ùa hạ nóng nực rồi cũng dần qua. Mùa thu năm Ung Chính thứ 5, bầu không khí ảm đạm thê lương bao phủ khắp nhân gian. Sau hội lan ngày mồng 5 tháng Bảy liên tiếp có mấy trận mưa. Trời vừa quang tạnh, buổi sớm quan quân đã phải mặc triều phục mùa đông lên triều.
Trương Hy tụ tập quần chúng bãi khóa ở Hà Nam không thành, được hạ chính Trương Hưng Nhân giúp đỡ thoát đại nạn, không dám quay về nhà lão da V Hưng ở Hồ Nam mà vâng lời sư phụ Tăng Tĩnh giao phó đi theo Lã Lưu Lương "Đông Hải phu tử". Không ngờ đến nơi, Trương Hy mới biết ông mất đã hơn mười năm rồi. Người nhà họ Lã đối xử với các môn sinh của ông chủ có ngoại lệ - ban cho hai mươi lạng tiền bạc ăn đường và tặng một bộ sách thơ Minh nguyệt tập. Khách đi nhiều nơi thăm thú, đến Tế Minh - Sơn Đông, lại lên núi Thái Sơn chơi thì chợt nhớ tới người bạn thân của sư phụ Tăng Tĩnh là Khoáng Thế Thần đang ở Thái An vội xuống núi đi tìm. Người nhà Khoáng không chu đáo như nhà họ Lã, không cho ăn bữa cơm nào mà chỉ bảo rằng Khoáng Thế Thần đã trúng cử, hiện đang ở phủ Tam bối lặc - Bắc Kinh làm chân văn thư.
Trương Hy vâng lệnh sư phụ "xuất sơn", dự định làm một phen đại sự nên trước hết đi về núi Long Hổ ở Giang Tây bái kiến Lâu Sư Viên cầu xin được học đạo, nhưng Lâu Sư Viên nói Trương Hy chưa thoát tục nên không cho ở lại. Vừa lúc đó Trương gặp Giả Sĩ Phương bị Lâu Sư Viên đuổi ra khỏi sư môn. Hai người vừa gặp nhau đã rất ăn ý nhưng khi Trương Hy vừa hé ra ý nghĩ "phản Thanh phục Minh" thì Giả Sĩ Phương bỏ đi ngay. Trương Hy muốn học đạo thuật của vị sư giỏi giang này bèn lần theo dấu vết đi đến các tỉnh Giang Tây, Triết Giang, Sơn Đông, Trực Lộc... Một lần Trương gặp ông ta ở điếm Sa Hà nhưng rồi lại mất tung tích. Vốn là một tay hảo hán, từng bị hại ở Nam Kinh, biết là kết anh hùng rất khó cho nên Trương dốc lòng đến phủ Hà Nam nương nhờ nhà chị gái, đổi tên họ đi thi, gây lộn xộn trong đám tú tài. Sự nghiệp sắp thành thì bị Điền Văn Kính bắt.
Trương Hy không thể nào quên buổi tối Trương Hưng Nhân đưa tiền bạc cho đi trốn. Trời vừa tối, Trương Hy đang ngồi trước nha môn Học đài thì có một người lạ gọi ra nói nhỏ:
- Trương học đài muốn gặp ông. Hãy đi cùng t
Trương Hy còn chần chừ, nhìn bao quát đám người đứng ngồi lộn xộn, không nhìn thấy Tần Phượng Ngô đến thì biết có sự biến, quay nhìn người lạ thấy ông ta vẫn đứng chờ trong bóng tối thì vội đuổi theo. Hai người luồn qua mấy ngõ tối rồi đứng lại trước một lò gạch cũ bỏ không, Trương Hy hỏi:
- Trương học chính phải không?
- Có ta đây!
Một thân hình đen đen nhô ra từ sau lò gạch. Trương Hy nheo mắt một lúc vẫn không nhận rõ người mới đến, đang định hỏi thì Trương Hưng Nhân lên tiếng:
- Ngươi không cần nhìn, ta không hề có ý xấu.
- Học đài đại nhân, học trò chỉ là một tú tài nghèo hèn. Vậy đại nhân cho gọi học trò đến đây có điều gì dạy bảo chăng?
Điền chế đài đã hợp tác với nha môn Nghiệt Ty, nha môn phủ Khai Phong chuẩn bị điều binh bao vây khóa sinh làm loạn, bắt giữ tất cả.
- Ông ta dám...?
- Hắn có binh lính, có quyền, có gan làm, sao lại không dám! - Trương Hưng Nhân cười nhạt: - Đó là tổng đốc khét tiếng độc nhất thiên hạ, là người khó chịu đệ nhất đang chốn quan trường Hà Nam. Ngày nay người người sợ hắn như sợ cọp.
- Có lẽ nào ông ta không sợ muôn người trở về?
- Đời nào hắn sợ, nếu sợ hắn đã không tự thân thiêu chết các tăng ni ở am Bạch Y miếu Hồ Lô.
Trương Hy hít một luồng khí lạnh rùng mình hỏi:- Lão đại phu, ngài việc gì phải cứu.tôi. Tôi và ngài cũng không có quan hệ gì sâu sắc lắm.
- Ta từng đọc văn của ngươi, cũng từng mấy lần đến Văn hội của các ngươi. Ta tiếc cho cái tài của ngươi...
