UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ

HỒI THỨ CHÍN MƯƠI SÁU

Docsach24.com

rương Đình Ngọc nhận được bản tấu xử lý vụ án Tiều Lưu thị của Điền Văn Kính vào hạ tuần tháng sáu. Trước đó cũng đã nhận được bản tấu của Xa Minh và Hồ Kỳ Hằng. Hai người đều tự nhận tội thiếu đôn đốc kiểm tra, cầu xin được xử lý, đồng thời dị khẩu đồng thanh lên án Điền Văn Kính rất nhiều tội lỗi ác độc, tàn nhẫn, chuyên quyền độc đoán, ức hiếp quan trường, sử dụng bọn nghịch tặc. Những người làm quan hoặc đã từng làm quan ở tỉnh Hà Nam đều nghe nói Điền trung thừa dự định bắt cả quan phải nạp lương, cả tỉnh luôn trong trạng thái hoang mang, chưa lúc nào được yên tĩnh, thậm chí cứ nói tới Điền là mặt ai nấy đều biến sắc, đang rầm rộ rủ nhau bán bỏ ruộng vườn, bỏ nghề nông đi buôn ở phía Nam. Cuộc sống năm tới thật đáng lo ngại! Lại nữa, quan trường Hà Nam không sợ luật pháp triều đình, mà chỉ sợ Điền mỗ như sợ rắn độc cắn, đều có ý từ quan về ở ẩn, v.v... Đọc bản tấu xong, sở dĩ Trương Đình Ngọc vẫn chưa trình lên Ung Chính là vì chờ đợi bản tấu của Điền Văn Kính, nghĩ rằng nhất định sẽ giải quyết được mọi sự việc trên. Nào ngờ, bản tấu của Văn Kính không hề đả động tới quan trường, mà chỉ nói về vụ án của Tiều Lưu thị, bản thân đưa ra hình phạt thiêu người sống, việc này mà cũng chỉ nói được một câu:

- Việc làm tuy phi pháp, song đã khiến bọn gian nhân phải sợ để cứu lấy thuần phong mỹ tục. Phi pháp như vậy mà trừng phạt cái ác, trừ được gian thì cũng đáng lắm thay.

Còn về việc bắt quan lại nạp lương và phản ứng của quan dân đối với vụ án Lưu thị như thế nào, thì không thấy đề cập đến.

ẩn trọng suy nghĩ, việc này tự mình không dám nói, ông chỉnh lý lại các ý chính của ba bản tấu, cùng với nguyên bản, dâng lên Ung Chính ở điện Dưỡng Tâm. Đình Ngọc hàng ngày không biết đến đây bao nhiêu lần thỉnh chỉ, Cho nên mặc dù không nhận được thông báo, Ngọc vẫn đến cửa Thùy Hoa, thấy Trương Ngũ Ca đang trực ban ở đó, liền hỏi:

- Hoàng thượng hiện đang phê duyệt gì không? Đã dùng bữa sáng chưa?

- Bẩm trung đường - Ngũ Ca cười, nói: - Phương tiên sinh vừa từ Sướng Xuân viên tới, nói là sức khỏe của Thập tam da đã khá hơn, hoàng thượng hôm nay vui lắm, sau bữa sáng giữ Phương tiên sinh ở lại nói chuyện, Đồ Lý Thâm từ Phụng Thiên mới tới, hiện đang nói chuyện trong đó!

Trương Đình Ngọc biết Đồ Lý Thâm chuyên quản nội vụ, lo liệu tôn thất cho Ung Chính, từ Phụng Thiên về Kinh, nhất định đã gặp Thập thất a-ca Doãn Lễ và Thập tứ a-ca Doãn Đề, Đình Ngọc không muốn can dự vào thù chung oán riêng của anh em hoàng đế, do dự một lát rồi nói:

- Ta không có việc gấp, chờ hoàng thượng tiếp họ xong, ngươi bảo thái giám đến Thượng thư phòng báo ta là được.

Không ngờ Ung Chính ngồi trên bệ lò sưởi đông nghe thấy câu nói của Ngọc, liền nói qua cửa sổ:

- Ngũ Ca, là Hoành Thần đấy phải không? Ngươi bảo ông ấy vào đây.

Trương Đình Ngọc đành phải nghe theo, bước vào. Ung Chính ngồi trên bệ lò sưởi, người mặc áo bào vải bông mầu trắng đục, quần vải bông màu xanh rêu, thắt dây đai bạch ngọc khóa kiểu đuôi ngựa, đầu để trần, mũ để trên bàn. Phương Bao ngồi trôn sứ hoa đang vuốt bộ râu chuột, Đồ Lý Thâm đứng ở phía nam Ung Chính, hai tay buông thõng. Trương Đình Ngọc vừa hành lễ, vừa liếc mắt nhìn một quan ngũ phẩm đang quì ở ngoài lò sưởi, trông quen nhưng không nhớ họ tên, cười nói:

- Nghe nói bệnh tình của Thập tam da đã thuyên giảm, hoàng thượng vui mừng, nô tài cũng mừng lây!

- Có mừng và cũng có không mừng. - Ung Chính nói: - Loại người như vậy, lợi dụng lúc trẫm vui, đưa lệnh bài xin tiếp kiến, xin được treo biển 1 cho mẹ. - Nhìn viên quan ngũ phẩm một lúc, Ung Chính cười gượng, nói: - Trẫm làm gì có cái lý tùy ý ban ân huệ? Lúc đầu bổ nhiệm ngươi chức tri phủ Đài Loan, trẫm đã nói những gì? Nếu như ngươi bảo đảm Đài Loan tự cung tự cấp được lương thực, thì trẫm sẽ gia ân phong thưởng mẫu thân của ngươi! Ngươi có làm được không?

