Oanh!
Ầm ầm ầm!
Nam nhân cũng không giết Nam Cung Tử Phượng mà từ từ tra tấn nữ tử sắc mặt tái nhợt kia, tựa như muốn phát tiết lửa giận trong lòng.
Nữ nhân này dám ra tay với Nguyệt Nhi!
Hối hận, tự trách, bi thương cùng tuyệt vọng là cảm xúc trong lòng hắn hiện tại. Là hắn sơ xuất không chú ý tới Nguyệt Nhi rời đi, nếu không nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Tất cả đều là lỗi của hắn!
"Nam Cung Tử Phượng, ngươi đáng chết! Dù đem ngươi bầm thây vạn đoạn cũng không so được một cọng lông tơ của Nguyệt Nhi, ngươi cho rằng làm như vậy thì bổn vương sẽ vĩnh viễn nhớ ngươi, hận ngươi sao? Ngươi quá ngu xuẩn rồi, làm như vậy chỉ khiến bổn vương vĩnh viễn không được an bình!"
Đau...
Nam Cung Tử Phượng cảm thấy xương cốt toàn thân như gãy hết.
Nhưng đau đớn trên thân thể không bằng nỗi đau trong lòng, nam nhân này tổn thương nàng quá sâu, nhưng dù như vậy nàng cũng không thể không yêu hắn.
Đau đớn kịch liệt làm nàng hít một ngụm khí lạnh, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân kia phóng luồng sáng đen vào người nàng, khóe môi tràn ra một vết máu, thân thể mềm mại run lên, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra vô tận bi ai, còn có tuyệt vọng...Không! Ta không thể chết được!
Trong lòng Nam Cung Tử Phượng kêu gào.
Nàng biết nếu mình chết, Vô Trần ca ca sẽ khiến nàng tan thành mây khói, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, hơn nữa cũng sẽ không nhớ nàng, sao nàng có thể để nam nhân mình yêu hoàn toàn quên mình được?
Loại thống khổ này nàng không thể chịu đựng được...
"Huyết vụ thuật? Ngươi lại muốn dùng phương pháp này chạy thoát? Đáng tiếc, cùng một sai lầm ta sẽ không tái phạm lần thứ hai!" Ánh mắt tím của Dạ Vô Trần càng thêm âm lãnh, vung tay ngăn chặn Nam Cung Tử Phượng thi triển bí thuật.
Lúc trước nếu không phải nữ nhân này chạy thoát, Nguyệt Nhi cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Bất kì kẻ nào động tới một cọng lông tơ của nàng, hắn cũng sẽ khiến kẻ đó trả giá thảm thiết!
Vẻ mặt Nam Cung Tử Phượng tuyệt vọng, nếu biết Dạ Vô Trần đến nhanh như vậy, hôm nay nàng sẽ không mạo hiểm thế này.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận...
Đột nhiên, một luồng sáng sắc bén vọt đến, ánh mắt Dạ Vô Trần lạnh lùng vung tay đánh gãy luồng sáng kia, thừa dịp này Nam Cung Tử Phượng tránh khỏi chiêu thức của hắn, hung hăng cắn đầu lưỡi, lập tức có một mảnh sương đỏ tràn ra.
Gió đêm phất qua, màn sương đỏ tan đi, nữ tử trên đỉnh núi cũng biến mất...
Trong mắt Dạ Vô Trần dâng lên lửa giận mãnh liệt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh muốn xoay người chạy trốn kia, tất cả khí thế thô bạo bộc phát ra, đóa mạn đà la trên mặt làm hắn như bước ra từ địa ngục, tà mị lại thần bí...
"Môn chủ Thánh Nữ Môn!"
Nam nhân này mất tích lâu như vậy, người của Quỷ điện cũng không tìm được tung tích hắn, thì ra là đi cùng Nam Cung Tử Phượng, khó trách Nam Cung Tử Phượng biết rõ tình huống của hắn như vậy.
Sau lưng Nam Cung Tử Phượng còn có hắn!
"Không xong!"
Trong lòng môn chủ cả kinh, hắn đã sớm lĩnh giáo thực lực của Dạ Vô Trần, hắn không phải đối thủ của nam nhân này, cho nên sau khi cứu Nam Cung Tử Phượng hắn lập tức xoay người muốn trốn.
Nhưng hắn không biết Huyết vụ thuật như Nam Cung Tử Phượng....
Thân ảnh màu tím xẹt qua bầu trời đêm rơi xuống sau lưng môn chủ, bàn tay to bắt được bả vai hắn, hơi thở âm lãnh khuếch tán ra, "oanh" một tiếng đánh vào bả vai hắn.