Trương Hưng Nhân thở dài một tiếng, rút từ trong tay áo ra một tờ giấy đưa cho Trương Hy:
- Điền Văn Kính mượn thế khinh người, dốc lòng giẫm đạp lên người đọc sách, văn khí Hà Nam vốn đã bạc lại còn bị chà đạp đến thế! Trong triều đình có kẻ nịnh thần, hoàng thượng để quần thần tạo vây cánh, trọng dụng kẻ gian tà, khinh bạc thánh đạo. Ta không đủ sức cứu giúp một đại cục rộng lớn, mà trong khả năng của mình chỉ có thể cứu được ngươi thôi! Đây là ba mươi lạng vàng, ngươi hãy cầm lấy và trốn đi. Vạn nhất ngươi có bị bắt, ta không thể bảo hộ cho ngươi được.
- Lão đại nhân...?
- Ngươi thật lỗ mãng! Hãy đi nhanh lên!
Trương Hưng Nhân thấy Trương Hy quỳ xuống khấu đầu cúi lạy bèn kéo anh ta dậy, dài giọng nói:
- Lần ra đi này khó có ngày gặp lại. Đó là những lời nói ta tặng cho ngươi. Ta không thể ở chỗ này lâu được, ngươi cũng nhanh nhanh mà đi
Ông ta phẩy tay, tức thì có người dắt ngựa đến, dây cương vừa vung lên, ông đã mất hút trong bóng tối.
...Giờ đang lúc tiền sắp hết, quê hương thì không thể trở về, bạn bè thân thuộc cũng không thể nhờ vả, biết làm thế nào bây giờ? Một trận gió thu thổi tới, xuyên vào tận tâm can khiến Trương Hy đang từ cõi mơ bừng tỉnh dậy, nhưng nhìn thấy dãy núi xa xa mây xanh bao phủ, cây cổ thụ mà Trương Hy đang trú dưới gốc có những lá vàng bay lả tả trên đất thì anh ta lại chần chừ đứng giữa ngã ba đường đi Bắc Kinh và Vân Nam.
- Đi Bắc Kinh - Trương Hy không biết tính sao đành quyết định như vậy. Con đường này, dù là liên tỉnh hay liên huyện thì đến quán rượu nào cũng lưu truyền chuyện đương kim hoàng thượng giết mẹ, cướp ngôi vua, giết em, có nơi còn nói Ung Chính giết Niên Canh Nghiêu, hại người có công, giết người tài năng, lại có tin mật Nhạc Chung Kỳ chuẩn bị quân lương làm phản.
"Ung Chính triệu tập Nhạc đại tướng quân vào Kinh, Nhạc đại tướng quân sợ hãi, không dám phụng chiếu". Những lời đồn đại đó càng chứng thực cách nói của lão sư Tăng Tĩnh: "Thiên hạ ngày nay như củi khô, chỉ gặp một chút lửa là bốc cháy". Đến Bắc Kinh sẽ biết được thật giả, có khi lại tìm được thời cơ mới. Lại nói, Trương Hy không gặp được Khoáng lão da, tiền cũng hết nên không thể trở về Hồ Nam. Trương Hy chọn đường từ Đức Châu qua Bảo Định đi thẳng đến Bắc Kinh. Quãng đường dài hơn nghìn dặm nhưng bằng phẳng, lại đang là mùa thu nên chỉ chưa đến nửa tháng Trương Hy đã đến nơi. Lúc đó trời vừa tối, Trương Hy hỏi thăm đến một nhà trọ nhỏ ở phía đông thành nghỉ qua đêm. Ngày hôm sau, Trương Hy dậy thật sớm, vội đến phủ Hoằng Thời ở đầu bắc một ngõ trồ đầy hoa.
Lúc đó trời vừa sáng, Trương Hy ghé nhìn, chỉ thấy ngoài cửa có mấy viên thái giám đang xách đèn đứng đó, mấy chục tay giáo ưỡn ngực đứng im không động đậy, ngọn giáo chĩa thẳng lên trời. Cửa vương phủ đóng im ỉm, có mấy người tuần canh cẩn thận từng li từng tí men theo từng ngõ, gõ mõ làm xao xác buổi sớm yên tĩnh. Trương Hy cũng thận trọng từng li từng tí mới dám mở miệng nói mấy câu:
- Tôi là người bà con từ nơi xa đến, muốn gặp Khoáng thị hầu ở trong phủ.
- Đi về cửa phía bắc mà hỏi. Cửa chính không tiếp khách.
Một thái giám lập tức tiếp lời anh ta. Trương Hy thở dài đành đi về hướng bắc. Đi chừng độ một tầm tên bắn thì thấy một đường hoa rủ xuống chiếc cửa lớn đã mở không có bậc đá, cho người ra vào. Một bọn người hầu mang rau thịt, hoa quả, củi đốt đều vào lối đó Một tên tiểu thái giám đang đứng bên cửa ngáp ngắn ngáp dài nói:
- Vương gia sắp dậy! Nhanh lên! Đồ trứng thối! Con lợn kia hãy đi nhanh ra phía bắc chứ không phải vào nhà bếp, hãy đến ngay phòng kiệu. Ồ, xe nước kia để cho ngươi uống à! Chở từ núi Ngọc Tuyền về đấy.
Ông ta bận chỉ huy, Trương Hy gọi mấy lần mới quay lại, ông ta cân nhắc mãi rồi hỏi:
- Ngươi vừa nói gì?
- Tôi cần gặp Khoáng sư phụ!
- Ngươi từ đâu tới?
- Tôi từ Hồ Nam tới, Khoáng sư phụ là người thân của thầy tôi.