Trương Đình Ngọc mới nhớ ra, tri phủ Đài Loan Hoàng Lập Bản mấy hôm trước đây về Kinh bẩm báo. Lúc này chỉ thấy Bản khấu đầu liên tục, nói:

- Thần mạo muội xin ban thưởng, nên nay kho lương Phúc Kiến không chuyển cho Đài Loan một giạ lương nào, đây là có...

- Trên đời này chỉ có ngươi là thông minh! - Ung Chính cắt ngang câu nói của Lập Bản - Biển đã phong tỏa, ngươi lại dám tự mình mua dược phẩm và xi măng đại lục buôn bán mậu dịch với nước ngoài, lấy tiền mua lương thực ở Chương Châu chuyển về Đài Loan! Nếu nói về tình hình chính trị, thì ở Đài Loan vẫn chưa được yên ổn, ta không bắt tội ngươi, song việc làm của ngươi, thực chất là đã lừa trẫm, cho trẫm là không biết tình, ngươi vì báo hiếu với mẹ mà đã bán rẻ danh dự của mình, nếuứ cái thói này, có ngày cái đầu của ngươi cũng khó giữ, mẫu thân của ngươi cũng bị liên lụy theo.

- Dạ, dạ, dạ!

- Về đi! Cố mà suy nghĩ những lời của trẫm!

Giọng của Ung Chính to, rõ đầy uy lực. Thấy Hoàng Lập Bản chuẩn bị đi, Ung Chính liền gọi lại, giọng nhẹ nhàng:

- Trọng nông hay trọng thương cũng phải phân biệt cho rành, như quân tử và tiểu nhân vậy, trở về cần phải khuyên nhân dân khai khẩn đất hoang, trọng nông hơn trọng thương. Niệm tình ngươi là một quan thanh liêm, thu nhập của Đài Loan cũng đã có sự tăng trưởng, tuần phủ tỉnh Phúc Kiến đề nghị nâng cho ngươi hai bậc quan, việc này trẫm chấp thuận. Những điểm ngươi đúng trẫm ghi nhận công lao, những điểm ngươi sai trẫm cần phải tự mình răn dạy..., thôi đi đi!

Trương Đình Ngọc lợi dụng lúc im lặng, dâng bản tấu trình của ba người và bản ghi tóm tắt nhận xét của mình cho Ung Chính, nói:

- Thần vì chờ bản tấu của Điền Văn Kính nên chậm mất vài ngày, thỉnh thánh thượng ngự lãm. Trước khi vụ án Tiều Lưu thị xử xong, đã có chỉ, Hồ Kỳ Hằng thăng chức là tuần phủ Tứ Xuyên, Xa Minh là bố chính sứ Hồ Quảng, vậy có cần Sử bộ ra quyết định?

Ung Chính không thèm để ý tới lời nói của Đình Ngọc, chỉ chú ý xem các bản tấu, miệng thì hỏi một cách tùy tiện:

- Đồ Lý Thâm, năm nay khanh ba mươi tuổi nhỉ?

- Bẩm vạn tuế, nô tài ba mươi hai tuổi rồi ạ.

- Có chính thất phu nhân chưa?

- Đã có, năm ngoái bị ốm chết.

- Ồ - Ung Chính đặt bản tấu xuống, nhìn Phương Bao, nói: - Trẫm muốn đứng ra làm chủ cho khanh một đám. Việc này trẫm đã nghĩ tới từ lâu rồi, xem ra ngươi chưa thật xứng đôi với họ. Trẫm nhờ Phương tiên sinh xem tử vi cho các khanh, đều tương hợp cả, khanh có đồng ý không?

Đồ Lý Thâm vội quì hai chân xuống, khấu đầu nói:

- Vua cha đã có ý ban thưởng, thần đâu đám từ chối? Song người đã khuất chưa mãn hạn tang, vợ cũ thi thể chưa lạnh đã rước vợ mới, lòng thần không sao chịu.nổi... Không hiểu thánh thượng định ban thưởng cho thần nữ nhi nhà nào ạ?

- Cái mà trẫm cần là trái tim của khanh. - Ung Chính cười, nói tiếp: - Khanh đối đáp rất nhanh, trẫm không thể không ban tặng cho khanh. Khanh có nghe nói năm ngoái trẫm chọn tú nữ như thế nào không? Trẫm hứa là sẽ tìm rể hiền cho tú nữ đó, song tìm được một người có tướng mạo võ tướng như Đổng Văn Mặc thì thật là khó. Suy đi tính lại chỉ còn có khanh thôi! Tú nữ đó là người có văn hóa lễ nghĩa, có tướng mạo dễ coi, chỉ có điều là xuất thân trong một gia đình hơi nghèo, trẫm đã truyền chỉ phủ Tông nhân, nhận làm con nuôi, theo thứ tự là Lục cách cách..., thế nào, không làm khanh phải oan ức chứ?

Tới lúc này Trương Đình Ngọc mới nhớ ra, năm ngoái tổ chức tuyển chọn gái đẹp, Phúc A Quảng đã kháng chỉ, còn đưa ra lí lẽ nói thẳng về cái sai của người khác. Nay nghĩ lại, Trương Đình Ngọc không khỏi bật cười, Ngọc nói:

- Hoàng thượng không nói, thần cũng đã quên sự việc đó lúc đó không ghi chép gì, việc lại tế nhị, chúa thượng cẩn trọng như vậy, thật đáng khâm phục. Phúc A Quảng đã là cách cách, Đồ Lý Thâm giờ mới là bề tôi, nâng lên chức phò mã, về lý cần phải tấn phong nhất đẳng thị vệ.

- Việc này được thánh đức quan tâm, bộ Lễ không ghi chép lại là không làm tròn chức trách.

