẽ đến lúc dùng Kinh Dịch truyền chỉ cho hắn.

Nói rồi rảo bước đi.

Đang đêm có chỉ ý, tiến Kiều Dẫn Đệ làm "Hiền tần", xây cung riêng trong Sướng Xuân viên.