Tiểu thái giám mất một lúc mới nghĩ ra mối quan hệ của họ, nhìn cử chỉ đỏm dáng của Trương Hy, đoán chắc là người phong lưu, cũng không nói cho vào hay không cho vào mà chỉ bảo:
- Ngươi hãy chờ đó! Vương gia thức dậy sẽ tính.
Rồi như quên biến luôn việc của Trương. Trương Hy thở dài, ngồi xuống con ngựa đá dưới cổng. Nhìn lên bầu trời mùa thu buổi sớm, trong lòng chợt buồn khôn tả: Mẹ lúc này chắc đã dậy rồi, đang tưới hoa hay là nhóm lò, còn anh trai thì sao, đang vác củi hay đã ra đồng... Đang nghĩ thì bỗng nghe thấy ở phía xa âm thanh í a của một kép hát, lại còn có tiếng đàn tranh vẳng tới, Trương Hy cảm tác, ứng khẩu ngâm nga:
- Đương lúc quay đầu chạy. Chạy đi nơi xa thẳm. Vì sao gác Nhân Vương cao vút? Dựa gốc lan nghe tiếng hát từ miền sông nước Giang Nam vọng đến.
- Hay thật, sáng sớm đã có người đến trước phủ ta ngâm thơ.
Bên cạnh đột nhiên có người nói như thế. Trương Hy quay lại, nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi cưỡi ngựa đến, đằng sau có nhiều người và một đoàn thái giám hộ vệ. Trương Hy đang định hỏi thì tiểu thái giám kia đã khấu đầu, cười nói với người thanh niên:
- Người này tìm Khoáng sư phụ, là học trò của người bạn Khoáng sư phụ từ H Nam tới. Vương gia đang ngủ, nô tài không cho vào.
Khoáng sư phụ cũng đi cùng, vội hỏi Trương Hy:
- Tìm ta à? Từ Hồ Nam tới ư?
Mắt Khoáng sư phụ sáng lên:
- Ngươi là học trò của Tăng Cầu Nhân à?
Thấy Trương Hy gật đầu, Khoáng lão sư lại hỏi:
- Tăng Cầu Nhân đã nói với vương gia về người học trò này. Ông ấy và thần đều là môn sinh Tư Thiệp của "Đông Hải phu tử".
Hoằng Thời gật đầu cười nói:
- Như vậy cũng có thể gọi ông là sư phụ rồi. Đất khách quê người đi tìm mà không gặp, chẳng trách ông ta ấm ức. Là người ngoài tới, trước hết hãy mời dùng cơm, xong sẽ đến gặp ta!
Nói xong cho ngựa chậm rãi bước đi.
Khoáng Sĩ Thần hiện đang ở Sương phòng chính viện vương phủ, Trương Hy bước thấp bước cao theo chân ông xuyên qua các nhà rồi mới tới nơi. Lúc đó, Trương Hy mới thực sự như được giải thoát, mơ hồ bước vào phòng, ngồi xuống cúi đầu vái lạy Khoáng Sĩ Thần như vái lạy một người thầy rồi cười nói:
- Đường đi thậ sâu như biển, nói thật chứ ngay đường về trò cũng không nhớ nổi.
Khoáng Sĩ Thần bảo người dọn cơm, quay người lại nói:
- Tăng Cầu Nhân viết thư cho ta, sự việc của ngươi xảy ra ở Hồ Nam ông cũng đã biết. May mà ta nhận được thư từ hôm qua, nếu không ta cũng không thể gặp ngươi. Lúc này bốn phía đều vây bắt ngươi, người lại đến Bắc Kinh, thật to gan!
- Khoáng lão sư! - Trương Hy cúi mình cười nói: - Trò không muốn ngài bị liên lụy. Vậy ngài cứ mang trò nộp quan cũng được! Hay là ngài cấp đỡ cho trò lạng vàng lấy tiền ăn đường.
Khoáng Sĩ Thần nhìn Trương Hy chằm chằm, cười nói:
- Hiền đệ thật không làm hổ thẹn giới học trò của Tăng Tử. Ta không phải loại người như vậy! Nhà tối không đèn, ngươi ở đây an như núi Thái Sơn. Thực ra Tăng tiên sinh quả thực có thư gọi ngươi về, đợi một chút nữa ngươi sẽ rõ.
Lúc hai người dùng cơm sáng, quả nhiên Khoáng Sĩ Thần lấy ra một phong thư đưa. cho Trương Hy. Trương Hy mở ra đọc thấy viết:
Gửi Năng Vũ đệ, xa nhau đã lâu, năm tháng cứ trôi tính ra đã mười ba năm rồi. Tuy có lúc thăm hỏi nhưng không được nhìn thấy nhau. Mong nhớ vô cùng. Nhân học trò ta là Trương Hy mới rời Hà Nam. Tiền lộ phí đã hết không còn đường trở về Hồ Nam được nên đi Bắc Kinh. Chống chân ngủ qua đêm. Việc đại sự, ngài còn nhớ không? Lời chưa thể nói hTăng Tĩnh dừng ở đây.
Trương Hy trả lại Khoáng Sĩ Thần bức thư, cười nói:
- Đã như thế thì xin Khoáng lão sư một ít "Thu phong". Tôi sẽ lên đường.
Còn đang định nói nữa thì trong viện có người nói to:
- Vương gia mời sư da và khách qua nói chuyện.
- Được rồi! Ta sẽ tới ngay.
Khoáng Sĩ Thần đáp, quay người nói với Trương Hy:
- Vương gia muốn biết tình hình bên ngoài, ông ta hỏi tới đâu ngươi nói tới đó, không cần vội vã.