Phương Bao ngồi ở bên cạnh nói:

- Đó là khuyết điểm, cái gì cần ghi chép thì phải ghi chép, để truyền cho hậu thế.

Ung Chính cười nói:

- Đúng là như thế. Đồ Lý Thâm, khanh hãy bình thân. Giờ đây Lục cách cách đã vào cung, có lẽ lúc này đang tạ ơn nương nương ở trong cung Chung Túy. Chiều nay khanh vào thỉnh an thái hậu, sau này có ý chỉ gì khanh cứ thế mà làm.

- Tuân chỉ!

Chờ Đồ Lý Thâm đi khỏi, Ung Chính cười, nói với Trương Đình Ngọc:

- Bàn về công việc nghiêm chỉnh của khanh nào. Vừa rồi có nhắc tới Xa Minh và Hồ Kỳ Hằng. Gần đây có một số mật tấu từ Hà Nam chuyển tới, đề cập tới rất nhiều vấn đề, nói những ai xấu, mà không đề cập nói tới người tốt, ngay như trẫm cũng không phân biệt nổi ai là người đang lừa trẫm. Dù sao thì hạng đó cũng có. Hoành Thần, cùng bàn bạc, đừng có khiêm tốn, khanh cứ nói thẳng ý kiến của mình, trẫm tự định đoạt được.

Trương Đình Ngọc cứ tưởng Ung Chính sẽ đứng ra giải quyết, mình cứ theo chỉ mà làm, nay nghe Ung Chính thực tâm như vậy, bản thân cũng khó xử, bèn mạnh dạn nói:

- Thần cũng như chúa thượng, không được tận mắt trông thấy sự việc. Hôm kia, môn sinh của thần là Mã Gia Hóa có gửi bức thư, thư viết: ở Hà Nam đang lưu truyền một bài vè về quan trường, nghe rất thô tục, đọc lên ai cũng phải cười.

Tỉnh Hà Nam, huyện Phan, huyện Niết,

Như xe ba ngựa kéo, mỗi con kéo một đàng;

Dân chính ba ngành, kèn đồng ba chiếc,

Không thành hợp xướng, ba cái ba bè;

Điền, Xa, Hồ như ba cái bô

Bô của người nào thì người đó đái;

Nghe thì thô tục, song lại là thực tế...

Trương Đình Ngọc chưa nói xong, Ung Chính và Phương Bao đều cười. Ung Chính nhìn thấy một số thái giám tay bịt mồm cười khúc khích, lập tức nghiêm nét mặt quá

- Đại thần tấu trình, các ngươi cười như thế còn ra thể thống gì nữa? Mau lui ra đi!

- Theo cách nhìn của thần, Điền Văn Kính một lòng một dạ làm việc vì triều đình. - Trương Đình Ngọc trầm ngâm suy nghĩ, cân nhắc từng chữ, từng câu, nói tiếp: - Có lòng báo ân với triều đình, ra sức làm việc để lập công song còn nôn nóng, do đó không tránh khỏi tiếng xấu để đời là tàn khốc. Văn Kính đã suy nghĩ suốt đêm để trị bằng được đạo đức đồi bại ở Hà Nam, đã áp dụng hình thức xử phạt cực thê thảm để kết thúc vụ án Tiều Lưu thị. Theo Mã Gia Hóa nói, tội của các ni cô là đúng, song đem chém đầu tất, thì lại là quá nặng.

Nói xong nhìn Ung Chính. Phương Bao nói:

- Tại sao Mã Gia Hóa biết có oan ức? Giết oan mấy người?

Trương Đình Ngọc đáp:

- Am Bạch Y được chia làm hai viện, viện trước và viện sau, một số tiểu ni cô ở viện trước, việc loạn dâm hoặc có hoặc không, song không tham gia giết người. Trong số đó có ba ni cô là gái vô sinh, tội danh lớn nhất của chúng chỉ là "tỏ tình bất minh", hành hình hai mươi người là được rồi. Chính vì vụ án này mà Điền Văn Kính không tránh khỏi bị đả kích. Kính một lòng một dạ lập công báo ân, lại chưa có đủ uy tín, vị trí đứng chân chưa vững, lại muốn thể hiện cái uy. Điền không được như Xa Minh, Hồ Kỳ Hằng, sau Xa, Hồ có hậu thuẫn, trong tay lại có thế lực, thấy Điền Văn Kính muốn nắm cả quan trường, Xa, Hồ đâu dám hợp lực? Cuối bản tấu của Hồ Kỳ Hằng có phần ghi chú: Tố cáo Trương Cầu tham ô, ăn hối lộ, chính là cái ý đó. Sự kiện này thần suy đi nghĩ lại mãi, đầu người thì đã rơi rồi, mà vẫn cứ nói là không minh bạch, dù có minh bạch đi chăng nữa thì triều đình được lợi lộc gì? Theo ý thần là cứ theo thánh chỉ trước đây của hoàng thượng điều hai người Xa, Hồ đi là thượng sách.

Ung Chính vừa chăm chú nghe, vừa suy nghĩ, đôi mắt sáng nhìn ra bên ngoài. Lúc lâu sau quay sang hỏi Phương Bao:

- Linh Cao tiên sinh, nhận xét của tiên sinh thế nào?