Nói xong, hai người đi ra nhưng không lên phòng trên mà qua cửa Nguyệt Động vào hoa viên, quả nhiên thấy Hoằng Thời đang đứng ở cửa thư phòng. đợi khách. Hai quan viên một trước, một sau bước ra. Khoáng Sĩ Thần kéo Trương Hy ra hành lang nhường đường, cười hỏi:
- Xin chào Tôn đại nhân, Dương đại nhân!
Hai vị quan viên không nói gì bước đi.
Hoằng Thời gọi hai người vào, thấy Trương Hy nháo nhác nhìn quanh, ngồi không yên trên ghế bèn cười nói:
- Tự nhiên một chút nhé, không phải bó buộc. Đã lâu rồi ta không ra ngoài thành nên muốn có người nói chuyện. Lúc Tôn Gia Kiềm và417;ng Danh Thời qua, ta không thể có lúc rỗi rãi.
Trương Hy xuất thân từ một nhà nông nghèo, cả đời chỉ ra khỏi huyện thành không đầy bốn mươi dặm, ở đó đất chật người đông. Anh ta học thầy Tăng Tĩnh cũng tại quê nhà, sau này mấy lần đi thi cũng chỉ thi ở trong tỉnh, ngay cả lần chạy trốn qua các tỉnh này thấy quan quân cũng phải lẩn trốn, đi đến đâu cũng không dám ngẩng đầu thì sao có thể cho Hoằng Thời biết được tin tức bên ngoài? Vì vậy khi nghe Hoằng Thời nói, mồ hôi lấm tấm trên mũi, Trương Hy vội nói:
- Bên ngoài đang lúc sinh nhật Địa Tạng Vương... là ngày Tết nữ nhân.
- Không hỏi ngươi chuyện ấy - Khoáng Sĩ Thần thấy anh ta vội vàng đến ngớ ngẩn, nói lắp ba lắp bắp thì cười và đưa cho Hoằng Thời, Trương Hy mỗi người một chén trà, rồi vung tay nói: - Tỉ như các nơi có mưa, có hạn hán, thu hoạch mùa màng đã xong... Ngươi cứ nói thoải mái.
Hoằng Thời gật đầu cười nói:
- Ta muốn biết miệng lưỡi dân gian có bàn tán gì về những chuyện đại sự? Thí dụ nói về một số người như Nhạc Chung Kỳ, Niên Canh Nghiêu, Điền Văn Kính, Lý Vệ, bản thân ta, Bảo thân vương, A Kỳ Na, Tái Tư Hắc. Bên ngoài có bàn luận gì không?
Trương Hy lúc này mới rõ ý Hoằng Thời, cuối cùng anh ta bạo gan, uống liền một lúc hai chén trà, trấn tĩnh dần dần cười nói:
- Năm nay giao thời giữa mùa thu và mùa hạ có một số nơi gặp hạn hán, có nơi mạ chết. Nhưng sau cấy lại lúa rất tốt. Ba tỉnh Hà Nam, Sơn Đông, Trực Lộc được mùa bộ, gặt hái đã xong. Dân nói may mà triều đình đã tiêu liệu trước, trồng trọt xong trước mấy trận mưa hạ thu. Trò đi qua các châu huyện thấy quốc khố bán thóc cũ giảm giá một nửa, dân tranh nhau mua. Mấy vị mà Tam da nói đó là những vị đại thần quốc gia. Dân chúng chỉ nhìn quanh nồi cơm, chỉ cần được ăn cơm đủ là được rồi, đâu dám bàn đến việc đại sự?
Hoằng Thời nói:
- Ta đã nghe những chuyện phiếm này rồi. Có người nói ta với Bảo thân vương làm loạn, tranh nhau ngôi vị, có thể như vậy chăng?
- Không có! Không có!
Trương Hy bị Hoằng Thời hỏi đột ngột thì giật mình đáp:
- Không có chuyện phiếm nói Tam da và Bảo thân vương mà là nói...
Anh ta đột nhiên như cấm khẩu, uống xong mấy hớp trà mới cải chính:
- Nói Lý Vệ chế đài không khỏe, còn nói Điền chế đài đã khỏi bệnh rồi, còn nói kinh sư có thần tiên tới, dùng phép thần thông ngũ lôi giết chết lão Phan tăng.
- Hiền lệnh của người thật biết đùa giỡn - Hoằng Thời nói:- Ta hỏi đông hắn nói bắc, ta hỏi nam hắn trả lời tây. Có hay không? Hoàng thượng có thiếu sót hay không? Thí dụ như ông ta cướp ngôi chẳng hạn.
Nghe hỏi câu này, nét mặt Trương Hy trắng bệch. Khoáng Sĩ Thần nói:
- Tam da là người hiểu biết, sao có thể lấp liếm được? Ngươi đã đến tìm ta, nên tin ông chủ của ta. Việc làm loạn của ngươi ở Hồ Nam ông chủ đã biết.
- Ngươi là lão sư Khoáng, hãy bảo anh ta thổ lộ đi! - Hoằng Thời cười nhạt nói:- Lão Tứ bảo hộ cho Trần Phượng Ngô, ta lẽ nào lại không bảo hộ được cho Trương Hy. Về vụ án ở Hồ Nam ta vừa cho người gọi Tôn Gia Kiềm và Dương Danh Thời đến thông qua. Ngươi đã không còn là phạm nhân.
- Tam da thật hảo tâm khoan hồng. Công đức đó thật như thời bể - Trương Hy lúc này mới tâm thành khẩu phục, bộc lộ hết gan ruột: - Đã như thế, trò còn có thể nói được gì.
Thế là mọi chuyện nghe được trên đường đi, Trương Hy kể hết với Hoằng Thời. Nào là chuyện vua Khang Hy băng hà ra sao, Long Khoa Đa sửa chiếu vua, đại tướng quân vương Doãn Đề về Kinh chịu tang, hai anh em cãi nhau ở cung Từ Ninh thế nào, thái hậu khuyên can ra sao, Ung Chính lại nói: "Thái hậu không thể được phép như thế", thái hậu tức quá mà chết. Ung Chính vì sao muốn giết Niên Canh Nghiêu, bỏ tù Long Khoa Đa, Bát da, Cửu da? Vì Cửu da thấy "hoàng thượng bất hiếu cũng là bất trung", bị Ung Chính giam vào nhà lao như thế nào. Cuối cùng khi nói về Nhạc Chung Kỳ, Trương Hy mới giật mình, trầm ngâm nói:
- Bên ngoài đồn rằng đại tướng sợ hãi bị như Niên Canh Nghiêu, đang tụ hội binh sĩ ở đồn binh Tứ Xuyên, triều đình nghi ông ta làm phản. Tin này trò mới nghe nói cách đây không lâu, thật giả thế nào ngài phải xem lại nhưng trò cũng cứ bẩm báo với Tam da.
Hoằng Thời từ đầu đến cuối không chen lời, có lúc uống trà, có lúc dùng tay đấm vào vai, vào lưng mình nghe rất chăm chú rồi c
- Đương nhiên chỉ là nghe nghe nói nói mà thôi. Lại nói, ta chỉ có một tay sao có thể bịt được miệng thiên hạ. Xung quanh còn có lời đồn đại nào nữa không?
Trương Hy nói:
- Những lời đồn đại không nhiều nhưng đều là những tin mới: Hoàng thượng đã mấy lần triệu Khâu đại tướng về Kinh nhưng Khâu đại tướng sợ vua đoạt quyền của ông ta nên cáo ốm không về. Ông ta lặng lẽ chiêu binh, mua lương thực, nên lương thực ở vùng bắc Trường Thành đều lên giá.
Nói xong nhìn Hoằng Thời.
- Hết rồi à? - Hoằng Thời hỏi.
- Hết rồi ạ.
- Ta không có ý nghĩ gì khác. - Hoằng Thời cười nói: - Đương khi nhà như chậu nước rửa bát, ta cũng là người trong nhà, chả lẽ lại không biết mùi vị chậu nước gạo là gì sao? Từ xưa đến nay đất nước có việc lớn, nhất định xuất hiện lời đồn đại. Tỉ như nói đến việc vua lên ngôi, nói Long Khoa Đa cải chiếu. Đó đều là quốc thư kết hợp Mãn Hán, ông ta sao dám sửa đổi. Nhưng có một số tin tức không phải là không có căn cứ, Nhạc Chung Kỳ là hậu duệ của Nhạc Phi, cho nên trong lòng ông ta cũng có chút sợ hãi...
Hoằng Thời chợt nhớ tới lời Ung Chính "Việc quân phải tuyệt mật" bèn dừng lại không nói nữa. Nhìn thấy một người nhà ở bên ngoài thập thò, Hoằng Thời vẫy tay gọi vào nói:
- Hạ Khiết Tài, ngươi thập thế còn có quy củ gì? Việc ta sai ngươi làm thế nào rồi?
Hạ Khiết Tài vâng mệnh Hoằng Thời đi thăm dò tình hình của Long Khoa Đa. Sau khi vua Ung Chính đến thăm chỗ giam giữ Long Khoa Đa, toàn bộ quân canh bị đổi, mọi việc nằm trong tay Đồ Lý Thâm cai quản. Vốn là cứ đến đêm, quân canh Hắc viện lại áp giải ông ta đến Mật Vân, một chút tin tức cũng không thể lọt ra ngoài. Hạ Khiết Tài xưa từng làm ở Hoàng Trang Mật Vân, là người thân thuộc ở đây nên Hoằng Thời phái anh ta đi dò la tin tức. Giờ anh ta trở về muốn gặp Hoằng Thời ngay, thấy Hoằng Thời đang tiếp khách nên đành phải trả lời:
- Ở bên đó họ đang thừa thẩm, nô tài phải vòng qua vòng lại mới nắm kỹ được tình hình. Mấy tên lính đang cãi nhau chí chóe, chúng vốn thế nào. Căn bản xưa nay không có người hại Long Khoa Đa. Long Khoa Đa là tù nhân phải xử gấp, còn gì phải nói nữa. Việc thừa thẩm này hình quan đã để ý, khẩu cung cũng đã nhất trí, ai cũng phải bó tay.
- Sao một quan đại thần lại rơi vào nông nỗi ấy, thật khốn khổ.
Hoằng Thời chau mày, trong lòng đã được giải tỏa, tự nhiên than thở:
- Để ta tâu với hoàng thượng, không thể tin những lời đồn đại về ông ta. Bọn thái giám không hiểu biết, có ngược đãi ông ta. Ông ta đã nếm mùi đau khổ rồi thì nên thả ông ta ra.
Hoằng Thời đang nói thì có một thái giám canh cửa hớt hải chạy vào báo với Hoằng Thời:
- Cao công công tới, có mật chỉ trao cho vương gia.
đứng dậy nói:
- Có ta! Mời Cao công công vào.
Khoáng Sĩ Thần vội kéo Trương Hy đang ngồi đờ đẫn nấp vào phòng trong.