Phương Bao cũng đưa mắt nhìn ra ngoài điện, không biết trời đã tối tự lúc nào. Nhìn qua cửa kính, từng đám mây màu chì nhè nhẹ trôi về hướng nam, che kín gần nửa bầu trời, gió thổi nhẹ làm lay động cánh cỏ non mọc ở trên tường cung Giáng Hồng... Tuy chưa lập thu, song gió từ phương bắc thổi xuống không còn cái hơi nóng hun người như trước nữa. Mấy tên thái giám đều ở trong phòng thay quần áo đang huýt sáo mồm, chỉ còn trong điện này là còn nóng bức. Suy nghĩ khá lâu sau, Phương Bao mới lên tiếng:

- Xa Minh là người của Liêm thân vương, Hồ Kỳ Hằng là người của Niên Canh Nghiêu, Điền Văn Kính thì là người của triều đình. Hà Nam sông nước mênh mông như một chiếc gương lớn. Lần trước Ô Tư Đạo tới Bắc Kinh, chúng thần trò chuyện suốt đêm, hiểu được nhiều điều bổ ích... Bệnh ghẻ đâu đáng lo, hoạn nạn của người tâm phúc không đáng giữ...

Trương Đình Ngọc nghĩ thầm: Ai bị bệnh ghẻ, ai lại là hoạn nạn của người tâm phúc nhỉ? Đình Ngọc là tể tướng, không giống như Phương Bao và Ung Chính có gì nói nấy, sai sứ của ông nhất thiết phải là người quang minh chính đại, tán thành chính sách của hoàng đế: dĩ pháp lý trị bình thiên hạ. Song từ câu nói của Phương Bao cho thấy, Doãn Tự và Niên Canh Nghiêu là hai "đảng" phạm vào "thánh kỵ", đã được hình thành ở một mức độ nào đó, Phương Bao chỉ mượn ý ví von trên để "hiệpực âm dương". Nghĩ vậy Trương Đình Ngọc bèn cười, nói:

- Thần cho rằng, theo ý chỉ trước đây, cần phải điều Xa Minh và Hồ Kỳ Hằng ra khỏi Hà Nam. Xa Minh nhận chức bố chính sứ Hồ Quảng là được, còn Hồ Kỳ Hằng lại được tấn phong vượt cấp, làm tuần phủ Tứ Xuyên, như vậy là không hợp lý. Hiện tại chức bố chính sứ Vân Nam còn khuyết, chi bằng đưa Hồ vào cái chức ấy, chức tuần phủ Tứ Xuyên còn khuyết, sẽ do bố chính sứ tạm quyền, không biết thánh ý ra sao?

- Là như thế này. - Hàm răng trắng, nhỏ, đều của Ung Chính cắn hờ môi dưới, như đã quyết, nói tiếp: - Lệnh cho Nhạc Chung Kỳ kiêm tuần phủ Tứ Xuyên, Hồ Kỳ Hằng sau này sẽ điều đi Vân Nam. Hoành Thần... khanh thảo chỉ khen thưởng Điền

Văn Kính, phần cuối ghi thêm hai câu: ôi... phải qua bao nhiêu năm mới phá xong một vụ án lớn, vui mừng vì đã quét sạch mầm mống độc hại trong toàn tỉnh. Trăm họ đang trông mong ở tấm lòng trong sạch... Cứ viết như thế, lệnh cho Điền Văn Kính tiếp tục làm mạnh vào, đến khi nào thiên hạ hết hoạn nạn thì thôi!

- Tuân chỉ!

Trương Đình Ngọc chuẩn bị lui ra, thì Ung Chính gọi lại, cười nói:

- Không phải việc quân sự, vội gì? Khanh và Phương tiên sinh ở lại đây cùng ăn sáng với trẫm, sau làm việc tiếp.

Nói xong, ra lệnh bày cơm rượu. Hai người đành ở lại, tạ ơn. Lát sau thấy thái giám Tô Lạp bưng ra rất nhiều thức ăn để trên bàn: chim quay, gà tần, yến sào, thịt dê, hươu... Ung Chính thay áo ngồi giữa,

- - Hai khanh ngồi hai bên, thỏa sức ăn, gò bó quá khó ăn. Bữa ăn này dọn ra là đãi hai khanh, ngày thường trẫm đâu cần nhiều vậy, hơn nữa toàn là loại thức ăn nóng, trẫm không thích.

Ung Chính chỉ nhấm nháp cho vui, Phương Bao và Trương Đình Ngọc càng không thể thực như hổ được, trong ba người, một vương hai thần, thân phận khác nhau, đều là những người có học, kiến thức uyên thâm, lại thực hiện câu "không nói chuyện lúc đang ăn", vì thế không khí bữa ăn thật nặng nề. Bên ngoài trời đã tối, những đám mây đen kéo tới càng làm cho trời tối thêm, gió mang theo hơi nước lành lạnh thổi vào trong sân điện, thổi vào mọi ngóc ngách tối tăm, cuốn theo cát bụi thành hình xoáy ốc bay lên trời, lúc ẩn lúc hiện gây cho ta ảo giác thần bí. Trong lòng Ung Chính ám ảnh một nỗi bất an, mắt luôn nhìn ra ngoài, lúc lâu sau mới thở dài, nói:

- Tất cả cung nữ và thái giám đều đi ra ngoài!

Cao Vô Dung đáp lời, dẫn toàn bộ thái giám và cung nữ trong điện Dưỡng Tâm ra ngoài. Phương Bao và Trương Đình Ngọc đưa mắt nhìn nhau, họ đều nhận thức được hoàng thượng sắp có mật dụ. Song Ung Chính vẫn im lặng, họ lại không dám lỏi, đành trầm ngâm đứng đợi. Một lúc lâu sau, Ung Chính mới hỏi:

- Hoành Thần, một chúa thượng như trẫm khó đối xử hơn tiên đế à...? Tình hình bên ngoài khanh rõ hơn Phương Bao, có những lời nói đó không? Khanh nói thực đi.

- Có! - Giọng Đình Ngọc bỗng trầm hẳn xuống - đó là những câu nói truyền miệng, thì giấu được ai - Ngọc cung kính đáp tiếp: - Hoàng thượng nghiêm khắc, kiên quyết, không cười nói tùy tiện, không giống tính cách của tiên đế. Quan trường có nhiều thói xấu, hay mò mẫm tìm tòi việc nọ chuyện kia, tất sẽ có những lời đàm tiếu không đứng đắn.