Trương Hy vừa thấy kỳ lạ vừa thấy hứng khởi, cảm thấy chuyến đi Bắc Kinh lần này mở mắt cho anh ta nhiều điều bèn đến bên cửa nhìn trộm ra ngoài, chỉ thấy một thái giám tuổi trung niên, đầu đính chỏm lông màu lam bước vào đứng trước thư án. Hoằng Thời vội nói:
- Để ta thay y phục tiếp chỉ.
- Không cần.
Cao Vô Dung cười:
- Tam da không cần phải hành lễ.
Nhưng Hoằng Thời vẫn quỳ xuống, nhỏ giọng nói:
- Nhi thần Hoằng Thời kính cẩn tiếp thánh dụ.
- A Kỳ Na bệnh nặng. - Cao Vô Dung không thể hiện gì trên nét mặt điềm đạm nói: - Chờ Hoằng Thời sang thăm viếng!
Chờ Hoằng Thời đứng dậy, Cao Vô Dung lại nói:
- Chúa thượng nói, ông ta cũng là anh em, gọi Tam da sang xem thế nào, không lại giống Long Khoa Đa phải chịu oan khuất. Thái y cũng cho gọi rồi, thuốc cũng lấy rồi, nhất định phải cứu ông ta. Hoàng thượng còn nói, Tam da sang hỏi xem ông ta còn cần gì không, cần nói gì không,huyện khó nghe, chuyện dễ nghe đều phải nghe hết để về mật tấu hoàng thượng. Bên ngoài đang có nhiều lời đồn đại, chúa thượng bảo Tam da cẩn thận một chút. Xin báo với Tam da một điều, chúa thượng đang rất buồn: Cửu da - Tái Tư Hắc đã mất rồi.
Cao Vô nung vừa dừng, Hoằng Thời đáp một tiếng: "Rõ". Nghe tin Cửu da mất, Hoằng Thời máy mắt một cái, định thần rồi nói:
- Ta hiểu rồi! Tái Tư Hắc chết không đúng lúc. Bên ngoài đang nói chúa thượng giết anh em. Ta nhất định cho người lo liệu chu đáo cho A Kỳ Na.
Cao Vô Dung nói:
- Chúa thượng nghi Lý chế đài giết chết Tái Tư Hắc, có chỗ giống với vụ án Điền Văn Kính, cũng có xem hát nữa.
- Người đâu! - Hoằng Thời gọi một tiếng: - Đưa cho Cao công công năm mươi lạng vàng.
Nhìn thấy Khoáng Sĩ Thần ở trong phòng, Hoằng Thời không nới gì tiễn Cao Vô Dung ra. Khoáng Sĩ Thần và Trương Hy vội mở cửa bước ra.
- Ta thay y phục - Hoằng Thời vừa đi vừa nói: - Ta cần đi ra ngoài cửa Triêu Dương.
Lúc Khoáng Sĩ Thần vừa định gọi người, Hoằng Thời ngăn lại:
- Ngươi biết cả rồi. Ta tự thay được. Hai người... - ông ta đưa mắt nhìn Trương Hy: - Trong bếp có thanh bố y, cả hai cũng thay áo để đi cùng ta.Khoáng Sĩ Thần không phải kinh ngạc, nói:
- Nhưng chúng thần không phải là người của nha môn.
- Không kịp gọi họ nữa. - Lúc thay áo Hoằng Thời nói: - Các ngươi hãy đi cùng ta ngay bây giờ!
Doãn Tự đã đến chỗ tận cùng của sự sống. Ông ta vốn yếu, không thích ăn cơm. Từ khi Hoằng Thời hạ lệnh đuổi toàn bộ người nhà ra khỏi phủ đã thay bằng một lũ thái giám thô chân vụng tay và mấy người cung nữ bị truất để hầu hạ. Quãng đời lúc trước của Doãn Tự ăn sung mặc sướng, sống trong nhung lụa, lúc nào cũng có một đoàn sư bác, bảo mẫu vây quanh hầu hạ, chưa biết đến khó khăn trắc trở. Khi gặp đại nạn, chỉ trong một đêm mà Doãn Tự từ hàng đại thần cao cấp bị rơi xuống vực sâu không thể dò được, mà người gây ra lại là anh em ruột của mình, ngay cả vợ và con gái cũng không thể trông coi, săn sóc lúc lâm bệnh. Vì thế mà ba tháng nay bệnh của Doãn Tự ngày một nặng thêm, mỗi khi ăn vào đều bị nôn ra. Mỗi lần thay đổi người canh gác, chúng cũng không để tâm coi sóc ông ta. Thái y cũng bận, thỉnh thoảng qua xem một chút, cũng không cho uống thuốc tử tế. Cuộc sống của Doãn Tự bắt đầu nếm trải hết những cay đắng xưa nay ở đời nên không cần phải kể hết cũng biết.