Mặt Ung Chính dường như ngày càng tái đi, nhà vua lắc đầu nói:

- E rằng không chỉ có vậy đâu. Hoàng đế cướp nhà - hoàng đế kẻ cướp - hoàng đế đánh phú cứu bần - đại loại như thế, có đúng không?

Đình Ngọc nuốt nước bọt cúi người cung kính coi như thừa nhận, không nói gì thêm nữa.

Đôi mắt Phương Bao sâu thẳm, bỗng rực sang. Bao nói:

- Theo thần được biết, các câu nói trên đều có, song số đông thần tử của thánh thượng được thánh thượng ban ơn, dư luận cũng khác nhau, đó cũng là thường tình, xin hoàng thượng lưu ý.

- Trẫm không có gì phải hối hận. - Ung Chính nói như tự biện bạch: - Có ba loại người ghét trẫm: mưu đồ chiếm ngôi, đoạt chỗ trẫm đang ngồi; tham quan mặc sứ sợ trẫm, vì trẫm giết chết, hoặc kiểm tra, tịch thu tài sản nhà cửa của họ chưa bao giờ nhân nhượng; quan lại cường hào, hương, lý xôi thịt không có duyên làm quan phủ, đương nhiên là họ nói nhăng nói cuội. Song, Đình Ngọc, như khanh đã biết đấy, lúc tiên đế sắp băng hà, ngân khố tồn kho là bao nhiêu?

- Bẩm vạn tuế, bảy triệu lạng.

- Còn bây giờ?

- Năm mươi triệu lạng.

Ung Chính từ từ đứng d

- Trong năm mươi triệu lạng đó có một phần thu của quan tham, chứ không rút xương rút tủy của thần dân nghèo; năm mươi triệu lạng đó đều nhập vào quốc khố, chứ không phải nhập làm của riêng để xây cung điện, tạo ngự uyển, cho nên trẫm tự tin rằng trẫm đắc tội với người đời ít lắm, trẫm không thể không có sai lầm và không sợ mắc sai lầm, sợ đắc tội với một số người. - Ung Chính đi lại chậm rãi, đôi giày vải xanh đi trên gạch vàng không một tiếng động - Năm mươi triệu lạng... phải bảo quản số lượng này, rất có thể phải dùng vào một số việc: tu bổ đê điều, cứu tế thiên tai, chuẩn bị binh mã... Trẫm thích câu nói của Dận Chân: trên có liệt tổ liệt tông, dưới có hàng triệu, hàng ức thần dân!

Vạn tuế ngước nhìn lên vòm điện, ngữ khí trầm đục run run, đôi mắt xa xăm dường như có một cái gì đó xuyên thấu tất cả mọi chướng ngại trên đường, xuyên qua ngọn. lửa hồng, hồng đến nỗi khiến lòng của Trương Đình Ngọc cũng cảm thấy rát bỏng, ông lắp bắp nói:

- Vạn tuế...

- Việc ta cần làm là phải loại bỏ Trương Chung Trì, dù cho có là vương tôn công tử, phú quý quyền uy, kẻ nào ngăn cản bước ta đi, ta quyết không tha. - ánh mắt Ung Chính sâu thăm thẳm, bỗng lóe lên ánh sáng dữ tợn - Trẫm đã quyết, cần phải nhổ ngay cái đinh Niên Canh Nghiêu!

Trương Đình Ngọc giật bắn người, mất một hồi lâu mới trấn tĩnh trở lại, đôi lông mày nhíu lại, nói:

- Niên mỗ lập được công to đâm ra tự mãn, ngăn trở công việc triều chính thì đã rõ. Song Niên lại vừa lập công ở Thanh Hải, phong tước tiến vị cao ngang thánh quyến. Độ nhiên giáng tội, không những bản thân y không phục, mà còn để cho tiểu nhân đàm tiếu, gây rối loạn triều cục, khôi phục lại cực khó, xin vạn tuế cân nhắc lại.

Ngừng một lát, ông nói tiếp:

- Có nên trì hoãn vài năm, tình hình dịu đi, thần sẽ tìm cách minh thăng ám giáng, tước bỏ binh quyền, sau đó mới xử lý, làm từ từ từng bước một, như vậy chắc chắn hơn.

Phương Bao thở dài, nói:

- Hoành Thần huynh, không nên làm giảm quyết tâm của vạn tuế, vạn tuế đã hỏi ý kiến của tôi và Ô Tư Đạo, chúng tôi không ở trong cuộc, lời nói không được nhiều trách nhiệm như huynh, có thể suy nghĩ chưa được chu đáo, chỉ là ý kiến để hoàng thượng tham khảo mà thôi. Song Niên Canh Nghiêu kiêu ngạo lộng quyền, tốc độ bành trướng thế lực ngày càng nhanh, sau vài năm tình hình thay đổi thế nào ai dám lường hết. Y thọc tay vào Hà Nam, khiến Điền Văn Kính không thể tiến hành cải cách chính trị được; ngoáy vào Triết Giang, Giang Tô, chĩa vào Quảng Đông, tuần phủ Khổng Dục Tuần chắc huynh còn nhớ, năm đó Thánh tổ tuần thú phía nam, tới Khúc Phụ, Khổng dám cự tuyệt không mở cửa giữa đón tiếp, giờ đây chín mạng oan ức, y làm sao rửa sạch được? Hôm nay chúng ta mật bàn ở đây, người minh bạch không bàn chuyện ám muội, giả thiết sau vài năm, đảng Niên hợp lưu với đảng Bát da, lúc đó tướng công muốn níu kéo lại quyền lực vương uy, thì phải câu nệ với đại tướng quân. Đại công tước nắm giữ binh quyền, làm sao xử lý được đối thủ, ngay đến cái đầu của tướng công cũng khó giữ!

- Trẫm đã bốn mươi tám tuổi rồi, những việc cần làm còn nhiều lắm, không thể ngồi chờ vài năm được - Ung Chính gượng cười, nói: - Hoành Thần, người có thể thực sự khống chế được quân đội là Kháp thân vương, khanh chú ý tới sức khỏe của Doãn Tường, chẳng may có mệnh hệ gì, rất nhiều việc khanh muốn làm nhưng không làm nổi đâu, ông cậu lại là người không biết đúng sai, đen trắng gì cả, còn Doãn Tự nằm im chờ thời, có đến lúc chết cũng không vui lên được. Hiện tại trẫm đã có người hoạt động dò la trong quân của Niên mỗ, nghe nói đã có liên lạc với Kháp thân vương rồi,... Khanh gộp tất cả các dữ liệu đó lại suy nghĩ, nên hay không nên bắt tay vào lúc này? Hơn nữa, ý trẫm không cần cái mạng sống của Niên Canh Nghiêu, chỉ cần y không ở trong quân ngũ, an phận thủ thường, cũng bảo đảm cho y có cuộc sống an nhàn suốt đời. Mã Tề thì già rồi, Phương tiên sinh là thư sinh áo trắng, tất cả mọi việc trẫm gửi gắm ở khanh.

Tuy nhà vua chưa nói hết, Trương Đình Ngọc đã hiểu toàn bộ cục diện, vừa nghe, vừa tìm cách giải quyết, chăm chú đến nỗi, Ung Chính nói hết từ lâu, vẫn chưa trả lời. Ba người im lặng nhìn nhau khá lâu, nghe tiếng mưa rơi ngoài sân, Trương Đình Ngọc lúc này mới trả lời:

- Thần tuân chỉ. Không biết dự định của hoàng thượng như thế nào?

- Ngay chiều nay trẫm gặp Đồ Lý Thâm. - Mặt Ung Chính kín bưng không biểu lộ tình cảm ra ngoài, Ung Chính từ từ nói: - Đồ Lý Thâm mang chiếu chỉ đi Tây Ninh, điều Niên Canh Nghiêu làm tướng quân Hàng Châu. Đồ làm việc này là thích hợp hơn cả.

Phương Bao nhìn thấy nét mặt Trương Đình Ngọc có chút ít ngạc nhiên, liền nói:

- Niên Canh Nghiêu nếu như phụng chiếu, vạn sự dễ dàng; nếu không phụng chiếu, có thể mở tiệc ở đại bản doanh Nhạc Chung Kỳ, ra tay bắt gọn.

Trương Đình Ngọc

- Phương tiên sinh, không nên làm theo sách cổ, bây giờ đất nước thái bình là lúc làm theo pháp luật, chứ không làm như những câu chuyện trong ca kịch được. Thế nếu Niên Canh Nghiêu không phụng chiếu và không dự tiệc thì làm thế nào? Trên bàn tiệc giết chết một công thần vô tội, sẽ nói năng với thiên hạ như thế nào? Bộ hạ của Niên mỗ không phục thì sao? Quân của Nhạc Chung Kỳ ở Thanh Hải chưa đầy vạn người, đại quân của Niên Canh Nghiêu hơn mười vạn, đồng thời Cửu bối lặc Doãn Đường hiện đang ở trung quân... Làm như thế sẽ gây đại loạn!

Vấn đề được Trương Đình Ngọc lật đi, lật lại, thế này, thế nọ, hết Ung Chính đến Phương Bao ngơ ngác. Lúc lâu sau Phương nhìn xuống đất, nói:

- Hoành Thần là người có trách nhiệm, thần quá tải rồi quá nôn nóng. Xem ra, cần phải tính toán lại.

Ung Chính cười, nói

- Chúng ta chẳng đang bàn bạc sao, khanh tính toán rất khá, không hổ thẹn hai chữ Hoành Thần. Có kế gì hay, nói đi.

- Vẫn cứ phải làm thành từng bước, song mỗi bước đi phải nhanh lên một chút. - Trương Đình Ngọc nghiêm trang nói: - Niên Canh Nghiêu trước mắt chưa có gì phản nghịch, lại vừa lập được công, cần ban thưởng cứ đàng hoàng ban thưởng, tiền, lương thực cung cấp đầy đủ. Hiện nay chiến tranh đã chấm dứt, quyền tiết chế binh mã mười một tỉnh triều đình cần phải thu lại. Việc này hoàng thượng không được hạ chỉ, thần sẽ lên tiếng với bộ Binh để bộ Binh ra đình dụ là xong. Niên Canh Nghiêu sẽ không dám ngang nhiên kháng lệnh!

-

- Tết Nguyên đán triệu Niên Canh Nghiêu về Kinh báo cáo công tác, đây là bước thứ hai. - Trương Đình Ngọc tính toán chu đáo, kín kẽ, từ từ nói tiếp: - Nếu Niên không về, tức là kháng chỉ, triều đình có lý do để xử phạt. Lệnh Nhạc Chung Kỳ đảm nhiệm chức chinh tây đại tướng quân, đồng thời điều quân Xuyên vào Thanh Hải. Lại nếu không tuân theo, tức là mưu phản, Thanh Hải cắt giữa mười vạn quân lính, tiền, lương đều hết, không lấy danh nghĩa gì để mưu phản được, vả lại không có người chỉ huy, quân Niên sẽ tự tan rã. Còn nếu như Niên mỗ về Kinh, thì sẽ ở trong tay chúng ta, lúc đó muốn làm thế nào thì theo ý thánh chỉ, song không nên xử phạt, mà chỉ dùng ban thưởng để an ủi, ý của hoàng thượng lúc trước là chỉ tước bỏ binh quyền đó thôi. Việc chỉ có vậy, đâu phải quá khó.