Lúc đó, ông ta đang nằm ở phòng Tây Phối, ở Tây Thiên viên, chính giữa vương phủ. Đó là căn phòng có hai cửa sổ phía đông và phía tây, chõng lại rất cao, nằm trên chõng có thể nhìn thấy điện Ngân An Bảo nguy nga ở phía đông, thưởng thức hoa viên ở phía tây. Trước cửa sổ là hồ nước có thể buông câu được. Doãn Tự và Long Khoa Đa bị đối xử không giống nhau. Tòa lầu giam giữ Doãn Tự chiếm khoảng nghìn mẫu đất trong vương phủ. Trừ chính điện bị khóa còn ông ta có thể đi bất cứ chỗ nào. Lúc trước chưa thất bại, kỳ thực chỉ tết Nguyên đán ông ta mới bước vào chính điện. Căn phòng Doãn Tự ở bây giờ vốn là chỗ ở của bọn người hầu. Phòng có hiên cao rộng. Ở đó, Doãn Tự có thể thoải mái nhớ lại cái thuở huy hoàng ngày xưa của mình. Ông thường nhìn ra khung cửa sổ phía tây. Cây liễu ven hồ hình như vẫn còn xanh, gió tây thổi nhẹ những đám mây màu tro, sương mù trôi lơ lửng, trên mặt hồ những chiếc lá liễu vàng trôi xuôi và đầy ắp hoa súng. Một làn gió tây thổi tới đưa hương thơm đến khung cửa sổ, làm lay động những cành liễu, hoa cỏ bên mặt hồ, hoa súng trên mặt nước giống như hướng về ông chủ cũ cầu xin điều gì. Doãn Tự nhìn khung cảnh bên ngoài và mỉm cười. Ngày xưa, bờ hồ lúc nào cũng được quét sạch, bóng liễu in trên mặt hồ như một tấm gương trong. Giờ đây, Doãn Tự cảm thấy vui vui thấy phủ trên lớp cỏ xanh tốt là một tầng lá rụng. Con đường nhỏ Lâm âm vẫn như xưa nhưng không được sạch sẽ. Giờ chỉ có một người bước đi cô độc, nhưng vẫn cảm thấy rất dễ chịu.
Hoằng Thời đã bước vào phòng còn Khoáng Sĩ Thần và Trương Hy vẫn đứng ngoài cửa sổ để không làm kinh động Doãn Tự. Trương Hy và Khoáng Sĩ Thần lần đầu tiên nhìn thấy vị đứng đầu phái "Bát da" nổi danh thiên hạ xưng hiệu là "Bát hiền vương" mà hai người cảm thấy bình thường. Ngược lại, Hoằng Thời trong lòng vô cùng cảm khái. Doãn Tự ngày trước là một người nho nhã, công bằng, độ lượng cho nên đám thần tử của ông chỉ cần nghe nói ông bị vạ lây, bị bãi chức quan thì lũ lượt đến thăm và trợ giúp tiền bạc cho ông. Doãn Tự lúc nào cũng ôn tồn, chu đáo, là vị vương gia hiền danh của thời Khang Hy huy hoàng mà nay đến nông nỗi này! Ngày nay ông phải ở chỗ thô sơ, mùa thu mà phải nằm một mình nhìn mây bay trên bầu trời, nhìn nước trong hồ thu. Sau một lúc cảm thương, Hoằng Thời hắng giọng nhẹ nhàng gọi:
- Bát thúc!
Những nếp nhăn trên khuôn mặt Doãn Tự giống như quả dưa xanh phơi nắng chỉ khẽ động đậy. Ông ta không còn sứực để trở mình, cũng không nói lung tung, phải mất một lúc mới nhìn thấy Hoằng Thời nhưng vẫn mặc nhiên nhắm mắt.
- Bát thúc! - Hoằng Thời tươi nét mặt nhìn trân trân về phía trước: - Cháu phụng chỉ đến thăm chú.
Doãn Tự cố xoay nửa mình, mấp máy môi nói:
- Tốt quá. Đó là gan chim hạc hay gan khổng tước? Nếu là người cao lớn thì xà nhà này quả thực quá thấp. Vả lại ta một chút khí lực cũng không có, cần có người đỡ mới dậy được!
Hoằng Thời nghe thấy Doãn Tự thổ lộ như người trong nhà, trong lòng như mở cờ cười nói:
- Bát thúc muốn đến chỗ nào. Quyết không có việc đó thì mãi mãi vẫn sẽ không có việc đó. Hoàng thượng kỳ thực nhớ đến bệnh của chú nhưng không tiện qua đây, cháu đi thăm chú thay ngài vậy.
Doãn Tự bất giác cười nhưng không thành tiếng.
Hoằng Thời cầm chiếc bát lên, thấy trong bát còn ít cơm thừa - canh cặn thì gọi người đến dặn dò:
- Giờ hãy đi pha một bình trà, mang đến cho ta một cái bánh ngọt, nhanh lên! Các ngươi đã thử rồi mà.
Tên thái giám chạy bạt mạng đi, một lúc sau quay lại cùng một tên thái giám quản sự đội mũ dát ngọc. Tên thái giám quản sự quỳ xuống vấn an Hoằng Thời rồi bẩm báo:
- Không phải là chúng thần vô lễ "xin miễn tiếp khách", lại thử trước đồ ăn, quả thật chúng thần không nhận được thư báo trước của phủ Nội các, không biết là ngài phụng chỉ tới đây... Nô tài xin dập đầu tạ tội Xin ngài hãy tha thứ cho những sơ suất của chúng thần.
- Ta không nói đến điều đó.
Hoằng Thời tự tay pha trà, mở túi điểm tâm lấy ra một miếng bánh ngọt, ngồi xuống gần bếp lò, bón cho Doãn Tự một ít nước rồi bẻ từng miếng bánh đút cho ông ta. Vẫn không quay đầu lại, Hoằng Thời lại với thái giám:
- Bát da bị luân lạc đến pháp trường, người hầu bị đuổi đi hết, nếu các ngươi không phục vụ ông chu đáo theo phận nô tài thì sẽ bị gươm đao kề cổ. Đó là lý trời của bậc thánh nhân đã định. Các ngươi chăm sóc Bát vương không ra gì cả, bàn không lau, bát không rửa, trà không pha, sao lại như thế được hả?