Đình Ngọc phân tích rõ ràng mà lại có lý, Phương Bao cũng phải cúi đầu ngầm thán phục, nói:

- Đây là "dương mưu" của Hoành Thần, tính toán như thần, còn thần chỉ là "âm mưu" 2 mà thôi. Thực là rất xấu hổ. Theo mạch suy nghĩ của Trương Đình Ngọc, thần nghĩ, một là thưởng hậu cho thân nhân gia đình tướng sĩ là thuộc hạ của Niên, để họ có một chỗ nương tựa yên ổn, nhằm tránh họ làm những điều phi pháp, phi lý. Hai là, bố phòng chặt chẽ kinh thành, Thập tam da đang ốm, ta điều Thập thất a-ca Doãn Lễ về Kinh phò tá. Tối qua Củng Thái có chuyển mật tấu báo rằng: quốc cữu Long Khoa Đa hiện tại đang bí mật phân tán tài sản tới các nhà thân và người thân ở quanh khu vực đền Tây Sơn, chưa rõ quốc cữu lá mặt lá trái thế nào, lục soát cung cấm là một hiện tượng, có thể đã có hai lòng với hoàng thượng. Mặc dù Long đã từ chức đề đốc Cửu môn, song đã có một thời gian dài chỉ huy quân sĩ, nên cũng phải tách Long ra, hoặc là xử phạt, nhằm hạ uy tín của Long ta lại đỡ sức. Ba là, thần đã xem những lời phê của hoàng thượng vào các bản tấu, hoàng thượng phê quá dài, nhất là bản tán dương khen thưởng Niên Canh Nghiêu, cần phải thu lại hết. Hoàng thượng thu lại, bên dưới sẽ lĩnh hội được thánh ý, đồng thời cũng nên mưa móc một tí, nhưng là mưa phùn thôi, lại kết hợp thăm dò ý tứ chúng thần bên dưới, nhằm tránh "biến quá đột ngột", lòng người sẽ được an hơn.

Mạch đã đúng, nay lại được Phương Bao bổ sung phương pháp cụ thể, tỉ mỉ, chặt chẽ không để một kẽ hở, Trương Đình Ngọc rất tán thành:

- Tốt lắm!

Trương Đình Ngọc và Phương Bao đi ra ngoài, mây đen che phủ bầu trời như sà thấp xuống, mưa nhỏ kèm theo gió thổi mang hơi nước lành lạnh từ từ rơi xuống đất, khắp mặt sân như được quét một lớp dầu bóng loáng, ươn ướt. Ung Chính đích thân tiễn họ ra khỏi điện, đứng ở sân ngẩng mặt nhìn trời, những hạt mưa trong sạch ngọt ngào rơi lên khuôn mặt, lên người đang nóng hôi hổi, toàn thân cảm thấy dễ chịu, khoan khoái. Qua cửa sổ Hình Niên nhìn thấy, vội chạy ra nói:

- Chúa thượng người đang nóng, như vậy sẽ bị cảm lạnh, liên lụy tới nô tài, hay là nô tài cho lấy ô, đứng ở ngoài cho mát một lát rồi vào điện ngay.

Ung Chính mắt nhắm lại, ngửa mặt lên trời, tận hưởng sự ngọt ngào của thiên nhiên ban tặng, cười nói:

- Trời tháng Sáu làm gì có cảm lạnh? Ngươi vào cung Chung Túy xem Đồ Lý Thâm vấn an hoàng hậu xong chưa, xong rồi bảo Đồ tới đây - Nói xong, quay người đi vào điện, lệnh mở cửa sổ phía nam lò sưởi, an tâm thanh thản ngồi phê duyệt một chồng cao mật tấu. Cc mật tấu này Ung Chính đã xem, song chưa phê một bản tấu nào cả. Sau khi bàn với Trương Đình Ngọc, có một số bản tấu phải xem lại. Ung Chính suy nghĩ một lát rồi rút mật tấu của tổng đốc Quảng Đông Khổng Dục Tuần gửi tới từ hôm kia ra xem lại, chiếc bút lông Châu Sa mềm mại, từng nét, từng nét viết lên dòng chữ:

- Từ nay về sau, ngoài thư thỉnh an phong bì được làm bằng vải lĩnh màu vàng ra, tất cả thư từ còn lại không được dùng vải lĩnh, khanh là hậu duệ của thánh nhân, không biết quý trọng vật phẩm ư?

Một giọt mực từ bút Châu Sa rớt xuống bản tấu, Ung Chính vội lau. Càng lau mực càng lan rộng, bèn chú thích ngay cạnh bên một dòng chữ

nhỏ là do trẫm làm rớt, khanh chớ hoang mang - viết tiếp:

Bản tấu trước của khanh, đã được trung chuyển tới tai trẫm, bởi hôm đó trẫm bận dự lễ duyệt binh ở Phong Đài, do Niên Canh Nghiêu mời. Giờ đâu nên biết nghe ai? Anh của Niên Canh Nghiêu hiện ở hải quan Quảng Đông, có nghe hắn ta nói gì không? Hiện nay lưu truyền nhiều câu cuồng ngôn, không biết xuất phát từ mồm quốc cữu hay từ mồm Niên Canh Nghiêu phát ra, chắc là chỉ từ hai cái mồm đó nói ra mà thôi. Trẫm có phải là con nít đâu mà lại không hiểu được ý đồ của họ.

Viết xong, nhà vua tự lấy làm thỏa mãn, nhưng khi xem lại, liền xé bỏ. Xem tiếp bản tấu của tuần phủ Tứ Xuyên Vương Cảnh Hạo. Vương Cảnh Hạo là người được Niên Canh Nghiêu tiến cử, tay cầm bút suy nghĩ rất lâu sau Ung Chính mới viết:

Khanh đã có lúc nào mắc tội với Niên Canh Nghiêu chưa, mà Niên lại có ý định thay khanh bằng Hồ Kỳ Hằng. Giờ đây Hồ Kỳ Hằng không được tới đó, khanh cứ an tâm làm việc. Qua vài lần tiếp kiếNiên Canh Nghiêu, trẫm rất lấy làm không bằng lòng, Niên có công cao đâm ra kiêu ngạo, không hiểu tâm trạng của Niên lúc này ra sao. Khanh tuy do Niên Canh Nghiêu tiến cử, trẫm tin khanh không phải là con người tầm thường phải dựa vào Niên, khanh mãi mãi là thần của trẫm, được trẫm trọng dụng. Trẫm định phế' truất chức vụ của Niên Canh Nghiêu, khanh có chủ ý gì không?

Ung Chính xem tiếp bản tấu ngoài phong bì viết ba chữ hiện rõ trước mắt CAO KỲ TRÁC, là tử thủ của Niên Canh Nghiêu, suy nghĩ một lát, nhà vua viết:

Việc tìm nơi phong thủy để xây lăng đến đâu rồi? Đất Tuân Hóa không tìm được nơi ưng ý, thôi không tìm nữa, đừng vì không tìm được mà phải lo buồn. Gần đây Niên Canh Nghiêu có tấu trình một số vấn đề, trẫm nghi là không chính xác, Niên có biểu hiện cậy mình có công đâm ra kiêu ngạo lộng quyền. Nhớ lại bản tấu trước đây của khanh, trẫm rất hối hận đã đối xử không tốt với khanh và Sử Di Trực.

Viết xong, liền xem bản tấu thỉnh an của Niên Canh Nghiêu, ngây người một lúc lâu sau, vung bút ngoáy tít:

Tấu trước trẫm có nói: "Chiến thắng bất kiêu, công thành bất mãn", đó là sự thực. Thực tế, chưa bao giờ trẫm có ý nghĩ tự kiêu tự mãn, ngược lại rất chân thành. Nếu như nói rằng trẫm không có phúc lớn, chẳng lẽ lại có cái lý ấy? Song quy tụ lại, công bằng mà nói, phúc lớn và công lao lớn đó đều thuộc về Thánh tổ. Kể cả khanh, không có người nào mà phụ hoàng không có trọng dụng qua, không một quan lính nào lại không được bồi dưỡng, huấn luyện trong khoảng mười năm qua? Trước mỗi cơn nguy cấp, trong trẫm luôn có ý niệm, nếu như thất bại, trẫm không chịu nhận mình có sai sót, đúng không? Rất đúng, bởi vì mọi việc làm đều được Thánh tổ di chúc lại. Giờ đây khác hẳn, tốt thì tranh nhau nhận mình có công, thật là đáng hổ thẹn! Còn khanh có nhiều cố gắng, lập được công to về lý mà nói, khanh là của trẫm. Về tình mà nói, phàm là những người thực tâm phụng mệnh, đều là ân nhân của trẫm! Khanh có thể không cho là thế, song trẫm tin là thế và cũng nghĩ là thế. Trẫm tự cho mình là người may mắn, tạo hóa đã ban đại phúc cho người chân chính, đêm nằm vắt tay lên trán, suy nghĩ cầu xin mọi sự thành toàn, đồng thời tự mình phải luôn luôn đề cao cảnh giác, không bao giờ được phép buông lơi.

Còn nữa, bản tấu tháng Ba, khanh có thỉnh cầu trẫm đề lời tựa cho cuốn sách "Lục tuyên công tấu nghị", trẫm đã viết tặng khanh, song không đề ngày tháng... Đọc tấu của khanh, hình như trẫm càng đọc càng thích, thế mới phải chứ, thế mới chân thành chứ, ta cần phải cảm ơn trời xanh đã phù hộ độ trì. Nếu ai ai cũng đối xử tốt như thế với trẫm, trẫm đâu có đòi hỏi nhiều và có trách tội gì đâu. Nếu có điểm nhỏ nào không hợp ý trẫm, trẫm sẽ nói cho khanh rõ, khanh cứ yên tâm.

Viết xong, ngẩng đầu lên thấy Cao Vô Dung đứng ở trước mặt, bèn hỏi:

- Đồ Lý Thâm tới chưa? Gọi vào đây. - Nói xong, đứng dậy, xỏ giày, đi lại trong phòng.

Đồ Lý Thâm đã thay triều phục cũ, mặc bộ sắc phục nhất đẳng thị vệ mới toanh, người ngợm sáng sủa hẳn lên, trông rất oai, bước vào gặp Ung Chính đang bách bộ, vừa đi vừa suy nghĩ, Đồ không dám kinh động, nhẹ nhàng quì xuống góc điện. Ung Chính liếc mắt nhìn Đồ một cái, sau lại nhìn ra ngoài trời xem mưa rơi, lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Không cần phải nói lời tạ ơn. Trẫm có việc cho khanh đây.

- Tuân chỉ!

- Cậu Long Khoa Đa có nh của cải đến nỗi không có chỗ cất giấu. - Ung Chính nở nụ cười bí hiểm - Ngươi cho người dò xét, hiện đang cất giấu ở đâu, sau khi điều tra rõ ràng vị trí, xin lĩnh chỉ tịch thu!

- Tuân chỉ!

--------------------------------

1

2

Một hình thức then thưởng thời xưa.

Đây là cách nói chơi chữ. so sáữa "âm" và "dương": ý nói: mưu của Đình Ngọc "dương" tức là mưu cao, mưu của Phương Bao "âm" tức là mưu thấp.