Hoằng Thời lại bón nước trà cho Doãn Tự, thuận tay hắt nửa chén trà còn lại vào tên thái giám, mặt bỏ bừng lên, bước qua bước lại quát:
- Xéo ngay! Nghe đây! Từ nay mỗi ngày phân công người làm ba ca ngày đêm hầu hạ Bát da. Các ngươi không tuân lệnh sẽ bị xử phạt nghiêm minh.
Nói rồi chỉ tay ra cửa hét lên:
- Xéo đi!
Tên thái giám còn chưa phủi được lá chè trên mình vội cùng đám người hầu lui ra.
Trương Hy không ngờ Hoằng Thời vốn ôn hòa lại tức giận đến như vậy, nên ngơ ngác đứng bên cạ. Nhưng lại thấy Hoằng Thời phủ phục xuống ngay, nhẫn nại phục vụ Doãn Tự, ân cần hỏi:
- Bát thúc, chú còn có thể dùng được gì không, để cháu bảo bọn thái giám mang đến. Cháu đi hơi vội thuận tay chỉ mang theo túi này.
- Ta đâu còn có ngày mai? - Doãn Tự cười yếu ớt: - Hôm qua và ngày nay của ta đều bị người ta lấy đi hết rồi. Hiện giờ ta đã đến con đường cùng rồi, còn có ngày mai để làm gì?
- Bát thúc!
- Ta vẫn nghe - Nét mặt Doãn Tự không bình thường nhưng giọng nói cứng cáp hơn nhiều: - Ta đã đến nước này cũng không có gì hối hận, cũng không tha thứ cho a-ma của ngươi. Sớm chiều phục vụ vương triều hết lòng thì ai ai cũng biết đó là ai chứ. Ông ta không muốn ta chết, ta cũng không muốn chết. Việc này đã sáng tỏ rồi. Ông ta sợ ta chết, ông ta sẽ mang tiếng trong thiên hạ thì ta lại muốn ông ta giết quách ta đi cho xong. Giống như ngươi vừa nói, chỉ một nhát dao là xong. Hiện tại cách chết này không được phân minh, ta không được rõ, ông ta cũng không rõ. Trên cục diện chính thì ông ta thắng nhưng trên cục diện dân tình thì chỉ được một nửa. Ta rất muốn...
Bỗng nhiên ông bị một trận ho rũ rượi, nằm thẳng đơ, hai mắt lờ đờ, mặt vàng bệch, tựa hồ như muốn nôn, miệng há một lúc mới ngậm lại được. Hoằng Thời nói:
- Cháu đã cho gọi thái y tới, thái y Mã Sĩ Khoa đang sắp đến. Bát thúc đừng nên nuôi cái ý muốn chết. Bát thúc vẫn là máu mủ của chúa thượng mà!
- Cha con còn không có tình thân, huống hồ là
Doãn Tự uất hận nói. Nhìn thấy thầy trò Khoáng Sĩ Thần, ông bảo:
- Các ngươi đi ra đi!
- Bát thúc! Chú còn muốn nói gì nữa không?
- Ngươi cần có binh lính, không có binh lính ngươi không đấu nổi Tứ đệ của ngươi đâu!
Doãn Tự tha thiết nhìn Hoằng Thời, mắt sáng lên, nắm chặt tay Hoằng Thời như trút nguồn sức lực cuối cùng, hạ giọng nói:
- Không cần phải tính toán mù quáng. Ung Chính đã yên vị rồi thì vị trí của ta cũng không thay đổi được. Cuối cùng thì vua cũng để Thập tam thúc của ngươi nắm binh quyền. Nếu như lúc đó ngươi ở kinh thành thì cục diện không như bây giờ!
Doãn Tự buông nhẹ tay như rơi vào tình trạng hôn mê, miệng lảm nhảm mấy từ rời rạc:
- Ý trời! Ý trời!
Hoằng Thời đặt Doãn Tự lên gối, mở tung cửa ra, dùng tay vuốt mồ hôi rịn trên mặt ông. Hoằng Thời nghĩ lại những câu nói của Doãn Tự. Ông cho rằng Doãn Tự nhát nên đánh mất cơ hội hiếm có. Doãn Đề thống soái mười vạn quân, chỉ cần giả đi cùng đường với ông ta là có thể dẫn quân đánh được phía tây Sơn Hải quan. Hiện giờ Ung Chính quản chính vụ, để Hoằng Lịch quản tiền quản binh, vậy ông ta có thâm ý gì? Thấy mấy thái y hốt hoảng chạy tới, Hoằng Thời phất tay tỏ ý cho vào, lại đứng một lúc mới nói với hai thầy trò Khoáng, Trương:
- Chúng ta về thôi.
Đêm đã khuya, Doãn Tự, vị danh thần từng cả đời phò tá triều đình như ngọn đuốc sắp tàn. Ánh trăng lọt qua song cửa chứng kiến sự kết thúc cuộc sống của ông. Ngay cả lúc chết, mắt ông vẫn mở trừng trừng. Sau khi ông chết nhiều ngày, các sĩ đại phu, quan viên từng được ông ban cho nhiều ân huệ đã lặng lẽ cúng tế linh hồn ông, cầu trời ban phúc lành cho con cháu ông. Cái chết của ông cũng làm tiêu ma "Bát da đảng" nhưng tiếng đó vẫn lưu giữ trong ký ức một số người.